55 Chương 55 Vạn Vũ Đế Vương
Lục Thanh Huyền bị phụ thân mình nhìn thì ngứa ngáy, không hiểu vì sao phụ thân lại bỗng dưng nhìn nàng làm gì, rồi nàng lại nhìn thấy ánh mắt sâu xa của cha khi nhìn Trần An Vĩ, thì trong lòng dâng lên cảm giác không ổn.
Quả nhiên, ngay sau đó, chỉ nghe Lục Bảo Hành vỗ vai Trần An Vĩ mấy cái, cười lớn “Tiểu tử ngươi có thể thu lấy trái tim của Đại Tiểu thư Lục gia ta âu cũng là số phận. Không biết ngươi có hứng thú với nữ nhi thứ hai của ta?”
Phụt! Phụt!
Ông vừa dứt lời, lập tức có hai tiếng “phụt” thanh thúy vang lên, và hàng loạt ánh mắt cổ quái nhìn ông, đi kèm một ánh mắt giận dỗi của ai đó.
“Cha! Cha nói gì vậy chứ?” Lục Thanh Huyền giận dữ nói một câu rồi bỏ đi mất, mà Lục Thanh Vân cũng nhìn ông bằng ánh mắt kì quái.
Hai tiếng “phụt” kia đương nhiên là của người bên đàng trai a, Trần Vĩnh Long lúc này khó hiểu nhìn lấy lão bằng hữu, nói “Lão Lục, ngươi chớ nên đùa những việc như thế này a!”
Trần An Vĩ bên cạnh cũng gật đầu “Tiểu tế may mắn được Vân nhi yêu thương đã mãn nguyện, làm sao dám có chủ ý khác lên người muội muội của nàng ấy!”
Lục Bảo Hành như không để ý biểu cảm của đám người, ông vẫn nói “Ta không nói đùa, tại Nhật Nguyệt Đại Lục này, không có bất cứ thiếu niên nào làm ta hài lòng bằng ngươi.”
“Nhìn thấy Vân nhi cùng các nữ nhân khác bên cạnh ngươi đều hạnh phúc như vậy, ta cũng yên tâm nữ nhi nhà mình sẽ không bị ngươi bạc đãi!”
Trần An Vĩ nghe vậy thì lên tiếng “Các nàng đều là tâm can bảo bối của tiểu tế, ta nhất định sẽ không để các nàng chịu thiệt thòi!”
Lục Thanh Vân mấy nữ nghe được câu nói này thì ánh mắt tràn ngập nhu tình cùng dịu dàng nhìn hắn, tâm trạng cực kì vui vẻ. Nam nhân này vẫn luôn biết cách làm các nàng vui vẻ nha.
Lục Bảo Hành nghe vậy thì gật đầu “Nghe được câu này của tiểu tử ngươi, người làm cha như ta cũng yên tâm rồi.”
“Chính vì vậy, ta mới muốn gả cả Huyền nhi cho ngươi a!” Dứt lời ông cười lớn nói một câu khiến Trần An Vĩ càng thêm mộng bức, hình như suy nghĩ của nhạc phụ đại nhân hơn bất bình thường. À, thảo nào nữ nhi của ông cũng suy nghĩ như vậy a. Quả là cha nào con nấy a…
“Khụ! Được sự ưu ái của nhạc phụ, tiểu tế thực sự rất vinh hạnh, bất quá vẫn nên để nàng ấy tự lựa chọn sẽ tốt hơn a!” Trần An Vĩ nhẹ giọng nói một câu.
Lục Bảo Hành nghe vậy thì càng hài lòng hơn về tên rể quý này, ông gật đầu nói “Đương nhiên, ngươi có thu được trái tim của đứa trẻ này của ta hay không vẫn phải do ngươi rồi!”
“Được rồi, được rồi! Chuyện của lũ trẻ, lão già như ngươi xen vào làm gì! Bàn chính sự đi!” Trần Vĩnh Long lúc này mới lên tiếng, ông thật hết nói nổi lão già này rồi.
Có ai hành sự như hắn không chứ, gả tỷ tỷ rồi còn muốn cả muội muội cũng gả luôn, cơ mà nếu ông là hắn thì chắc cũng sẽ như vậy. Ai bảo nhi tử ông yêu nghiệt làm gì chứ? Hắc hắc!
