Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 74 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

74 Chương 74 Vạn Vũ Đế Vương

Trần An Vĩ sau khi rời khỏi Huyền Vĩ Điện đã lập tức hỏi Ảnh Nhi về mối quan hệ giữa Lôi Hỏa Liên Hợp Công và Lôi Hỏa Liên Huyền Thể.

Ảnh Nhi không trả lời hắn liền mà lại nói “Lôi và Hỏa vốn là hai loại thuộc tính có tính chất sát phạt và bá đạo tương đương nhau, chúng vừa có thể cùng tồn tại, cũng vừa có thể tự triệt tiêu lẫn nhau.”

“Nếu có thể khống chế sức mạnh của chúng, đó sẽ là một cỗ lực lượng cực kì mạnh mẽ và nguy hiểm. Cũng chính vì nhận ra tiềm năng to lớn của nó, nên đã có hai vị cường giả Viễn Siêu Nguyên Thánh cảnh đã làm ra hành vi điên cuồng.”

“Chính là tự mình sáng tạo ra một loại thể chất hoàn toàn mới!”

“Sáng tạo thể chất?” Trần An Vĩ nghe như vậy thì kinh ngạc nhìn nàng, hắn chỉ mới nghe tới Thể Chất là bẩm sinh mà có, không nghĩ tới vậy mà cũng có thể tự mình sáng tạo ra một loại.

Như đoán được điều gì, hắn lại hỏi “Vậy bọn họ thành công?”

Ảnh Nhi cũng không chần chừ mà gật đầu, nàng lại nói tiếp “Không những thành công, thể chất bọn hắn tạo ra được vô số người tranh đoạt, bởi vì nó quá mức mạnh mẽ.”

“Thể Chất đó chính là Lôi Hỏa Liên Huyền Thể!”

“Lôi Hỏa Liên Huyền Thể tạo ra một khỏa Lôi Hỏa Tâm tại Nguyên Hải của tu sĩ, biến đối Nguyên Hải của hắn thành một loại Nguyên Hải đặc biệt gọi Lôi Hỏa Hải.”

“Lôi Hỏa Hải phương thức hoạt động giống hệt Nguyên Hải bình thường, chỉ khác là nó chỉ hấp thu được Lôi Hệ Nguyên Khí và Hỏa Hệ Nguyên Khí. Nhưng hai loại Nguyên Khí này sau khi hấp thu sẽ hoàn mĩ dung hợp tạo thành Lôi Hỏa Nguyên Lực.”

“Giống như Băng Hỏa Nguyên Lực mà Băng Hỏa Luân Hồi Diễm của công tử tạo ra. Lôi Hỏa Nguyên Lực này cũng có khả năng áp chế mạnh đối với Lôi Hệ và Hỏa Hệ Nguyên Lực bình thường.”

“Không những thế, Lôi Hỏa Tâm cũng luôn không ngừng cung cấp sức mạnh của mình, khiến Lôi Hỏa Nguyên Lực luôn trong tình thế bạo động, chỉ cần ý niệm của chủ nhân, nó sẽ lập tức phát nổ, kể cả khi đã được đánh ra ngoài.”

“Lợi hại!” Trần An Vĩ giơ lên ngón tay cái, cảm thấy khâm phục tài năng của hai vị cường giả kia.

Tu sĩ bình thường dù có sở hữu Lôi Hệ và Hỏa Hệ Nguyên Sắc, nhưng muốn dung hợp hai loại Nguyên Lực này cũng phải tốn không ít thời gian và công sức, hơn nữa cũng sẽ không thể hoàn mĩ như Lôi Hỏa Liên Huyền Thể.

Có Lôi Hỏa Liên Huyền Thể, ngươi sẽ giống như quả bom di động vậy, chỉ cần muốn là có thể nổ banh xác bất kì kẻ nào dám quấy nhiễu ngươi.

“Đúng là lợi hại! Bất quá, Lôi Hỏa Liên Huyền Thể có một hạn chế chính là người sở hữu sẽ không thể nào có thêm Nguyên Sắc dù có phục dụng bao nhiêu lá Thập Sắc Thập Diệp Ly cũng vô dụng!”

