Trở về truyện

Vô Hình Thần Công - Chương 179

Vô Hình Thần Công

199 Chương 179

Hồ Thị Song Tiên hiện giờ, công lực đã đạt 8 thành, sức lực vượt trội, hùng tâm đại phát, vì thế đối với bọn người Hắc Thanh Phái mới sắp tới, cũng không hề sợ hãi.

Đoàn người biết khó lòng tránh khỏi giao tranh, liền dừng lại đứng yên bên đường chờ địch nhân.

Hắc Thanh Phái thủ lĩnh đoàn vẫn là phu thê Hồ Nhất Đao và Miêu Thiên Tường. Nhưng khác với lần trước, đoạn tuỳ tùng đi theo hai người đều là những hảo thủ hạng nhất. Ngoài Mâu Sỹ Đạt lần trước tham chiến, còn có Nguyệt Luân và Viên Công Tăng cùng đến tham dự, khí thế rất lớn.

Bên phe Hồ Thị Song Tiên số lượng nhân thủ vẫn vậy, chỉ khác một điều Hồ Thị Song Tiên lúc này trên tay mỗi người đều có một quải trượng, thứ quải trượng này tuy không được tốt như vũ khí trước đây của hai người, nhưng cũng là vật phẩm khá tốt, được hai người bỏ tiền ra 200 lạng bạc để nhờ người chế tạo.

Hồ Thị Song Tiên có được vũ khí, lại công lực tăng thêm, hiện giờ rất tự tin có thể hạ thủ Ma Đao Hồ Nhất Long một cách dễ dàng.

Hồ Thị Bạch Bà nhìn đoàn người ngựa vừa đến lớn tiếng chế giễu:

– Bại tướng ở đâu lại vách mặt đến đây? Hay muốn ta đánh thêm mấy cái vào mông thì mới chịu rút lui.

Đoàn người Hắc Thanh Phái vừa đến nghe mấy lời của Hồ Thị Bạch Bà tức thì giận tím mặt, Ma đao Hồ Nhất Long cười nói:


– Hai bà già gần xuống lỗ rồi mà còn không chịu chết. Lần này lão phu đến đây nhất định cung tiễn hai người xuống gặp lão Diêm Vương, hy vọng lão ấy không chê hai ngươi già quá mà không thu nhận.

Hồ Thị Hắc Bà giậm mạnh quải trượng xuống đất nói:

– Diêm Vương đón đưa chưa chắc phải là bọn ta. Các ngươi nhìn ra cũng rất có triển vọng xuống dưới quỷ môn quan đó.

Miêu Thiên Tường ngồi trên ngựa quát lớn:

– Không cần nói nhiều, lần này nô gia sẽ không để các ngươi ra đi an toàn, chuẩn bị chịu chết đi.

Miêu Thiên Tường vừa nói xong, hàng loạt tiếng động vang lên, bọn người Hắc Thanh Phái đã nhảy xuống ngựa, vũ khí tuốt trần, bao bọc lấy mấy người Hồ Thị Song Tiên vào giữa.

Đang lúc hai bên tựa như cung cứng, chuẩn bị bắn ra khỏi vỏ, thì bên ngoài cách đó 5, 6 trượng, trên một thân cây lớn, một tiếng kêu như hổ gầm vang lên:

– Ồn ào quá ! Các ngươi muốn đánh nhau thì đi chỗ khác đánh nhau, chớ đừng ở đây làm mất giấc ngủ của lão gia.


Mọi người giật mình liền chú ý nhìn, liền nhận ra một lão tăng mập mạp, râu ria xồm xoàm, bên hông đeo một chiếc hồ lô lớn đang nằm trên một trạc ba của thân cây.

Mâu Sỹ Đạt và Nguyệt Luân vừa nhìn thấy sư mà không phải sư, tăng mà không phải tăng này liền bật lên tiếng kêu lớn:

– Ơ ! Sao lại là lão ta.

Hai người đồng loạt kêu lên như thế vì đã nhận ra lão nhân quái dị này chính là Bất giới hoà thượng, kẻ mà trước đây đã đụng trận cùng mình trong khách điếm.

Hai người vừa nói xong thì ở trên cây, một thân ảnh to cao lực lưỡng đã nhảy xuống, đúng chính là bộ dạng của nhà sư Bất giới không hơn không kém.

Bất giới hoà thượng nhìn hai đám người đang chuẩn bị đánh nhau, lại nhận ra trong đó có mấy gương mặt kình địch nhưng ngoài mặt lão vẫn tỉnh bơ nói giọng cầu khẩn:

– Nhị vị thí chủ ! Ở đây là chỗ ngủ của bần tăng, nhị vị có thể đi ra xa xa ngoài kia rồi hãy đánh nhau, được chăng?


