87 Chương 87: Luyện Công
Trần Thịnh cũng không nản chí, ít nhất hắn cũng đã có được một chút thành quả nho nhỏ, trong người hắn, lúc này đã có một đoàn khí nóng di chuyển. Trần Thịnh biết đây chính là nội lực trong truyền thuyết.
Nếu như tinh thần lực tập trung trong não, và không hề dễ dàng chạy khắp nơi. Thì ma lực và nội lực khá là giống nhau về chuyện chạy trong cơ thể. Có điều nội lực ngoài khả năng cận chiến cực mạnh ra còn có tác dụng rèn luyện thân thể ngày càng mạnh mẽ. Còn ma lực thì có năng lực phá hoại và trị liệu, nhưng lại không có khả năng rèn luyện thân thể mạnh mẽ như nội lực.
Vậy nên cũng dễ hiểu vì sao các ma pháp sư thường thân thể gầy yếu hơn nhiều so với những người tu tập nội lực, tất nhiên so với người bình thường, thể chất các ma pháp sư vẫn mạnh hơn nhiều. Trong các thế giới khác, cũng chỉ có đấu khí là có nhiều điểm tương đồng với nội lực. Còn về linh lực của tu tiên, nó hoàn toàn là một cấp độ khác hẳn rồi.
Trần Thịnh do hết sạch thức ăn nên không thể làm gì khác hơn là mò ra ngoài cửa hang. Đây là lần đầu tiên hắn bước ra khỏi cửa hang từ khi đến thế giới này, bị ánh nắng mặt trời chói mắt một cái, Trần Thịnh nheo hai mắt lại để tránh chuyện bị chói mù luôn.
Đối diện cửa hang là một thác nước đang ầm ầm đổ xuống tạo nên một làn sương mù dày đặc nơi đây. Không khí cực kỳ ẩm ướt do hơi nước tràn ngập trong từng khoảng không, hoàn toàn khác biệt với bên trong hang động. Trần Thịnh định hít một hơi, nhưng cảm giác không khí nơi này ẩm quá, không tốt nên hắn đành nhanh chóng tìm mấy quả dại bên cạnh hang.
Sau khi hái xong một đống quả, Trần Thịnh mới quay trở vào trong hang. Hắn đơn giản là tiếp tục luyện công. Giờ mới thấm thía cái câu bế quan luyện công. Hoàn toàn không để ý đến chuyện gì khác ngoài luyện công, độ khó chẳng khác gì bị biệt giam cả, hoàn toàn là dựa vào một cỗ ý chí mà vượt qua.
Hiện tại Trần Thịnh cố gắng là vì khôi phục thực lực, tăng mạnh bản thân, rồi còn quay lại Diablo để cứu ra Hermione và Elize, Celena. Các cô gái vẫn còn đang bị vây lại trong Rogue Camp, nếu hắn không nhanh lên, thì dù cho là thời gian có chênh lệch đi nữa, không ai chắc được là hắn có về kịp không.
Cứ nghĩ đến chuyện là nếu không mau lên, về không kịp những người con gái hắn thương yêu chỉ còn lại một bộ xương khô thì Trần Thịnh lại điên cuồng mà cố gắng hơn nữa. Chỉ hận mình không thể tăng nhanh tốc độ luyện công lên gấp mười, gấp trăm lần.
“Chỉ cần qua đoạn khổ cực ban đầu này thôi, sau đó khi đủ mạnh rồi mình sẽ đi hút nội lực, như vậy sẽ rất nhanh chóng mạnh mẽ lên mà thôi!” – Trần Thịnh tự nhủ với lòng mình như vậy.
Bên trong hang động như không có ngày tháng...
Không biết đã qua bao lâu, chỉ thấy râu hắn đã mọc dài ra luôn rồi, rốt cuộc Trần Thịnh cũng đã luyện thành Lăng Ba Vi Bộ và Bắc Minh Thần Công hai môn tuyệt học này. Trần Thịnh nhìn vào bản thông tin cá nhân hiện tại, phát hiện có thật nhiều thay đổi:
Tính danh: Trần Thịnh. Nghề nghiệp: Vô hạn giả. Cấp 14 exp 50455/2500000.
