Trở về truyện

Vô Hình Thần Công - Chương 38

Vô Hình Thần Công

43 Chương 38

Trong lòng Vân Linh tức thì chấn động thật mạnh. Chàng tưởng rằng cố quên đi chuyện cũ, xa lìa các người vợ thân yêu thì bản thân sẽ thấy nhẹ nhàng hơn. Chẳng ngờ chàng làm vậy lại thật giống như gói tro nóng vào trong bọc. Chỉ cần một chút động đậy thì mọi thứ lại đùng đùng bốc lên.

Vân Linh nhìn thấy ba gã áo đen thân pháp nhanh nhẹn, võ công cao cường lại hùa nhau đuổi đánh vị ái thê xinh đẹp của mình thì nộ hoả bốc lên đầu. Chàng vừa xuất hiện liền không nói một lời cuốn lấy 3 kẻ lạ mặt vào trong vòng chưởng.

Kình khí mang mang, gió mạnh rít lên. Chưởng lực của Vân Linh như trời long đất lở ập tới với tốc độ nhanh tợ sao băng. Ba kẻ đuổi theo Tiêu hồn ma nữ Lý Hồng Loan chỉ thấy một áp lực kinh hoàng đột ngột xuất hiện rồi trời đất quay cuồng, nhục thể văng ra xa mỗi người một nơi chết không kịp trối. Thật là một chuyện kinh nghi hãi tục không còn phải bàn cãi.

Tiêu hồn ma nữ đang trong lúc tuyệt vọng thì được người thương tới cứu thì mừng rỡ đến ngơ ngốc. Nàng đứng đó nhìn Vân Linh mà nước mắt hạnh phúc cứ tuôn trào khôn sao cầm được.

Vân Linh sau khi hạ thủ ba kẻ lạ mặt mới quay lại nhìn người mỹ nữ. Chàng thấy ái thê khuôn mặt xuất thần. Tình cảnh rõ là rất ai oán và hạnh phúc khi gặp chàng. Trong lòng Vân Linh chợt cảm thấy có lỗi với người ngọc. Làm sao chàng lại để cho người từng cùng chàng đầu ấm tay gối phải chịu đựng áp bức và khốn khổ như vậy.

Đến lúc này, Vân Linh mới chợt minh bạch một điều. Con người chàng không phải chỉ là của chàng, mà còn là của chính những người yêu thương chàng nữa. Nếu vì chàng quá đau khổ mà bỏ quên bọn họ thì chàng liệu có còn là người hay không ? Có còn là trượng phu tốt của họ hay không ?

Những ý nghĩ đó trong đầu Vân Linh xảy ra như một ánh chớp. Chàng mau chóng bước lại bên Tiêu hồn ma nữ ôm lấy người nàng. Tấm lưng ong mềm mại và da thịt mỹ nữ áp sát vào người làm Vân Linh chợt cảm thấy ngây ngất.

Tiêu hồn ma nữ bật khóc rấm rức, để yên trong lòng Vân Linh. Quả nhiên, vi diệu không thể tưởng được. Nàng hận chàng bỏ nàng mà đi nhưng lại cũng yêu chàng quá đỗi. Làm sao nàng còn có thể trách cứ chàng được bây giờ.


Vân Linh tay ôm người ngọc vào lòng cảm thấy vừa yêu thương vừa thèm khát. Cái thứ dục tình kiềm nén trong cơ thể lâu ngày giờ lại có dịp bùng lên.

Ma thủ của Vân Linh chịu không nỗi bức bối đã mò đến phong đồn nẫy nở trên người mỹ nhân. Mấy ngón dương chỉ xoa xoa, nắn nắn cảm giác thật là vi diệu.

Tiêu hồn ma nữ trong phút xuất thần bị Vân Linh kiềm chế chiếm được tiện nghi thì đỏ hồng mặt lên. Nàng cảm giác da thịt như lịm đi trong những động tác hết sức khích thích nọ.

Vân Linh ôm lấy người ngọc vần vò một hồi thấy nàng đã ư ư trong miệng mà tuyệt không có chút phản kháng thì bạo gan thò tay lên phía trên thăm viếng hai quả đào tiên.

