88 Chương 88: “đại Tiên” Cứu Người
“Số đúng là khổ. Từ lúc nhận được chủ thần đến giờ lúc nào cũng chỉ thấy mình cực như trâu!” – Trần Thịnh lầm bầm trongg miệng – “Thôi giờ chuyện cần thiết nhất là đi chôm một bộ quần áo mặc vào cái đã. Chủ thần cũng thật là, mày có thích khoe thì tự mày đi khoe, tao có phải dân thích khoe hàng đâu mà một bộ quần áo cũng không cho!”.
Than thở trách móc vài câu, Trần Thịnh lấy lại được chút sức liền lồm cồm bò dậy. Nghĩ lại lúc trước, học sinh thiên tài của Hogwarts, ông chủ chuỗi cửa hàng phép thuật giàu nứt vách, giờ thê thảm như vầy đây.
Có điều Trần Thịnh cũng không phải loại chỉ biết than thở, hắn vẫn luôn lạc quan trong rất nhiều vấn đề cần đối mặt. Vậy nên chẳng mấy chốc mà hắn đã quăng ra sau đầu những suy nghĩ đó, đơn giản vì hắn đã nhìn thấy một ngôi nhà cực kỳ đơn sơ trong rừng.
Nghe thì nhanh, thậm chí có người sẽ nghĩ, tại sao cấm địa của bang phái giang hồ mà lại có nhà dân. Thực ra nãy giờ Trần Thịnh không có đi bộ từ từ mà dùng Lăng Ba Vi Bộ để di chuyển, nhân tiện tập luyện cho quen chân luôn. Địa hình đồi núi khó đi, dùng khinh công tại những nơi như thế này giúp hắn cải thiện khả năng vận dụng nó rất nhanh.
Vậy nên thực ra Trần Thịnh đã đi khỏi chỗ vách núi đó khá là xa rồi. Hắn hiện tại đã đi đến một vùng đồi núi trùng điệp. Chỗ này chắc có lẽ là nhà một thợ săn. Trần Thịnh bây giờ người không mảnh vải che thân, râu tóc bù xù do đã mấy tháng không cạo (tất nhiên anh có tắm rửa nhá), trên người cũng không có tiền, vậy nên hắn chỉ có thể đi “mượn” quần áo mặc đỡ mà thôi.
Đáng tiếc đời không như mơ...
“Ai đó?” – có thể là Trần Thịnh khinh công chưa đạt đến mức vô ảnh vô tung, có thể là do đây là nhà thợ săn, tính cảnh giác của họ rất cao đề phòng thú dữ. Vậy nên rất bất hạnh, Trần Thịnh chỉ vừa đến gần là đã bị phát hiện.
Cửa nhà xuất hiện một cô gái trạc 16 tuổi, trong tay cầm một cây cung đơn giản của thợ săn hay dùng (thực ra hắn cũng không biết đó là cung gì, chẳng qua nhìn thấy đơn giản đến mức tận cùng nên đoán vậy). Trên người cô gái mặc một bộ quần áo làm bằng vải thô, nhiều chỗ cũng đã sờn rách bạc màu rồi. Này chứng tỏ gia đình này cũng không giàu có khá giả gì.
Nghĩ tới người ta cũng không khá gì mà mình còn định đi ăn cắp của họ, Trần Thịnh bỗng cảm thấy tội lỗi. Có khi mình nghĩ chỉ là một bộ quần áo thôi, nhưng với họ đó là cả một gia tài thì thế nào? Có điều mình cũng không có sự lựa chọn nha, võ công hiện tại mà đi vô nhà giàu ăn cắp nhiều khi bị đánh cho rớt răng ấy chứ!
“Cô nương! Bình tĩnh bình tĩnh! Tại hạ chỉ là một người bị lạc trong rừng, thấy có nhà nên định đến hỏi thăm mà thôi!” – Trần Thịnh lập tức giải thích.
“Ngươi tại sao lại không mặc quần áo hả? Hạ lưu!” – Cô gái vẫn không buông xuống cây cung trong tay, nghi ngờ hỏi Trần Thịnh.
