Trở về truyện

Vô Hình Thần Công - Chương 154

Vô Hình Thần Công

172 Chương 154

Trên bãi cát vàng nơi bờ biển, ánh sáng bình minh chiếu rọi xuống, hai thân ảnh đang đứng im lìm bất động, đối nhãn nhìn nhau.

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng hình dung kỳ cục, hạ thể che tạm một mớ cây lá, phần thượng đẳng cũng được cây lá che lại, máy tóc dài buông xõa ra sau, hai mắt nhìn không chớp về phía nam nhân đang đứng cách xa nàng chục trượng.

Vân Linh cũng chính là nam nhân đang đứng ở phía đối diện với Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng. Chàng hôm nay mặt mày đã có chút khí sắc, râu mọc tua tủa, tóc tai bị gió thổi tung bay, y phục trên người rách te túa như tổ địa, một ống tay áo cụt ngủn, nhìn tệ hại vô cùng.

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng trợn mắt nhìn Vân Linh nói lớn:

– Ta hôm nay quyết báo thù cho Thiên ca. Nhà ngươi hãy chuẩn bị chết đi.

Khuôn mặt Vân Linh thoạt nhăn nhó, chậm rãi lên tiếng đáp trả:

– Tại hạ giờ đây công lực đã mất, một điểm khí lực cũng không có. Cô nương muốn báo phục cho Thiên ca của cô thì cứ ra tay. Tại hạ quyết không cau mày.

– Hừ, nhà ngươi nói vậy là sao? Đừng nghĩ ngươi không muốn động thủ thì ta không dám giết ngươi, thử xem thủ đoạn của bổn cô nương đây.


Tiểu ma tiên nói rồi tự mình xông tới, thân pháp nhanh nhẹn phi thường, thoáng cái đã tiến sát bên người Vân Linh, song thủ phóng ra đánh thẳng vào trước ngực chàng hai quyền.

– Bình … bình … Hai quyền cực mạnh nọ đánh trúng ngay giữa ngực Vân Linh làm chàng chao đảo muốn ngã, khuôn mặt Vân Linh chợt chuyển sang sắc thái đau đớn cùng cực, khuôn mặt nhăn nhó đau khổ, từ trong nội thể một cơn chấn động dồn ra, máu huyết sôi trào thổ ngay ra ngoài bãi cát.

Vân Linh đã thổ huyết, cú đánh vừa rồi của Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã hoàn toàn phát huy được hiệu quả, đối thủ của nàng một chút cũng không thể chống lại, đã bị nàng đánh hộc máu ra rồi.

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thấy Vân Linh không chịu né tránh để cho nàng đấm trúng 2 đấm đến mức máu huyết phun ra, thân hình loạng choạng muốn ngã, sức lực gần như không chịu nổi 2 cú đấm, tự nhiên trong tâm không chút sảng khoái, cảm giác khó chịu vô cùng.

Nàng tức mình hừ một tiếng nói giọng ráo hoảng:

– Ngươi làm gì vậy ? Sao lại không chịu né tránh gì thế. Chẳng lẽ muốn bị ta đánh chết hay sao ?

Nàng đánh người ta để báo cừu bây giờ lại sinh ra cảm giác hối hận, lại còn ngây ngốc hỏi người ta tại sao không né tránh cú đánh của nàng nữa, thật là không thể hiểu nổi trong lòng Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đang nghĩ gì.

Vân Linh hai tay ôm lấy ngực, khuôn mặt xám ngoét, chuyển mắt nhìn Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng mà không nói một lời.


Vừa nãy chàng mắt thấy Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng xông tới đánh mình, nhưng bản thân chàng công lực đã mất, dù trong lòng có ý muốn tránh cũng không cách nào tránh kịp, vậy là bị luôn hai quyền của Tiểu ma tiên vào ngực đau thấu tim gan.

Nước mắt Vân Linh muốn trào ra vì cơn đau nhưng chàng cố gượng lại. Thân thể chàng sau cơn bạo bệnh vẫn còn chưa khỏi, giờ này lại bị ăn 2 cú đấm như trời giáng của tiểu nữu kia thì chịu đựng thêm thế nào được. Chàng đưa mắt nhìn sang Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng một chút, rồi hai mắt chợt hoa lên, đầu óc quay cuồng, lập tức ngã bịch xuống bãi cát.

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng trong lòng đại kinh, vừa lo âu vừa tức giận, nhìn Vân Linh nằm lăn dưới bãi cát mà hừ lên một tiếng nói lớn:

– Đồ bị thịt !

Nàng nói xong vội vàng quay người chạy đi. Nếu nàng ở lại chỗ này thì e là không thể dằn lòng được, lại phải cưu mang cho hắn ta, một điều mà nàng không thể và cũng không muốn nó xảy ra, nàng đang hận hắn cơ mà, sao có thể chăm sóc cho hắn, nàng không giết hắn ngay lúc này đã là may cho hắn rồi, còn cứu chữa cho hắn thì không bao giờ … không bao giờ.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng vừa chạy đi vừa cố tình cảnh tỉnh mình, trong tâm giằng xé nhiều ý nghĩ, giữa con tim và trí óc đang xảy ra sự tranh đấu, căn bản nàng không muốn bị tình cảm trong con tim lôi cuốn, nên mới phải tự cổ vũ cho mình như vừa rồi.

