Trở về truyện

Vắng Chồng - Chương 23: Bức Tranh Khỏa Thân Mang Tên Hà Anh (1)

Vắng Chồng

23 Chương 23: Bức tranh khỏa thân mang tên Hà Anh (1)

Một bức vẽ phụ nữ khỏa thân .Hà Anh ngắm kỹ cô nhân ra là Minh vẽ mình , khuôn mặt được khắc họa khác đi nhiều ,Hà Anh trong bức tranh đẹp hơn ,nữ tính hơn có chút gì trẻ hơn ,rất giống cô thời con gái .Cái thời đày xuân sắc có không biết bao nhiêu anh chàng theo đuổi

Minh còn thêm một nốt ruồi son gần vú phải .Tư thế người phụ nữ trong bức tranh thì giống hệt Hà Anh khi cô bắt gặp Minh đang nhìn cô khỏa thân .

-Minh vẽ chị ư- Hà Anh thấy có chút tự hào khi vẻ đẹp của cô được một người đàn ông như Minh tán tụng

-Em tặng chị được không –minh vẽ nốt những nét cuối cùng trên bức họa

-Chị không nhận được đâu nhà có bé con hơn nữa chồng chị nữa – Hà Anh vội từ chối

-Tiếc quá vậy em treo nó ở nhà nhé .Nếu chị cho phép còn nếu không em sẽ đêm bức tranh này hủy đi –

Thưc tâm Hà Anh không nỡ bảo Minh làm thế cậu ta đã mất bao công sức đẹp thế này .Một tác phẩm nghệ thuật thực sự nhưng Hà Anh cũng không muốn ai biết về bức tranh này nếu đến tai chồng cô thì đó là một tai họa thực sự

-Minh có đảm bảo bức tranh này được giữ riêng cho bản thân Minh không –


-Được chứ chỉ tiếc là một bức tranh thôi .Không phải là thực – Chỉ trong thoáng chốc vẻ ủ rũ lại trở lại với Minh .

-Hà Anh mượn mấy ngày nhé –Hà Anh muốn đem bức tranh về nhà để treo vài hôm trong phòng ngủ .Đến khi nào chồng cô hoặc bé Minh về Hà Anh sẽ đem trả cho truyenc.comưa bao giờ Hà Anh lại thấy một bức tranh đẹp như vậy dù cô không biết gì vè hội họa nhưng cô vẫn biết là đẹp

-Được thôi nhưng em có một đề nghị nhé-

-Minh nói đi ,nếu được..thì – Hà Anh nâng bức tranh lên ngắm ở cự ly gần .Hồi nhỏ chừng 15 tuổi nghỉ hè theo lời rủ rê của mấy cô bạn thân Hà Anh theo học một lớp hôi họa sơ cấp .Cô được giáo viên hướng dẫn khen là có năng khiếu nhưng Hà Anh xem đó là một câu động viên suông và cuộc sống sau này đưa cô đi theo một hướng đi khác không liên quan gì vẽ vời cả .Bây giờ Hà Anh thấy niềm đam mê hội họa lại trỗi dậy trong cô

-Minh muốn vẽ một bức tranh nữa-Giọng nói Minh dè dặt Hà Anh gật nhẹ đàu cô vẫn chú tâm vào bức tranh

-Về Hà Anh – Minh đổi cách xưng hô gọi Hà Anh bằng tên không phải là chị như mọi lần nữa

-Cũng là tranh khỏa thân –

Hà Anh quay người lại nhìn thẳng vào Minh khi cô nghe xong câu nói


-Hà Anh không muốn làm việc đó .Chuyện hôm đó là một tai nạn thôi .Nếu là điều kiện thì Minh cứ giữ lại bức tranh-Hà Anh lên tiếng nghiêm khắc lạnh lùng

-Chỉ là đề nghị thôi nếu chị thấy không được thì Minh không nói gì nữa –Minh rối rít xin lỗi ,chừng như tiếc nuối điều gì đó cậu ta nói nốt –chỉ là một bức tranh khắc họa với góc nhìn từ phía sau thôi –

-Minh tìm thử một người mẫy chuyên nghiệp xem Hà Anh chắc sẽ có người phù hợp mà – Cô từ chối một cách khéo léo

-Mỗi một bức phải có một tâm hồn riêng được truyền từ người họa sỹ ,nếu không có cảm hứng thực sự thì chả nên gượng ép vẽ làm gì – Minh bẻ gãy chiếc bút trên tay ném xuống đất rồi bỏ lên nhà để mặc Hà Anh đứng ở một mình