Miêu Thiên Tường cũng đã nhận ra lão sư trọc này chính là tù nhân bị bắt và đã trốn thoát của mình thì lập tức quát lớn:

– Hay a! Lão trọc kia ! Mau chịu trói cho ta.
Miêu Thiên Tường vừa nói chưa dứt tiếng, hai chân đạp lên yên cương, thân hình đã bay bỗng về phía Bất giới hoà thượng, phóng kiếm xuống đầu lão.

Bất giới hoà thượng làm gì không biết lợi hại, thân hình lão tựa như bị gió thổi qua, bay lùi lại đằng sau, tả thủ đã để lên trước ngực, miệng kêu lớn:

– Thí chủ ! Người sao lại bức hiếp bần tăng. Bần tăng với thí chủ nào có ân oán gì?

Miêu Thiên Tường tay vẫn cầm kiếm, định xông tới tấn công tiếp, thì Ma đao Hồ Nhất Long đã lên tiếng can thiệp, gọi nữ nhân của mình về.

Miêu Thiên Tường vì tiếng gọi của trượng phu, mới quay trở lại. Ma đao Hồ Nhất Long khẽ thì thầm vào tai vợ nói:

– Lão trọc công phu không tệ, chúng ta nếu ở nơi này gây chuyện với lão chẳng phải rước thêm phiền phức sao? Hiện tại phu thê ta thu phục đám người này trước, sau đó sẽ tìm bắt lão trọc đó cũng không muộn.
Miêu Thiên Tường nghe ra mời từ từ dịu lại, nhưng hai mắt vẫn hậm hực nhìn về phía thân hình Bất giới hoà thượng đang đi xa dần.

Còn Bất giới hoà thượng thì rất khôn ngoan, biết thừa Miêu Thiên Tường vì sắp gặp đại địch nên mới bỏ qua cho mình. Vì thế lão tận dụng cơ hội hiếm có, liền thoát đi thật nhanh.

Vương Thiên Ngọc thấy Bất giới hoà thượng xuất hiện thình lình, rồi cũng ra đi thình lình, thì thầm mắng nhỏ: Lão hoà thượng này tối ngày gây chuyện, chắc lại làm điều gì đắc tội với ả ma nữ kia, nên vừa mới gặp mặt mới bị ả truy sát như thế. Thật đáng kiếp.

Vương Thiên Ngọc mắng Bất giới hoà thượng như thế, vì trong lòng bà vẫn còn giận ông ta đã khiến cho mẹ con bà lạc nhau mười mấy năm trời, đến giờ gặp lại thì chưa có được chút vui, lại nhìn thấy Sử Nguyệt Nga đang trong tình cảnh điên dại, làm bà đau lòng lắm.
Bất giới hoà thượng đi rồi, hai phe lại bắt đầu gầm ghè nhau, thầm tự lượng định lực lượng đối phương.


Ma đao Hồ Nhất Long và người của hắn đã xuống ngựa và tập trung dàn hàng ngang, đứng đầu là Hồ Nhất Long và nội thê của gã, Miêu Thiên Tường. Bọn hảo thủ đứng sau 2 người đều là những nam nhân lực lưỡng khỏe mạnh, thần thái thập phần uy mãnh.

Trong khi đó, phía bên đối diện, lực lượng của Tiêu hồn ma nữ lại chênh lệch nhau khá nhiều. Các cao thủ lợi hại như mẫu tử Gia Luật Tú, Hồ Thị Song Tiên, Vương Thiên Ngọc, Tiêu hồn ma nữ thì còn có thể tham chiến, còn như Hoạt trúc thần y, và con gái Linh Lung thì thực lực không đáng kể. Riêng Sử Nguyệt Nga thì càng không thể nói đến vì nàng đang mắc bệnh điên khùng, làm sao có thể tham chiến được.

Tiêu hồn ma nữ thầm tính toán, nhận biết tình thế không thể không đánh, nhưng cũng không thể để người của mình tổn thương, đặc biệt là hai người Hoạt trúc thần y và Sử Nguyệt Nga, vì thế, nàng liền truyền âm nhập mật, thông báo với bá mẫu Vương Thiên Ngọc chuyện đó.
Hai người trao đổi vài lời, rồi thống nhất với nhau Vương Thiên Ngọc sẽ đưa 3 người Hoạt trúc thần y, Linh Lung và Sử Nguyệt Nga rời đi, còn lại những người khác sẽ ở đây chặn hậu, mục đích cuối cùng không thể để bọn người Hắc Thanh Phái có thể hại họ.