“Bị lạc lâu quá, quần áo bị rách nát hết cả, cô nương thương tình, cho tại hạ quần áo mặc, tại hạ vô cùng cảm kích!” – Trần Thịnh cũng xấu hổ vô cùng. Hắn dù cho mang tiếng là có cô vợ Elize, rồi còn có Hermione nữa, nhưng mà vẫn còn là con trai. Giờ trần truồng trước một cô gái không hề quen biết, hắn cũng đỏ hết cả mặt.
Cô gái nhìn nhìn bộ dáng thê thảm hiện tại của Trần Thịnh, rốt cuộc bán tín bán nghi hạ cung xuống. Lúc này Trần Thịnh mới nhìn rõ được khuôn mặt của cô gái. Làn da có chút cháy nắng, dù sao cũng là người thôn dã sống trong rừng, nhưng gương mặt thì cực kỳ xinh đẹp, cân đối theo kiểu phương Đông.
Vẻ đẹp của cô gái hoàn toàn khác với vẻ đẹp của Hermione hay Elize hay Celena hay bất kỳ ai khác hắn từng gặp. Cô gái này mang vẻ đẹp cực kỳ chính thống phương Đông. Trần Thịnh là một người cực kỳ thích vẻ đẹp phương Đông đó, với mái tóc dài đen nhánh, cùng với thân hình nhỏ nhắn của người phụ nữ Á Đông. Kinh ngạc vì gặp được người đẹp trong chốn rừng sâu, nhưng mà hắn cũng không đến nỗi đứng đực ra.
“Thành thật xin lỗi cô nương! Không biết cô nương có thể giúp đỡ tại hạ một bộ quần áo được không?” – Trần Thịnh thành khẩn nói.
“Được rồi, ngươi chờ ta một chút!” – Cô gái sơn dã quay vào trong nhà, lát sau mang ra một bộ quần áo cũng cũ kĩ chẳng kém gì bộ quần áo trên người nàng. Trần Thịnh vội vàng nhận lấy, liên tục nói cám ơn rồi vọt vào một lùm cây gần đó nhanh chóng mặc vào.
Có điều quần áo của người xưa thật rắc rối, Trần Thịnh loay hoay mãi mới mặc xong được bộ trang phục này. Cái này làm hắn thật sự rất nhớ mấy cái áo thun hai áo sơ mi hiện đại, rất nhanh gọn.
Mặc xong quần áo, Trần Thịnh bước ra khỏi bụi cây. Cô gái thợ săn không còn đứng đó nữa mà đã vào trong nhà rồi. Trần Thịnh cảm thấy không cám ơn người ta một cái mà bỏ đi thì kỳ quá, với lại hiện tại hắn cũng không biết đi hướng nào với hướng nào, vậy nên hắn liền bước vào trong nhà.
Căn nhà cực kỳ đơn sơ, bên trong có hai phòng ngủ với lại một phòng bếp. Trần Thịnh nhìn thấy cô gái thợ săn kia đang ngồi bên giường, chăm sóc cho một người đang nằm, có vẻ là bệnh rồi.
“Đại ca, đại ca thấy thế nào rồi?” – giọng cô gái có vẻ cực kỳ lo lắng. Trần Thịnh không nghe thấy tiếng trả lời, hắn đánh bạo bước vào phòng thì nhìn thấy một người thanh niên khuôn mặt xanh xao đang nằm trên giường. Có vẻ như bị bệnh rất nặng.
“Cô nương! Đa tạ y phục của cô nương. Không biết vị huynh đài này bị bệnh gì? Tại hạ cũng có biết một chút y thuật, nếu được có thể thử sức một phen xem sao, coi như là đa tạ ơn tặng y phục của cô nương.” – Trần Thịnh làm một hơi nói.
Cô gái nghe được Trần Thịnh biết y thuật thì mừng rỡ, lập tức đứng lên nhường chỗ cho Trần Thịnh: “Như vậy thì quá tốt rồi! Nhờ các hạ xem dùm đại ca của tôi. Hôm trước đại ca lên rừng đi săn, trở về bỗng trở bệnh nặng không dậy nổi. Tôi có sắc thảo dược cho huynh ấy uống như không thấy hiệu quả gì hết!”.