Hà Anh thực sự bất ngờ đây là lần đầu tiên cô thấy Minh tỏ thái độ như thế .Có lẽ mình đã hiểu lầm lời đề nghị của Minh lúc nãy Hà Anh từ chối vì cô nghĩ là Minh có cái gì đen tối khi nói tới chuyện đó nhưng bây giờ thì không phải chỉ là cậu ấy muốn vẽ một bức tranh đẹp thôi .Nhưng đây không phải là một bức tranh bình thường nếu Minh muốn cô làm người mẫu để vẽ thì được nhưng đây là một bức tranh nuy thì lại một việc khác dù chỉ là với góc nhìn từ phía sau

Minh nằm trên chiếc giường vắt tay lên trán suy nghĩ lung tung ,câuh biết mình giận Hà Anh là rất vô lý cực kỳ vô lý chắc chị ấy bây giờ cũng giận mình lắm .Được sinh ra trong một gia đình giàu có lại là con một nên được chiều chuộng từ bé ,những yêu cầu từ cậu quý tử dù là các yêu cầu vô lý quá quắt cũng luôn được bố mẹ ra sức đáp ứng việc này lâu ngày làm cho Minh rất hách dịch muốn làm gì phải làm bằng được.Nếu vì một lý do nào đó mà yêu cầu của bản thân không được thỏa mãn thì Minh sẽ bực bội dằn vặt bản thân và cả những người xung quanh trong một thời gian dài .Mãi về sau này khi đã sống tự lập tính xấu đó đã giảm đi nhiều nhưng cũng không phải mất đi hẳn .

Minh nhìn quanh giá vẽ cậu còn đó nhưng bức tranh thì đã không còn chiếc bút gãy vẫn còn trên đất cậu thấy nhẹ lòng Hà Anh đã mang về bức tranh cậu vẽ nghĩ là cô ấy không giận mình lắm .Minh lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hà Anh .Hồi đi học Minh học được một kinh nghiệm là khi bị con gái nhận không nên gọi điện trực tiếp cho người đó chỉ nên nhắn tin xin lỗi thôi .Cô ấy không thể mắng mình được cách này luôn hiệu quả


“Chị về nhà rồi chứ “Tin nhắn Minh gửi đi

“Rồi “ Hà Anh gửi lại một mẩu tin ngắn gọn

“Em lo quá ”

“Tự lo cho mình đi .Minh còn ốm mà “.

Vậy là chị ấy vẫn quan tâm đến mình Minh thấy mừng thầm trong bụng vì điều đó

“Bức tranh của Minh đẹp lắm ‘Tin nhắn từ máy di động của Hà Anh

“Chị cứ cầm đi .Bao giờ trả Minh cũng được “

“Hẹn mai gặp lại .Minh mê vẽ lắm phải không “

Chị ấy có ẩn ý gì khi gửi cho mình tin nhắn này nhỉ hay là .....Minh thấy tim mình nhảy một nhịp thật mạnh khi thấy hình ảnh vừa xuất hiên trong đầtruyenc.comông kìm nổi niềm vui chàng trai trẻ chạy lòng vòng quanh khu vườn hò hét ầm ĩ như một người điên

-Tao nghi lắm –

Hà Anh đang tập trung vào đống sổ sách giật mình ngẩng lên ngơ ngác

-Dạo này tao thấy mày càng lúc càng lạ- Loan nhìn Hà Anh với anh nhìn dò xét đày sắc sảo


-Tao vẫn bình thường mà – Hà Anh trả lời từ lúc quan Minh cô không còn giận Loan nữa ..Hai người đã nói chuyện với nhau nhiều hơn và lại thân thiết như xưa

-Là bạn gái với nhau chơi thân với nhau từ nhỏ có chuyện gì cũng nên chia sẻ với nhau chứ .Tao sẽ giữ bí mật không nói với ai đâu –

-Không có gì đâu thật mà –

-Dạo này tao không thấy mày về sớm đón bé Minh-Loan giúp Hà Anh xếp lại chồng hồ sơ trên bàn khi cô hỏi chuyện

-Bé về quê với bà ngọai rồi .Nghỉ hè mà cho cu cậu thoải mái một chút .Tội nghiệp trẻ con thời nay học tập vất vả quá–

-Vậy là mày ở nhà một mình à –

-Ừm có mình tao ở nhà thôi .Hơi trống nhưng ở mãi cũng quen-

-Tao dạo này cũng ở có một mình – Loan buông bộ hồ sơ trên tay xuống bàn thở dài

-Còn ....-Hà Anh thực sự không muốn nhắc đến người tình trẻ tuổi của Loan

-Bọn tao mỗi người một con đường rồi –

-Mày nhanh mê nhanh chán nhỉ -

-Tính tao thích tự do không ưa sự ràng buộc và những gì cứ lặp đi lặp lại.Tối nay tao qua nhà mày chơi nhé –

