Trở về truyện

Xích Ngục Luân Hồi - Chương 1 Xích Ngục Luân Hồi

Xích Ngục Luân Hồi

1 Chương 1 Xích Ngục Luân Hồi

Nước Khâu Cổ.

Quận Vọng Nguyệt.

Giữa đêm, bầu trời đầy ánh sao lấp lánh, vầng trăng bán nguyệt treo cao trên bầu trời. Không khí về đêm trong lành thư thái.

Hồ Thanh ngáp một cái, duỗi vai, tiếng xương co dãn rắc rắc vô cùng êm tai vang lên, từ trong mộng tỉnh lại.

Đập vào mắt hắn là một màn trời đen thăm thẳm đầy ánh sao lung linh, một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt, mang tới cảm giác bao la rộng lớn, thoải mái dễ chịu.

Chợt Hồ Thanh giật mình phát hiện ra có điểm không đúng, bây giờ là giữa đêm, hắn phải nằm trong nhà ngủ, nhưng sao nhà hắn không còn mái?

Hồ Thanh choàng dậy, hoảng hốt khi thấy xung quanh bản thân là một mảnh đổ nát tiêu điều. Căn nhà nhỏ của hắn không biết từ khi nào đã hoá thành một bãi phế thạch, tựa như bị người tàn nhẫn tàn phá. Tất cả đồ đạc trong nhà đều bị đập nát vụn.

"Thúc thúc..."

Hồ Thanh vội nhìn sang bên cạnh, thúc phụ vốn luôn nằm ngủ cùng hắn không thấy đâu.

"Chuyện gì đã xảy ra...?"

Hồ Thanh sợ hãi lẩm bẩm, lê thân thể gầy gò tìm kiếm xung quanh. Không lâu sau, hắn đã tìm thấy thúc phụ của hắn nằm tại một góc tường đổ, chỉ có điều là thân thể dập nát vô cùng thê thảm, người cơ hồ là toàn máu giống như huyết nhân. Xương cốt toàn thân gần như đều gãy vụn, dung mạo quen thuộc cũng theo đó bị biến dạng không còn giống xưa.

Hồ Thanh bàng hoàng ngồi bệt xuống đất, tay vẫn còn ôm cơ thể thúc phụ, lúc này đã cứng đờ lạnh ngắt. Hai hàng nước mắt từ đôi mắt hắn chậm rãi chảy ra.

Hắn không nhịn được oa oa khóc to, khóc rất thảm thiết, thê lương.

Nhà của hắn ngự tại vị trí vắng vẻ, nên giữa đêm này, không ai nghe thấy hắn khóc cả.

Âm thanh khóc thê lương, lộ vẻ cô độc, tuyệt vọng.

Hồ Thanh hắn từ nhỏ là cô nhi, được thúc phụ nuôi lớn, thúc phụ hắn có dung mạo xấu xí, gia cảnh lại bần hàn, tính cách nhạt nhẽo nên không lấy được nương tử, bởi vậy Hồ Thanh và thúc hắn, hai người nương tựa vào nhau sống đến bây giờ. Năm nay hắn đã mười bốn tuổi.

Tình cảm hai người sớm đã vượt ra khỏi ranh giới thúc chất, mà tựa như phụ tử vậy.

Bây giờ chứng kiến thúc phụ chết thê thảm trước mặt mình, Hồ Thanh cảm thấy trời đất trước mắt như sập xuống vậy.

Hắn cảm thấy đau đớn, tuyệt vọng, vô lực, giận dữ... muôn vàn cảm xúc hỗn độn.

Hắn thề sẽ giết kẻ đã hại chết thúc phụ hắn.

Suy nghĩ này vừa nổi lên, Hồ Thanh chợt giật mình, hắn gạt nước mắt nhớ lại chuyện lúc sáng.

Như mọi ngày bình thường, Hồ Thanh vẫn lên núi đốn củi, hái chút quả rừng. Gia cảnh hắn và thúc phụ nghèo thấy lá khô, hàng năm hiếm có ngày nào được ăn no, quần áo mặc cũng đều sờn cũ, đầy mảnh vá. Trong một lần vô tình không chú ý, hắn đã sơ sẩy bị một con mãng xà cắn vào tay.

Con mãng xà này không giống bất kỳ con mãng xà nào Hồ Thanh từng thấy, vảy nó có màu tím óng ánh kỳ lạ, hơn nữa tuy nhỏ nhưng thân thể dài vài trượng.

Lúc đấy Hồ Thanh nghĩ mãng xà này hẳn rất độc, vội chạy về nhà cầu cứu thúc phụ.

Vì nhà hắn rất nghèo, không dành dụm được bao nhiêu bạc. Thúc phụ đi mời đại phu cũng không nhất định chịu đến, vì các đại phu trong quận đều biết nhà hắn rất nghèo, chữa bệnh xong chắc chắn không có tiền trả, sẽ phải khất nợ trả dần.

Bệnh nhẹ thông thường còn như thế, đừng nói bệnh nặng như trúng độc rắn.

Thời điểm đấy Hồ Thanh và thúc phụ nghĩ hắn sẽ phải chết rồi, nhưng không, đợi nửa ngày, hắn vẫn khoẻ như thường, cơ thể không có dấu hiệu gì gọi là trúng độc cả.

Cả hai đều cảm thấy rất may mắn, vui mừng không thôi.