Ảnh Nhi lại nói tiếp “Nhưng cũng không vì thế mà giảm đi tham niệm chiếm lấy Lôi Hỏa Liên Huyền Thể!”

“Vậy sau đó thì sao?” Trần An Vĩ hỏi.

“Không muốn đứa con tinh thần của bản thân trở thành mầm mống của đại họa, hai vị cường giả đã lại lần nữa dùng thiên phú của mình tạo ra Lôi Hỏa Liên Hợp Công.”

“Đồng thời cũng đưa vào đó phương thức đúc Lôi Hỏa Liên Huyền Thể, khiến cho bất kì ai tu luyện Lôi Hỏa Liên Hợp Công cũng đều có khả năng đúc nên nó.”

“Ngay khi Lôi Hỏa Liên Hợp Công được công bố, thế gian một lần nữa điên cuồng, ai nấy cũng đều chạy đi giành lấy một phần Lôi Hỏa Liên Hợp Công về bản thân.”

“Bất quá, như đã nói, hai người không muốn Lôi Hỏa Liên Huyền Thể trở thành đại nạn, vì thế phương pháp đúc thành công nó đã được ẩn giấu rất kĩ bên trong Lôi Hỏa Liên Hợp Công, chỉ để lại bước đầu hình thành nó.”

“Cũng chính vì vậy mà dù có rất nhiều người tu luyện Lôi Hỏa Liên Hợp Công, nhưng nếu không tìm ra phương thức đúc chính xác thì kết quả cuối cùng chỉ có một. Chính là chết!”

“Trong quá khứ, rất nhiều cường giả vì tham muốn loại Thể Chất này mà bất chấp tất cả tu luyện Lôi Hỏa Liên Hợp Công, dẫn tới kết cục oanh liệt tiêu vong.”

Ảnh Nhi nói một câu, trong lòng cảm thán. Phải, rất oanh liệt!

Trần An Vĩ nghe câu nói của nàng thì khẽ rùng mình, cũng may hắn có Ảnh Nhi giúp đỡ, nếu không Huyền Nhi của hắn cũng không tránh khỏi kết cục tương tự. Dù thế nào thì nàng cũng xứng đáng được sự biết ơn của hắn.

“Cảm tạ nàng!” Hắn dịu dàng xoa lấy cái đầu nhỏ nhắn của Ảnh Nhi, dịu dàng nói.

Hành động bất chợt của nam nhân khiến tiểu nha đầu đỏ mặt, lắp bắp nói “Công… công tử đừng như vậy! Là… là bổn phận của Ảnh Nhi mà!”

Nói xong liền biến mất dạng.

Trần An Vĩ thấy vậy cũng chỉ mỉm cười, trong lòng tự nhủ nhất định sẽ nhanh chóng mạnh hơn, còn giúp nàng có thân thể Nhân loại.

“Có chuyện gì xảy ra?” Tiếng động lớn như vậy đương nhiên kinh động tới mấy nữ trong Bát Diện Thạch, từng đôi mắt đẹp lo lắng đồng loạt nhìn về phía Huyền Vĩ Điện.

Nhìn thấy thân ảnh nam nhân bị hất văng khỏi Huyền Vĩ Điện, mấy nữ nhanh chóng bay đến bên cạnh hắn, bất chấp trên người hắn đang không mảnh vải.

Nhìn thấy ánh mắt của chúng nữ, Trần An Vĩ cũng không giấu giếm mà kể lại hết tất cả từ chuyện Lục Thanh Huyền đang đúc Lôi Hỏa Liên Huyền Thể tới mối quan hệ giữa Lôi Hỏa Liên Hợp Công và Thể Chất này.

Mấy nữ sau khi hiểu rõ mọi chuyện, sự lo lắng trong lòng như được trút xuống, đồng loạt thờ phào nhẹ nhõm. Lục Thanh Huyền không sao là tốt rồi.