-Tối nay ư.không được rồi ,à không sao mày đến muộn một chút khoản tầm 9 đến 10 h hôm nay tao có hẹn nên sẽ về muộn một chút –

-Có hẹn – Loan trố mắt ra nhìn Hà Anh

-Đừng hiểu lầm – Hà Anh kéo tay cô bạn –Công việc của sếp thôi mà ,có buổi chiêu đãi tao phải có mặt –

-Được rồi vậy để khi khác đi .Đến nhà nhau chơi thì phải thoái mái chứ nếu không thì chán lắm –

-Ừm vạy thì tùy mày .Khi khác nhé –

Hà Anh lượn đi lượn lại qua khu biệt thự của Minh đến 4 làn ,cô có nên vào đó không nhỉ .Minh hiểu như thế nào về tin nhắn mình gửi cho cậu ấy ngày hôm qua .Nếu cô làm việc đó thì có lỗi với chồng không nhỉ .Chỉ là một bức vẽ thôi mà không có gì là sai trái cả .

-Chị Hà Anh –

Khi cô vòng lại đến vòng thứ năm thì bắt gạp ngay Minh đứng ở cửa vẫy tay gọi

-Sao hôm nay chị đến muộn thế em chờ mãi – Minh giúp cô dắt chiếc xe máy vào trong sân

Trời đã tối nhưng khu vườn của Minh được chiếu sáng bằng những ngọn đèn màu trông hết sức đẹp và thơ mộng đúng là họa sỹ khiếu thẩm mỹ và cách trang trí của Minh với căn nhà rất tốt

-Chị ăn tối chưa-

-À chưa tan sở là chị về thẳng chỗ em - Hà Anh thấy nhẹ lòng nhưng phần nào hụt hẫng vì Minh không đề cập tới chuyện ngày hôm qua

-Em không biết làm bếp đâu nhưng hôm nay thì không phiền chị ,em gọi sẵn mấy món ở nhà hàng –

-Không cầu kỳ quá chứ .Nếu không Hà Anh ngại lắm đó-

-Tất nhiên rồi – Minh kéo ghế giúp Hà Anh ngồi xuống chiếc bàn trong vườn chỗ này không có ánh đèn chỉ có mấy cây nến nhỏ gắn trên chiếc đèn bằng bạc có kiểu dáng trông rất xưa .Thật là công tử con nhà giàu có khác thứ đồ cổ này mà cũng sắm được

Minh nói chỉ có mấy món ăn đơn giản nhưng Hà Anh thì thấy là bữa tối này sang trong chả kém những lần cô được đi dự chiêu đãi trong các khách sạn lớtruyenc.com mời cô vài ly rượu nhẹ Hà Anh khong quen với hơi men cho lắm nhưng nể anh chàng họa sỹ đó cô cũng uống vài ly .Chưa đủ say nhưng cô cảm thấy chuếnh choáng đầu óc bềnh bồng như trôi trong một đám mây.

Hà Anh thấy Minh đang chăm chú ngắm nhìn mình ở đầu kia của chiếc bàn .Hơi men làm cho sự bạo dạn trong cô tăng lên nhiều ,Hà Anh không tránh ánh nhìn trưc diện đó

-Minh đã bao giờ nghĩ đến việc lập gia đình chưa -

-Hả ...à ừ có rồi nhưng em lại thích tự do hơn –

-Lấy vợ đi Minh sẽ thấy cuộc sống khác đi rất nhiều –

-Vất vả hơn phải không –

-Nhưng có ý nghĩa hơn – Hà Anh xoay xoay chiếc ly pha lê trong tay cô nói về gia đình nhưng hình bóng người chồng xuất hiện trong đàu Hà Anh rất mờ nhạt

-Em còn trẻ mà việc đó còn thời gian không cần phải quá gấp gáp đâu –

-Chị thì không còn trẻ nữa gần bốn mươi tuổi rồi còn gì – Đôi lúc Hà Anh thấy thời gian trôi qua thật nhanh thoáng cái đã đã hơn hơn mười lăm năm kể từ lúc cô kết hôn

-Em thấy chị vẫn trẻ trung xinh dẹp như gái đôi mươi mà.Ai lấy được chị quả thật là rất may mắn-

Câu nói đó của Minh không biết là đùa hay thật nhưng Hà Anh vẫn cảm thấy dịu ngọt trong lòng

-Có thật không đó, hay là Minh chỉ nịnh khéo Hà Anh thôi – Cô hỏi lai

-Em nhận xét thật lòng mà nếu chị không tin thì Minh đành chịu vậy –

-Hà Anh không tin đâu – Cô trề môi ra lắc lắc đầu .một cừ chỉ làm duyên kiểu trẻ con .Từ hồi lấy chồng cô không bao giờ làm thế vì người chồng của Hà Anh không thích cừ chỉ mà anh ấy cho là thiếu đứng đắn đó