Tiêu hồn ma nữ thấy chàng xông pha quá đỗi nhanh chóng thì vừa thích vừa bối rối. Nàng vội vùng mạnh hất tay Vân Linh ra rồi đỏ mặt nói gấp rút:

– Tướng công không được làm bậy.

Vân Linh không ngờ nàng đang êm dịu như vậy là đột ngột trở cờ khiến chàng ngạc nhiên ngớ mắt nhìn nàng.

Chàng thấy mặt Tiêu hồn ma nữ đỏ lên, thần thái dụ hoặc vô kể thì không chịu được nói lớn:


– Nương tử, cho ta ôm một cái nào.

Tiêu hồn ma nữ lùi lại mấy bước, khuôn mặt hồng đượm nói lớn:

– Tướng công, chúng ta còn nhiều việc phải bàn luận. Chàng hãy để thiếp nói lại cho chàng rõ đã.

Vân Linh thấy Tiêu hồn ma nữ ngữ khí có nhiều uẩn khúc thì trong dạ ngạc nhiên. Chàng vội thu hồi dục hoả lại rồi nắm tay người ngọc lao vút về phía Âm thiên cốc một cách nhanh chóng.
Vân Linh đưa Tiêu hồn ma nữ về Âm thiên cốc. Lúc này, chàng đã biết được tình trạng bi đát của Sử Nguyệt Nga qua lời kể của Tiêu hồn ma nữ.

Tiêu hồn ma nữ nhìn trượng phu lo lắng nói:

– Tình trạng của Nguyệt Nga tỷ mỗi ngày một nặng. Mẫu thân tỷ ấy và mọi người đã cố hết sức và mời không ít đại phu đến tìm cách chữa trị cho sư tỷ nhưng đều vô vọng. Muội lo quá liền quyết định rời khỏi mọi người đến đây tìm chàng. Không ngờ dọc đường lại gặp bọn người của Hắc thanh phái cho người truy đuổi. Thật đúng là nguy hiểm vô cùng nếu không kịp gặp chàng.

Vân Linh nghe nàng nói vậy, cũng biết rằng nàng rất quan hoài đến mình và cũng rất tin tưởng chàng có thể cứu chữa cho Sử Nguyệt Nga. Trong lòng chàng cảm thấy mình thật không thể để nàng thất vọng. Vân Linh âu yếm nhìn mỹ nhân nói:

– Chuyện bọn người kia đuổi theo muội ta đã một lần giết sạch rồi. Chắc trong thời gian ngắn bọn chúng cũng chưa thể biết được. Bây giờ muội hãy vào nghỉ ngơi trước, đợi ta chuẩn bị vài thứ rồi ngày mai sẽ lên đường.

Tiêu hồn ma nữ mừng rỡ vội vàng ra sau nhà tắm rửa, nghỉ ngơi. Nhưng nàng do quá vui sướng vì gặp lại Vân Linh nên không sao chợp được mắt. Tiêu hồn ma nữ nằm im một lúc rồi trở người ngồi dậy đi ra phía ngoài.

Bầu trời đêm nhìn lên chỉ thấy cao cao vạn trượng. Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống Âm thiên cốc thật giống như ngọn đèn dầu sắp tắt. Xung quanh cảnh vật trong vòng 5 trượng mờ mịt chẳng thể nhìn rõ. Hơi lạnh ban đêm làm Tiêu hồn ma nữ cảm giác toàn thân run lên dù rằng võ công nàng hiện tại không phải tệ.

Trong lòng Tiêu hồn ma nữ tự nhiên cảm giác yên tịch kỳ lạ. Thật sự lúc này đây nàng chẳng muốn rời khỏi Âm thiên cốc chút nào. Hơn nữa trong 5 ngày gần đây nàng luôn bị người của Hắc thanh phái truy đuổi nên không khỏi cảm khái trong lòng. Thật là thân tại giang hồ khó có một ngày an tịch.
Vân Linh thấy Tiêu hồn ma nữ không ngủ mà ra đứng mơ màng trước cảnh trời đêm thì bước khẽ khàng lại bên nàng hỏi nhỏ:

– Nương tử. Nàng sao lại chưa ngủ. Ngày mai chúng ta phải lên đường rồi.