Lúc bấy giờ, hai bên phe người người nhìn nhau, cùng lượng định địch nhân, chỉ cần một mệnh lệnh đưa ra sẽ sẵn sàng hỗn chiến.

Tiêu hồn ma nữ không muốn đối phương chủ động, liền sau khi thống nhất xong ý tưởng với bá mẫu Vương Thiên Ngọc, thân hình đã phóng tới trước, đánh ra một chiêu thần diệu, hạ ngay một hán nhân trong đám người Hắc Thanh Phái đang bao xung quanh mọi người.

Hành động đó làm cho quần hào xôn xao, tập trung chú ý về phía Tiêu hồn ma nữ, và đúng lúc này ở phía đối diện, Vương Thiên Ngọc đã thét lên đánh mạnh ra một kiếm, phá thủng vòng vây phía tây, rồi kéo con gái cùng chạy.
Linh Lung thiếu nữ và Hoạt trúc thần y hối hả chạy sau, hai người tay ai cũng mang bao da rắn, phóng ra “Hắc độc lang” mù mịt, khiến cho bọn người bao vây phải lùi hết cả lại, tự động mở rộng thêm lối thoát, để mọi người chạy nhanh hơn.

Trong khi đó, ở phía bên kia, Tiêu hồn ma nữ đã độc đấu với Miêu Thiên Tường và Nguyệt Luân, còn Hồ Thị Song Tiên lại kịch đấu với ma đao Hồ Nhất Long, Mâu Sỹ Đạt thì đón đánh Tiêu Dao Dao, Gia Luật Tú thì đối đầu với gã thấp người nhỏ con hình dáng như con khỉ là Viên Công Tăng.

Lần này Miêu Thiên Tường đã có chuẩn bị trước, nên ngay từ lúc đối địch với Tiêu hồn ma nữ, bà ta đã lên tiếng, gọi Nguyệt Luân đến trợ giúp.

Qủa nhiên sau khi có sự hỗ trợ của Nguyệt Luân, cuộc chiến giữa Tiêu hồn ma nữ và Miêu Thiên Tường đã chuyển sang một thái cực khác. Đó là việc tiểu cô nương kia không còn sức để hoàn thủ, phải liên tục lùi ra sau để tránh sức tấn công như vũ bảo của hai cao thủ võ công lợi hại là Miêu Thiên Tường và Nguyệt Luân.
Đấu trường lúc này lan rộng, các cặp đấu tự mình tìm lấy một chỗ rộng rãi, quyết chiến ác liệt như cuồng phong, chiêu thức đao kiếm chạm nhau, âm thanh vang lên chát chúa.

Keng … keng … binh …

Chưởng phong nối tiếp chưởng phong, đao kiếm vô tình phóng xuất, đại đại bộ phận mọi người tham chiến, đã dần dần trở nên si mê, toàn tâm toàn ý liều mình quyết tử, đánh cho kẻ địch phải cực lực chống trả.

Hồ Thị Song Tiên thực lực đã được 8 thành, nên giao chiến cùng Ma đao Hồ Nhất Long chiếm được không ít tiện nghi. Không ngờ bọn môn hạ Hắc Thanh Phái ở ngoài thấy đường chủ có vẻ yếu thế liền lao cả vào đánh, thành ra hai người Hồ Thị Bạch Bà, Hồ Thị Hắc Bà phải vừa đánh vừa phòng thủ bọn tiểu yêu này tập kích, hết còn sính cường được nữa.

Tình huống bị bọn môn nhân Hắc Thanh Phái quấy rối như thế, lại không phải chỉ mình Hồ Thị Song Tiên gặp phải, mà ngay cả Gia Luật Tú đang đấu chiến cùng gã hầu tử Viên Công Tăng cũng bị gần như tương tự.
Viên Công Tăng do địch không lại võ công cao hơn của Gia Luật Tú phu nhân, nên đã kêu gọi bọn thủ hạ tham chiến, giúp hắn cân bằng lực lượng đối kháng với địch thủ lợi hại hơn.

Phần Tiêu hồn ma nữ thì lại khốn đốn trước võ công lợi hại của hai chủ tớ Miêu Thiên Tường và Nguyệt Luân. Hai người chiêu thức phối hợp, chiến pháp mạnh mà hiểm, chỉ chống đỡ thôi cũng đủ làm Tiêu hồn ma nữ phát mệt, như vậy còn thời gian đâu mà phóng Khổng thiên Thằng ra sát địch chứ.

Tiêu hồn ma nữ cự không lại hai người, tâm lý nhanh chóng chuyển biến, thế rồi người nàng cứ lui dần, rồi trong lúc bất ý, nhào người ra xa, phóng thân bỏ chạy.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.