Sức mạnh: 20 (82).
Nhanh nhẹn: 20 (82).
Thể chất: 30 (167). Máu: 30 (167). Thể lực: 30 (167).
Tinh thần: 20 (427). Ma lực: 20 (427). Trong ngoặc là chỉ số nếu hồi phục hoàn toàn, hiện tại Trần Thịnh đang bị tổn thương tinh thần lực nên bị giảm xuống thấp. Còn chỉ số thân thể là do đây là thân thể ban đầu của Trần Thịnh được chủ thần tái tạo lại nên vẫn chưa khủng như cơ thể trước.
Nội lực: 10/10.
Kỹ năng:
Triệu hồi khô lâu binh cấp 16: Số khô lâu binh 16, tấn công 16-20.
Triệu hồi khô lâu pháp sư cấp 9: Số khô lâu pháp sư 9.
Khô lâu tinh thông cấp 8: Khô lâu HP tăng 40%, tấn công tăng 40%.
Răng độc cấp 13: Số răng độc 14, độc tố 13, tấn công 13-26.
Golem cấp 10: HP 300, tấn công 20-30, hào quang làm chậm: địch nhân trong bán kính 10 mét tốc độ giảm 25%.
Golem tinh thông cấp 5: Tất cả Golem HP tăng 25%, tấn công tăng 25%.
Gia tăng thương tổn cấp 10: Tăng tổn thương nhận được 145%.
Cốt thuẫn cấp 10: Nhận 700 thương tổn vật lý hoặc 350 thương tổn ma pháp.
Bắc Minh Thần Công cấp 1: Nội công tâm pháp cao cấp, đi theo nguyên lý trăm sông đổ về một biển, có thể dung nạp tất cả các loại nội lực khác và chuyển hóa thành Bắc Minh Thần Công nội lực. Hiện tại có thể tối đa chứa đựng năm năm công lực, chuyển hóa hết cần tiêu hao một năm.
Lăng Ba Vi Bộ cấp 1: Khinh công cao cấp, bước đi như bay, không cần tiêu hao nội lực để thi triển, thậm chí còn có thể sinh ra nội lực không ngừng. Hiện tại có thể mỗi phút sinh ra nội lực bằng 1% tổng nội lực trong cơ thể.
Và một số cái linh tinh nữa, chẳng hạn như các bùa chú của thế giới Harry Potter...
Học võ, mặc dù hiện tại hắn chỉ mới gọi là nhập môn, nhưng mà hai môn võ hắn tập đều thuộc loại cực kỳ mạnh mẽ trong thiên hạ, vậy nên đã được 10 điểm nội lực. Mười điểm nội lực này tương đương với một năm công lực rồi, và tác dụng của nó cũng cực kỳ khủng khiếp. Mười điểm nội lực này giúp cho thuộc tính của Trần Thịnh tăng lên những 50 điểm, tương đương với tăng một cấp trong Diablo: 10 sức mạnh, 10 nhanh nhẹn, 20 thể chất và 10 tinh thần.
Có cách tu luyện như thế này, hắn có thể giúp cho người yêu của hắn và bản thân hắn trở nên mạnh mẽ dần mà không cần phải xông xáo tại thế giới Diablo để luyện cấp nữa. Sự thật chứng minh, nói là đi luyện cấp nhưng không biết khi nào thì thành quái “luyện” mình trong nồi canh của bọn nó.
“Rốt cuộc cũng có thể rời khỏi chỗ này rồi, ở đây lâu thêm chút nữa dám mình yêu cái bức tượng ngọc này thiệt mất. Ngày nào nhắm mắt mở mắt đều nhìn thấy nó, thời gian dài không yêu luôn mới lạ ấy. Đúng là quá giống người mà!” – Trần Thịnh thoải mái vươn vai một cái.
Hắn nhìn lại hang động này lần cuối, vẫy tay chào bức tượng ngọc một cái rồi xoay người rời đi, trên tay cầm theo quyển bí kíp Bắc Minh Thần Công.