-Minh nhận xét thuần túy trên quan điểm nghê thuật nhé .Hồi trước em thuê rất nhiều người mẫu để vẽ chân dung họ nhưng chưa bao giờ em có một bức họa đẹp như bức ngày hôm qua –

-Hà Anh cũng thấy nó đẹp nhưng ....-Hà Anh thấy khá ngại khi nói về bức họa đó

-Em biết mà ,,,không sao đâu-

-Về chuyện Minh nói hôm trước –Câu chuyện hai người bắt đầu đi vào những vấn đề nhạy cảm

-Chuyện đó bỏ qua đi .Em lúc đó hơi thiều suy nghĩ cư xử nóng nảy quá-

-Vì sao Minh muốn vẽ thêm một bức về ..về Hà Anh nữa -

-Em từng tham gia một vài triển lãm tranh nhỏ nhưng chưa bao giờ đạt được thành tích gì dù đã rất cố gắtruyenc.com muốn ...lần này dùng bức vẽ của chị để dự thi vì thế cho nên em mới lựa chọn vẽ ở góc nhìn phái sau truyenc.comệc này em biết là chị sẽ rất khó xử nên nếu chị từ chối thì cũng không sao-Minh nói rất chân thực suy nghĩ của mình .Hà Anh biết điều đó vì cô quay sát nét mắt Minh rất kỹ khi cậu ta nói

-Liệu có ai nhận ra chị qua bức tranh đó không –

-Em là họa sỹ mà .Em chỉ cần cảm xúc .em có thể tạo ra vài dấu hiệu nhận dạng giả trên bức tranh .Không một ai biết hay nhận ra gì đâu dù chị có đứng ngay cạnh bức tranh – Minh giảng giải cho Hà Anh vài điều về họi họa .Hà Anh chưa bao giờ được nghe về những việc như thế

Hà Anh lặng im không nói gì cả .Minh cũng im lặng .Cậu đã làm hết sức bây giờ thì đang ngồi chờ một kết quả dù nó như thế nào đi nữa

Hà Anh thực sự không muốn thân hình không chút che đậy của mình lại bị ngắm nghía soi mói bởi hàng chụ gã đàn ông dù rằng với một góc nhìn hạn chế và dù cho không một ai trong số người đó biết người trong bức tranh là cô .Nhưng cô cũng rất muốn giúp đỡ Minh thực hiện ước mơ của cậu ấy hơn nữa còn một điều khác mà Hà Anh vừa nghĩ tới đó là bị ngắm nhìn bởi hàng trăm gã đàn ông là một điều không hay ho gì nhưng nhận được những lời khen ngợi xuýt xoa trâm trồ từ số lượng người tương tự là một dụ hoặc cực kỳ khó cưỡng lạtruyenc.comụ nữ nào mà chả muốn được như thế .Hà Anh tin vào tài năng của Minh cậu ấy sẽ thành công cái chính là Minh cần có đủ động lực đủ mạnh để làm việc

Minh thường vẽ ở đâu vậy –Hà Anh hỏi một câu không ăn nhập gì về với đề tài cô và Minh đang nói đến

-Thực ra em không có một xưởng vẽ cố định .ngôi nhà này là nơi em thể hiên cảm xúc của mình- Minh giang rộng cánh tay như muốn ôm cả ngôi nhà khi nói câu đó

-Chết chị quên không amng theo di động rồi .Chị cần gọi một cú điện thoại – Hà Anh lục lọi chiếc xắc đeo bên người

-Em cũng không để di động bên ngừoi để em lên nhà lấy xuống – Minh nhanh nhẹn rời bàn ăn

Minh cầm theo chiếc di động quay trở lại nhưng cậu không thấy Hà Anh ở đó .Lạ thật cả hai đang trò chuyện vui vẻ chị ấy cũng không giận mình chuyện gì thì làm sao có thể không từ mà biệt như thế chứ .

Minh chợt đứng sững lại .Cậu nhận ra chiếc váy công sở Hà Anh mặc lúc đến đây đang vắt trên thành ghế .Không chỉ có váy bộ đồ lót của Hà Anh cũng nằm cạnh đó

.Không thể kìm giữ nối bản thân Minh cầm chiếc váy lên hít một hơi đầy phổi hương thơm rất phụ nữ tỏa ra từ đó . Nhưng cô ấy đâu nhỉ ,Minh bước đi theo phán đoán của bản thân vào những hàng cây rậm rạp tối om.Hà Anh tắt đi một vài bóng đèn trong khu vườn

TruyenC

Copyright © 2025 TruyenC.