Lúc này bất chợt Cổ Tự Thư nhìn thấy tình trạng của hắn, nhất thời gắt lên một tiếng, gương mặt đỏ bừng bừng như gấc chín.

Mà mấy nữ khác lúc này cũng nhìn thấy điều khác thường, từng gương mặt trắng nõn xinh đẹp bất giác hiện lên từng đám mây hồng, đôi mắt liếc xéo nhìn nam nhân kia.

Trần An Vĩ đang nói chuyện bình thường lại bắt gặp biểu hiện của chúng nữ, dục hỏa trong người đã nguôi ngoai nay lại bùng phát dữ dội.

Hắn chưa tận hứng nhưng vì không muốn mấy nữ quá sức nên mới ráng nín nhịn, nay lại bắt gặp từng gương mặt đẹp ửng hồng lại nhìn hắn bằng ánh mắt dâm mị kia, hắn làm sao có thể nhịn.

Hô hấp bất giác trở nên dồn dập, hắn lao vào chúng nữ, bắt lấy bầu ngực đầy đặn của các vị thê tử mà xoa nắn, một tay lại luồn xuống phía dưới trêu chọc bộ vị mẫn cảm kia.

Hành động bất ngờ của hắn làm các nàng không kịp né tránh, chỉ có thể bất lực chịu trận.

Từng tiếng rên rỉ động tình của nữ nhân lại vang lên, khiến mấy nữ chưa trải mùi đời như Cổ Tự Ly, Cổ Tự Thư, Tiểu Kim và Thiên Nhi mắc cỡ muốn chết.

Cổ Tự Ly nhìn hắn cùng ân ái với chúng nữ, nghĩ tới lời hắn nói sẽ cùng song tu với nàng, hai má càng đỏ hơn, nhưng đôi mắt lại trừng trừng phồng má quay đi. Hắn nói sẽ cùng nàng, nhưng nàng đợi mãi vẫn không thấy hắn tới, làm sao có thể không thấy có chút tủi thân?

Trần An Vĩ dù đang trêu chọc mấy nữ, nhưng đương nhiên không bỏ qua tình cảnh này, hắn làm sao có thể để nàng chịu thiệt thòi, chẳng qua là hắn muốn dành sự tôn trọng cho nàng.

Hắn biết, nữ nhân các nàng lần đầu phá thân sẽ rất đau đớn, thêm vào đó là sẽ có những hành động không muốn ai khác nhìn thấy, nên hắn muốn cho các nàng lần đầu đáng nhớ nhất. Nhưng mà quả thật là hắn để Cổ Tự Ly đợi đã lâu, cũng nên chăm sóc nàng ấy rồi.

Trần An Vĩ rời môi khỏi đôi môi kiều diễm của Lục Thanh Vân, vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn không xương của Cổ Tự Ly.

Cổ Tự Ly bị ôm bất ngờ không kịp phản ứng lập tức bị hắn ôm vào lòng, đôi mắt có chút lệ liếc nhìn hắn.

Trần An Vĩ yêu thương hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng, bàn tay nhẹ vuốt ve tấm lưng thon thả của giai nhân, bình ổn tâm trạng của nàng, miệng nhẹ thủ thỉ “Xin lỗi nàng, vì ta muốn cho nàng lần đầu tiên thật sự đáng nhớ, nhưng vẫn không có cơ hội!”

Cổ Tự Ly nghe vậy, ánh mắt liền trở nên nhu tình nhìn hắn, bàn tay nhỏ vuốt ve khuôn mặt hắn, nhọ giọng bẽn lẽn nói “Thật ra… nếu chàng muốn, thiếp có thể cùng các tỷ muội chiều chàng!”

Câu nói của nàng không thể nghi ngờ là liều thuốc kích thích tốt nhất cho Trần An Vĩ bây giờ, hô hấp hắn lại trở nên dồn dập, đôi mắt nóng bỏng nhìn lấy tiểu giai nhân trong lòng.

Ánh mắt hắn khiến Cổ Tự Ly cũng cảm thấy thân thể mình nóng lên theo. Nàng bạo dạn nắm lấy côn thịt đang ngạo nghễ ngẩng cao đầu của hắn mà vuốt ve, đôi môi tìm tới môi hắn mà dâng hiến.