Trần Thịnh gật gật đầu rồi ngồi xuống chiếc giường, bàn tay đặt lên bắt mạch cho chàng thanh niên này. Hắn từ khi học võ, lại thêm được một khả năng bắt mạch nữa, vậy nên người ngoài nhìn vào cứ ngỡ hắn biết Trung Y.
Trần Thịnh cho chân khí của mình đi vào trong cơ thể chàng thanh niên này, luồng chân khí của hắn chạy khắp cơ thể, kiểm tra từng ngõ ngách, rốt cuộc phát hiện điều bất thường. Trong buồng phổi của chàng trai này có một con ký sinh đang ở bên trong đó. Có vẻ như nó đang làm cho phế nang của chàng trai bị nghẽn, không hấp thu oxi được khiến cho anh chàng bị thiếu dưỡng khí, không đến nỗi chết liền, nhưng mà cũng nằm một cục không động đậy nổi.
Ca này nếu như mà là y học hiện đại thì họ mổ, y học cổ truyền có lẽ sẽ vừa uống thuốc vừa châm cứu. Còn Trần Thịnh thì có kế hoạch khác.
Hắn lấy ra cây đũa phép tam thể của mình, đầu tiên là một bùa cắt mở ra một lỗ nhỏ ngay lòng ngực của chàng trai đó, sau đó là một bùa triệu hồi lôi con ký sinh trùng ra, cuối cùng là một bùa phục hồi, giúp khép lại vết thương trên ngực và phổi của chàng trai.
Tất nhiên quá trình có chảy máu, vậy nên hắn còn thêm một bùa thanh tẩy để buồng phổi lại sạch sẽ như cũ không bị ngập máu nữa. Chuyện xảy ra rất nhanh, nhưng mà rất hao ma lực, nhất là đoạn phục hồi vết thương. Vậy nên sau khi mọi chuyện xong xuôi thì Trần Thịnh đã choáng váng mặt mày, phải chống hai tay xuống giường ngồi thở dốc.
Hắn không biết là phía sau hắn, cô gái thợ săn xinh đẹp đã giương cung nhắm vào hắn từ lúc hắn rút cây đũa phép ra, mà theo cách nhìn nhận của cô nàng, là một que củi kỳ lạ. Sau đó khi thấy đầu “cây củi” kỳ lạ đó phát ra ánh sáng, rồi lồng ngực anh mình lập tức xuất hiện một lỗ hổng, nàng liền định bắn chết tên “yêu ma” này. Có điều thao tác nhanh chóng của Trần Thịnh đã cứu mạng hắn lần này khi mà ngay lập tức nàng nhìn thấy một con vật kỳ quái bay ra khỏi cái lỗ máu trên ngực anh mình.
Tất nhiên là sau đó nàng lập tức chuyển Trần Thịnh từ hàng ngũ “yêu ma” sang hàng ngũ “thần tiên” rồi. “Que củi” lúc nãy cũng đã biến thành pháp bảo của tiên gia luôn. Vậy nên nàng lập tức cất đi cung tên vui mừng vì mình đã vượt qua được “thử thách” của tiên nhân nên hắn đã ra tay cứu sống anh nàng.
“Được rồi! Đại ca của cô nương đã khỏi bệnh rồi, chắc là nằm thêm chút nữa thì có thể hoàn toàn khỏi hẳn rồi đó!” – Trần Thịnh đứng lên nói – “Lần sau lên rừng cần cẩn thận các loại độc vật, côn trùng hơn, nếu hôm nay không đúng dịp như thế này, chỉ cần tại hạ đến trễ chút nữa thì vị huynh đài này đã đi đời nhà ma rồi!”.
“Đa tạ đại tiên! Đa tạ đại tiên đã cứu mạng đại ca tiểu nữ!” – Cô gái thợ săn bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Trần Thịnh – “Đại ân đại đức của đại tiên, tiểu nữ không biết lấy gì mà đền đáp được! Tiểu nữ nguyện làm trâu làm ngựa đền đáp ơn cứu mạng của đại tiên!” – lần này đến lượt Trần Thịnh lơ ngơ, cái gì mà đại tiên ở đây.