Vân Linh bị Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đánh trọng thương sau một hồi mê man đã tỉnh lại, chàng gượng người ngồi lên nhìn ngắm ra phía trời xa, nước mắt anh hùng ứa ra hai dòng lệ.

Ta, ta tại sao lại tệ hại thế này ? Bản thân đã không tự bảo vệ nổi mình còn để cho một thiếu nữ khinh bạc. Ôi sư phụ, đệ tử của người đã không xứng với kỳ vọng của người rồi. Thanh muội, Nga muội, huynh chắc không thể về gặp được các nàng nữa….


Vân Linh bấy giờ còn một mình mới bật ra tiếng khóc, nội tâm cực kỳ đau khổ, cảm giác tủi nhục phi thường chưa từng có từ trước đến nay. Nếu chàng không bị Thanh dị thảo làm cho mất hết công lực thì giờ đây chắc không thể bị nhục thế này ? mà đau hơn là bản thân chàng không còn công lực nữa, làm sao chàng có thể tìm thuốc cho ái thê Sử Nguyệt Nga, báo thù cho các nữ nhân bị chết, truy tìm tông tích của Ngọc Liên Hoa.
Ôi bấy nhiêu việc đó giờ chỉ còn là ánh sao trên trời, chàng không cách nào thực hiện được nữa.

Vân Linh thất thểu quay trở lại lều, hai mắt nhìn chăm chăm vào nơi vô định, thân thể như không còn của mình. Chàng ngồi yên lặng một lúc lâu mới chợt lẩm bẩm:

– Ta không thể chết được. Nhất định ta phải trở về nhà.

Chàng cứ lẩm bẩm như vậy, hai mắt nhìn mãi ra xa, dõi mắt nhìn theo từng con chim hải âu tung bay trên biển, mãi mãi không biết mệt là gì.

Vân Linh đã bắt đầu thấy đói, chàng tay trái ôm ngực, lại lò dò ra phía biển, tìm một ít con còng biển để làm thức ăn vì quả xanh Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã không cho chàng nữa, và bản thân chàng tự nghĩ cũng không thể nào nuốt nổi thứ quả xanh chán ngắt đó.

Ba ngày sau, Vân Linh cuối cùng cũng vượt qua được thương tật do Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đánh trúng chàng lúc trước. Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thỉnh thoảng cũng đến tìm chàng, nhưng lần nào nàng cũng chỉ đứng từ xa mà nhìn, tuyệt nhiên không để cho Vân Linh biết nàng đã đến.
Mà cũng lạ, Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng sau cuộc báo thù vừa qua biết thừa là vẫn chưa chết, ấy thế nhưng nàng cũng không tìm đến báo phục nữa, chỉ bí mật từ xa theo dõi xem Vân Linh tình trạng sức khoẻ ra sao, đang làm gì …

Ở đảo vắng ngày ngày không có việc gì làm, Vân Linh bắt đầu tự mình làm một cần câu để câu cá ăn, chàng lúc trước sống một mình nơi thâm sơn nên khả năng tự lập và tự thích ứng rất cao, khác nhiều so với Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng từ nhỏ chỉ sống trong đại gia đình to lớn, cái gì cũng có sẵn cả, nên ngay đến khả năng tự kiếm sống cho bản thân cũng không biết tí gì.

Vì thế, trong khi Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng phải ăn trái cây đắng ngắt thì Vân Linh lại có cá ăn, chàng nướng cá câu được lên trên đống lửa nhỏ do chàng dùng đá đánh lửa mà thành khiến cho mùi cá nướng tỏa ra thơm lựng kích thích Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng tìm tới.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thèm lắm nhưng nàng không muốn xuất đầu lộ diện ra trước mặt Vân Linh. Nàng vẫn cảm thấy không thoải mái khi gặp chàng. Nỗi hận và thứ tình cảm luyến ái lạ lùng đang giằng xé con tim và tinh thần nàng, nó không cho phép cho đến gần Vân Linh, nếu không, nàng chắc không thể nào cản trở được trái tim không biết nghe lời kia.

Nhưng hôm nay Vân Linh nướng cá thơm quá nên Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng chịu không nổi liền từ trong bóng tối đi ra, tiến lại phía chàng.

Hai người đối mắt nhìn nhau một hồi rồi Vân Linh nhẹ nhàng nói:


– Băng muội hãy ngồi xuống đây.

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng trong lòng run động khi nghe thứ âm thanh êm dịu đó. Nàng gắng gượng hừ một tiếng nói:

– Ta không phải Băng muội của ngươi. Ngươi không được xưng hô như vậy với ta.

Vân Linh nhìn Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thân hình gầy đi khá nhiều, y trang trên cơ thể là mấy miếng lá cây che tạm, vẫn còn lộ ra vài thứ dị hoặc mê người. Chàng thầm thở dài áy ngại cho tiểu nữ kia, cảm giác tiểu cô nương nọ đang cực kỳ cô độc tuyệt vọng. Hiện tại chàng cũng không xem nàng là mối lo ngại nữa. Nếu nàng ta đã muốn giết chàng, chắc chàng đã chết hàng chục lần rồi chứ không phải một lần.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.