Không hẳn là không xuất hiện điều gì bất thường, lúc ấy Hồ Thanh cảm thấy bụng dưới tản ra nhiệt khí nóng ấm, nhưng hắn không để ý nhiều, cho là chút hiệu ứng do trúng độc rắn mang đến.

Không biết qua bao lâu sau, không biết bằng cách nào mà hắn ngủ thiếp đi. Trong mơ, cỗ nhiệt khí tại bụng dưới của hắn bùng nổ lan tràn toàn thân, hai mắt Hồ Thanh dựng đứng như mắt rắn, hắn như hoá thành một đầu cuồng thú, đập phá căn nhà nhỏ thân thuộc. Khi thúc phụ đứng ra ngăn lại, hắn liền tiện tay nắm cổ thúc phụ, tàn nhẫn sát hại tàn bạo.

Toàn thân hắn tràn đầy năng lượng, tựa như không có gì ngăn cản.

Nhớ tới những hình ảnh này, Hồ Thanh rùng mình. Quang cảnh đồ nát trước mặt, bộ dáng thê thảm của thúc phụ trước mặt, đều giống hệt trong mơ.

Đây là sự thật sao?

Hắn đã giết thúc phụ của mình?

Hồ Thanh không hiểu được vì sao lại như vậy.

Mọi chuyện đích thực như một giấc mộng, vô cùng mơ hồ, chỉ qua một giấc ngủ, hắn đã trở thành kẻ hắn căm hận nhất.

Vì sao hắn lại giết thúc phụ?

Hồ Thanh tự hỏi. Hắn hỗn loạn, nghi hoặc không thôi.

Và hắn cũng đang rất sợ hãi.

. . .

Sáng ngày hôm sau.

Mặt trời dâng cao từ phía Đông, chiếu ra dương quang ôn hoà, chải vuốt nhân gian.

Trời xanh mênh mông, không khí đầu ngày trong lành vô cùng dễ chịu.

Thế nhưng quận Vọng Nguyệt tràn trong không khí kỳ dị, sợ hãi.

Sự việc nhà Hồ Thanh đổ nát như bị tàn phá rất nhanh bị người phát hiện. Càng kinh dị hơn là, cách mảnh phế thạch không xa, người ta phát hiện một ngôi mộ được đắp lên vội vàng nhưng vô cùng chu toàn, trước mộ có một tấm bia đá đề tên thúc phụ Hồ Thanh. Thấy cảnh này, mọi người không khỏi bàn tán xôn xao.

"Sao nhà lão Hồ lại tan nát thê thảm như thế này?"

"Lão Hồ cũng chết, tiểu tử Hồ Thanh kia cũng mất tích, chuyện này thật kỳ quái."

"Chuyện này không đơn giản à, mau báo nha dịch."

Quan binh rất nhanh được gọi đến. Xen lẫn trong đám đông, có một thân ảnh nhỏ gầy trùm kín mặt nhìn về phía ngôi mộ lẻ loi kia với vẻ lưu luyến, nhưng sau đó trong ánh mắt loé lên vẻ kiên định, sau đó dứt khoát quay lưng rời đi.

Thân ảnh này là Hồ Thanh.

Hắn chỉ muốn ngắm nhìn ngôi mộ của thúc phụ do chính hắn vội vã đắp lên thật lâu, nên nán lại đến tận lúc này.

Nhưng hắn phải rời đi quận Vọng Nguyệt này. Nếu không nhà hắn sập nát, thúc phụ tàn nhẫn chết, hắn còn sống, toàn thân nguyên vẹn, đối mặt với người khác khó mà nói.

Một khi quan án tra ra manh mối nào đó, hắn chắc chắn sẽ bị kết án giết người, bị tống và ngục giam. Mặc dù chuyện hắn giết thúc phụ rất khó tin.

Mặc dù khó tin nhưng không phải không thể, vạn nhất hắn bị kết tội...

Tâm lý Hồ Thanh hiện tại có phần sợ hãi. Cùng với đó, hắn không muốn bị bắt giam.

Hắn cũng không muốn ở lại nơi này nữa, quận Vọng Nguyệt này đầy tang thương, mỗi khi nhớ đến chuyện chính tay mình giết thúc phụ, Hồ Thanh vô cùng đau lòng, nội tâm rất đau khổ. Hắn hận không thể tự tay giết chính mình.

Bởi vậy, hắn quyết rời khỏi nơi này.

Hồ Thanh vừa đi vừa suy nghĩ, với bộ dáng mắt rắn của bản thân trong mơ, cho dù hắn ngu ngốc cũng hiểu được trạng thái điên cuồng của bản thân có liên quan với chuyện hắn bị con mãng xà vảy tím cắn trúng.

Không biết từ lúc nào Hồ Thanh đi tới bờ sông Triêu Bạch. Đây là một dòng sông rất đẹp, thực vật xung quanh một vẻ hữu tình.

Hồ Thanh hơi chút giật mình, trong lúc miên man suy nghĩ, hắn đã đi đến sông Triêu Bạch. Sông này nằm gần thành Bạch Dạ, cách rất xa quận Vọng Nguyệt.

Chợt phía bên kia bờ sông vang lên âm thanh nhao nhao.

"Cứu... cứu..."

"Không xong, vương gia rơi xuống nước, mau cứu..."

"Ai biết bơi, mau xuống cứu vương gia à..."

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.