“Rảnh rổi không chuyện gì làm có thể lấy ra quay tay được!” – Trần Thịnh nghĩ thầm trong đầu. Vô Nhai Tử mà biết được chắc là sẽ giết hắn ngay quá. “Ủa mà lúc này mình làm gì? Vẫy tay chào bức tượng ngọc đó hả? Mẹ ôi mình điên thiệt rồi! Vọt lẹ không mương mười bốn lại giật tít “thanh niên ngáo đá hiếp dâm tượng ngọc” nữa thì khổ! Tiêu hết thanh danh của mình mất!” – Trần Thịnh đổ mồ hôi lạnh phóng ra cửa hang.
Thác nước trước cửa hang vẫn là hùng vĩ như vậy, vách núi cũng nhìn thật là cao, nhưng mà hiện tại Trần Thịnh đã có được nội lực rồi, thậm chí ma lực cũng hồi phục được một chút nữa. Vậy nên vách đá này đã không còn là điều không thể với hắn nữa, mà là đổi thành khó khăn thôi.
“Hừm, mình cũng không phải là không ăn qua khổ cực. Chưa thấy tên xuyên việt nào mà cứ tối ngày đi thăm bệnh viện như mình cả. Thực là...” – Trần Thịnh tặc lưỡi. Hắn ngước nhìn vách đá đầy dây leo trên đó, liền vận lên Lăng Ba Vi Bộ, dồn chân khí trong người xuống chân, nhún một cái nhảy lên vách đá.
“Bốp!” – Một tiếng va chạm lớn vang lên. Trần Thịnh té chỏng cẳng xuống bãi cát bên dưới, trên đầu u lên một cục to như cái tô. Lần đầu vận dụng nội lực không quen, hắn dùng lực quá lớn, không khống chế được, lao thẳng đầu vào vách đá.
Sờ soạng đứng lên, cả người vẫn còn lảo đà lảo đảo, Trần Thịnh ôm đầu văng tục vài câu cho đỡ đau. Hắn cảm giác như đầu mình muốn vỡ ra làm hai luôn rồi. Lúc hắn học ma pháp, thế giới Diablo thì kỹ năng tự học được bằng điểm, đến Harry Potter thì hắn được giáo dục đàng hoàng, cộng thêm lý giải từ thế giới trước nên rất dễ dàng học được.
Chuyện học nội lực cho đến giờ vẫn chưa có ai chỉ dạy gì cho hắn cả, hoàn toàn là hắn nhờ vào phân tích của chính mình và quyển bí kíp kia để luyện, vậy nên xảy ra sự cố không khống chế tốt là chuyện cũng dễ hiểu.
Trần Thịnh ôm đầu một lúc lâu mới bớt đau, hắn nhìn lên vách đá, quyết định thử lại lần nữa. Lần này hắn chú ý hơn, không nhắm đến chỗ xa quá, mà ngắm chừng một điểm vừa phải. Vận lên Lăng Ba Vi Bộ, Trần Thịnh phóng lên vách đá.
Lần này suông sẻ hơn, Trần Thịnh thành công bám vào một cây dây leo khá to. Lấy chỗ này làm điểm tựa, hắn lại tiếp tục phóng lên cao dần, thân pháp cũng càng ngày càng thuần thục, bắt đầu có chút mùi vị của Lăng Ba Vi Bộ, phiêu dật như tiên nhân rồi.
Tất nhiên là hắn còn cách xa cái trình độ đó lắm. Trần Thịnh hiện tại đã mặt đầy mồ hôi cay xè luôn cả mắt. Hắn chỉ còn cách bờ vách đã chừng hai lần phóng lên nữa mà thôi, nhưng mà lần đầu vận dụng võ công, hiện tại hắn đã mệt bở hơi tai rồi. Có điều nếu bây giờ mà buông tay rơi xuống thì chết chắc. Bây giờ là hơn hai ba mươi mét trên không rồi, có siêu nhân mời không té chết thôi. Trần Thịnh sau này có thể mạnh như anh sịp đỏ, nhưng mà giờ hắn vẫn còn đang ở truồng, thậm chí sịp đỏ cũng không có mà mặc.
Mấy hôm nay vợ sắp sanh, đau bụng suốt nên mình phải chăm, không có nhiều thời gian mà viết nên truyện sẽ ra rất thất thường. Đủ một chương sẽ tranh thủ đăng lên cho các bạn. Mong các bạn thông cảm.