25 Chương 25 Vô Hạn Nữ Nô Hệ Thống
Hồ Tử không trả lời Thiên Vô Cực, chỉ nhẹ phất tay một cái, phía sau lưng hắn bỗng nhiên xuất hiện một đám người mặc đồ đen hiện ra, nhìn sơ qua khoảng mười người, trên tay đều cầm vũ khí.
"Ta nói Hồ Tử, chỉ là đối phó một tên nhóc, cần gì phải gọi nhiều người như vậy?"
Trong đám, một người nam tử trung niên cũng mặc áo choàng đen, trên khuôn mặt có một vết sẹo nhìn rất kinh khủng, một tay cầm đao, một tay cầm điếu thuốc vừa hút vừa nói.
"Đừng có coi thường, hắn có thể dễ dàng giết được Tư Đồ, tên này chắc chắn rất mạnh!"
Hồ Tử liếc mắt nhìn lại, nhắc nhở nói.
"Hừ, Tư Đồ rất mạnh sao? hắn chỉ được cái chạy là nhanh!"
Nam tử mặt sẹo khinh thường nói.
"Được rồi, động thủ đi!"
Hồ Tử nói xong liền hướng Thiên Vô Cực lao tới, hắn tốc độ nhanh chóng nhảy lên, tay cầm đao mạnh mẽ chém xuống đầu Thiên Vô Cực.
Nhìn đao sắp rơi xuống đầu mình, Thiên Vô Cực nhẹ nhàng đưa tay lên đỡ, chỉ nghe ‘keng’ một tiếng, đao của Hồ Tử lập tức bị chặn lại, nhưng 'đùng' một cái, hai chân Thiên Vô Cực bị sức ép của thanh đao mà lúng xuống nền đá.
Đám người áo đen thấy vậy cũng lập tức động thủ, nhanh chóng vây xung quanh Thiên Vô Cực, dùng các loại vũ khí nhanh chóng chém tới.
Hồ Tử hơi khiếp sợ khi thấy Thiên Vô Cực dùng tay không đỡ được đao của hắn, nhưng chỉ thất thần chớp mắt, Hồ Tử tiếp tục đưa đao chém tới, lần này hắn dùng toàn bộ sức mạnh, tay nổi lên từng đường gân xanh, phía trên thanh đao cũng xuất hiện một luồng ánh sáng màu tím.
Nhìn các loại vũ khí ở bốn phương tám hướng đánh tới, Thiên Vô Cực dự định đón đỡ, nhưng suy nghĩ một chút, hắn liền cứ mặc những vũ khí này tấn công lên người mình.
"keng"keng"keng"
Cánh tay đám người áo đen đồng loạt run rẩy, cảm giác như mình chém trúng tảng đá, nhìn lại thấy Thiên Vô Cực vẫn đứng đó, áo của hắn đã bị chém nát nhưng không có một giọt máu nào, trên thân không có một vết thương.
“ẦM”
Lúc này đao của Hồ Tử cũng chém xuống vai Thiên Vô Cực, lập tức có một tiếng nổ lớn vang lên, bụi bay mịt mù, đám người cũng chịu không được đưa tay lên che mũi.
Bụi dần tán đi, đám người áo đen nhìn lại, con mắt lập tức trừng lớn khiếp sợ, đao của Hồ Tử đặt trên vai Thiên Vô Cực không đi vào một chút nào.
Chém mạnh như vậy cũng không phá được lớp da, cái này còn là người sao? đám người có chút hoài nghi nhân sinh.
Thiên Vô Cực nhìn hai chân của mình đã bị lúng xuống tới đầu gối, cũng thấy xung quanh khiếp sợ đám người, hắn cười một tiếng, lập tức nhảy lên hai chân rút khỏi mặt đất, nhanh chóng xoay người lại, tay như tia chớp đấm vào đầu một người, chỉ nghe " BÙM " một tiếng, đầu của tên đó như quả dưa nổ bể ra.
Đám người áo đen hoảng hồn lùi lại, Hồ Tử cũng trong khiếp sợ tỉnh lại, nhanh chóng lui về phía sau.
Hồ Tử cảm thấy hôm nay mình muốn lạnh, hắn đã dùng toàn bộ sức mạnh, nhưng người thanh niên này lại không có một chút tổn thương, hai bên vừa nhìn liền biết không cùng đẳng cấp, như vậy còn đánh làm gì nữa.
Thiên Vô Cực thấy đám người lùi lại, hắn cũng không có ý định buông tha, nhanh chóng lao tới, tay huy quyền.
Khung cảnh tiếp theo liền cực kỳ ghê rợn, Thiên Vô Cực mỗi quyền đều nổ đầu, máu me thịt nát rải khắp nơi, có những mảnh óc văng đầy đất, nhìn như đang trong địa ngục mà kinh khủng.
Chết trong tay Thiên Vô Cực đã có sáu người, những tên còn lại đã sớm sợ té đái, liền có một tên sợ hãi hét lớn:
"Hắn là ma quỷ, mau chạy a"
Giờ này không chạy, còn ở lại đưa đầu chiu chết hay gì, đám người áo đen không do dự quay đầu chạy, nhưng chỉ mới quay đầu, có một đường ánh sáng đỏ xẹt ngang cổ bọn hắn, bốn cái đầu lập tức rơi xuống đất.
Giết xong mười người áo đen, Thiên Vô Cực liền quay qua nhìn qua Hồ Tử.