Trần An Vĩ cũng không từ chối, phía dưới tận hưởng xúc cảm mềm mại từ bàn tay trắng nõn của giai nhân, bên trên lại dịu dàng nhấm mút đôi môi nhỏ nhắn của nàng.

Hai tay cũng không yên phận mà vươn ra bắt lấy hai bên gò bông đào của Cổ Tự Ly mà xoa nắn, khiến nàng rên rỉ trong họng.

Ở phía bên này nhìn thấy Trần An Vĩ cũng mấy nữ lại có dấu hiệu lao vào nhau, Cổ Tự Thư nhanh chóng dùng Tốc Văn chạy trốn mất dạng, nàng còn cẩn thận dùng Khí Văn Chi Lực phong bế thính giác để không phải nghe lấy âm thanh hoang đường tới cực điểm này.

Dù nàng có điềm tĩnh tới đâu, nhưng dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, khi nghe thấy âm thanh dâm mị kia, cơ thể nàng cũng không tự chủ được mà nóng lên, hai đầu nhũ hoa cương cứng cùng u cốc rỉ nước thực sự rất khó chịu.

Hiển nhiên Cổ Tự Thư cũng động tình khi nhìn thấy Trần An Vĩ ân ái cùng chúng nữ.

Cũng không hiểu lý do vì sao, dạo gần đây đầu óc nàng chỉ còn nghĩ về tên nam nhân kia, dù nàng có cố gắng xua đuổi thậm chí vùi đầu vào tu luyện, nhưng hình bóng của hắn như in sâu vào tâm trí của nàng.

Từ ngày đầu gặp hắn, nhìn thấy hắn một mình chiến đấu với những cường giả có tu vi cao hơn mình, thậm chí còn một kích đánh bay Bán Bộ Nguyên Tông Cảnh, điều mà nàng cũng chưa chắc làm được khi còn ở Nguyên Vương cảnh.

Tới khi hắn không luyến tiếc một chút nào mà đem tặng nàng một kiện Bảo Y đạt Linh cấp, lại không hề giấu giếm mà xuất ra Bạo Công Văn.

Phải biết rằng, muốn có được một loại Khí Văn là rất khó, đẳng cấp cao tới mức có thể dung hợp loại lực lượng khác vào như Bạo Công Văn thì càng quý hiếm hơn. Thế nhưng Trần An Vĩ lại không chút do dự mà đưa cho các nàng tu luyện.

Mặc dù Bạo Công Văn mà hắn đưa cho Cổ Tự Ly ở dạng Nguyên Bài, nhưng sự huyền diệu của Khí Văn làm sao có thể bị Nguyên Bài che giấu, vì thế nên nàng cũng có thể học.

Chính điều đó khiến Cổ Tự Thư muốn làm gì đó đền đáp hắn. Nhưng liệu thực sự chỉ có vậy? Cổ Tự Thư tự hỏi, rồi lắc đầu, nàng không biết, nhưng nàng lại biết một điều.

Chính là số phận của nàng của Cửu muội và các vị Công Chúa của Cổ Tự Tộc khác dường như đã định sẵn là phải dính với nam nhân này, dù nàng có muốn thoát khỏi hắn cũng là điều không thể.

Nên thay vì tự hỏi vì sao trong đầu mình lại có hình ảnh của hắn, có lẽ câu hỏi nàng nên đặt ra là, hắn sẽ dùng cách nào để thu được trái tim của nàng và những vị công chúa còn lại.

Không tiếp tục nghĩ nhiều, Cổ Tự Thư áp chế dục niệm trong người, tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu Bạo Công Văn.

Quay trở lại bên này, Trần An Vĩ trong lúc âu yếm Cổ Tự Ly thì mấy nữ cũng không nhàn rỗi, Trần Yên Nhiên cùng Lục Thanh Vân tìm tới hai bộ vị mẫn cảm của Cổ Tự Ly mà xoa nắn, khiến nàng chỉ có thể rên rĩ lên từng tiếng động tình.