Tiêu hồn ma nữ nhìn sang Vân Linh khẽ cười nói:

– Tướng công thật là khoái lạc. Chàng ở nơi này thật chẳng khác gì thần tiên nơi trần thế. Thật không thể nào sướng hơn được nữa.

Vân Linh thấy nàng nói thế thì trong lòng chợt cảm thấy xấu hỗ. Chàng nhớ mấy tháng trước chỉ vì quá đau khổ mà trở nên “yếm thế”, rồi bỏ trốn về Âm Thiên Cốc trong khi việc tìm kiếm kẻ thù sát hại các ái thê chàng lại không làm. Rồi còn chuyện thất tung bí ẩn của Ngọc Liên Hoa? Chuyện ác đấu của Tiêu hồn ma nữ và Sử Nguyệt Nga lần đó kết quả ra sao ? Bọn họ có được bình yên không ? … Những cái đó chàng không hề biết mà lại không chịu đi tìm hiểu.
Thật sự là rất nhiều việc chàng đã bỏ qua không hề nhớ tới. Đúng là có lúc những đau khổ làm cho người ta mờ cả lý trí, quên mất những việc quan trọng mà họ đáng phải làm. Đây đúng là một bài học rất lớn đối với Vân Linh trong ngày hôm nay.

Thời may, Tiêu hồn ma nữ đã tìm đến đây. Nếu không nhờ nàng vì bệnh tình của Sử Nguyệt Nga quá khẩn cấp mà tìm đến thì không biết Vân Linh đến bao giờ mới thức tỉnh được cơn mộng mị. E rằng chẳng biết bao giờ.

Vân Linh nghĩ tới điểm đó thật sự rất xúc động, lại càng cảm thấy yêu thương Tiêu hồn ma nữ hơn. Chàng bây giờ đã hiểu những gì mất đi không bao giờ có thể lấy lại, nhưng những gì chàng có thì chàng phải biết nâng niu gìn giữ. Không thể để bị tổn hại.

Vậy những cái chàng có là gì ? Đó chẳng phải chính là những nữ nhân của chàng đó sao. Bọn họ đã vì chàng mà sống, vì chàng mà chết. Thế thì chàng cũng phải vì họ mà bảo vệ, vì họ mà báo thù. Đây mới đúng là bản sắc của nam nhi ân oán phân minh, đầu đội trời, chân đạp đất, đứng vững trong giang hồ.

Qủa thật những ý nghĩ này là một sự thay đổi rất lớn về mặt quan niệm của Vân Linh so với lúc xưa. Trước đây Vân Linh không hề muốn bước chân vào giang hồ, chàng đã chọn học y thuật thay vì học võ. Việc làm đó đã khiến cho sư phụ chàng – Hoạt Thiên Tà phải một phen kinh ngạc, tiếc nuối cho một nhân tài bị mai một.

Và rồi sau này, khi sư phụ mất. Vân Linh cũng không học võ để mà đi lại giang hồ. Chàng học võ chỉ vì một ý nghĩ không muốn võ công của sư phụ bị mai một. Hơn nữa, chàng nhớ ơn sư phụ dạy dỗ, dìu dắt, chàng học võ công của người cũng như là báo đáp ơn nuôi dạy của người. Chỉ đơn giản thế thôi.

Ai ngờ được tình hình biến đổi, Bạch Ngọc Trân tìm đến, rồi chuyện tai nạn xảy ra của Sử Nguyệt Nga, tất cả những điều đó đã khiến cho Vân Linh phải bước chân vào giang hồ, vướng thân vào bao nỗi oan trái, oán thù nối kết, và cuối cùng không tránh khỏi số phận, đấu tranh, tranh đấu không biết bao giờ chấm dứt.
Tiêu hồn ma nữ thấy nàng mới nói giỡn một câu mà Vân Linh lại trở nên yên lặng thì lo ngại đập nhẹ vào vai Vân Linh nói nũng nịu:

– Tướng công ! Chàng suy nghĩ gì vậy ?

Vân Linh bị Tiêu hồn ma nữ đánh một cái vào vai mới giật mình tỉnh lại. Chàng vội gạt bỏ những suy nghĩ kia đi, tập trung vào đàm luận cùng giai nhân.