Nghe tới hai chữ “chính sự”, nụ cười của tất cả mọi người biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc cần thiết. Bởi ai cũng biết dã tâm của Hàn gia, Trần An Vĩ cùng hai vị phụ thân và mấy nữ bắt đầu bàn bước tiếp theo của kế hoạch.
Cùng lúc đó…
Lục Thanh Huyền sau khi bị phụ thân nói câu kia, nàng giận dỗi bỏ đi đến một con sông gần Lục gia. Con sông này gọi Nguyên Linh Tuyền, cũng là nơi xảy ra sự kiện năm đó, một sự kiện khiến nàng không bao giờ quên được.
Năm xưa, một tiểu nữ oa với tu vi Bát tinh Nguyên Giả vượt cấp đánh một tôn Nhị Tinh Tam giai Độc Vũ Điểu đang bị thương. Những tưởng có thể giết được nó, thì nàng lại bị nó dồn vào đường cùng, suýt chút mất mạng.
Cũng may vào lúc mấu chốt, có một nam nhân đã xuất hiện cứu mạng nàng. Mặc dù hắn cũng phải rất chật vật, nhưng mà nam nhân đó thật sự để lại ấn tượng cho nàng. Đặc biệt là nụ cười của hắn.
Dù đã xảy ra mấy năm về trước, nhưng nàng vẫn nhớ như in nụ cười của hắn, một nụ cười rạng rỡ, pha chút tà mị và cuốn hút của nam nhân từng trải. Nàng vẫn luôn chờ đợi ngày được gặp lại hắn, ít nhất là để nói lời cảm ơn.
Lục Thanh Huyền cứ chờ mãi chờ mãi, rồi không biết từ lúc nào, dáng vẻ nam nhân tà mị năm xưa đã in sâu vào trái tim nàng. Dù ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra vui vẻ hoạt bát, nhưng trong lòng lại có chút buồn. Nàng nhớ hắn, nhưng hắn chắc gì đã nhớ nàng. Biết đâu lúc đó hắn cứu nàng chỉ là tiện tay?
Rồi ngày hôm nay, cha lại có ý muốn gả nàng cho phu quân của tỷ tỷ. Hoang đường! Thực sự hoang đường, không nói tới người đời gièm pha, nàng làm sao có thể tranh giành tình cảm với tỷ tỷ được.
Tỷ tỷ nàng đã hi sinh rất nhiều cho nàng, từ những chuyện nhỏ nhất tới chuyện chung thân đại sự cũng thay nàng gánh vác.
Có thể thấy rằng tình cảm hai tỷ muội các nàng thực sự rất tốt. Tỷ tỷ Lục Thanh Vân vì muội muội Lục Thanh Huyền mà gả cho Trần An Vĩ để muội muội có thể tự do tự tại, mà muội muội Lục Thanh Huyền cũng cực kì yêu thương tỷ tỷ mình.
Đang suy nghĩ mông lung thì đột nhiên Lục Thanh Huyền cảm nhận được một cỗ khí tức mạnh mẽ hơn mình gấp nhiều lần ập xuống. Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của kẻ đến.
“Nhị Tiểu thư! Mời ngươi đi cùng chúng ta một chuyến!”
Dứt lời, một cái thủ ấn đã lao tới muốn chụp lấy nàng. Nhưng Lục Thanh Huyền dù sao cũng là Tiểu thư của một Nhất phẩm gia tộc, muốn bắt nàng không dễ tới vậy. Với tu vi Lục tinh Nguyên Sư, nàng có thể nhẹ nhàng tránh thoát được cái thủ ấn kia.
Chủ nhân của cái thủ ấn thấy mình vồ vào không trung cũng không tức giận mà lại lập tức kết ấn, thân pháp được triển khai.
“Không ổn!” Lục Thanh Huyền khi nhìn thấy tên kia thi triển thân pháp lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, nàng nhanh chóng quay về phía đằng sau đánh ra một chưởng.
“Kháng cự vô ích!” Lục Thanh Huyền vừa quay lưng lại thì đột nhiên bên tai nàng lại vang lên một âm thanh trầm thấp khác khiến nàng biến sắc.