Hàn Mộng Nhu lại tìm xuống phía dưới côn thịt của nam nhân mà ngậm lấy tận tình làm ướt nó giúp nam nhân dễ dàng xâm nhập hơn.

“Chàng cùng Tự Ly tỷ đi, bọn thiếp chờ được!” Ba nữ đồng loạt nói rồi nhanh chóng bay đến Gia Tốc Cung chờ đợi.

Cổ Tự Ly nghe mấy nữ nói thì trong lòng cảm động, nàng đương nhiên có thể cùng các tỷ muội mà chiều hắn, nhưng như thế khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng.

Mấy nữ cũng biết điều này nên mới rời đi nhường lại không gian riêng cho Trần An Vĩ cùng Cổ Tự Ly ân ái.

“Ly Nhi! Các nàng ấy đã có lòng như vậy, chúng ta cũng không nên hoài phí nhỉ?” Đang suy nghĩ thì bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của nam nhân, khiến nàng hoàn hồn.

“Nhìn chàng kìa! Thiếp có chạy đi đâu mà gấp gáp?” Cổ Tự Ly bĩu môi một tiếng nói, nhưng gò má lại ửng hồng lên bán đứng tâm trạng hồi hộp của nàng.

Trần An Vĩ không nhịn được nữa, nhắm ngay đôi môi đò thắm dụ hoặc của nàng mà hôn xuống, đôi tay vẫn không ngừng lướt đi trên từng đường cong cơ thể của vị Cửu công chúa Cổ Tự Tộc.

Ý niệm vừa động, y phục trên thân thể hai người lập tức hóa thành hư vô. Ngọc thể trắng nõn để lộ ra ngoài không trung, đôi gò bông đào dụ nhân vểnh cao được rô điểm bởi hai nhủ hoa đỏ thắm, phía dưới là u cốc trinh nguyên ẩn sau thảm cỏ đen tuyền phá chút hoàng kim đậm chất hoàng tộc.

“Vào luôn đi chàng, thiếp muốn rồi!” Cổ Tự Ly bẽn lẽn nói, vốn nàng đã lên cơn động tình từ lúc hắn ân ái với các tỷ muội lúc nãy, bây giờ lại còn bị hắn cùng các nàng kích thích, nàng đã muốn lắm rồi.

Trần An Vĩ được sự cho phép của giai nhân, cũng không từ chối mà nhẹ nhàng bế nàng theo kiểu công chúa bay về Ly Vĩ Điện.

Đặt nàng lên chiếc giường ngọc, hắn cúi xuống ngắm nhìn u cốc dụ nhân kia, cái lưỡi nhẹ vươn ra liếm một đường.

“Á… ưm…” Cổ Tự Ly rên lên một tiếng, u cốc co rút từng đợt, một dòng thánh thủy từ bên trong bắn ra, ướt đẫm hết mặt của Trần An Vĩ.

“Nàng mẫn cảm quá nha!” Trần An Vĩ cười cười trêu chọc nói, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào địa phương thầm kín nhất của giai nhân mà hút hết toàn bộ chất mật rỉ ra từ u cốc kia.

“Đừng… trêu chọc thiếp nữa… vào luôn đi mà… Tiểu Vĩ…” Cổ Tự Ly động tình rên rỉ, hai chân kẹp chặt đầu hắn, tay còn dùng sức ấn đầu hắn vào sâu hơn như muốn tìm kiếm cảm giác mạnh mẽ hơn.

Trần An Vĩ nghe thấy tiếng rên động tình tới cực hạn của nữ nhân, hắn cũng không chịu nổi nữa. Tiểu huynh đệ đặt sát cửa u cốc, hông kết hợp eo đẩy mạnh.

Ót…

“Á…” Cổ Tự Ly rên lên một tiếng đau đớn, mày liễu khẽ cau lại, khóe mắt còn có hai giọt lệ trực chào ra, hạ thân chảy ra một dòng máu đào, cho thấy nàng chính thức trở thành nữ nhân của hắn.