Lúc này chàng mới phát giác ra Tiêu hồn ma nữ thật là tuyệt sắc, trong bóng đêm nụ cười của nàng cũng không hề giảm bớt sự dụ hoặc. Một điều nữa là từ thân nàng từng hồi, từng hồi u hương tỏa ra mê hoặc lòng người, khiến chàng cảm thấy bứt rức khó chịu, toàn thân phát nóng lên liền.

Mấy tháng nay, Vân Linh kiềm nén dục hỏa, tinh khí tụ lại không nơi phát tiết cũng cảm thấy không được thoải mái. Lúc này chàng ở bên cạnh mỹ nhân xinh đẹp thì trong lòng không khỏi lòng hươu dạ vượn nổi lên.
Đôi mắt Vân Linh nhìn vào thân hình Tiêu hồn ma nữ không hề ngừng nghỉ như muốn xuyên thấu vùng da thịt mịn màn bên dưới y phục người ngọc. Qủa thật, hai trái đào tiên sừng sững thế kia làm sao không để cho người ta thèm muốn cho được.

Tiêu hồn ma nữ nói xong không thấy Vân Linh trả lời gì thì ngó lại nhìn. Không ngờ nàng chợt nhận ra nhãn quang sáng rực của Vân Linh như đang thiêu đốt cơ thể mình. Tiêu hồn ma nữ tự động cảm ứng kỳ dị. Một luồng khí nóng đột nhiên giao động mạnh mẽ trong cơn thể. Mỹ nhân đã thấu hiểu nam nhân kia trong đầu đang nghĩ gì rồi.

Khuôn mặt Tiêu hồn ma nữ chợt đỏ bừng, nhưng nàng lại không hề có chút lo lắng sợ hãi. Cái chuyện hoan lạc mê ly kia đối với nàng chẳng phải là lần đầu. Hơn nữa, nam nhân nọ đối với nàng chẳng khác chi trượng phu chân chính. Dù rằng lúc này họ vẫn chưa thật sự thành hôn.
Vân Linh kiềm chế không được bắt đầu ôm lấy thân hình mềm mại của Tiêu hồn ma nữ vào người. Hai quả đào tiên nẩy nở của nàng ép sát vào ngực lại càng khiến chàng thêm say đắm. Trong một thoáng đôi môi Vân Linh đã bịt kín miệng mỹ nhân. Tiếng thở của hai người trở nên tịch diệt không còn thấy đâu nữa. Rõ ràng mùi vị hưởng thụ thật làm cho người khác phải ghen tị.

Tiêu hồn ma nữ lúc này thật sự kích động để mặc cho Vân Linh tùy tiện chiếm lấy tiện nghi trên cơ thể. Hai thân người họ áp chặt vào nhau và ma ảnh thủ của Vân Linh không ngừng hoạt động trên vùng đồi núi chập trùng của Tiêu hồn ma nữ khiến nàng càng lúc càng thở lên dồn dập.

Thế rồi, cơn dục tính bừng bừng không sao cản nổi. Hai người nhanh chóng kéo nhau vào phòng. Âm thanh hoan lạc cứ vậy tuôn ra mê man bất tận.
Hai người như đói khát lâu ngày gặp nhau vần vũ không hề biết chán. Cả hai trong lòng đều kinh ngạc khi phát giác đối phương vũ dũng kinh hồn. Công phu trên giường không ngờ lại càng lúc càng lợi hại. Hai người mê mãi cùng nhau chẳng chịu rời xa đến hơn canh tư mới chịu đình chỉ.

Rạng sáng hôm sau. Tiêu hồn ma nữ uể oải ngồi dậy. Nàng nhìn sang bên thì phát giác Vân Linh đã rời khỏi giường từ lúc nào. Trong lòng kiều nữ tức tốc nhớ lại toàn bộ đêm xuân vừa qua. Mỹ nhân không khỏi đỏ hồng đôi má thầm nghĩ: “Tướng công thật là thần dũng không thể chịu được. E rằng lần tới phải mời tỷ tỷ Nguyệt Nga hỗ trợ đối phó cùng chàng. Nếu một mình mình thì không kham nổi. Chết vì mệt mất”.

Tiêu hồn ma nữ vươn vai làm mấy động tác khởi động. Nàng bước xuống giường mặc lại y phục cẩn thận rồi bước hẳn ra ngoài phòng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.