Hồ Tử bây giờ hai chân rung cầm cập, không phải hắn không chạy, mà là vừa định chạy liền thấy đồng bọn thảm cảnh, hắn lập tức liền từ bỏ ý định chạy trốn.
"Cho ngươi một cơ hội, dẫn ta đến căn cứ của Thiên Sát Hội, ta liền tha cho ngươi một mạng!"
Thiên Vô Cực mặt cười như ác ma nhìn Hồ Tử nói.
Nghe được lời Thiên Vô Cực, Hồ Tử liền lâm vào suy nghĩ, hắn cũng không muốn chết a, nhưng đột nhiên có một bóng người xinh đẹp hiện lên trong đầu, Hồ Tử lập tức cắn răng cầm đao hướng Thiên Vô Cực lao tới.
"Ta liều mạng với ngươi!"
“A"
Hồ Tử chỉ vừa bước ra vài bước, lập tức có bốn luồng ánh sáng xẹt qua cắt đứt hai tay chân của hắn, cơ thể không tay không chân lập tức rơi xuống đất, Hồ Tử đau đớn kêu thảm, hắn bây giờ chỉ còn cái đầu với thân thể, máu ở tay và chân ồ ạt chảy ra, trong mắt Hồ Tử nổi lên hối hận tuyệt vọng.
"Ta đã cho ngươi cơ hội, nếu không cần, vậy chỉ có thể đi chết!"
Thiên Vô Cực lạnh lùng nhìn Hồ Tử, đưa chân lên đạp mạnh xuống, đầu của Hồ Tử lập tức bị đạp nát bét.
Giết hết tất cả, Thiên Vô Cực nhìn cảnh tượng kinh khủng xung quanh, trong lòng bỗng có một cảm giác sảng khoái, thầm nghĩ, không lẽ mình tâm lý không bình thường, suy nghĩ một lúc hắn liền mặt kệ, từ trong túi quần lấy ra điện thoại gọi cho Diễm Phượng.
Một lát sau, có một chiếc xe nhanh chóng chạy tới, Diễm Phượng từ trên xe vội vàng đi ra, nhìn thấy cảnh tượng máu me trước mắt, Diễm Phượng có chút giật mình, khuôn mặt lập tức lo lắng nhìn Thiên Vô Cực hỏi:
"Chủ Nhân, ngài không sao chứ?"
Thấy quần áo của hắn rách nát, nghĩ đến cảnh Thiên Vô Cực bị thương, tim Diễm Phượng như thắt lại đau lòng, trong đầu tức giận nghĩ, tên nào dám làm chủ nhân thành ra như thế này.
Nhìn Diễm Phượng một mặt lo lắng, Thiên Vô Cực cười cười nói:
"Ta không sao, chỉ là quần áo bị rách thôi, ngươi kêu người dọn dẹp chỗ này đi!"
Diễm Phượng nghe vậy liền an tâm thở ra một hơi, lập tức lấy điện thoại ra gọi người đến dọn dẹp, làm xong hai người liền lên xe đi.
Nhưng Thiên Vô Cực không biết là phía xa trên lầu cao có hai thân ảnh đang nhìn hắn rời đi.
"Ngọc tỷ, người này là ai mà mạnh như vậy, hắn giết Hồ Tử rất dễ dàng?"
Bạch Phỉ Phỉ mặt kinh hãi nhìn bên cạnh xinh đẹp động lòng người nữ nhân hỏi.
"Ta cũng không biết!"
Trần Ngọc cũng hơi khiếp sợ lắc đầu, khoảng cách xa và tối không có ánh đèn nên nàng không thấy rõ mặt, không biết người phía dưới là ai.
Hai người các nàng là đến điều tra căn cứ Thiên Sát Hội, khi nhìn thấy Hồ Tử có hành động đáng nghi, liền ẩn núp theo dõi, không ngờ thấy được cảnh này.
Hồ Tử dù gì cũng là nhập khí cảnh hậu kỳ, nhưng không ngờ lại chết dể dàng như vậy, suy nghĩ một lúc, Trần Ngọc nhìn qua Bạch Phỉ Phỉ nói:
"Phỉ Phỉ, chúng ta mau về báo cáo cho đội trưởng!"
Bạch Phỉ Phỉ gật đầu, hai người liền nhanh chong biến mất.
.......
Mờ tối trong tầng hầm, Diệp Tiên người trần như nhộng co rúm ở trong góc.
Nàng đã được từ trên tấm ván gỗ gỡ xuống, cũng có thể tại cái này chật hẹp căn phòng tự do hoạt động, bất quá trên mắt cá chân lại khóa lấy một cái thật dài xích sắt, một chỗ khác cố định ở trên tường, khiến nàng nhiều nhất chỉ có thể đi đến gần cửa vị trí.
Xung quanh yên tĩnh như chết, chỉ có chính nàng hô hấp và tiếng tim đập đang vang, phía dưới âm hộ truyền đến kịch liệt đau nhức, hai bên mép l-n cùng cặp đùi trắng nõn còn lưu lại tinh dịch cùng máu trinh vết tích, dinh dính rất là khó chịu.
Diệp Tiên lại nhịn không được khóc thút thít, sợ hãi cùng đau đớn làm nàng toàn thân phát run, hi vọng đây hết thảy chẳng qua là cơn ác mộng, nhưng hiện thực lại tàn khốc, dưới âm hộ từng đợt đau đớn làm cho nàng biết mình không phải mơ, nàng bây giờ rất nhớ Mẹ và Tỷ Tỷ, nàng rất muốn về nhà.