Nhưng dù đau đớn là vậy, ánh mắt nhu tình của nàng vẫn nhìn hắn, như thể muốn khắc sâu vào tâm khảm gương mặt anh tuấn của vị Đế Vương mà toàn Cổ Tự Tộc mong chờ bấy lâu.

Trần An Vĩ yêu thương hôn lây từng giọt mồ hôi trên gương mặt tinh xảo của nàng, càng là hôn lên khóe mắt đang có hai giọt lệ của giai nhân, nhẹ giọng thủ thỉ “Ta yêu nàng!”

Cổ Tự Ly mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt nhu tình như nước nhìn hắn nói “Thiếp cũng yêu chàng, tiểu nam nhân của thiếp!”

Dứt lời, đôi môi đỏ thắm kia lại một lần nữa bị chiếm lấy, phía dưới hạ thân liền bị nam nhân trùng kích, khiến nàng chỉ có thể rên rỉ trong cổ họng.

“Ưm… ưm… sướng quá, chàng giết thiếp mất…” Cổ Tự Ly lần đầu hưởng cảm giác ân ái nam nữ, làm sao có thể chịu nổi trước một tên đại dâm tặc? Thế nên chỉ sau vài trăm lần nhấp dũng mãnh của nam nhân, u cốc nàng đã lại co rút dữ đội, dòng thánh thủy lại được bắn ra ướt đẫm hạ thân của cả hai người.

Cổ Tự Ly vừa tiết thân xong, cảm giác sung sướng chưa qua đi, cảm giác thèm muốn đã nổi lên, trong mắt nổi lên một tia tinh nghịch, nàng dùng sức đảo khách thành chủ.

Tiểu huynh đệ vẫn còn nằm bên trong u cốc của nàng vì hành động bất ngờ mà đâm sâu hơn một chút khiến nàng rên lên một tiếng kiều diễm.

Đôi mắt dâm mị nhìn hắn khiêu khích, rồi trong ánh mắt bất ngờ của Trần An Vĩ, nàng nâng mông lên, rồi lại ngồi xuống, lại nâng mông lên, lại ngồi xuống.

Từng nhịp như vậy, mỗi lần nàng nâng lên và hạ xuống, cả hai người đều cảm nhận rõ ràng xúc cảm mềm mại ấm nóng của nhau.

“Ưm… chơi kiểu này sướng quá…” Cổ Tự Ly đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại bản năng nữ nhân điều khiển nàng hành động.

Trần An Vĩ cũng sướng muốn điên rồi, hắn không nghĩ một nữ nhân đoan trang như Cổ Tự Ly lại có thể làm ra hành động như này. Trong lòng càng yêu thương nàng hơn, hắn không muốn nàng tiếp tục tự mình hành động.

Vì thế nhẹ dùng sức, đảo khách thành chủ, hắn điên cuồng nhấp vào u cốc mê người của thê tử, ghé tai nàng thủ thỉ “Bảo bối, nàng tuyệt vời lắm!”

“Chơi đi chàng… của chàng hết đó… ưm… ưm…” Cổ Tự Ly nói một câu, rồi tiếp tục rên rỉ trong đê mê.

Không biết qua bao lâu, Trần An Vĩ gồng người đẩy mạnh, tiểu huynh đệ đâm vào tận cùng hoa tâm của nàng, bắn ra từng đợt sinh mệnh nóng hổi. Mà u cốc mê người của Cổ Tự Ly cũng co rút, âm tinh bắn ra hòa hợp với dương tinh của nam nhân.

Ngả người xuống nằm bên cạnh giai nhân, Trần An Vĩ đưa tay vuốt ve cơ thể giúp nàng tận hưởng khoái cảm của cuộc cao trào. Cổ Tự Ly cả người mệt mỏi nằm đó, ánh mắt còn chút mê ly nhìn lấy nam nhân trước mặt, nàng vươn tay kéo hắn xuống hôn lên môi hắn một cái, miệng thủ thỉ lời tình ái.

“Thiếp yêu chàng! Yêu nhất cuộc đời này!”

----------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.