Cả trước lẫn sau đều có sát thủ tập kích nàng đang định sử dụng Lôi Đình Huyễn Thân để thoát khỏi hiểm cảnh thì lại phát hiện mình lại bị một tòa trận pháp được bố trí từ bao giờ.
Lại nói, Lôi Đình Huyễn Thân là thân pháp nổi danh của Lục gia, khiến người thi triển có được tốc độ của lôi đình, nếu thi triển thành thục còn có thể để lại huyễn ảnh lôi đình của bản thân ở phía sau vừa gây phân tâm cho địch nhân, lại vừa có thể dùng chính Huyễn Thân đó gây sát thương cho kẻ địch.
Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải di chuyển được, còn bây giờ Lục Thanh Huyền lại bị giam cầm bên trong Định Thân Trận, một tiểu trận pháp lâm thời chuyên dùng để không chế trong phạm vi nhỏ.
Bị Định Thân Trận vây nhốt, bắt buộc phải có thực lực mạnh hơn kẻ lập trận một đại cảnh giới mới có thể thoát thân. Nếu không chỉ có thể bất lực mặc cho kẻ thù xâu xé.
Trở lại với tình huống hiện tại, Lục Thanh Huyền lúc này bị Định Thân Trận vây nhốt, trước mặt và sau lưng đều có sát thủ đang lăm le, tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Bất chợt, một giọng nói vang lên khiến nàng kinh ngạc, không dám tin mở miệng nói “Ngươi… ngươi chẳng phải là người duy nhất sống sót kia sao?”
Chủ nhân của giọng nói nghe vậy, không nhanh không chậm mà hiện ra thân ảnh của bản thân, nhếch miệng nói “Đúng là ta, vị Chấp Sự kia duy nhất còn sống sót qua vụ trộm phần thưởng Bách Long Hội Tụ kia đây!”
“Và cũng chính ta là người đã giết bọn chúng đấy, Nhị Tiểu thư yêu quý của ta!”
Trước mặt Lục Thanh Huyền lúc này là một nam tử bình thường, dáng người cùng bình thường hắn chính là vị Chấp Sự đã báo tin cho phụ thân nàng, nhưng lời nói cùng khí chất bất cần và yêu mị của hắn khiến nàng phải đề phòng. Tên này không phải vị Chấp Sự đó.
Như hiểu được suy nghĩ của nàng, tên kia lại cất tiếng “Ngay từ đầu ta đã vốn không phải người của Lục gia.” Nói rồi hắn đưa tay kết ấn, ngay lập tức gương mặt bình thường vô hại của hắn đã biến đổi, trở thành một thanh niên với đôi mắt tà mị kèm theo mái tóc bạc cột cao, cái miệng nhếch lên bất cần.
Thoạt nhìn cũng là một mỹ nam, nhưng trong mắt Lục Thanh Huyền, tên này lại đem lại cho nàng cảm giác hắn là một kẻ cực kì nguy hiểm. “Ngươi là ai?”
“Ta?” Thanh niên nghe hỏi, thì như động phải nghịch lân, hắn ôm mặt phá lên cười “Haha, đám Nhất phẩm gia tộc các người đúng là trí nhớ không được tốt lắm nhỉ?”
“Nếu vậy, ta cũng không ngại nhắc cho Nhị Tiểu thư nhớ! Ngươi chắc còn nhớ tới Âu gia?” Thanh niên kia cười nói, nhưng khi nhắc tới hai chữ Âu gia, ánh mắt không hề che giấu mà để lộ hận thù ngập trời.
“Âu gia?” Lục Thanh Huyền nghe vậy thì ánh mắt chợt co rút, Âu gia là Nhị phẩm gia tộc dưới trướng của Lục gia, nhưng do cấu kết với kẻ thù bên ngoài báo cáo tin tức sai dẫn đến Lục gia tổn thất nên đã bị thanh trừng.
“Đúng, là gia tộc mà các ngươi đã không chút lưu tình mà giết sạch!” Thanh niên gầm lên “Năm đó các ngươi cố chấp không tra rõ chân tướng đã đem quân tiêu diệt Âu gia chúng ta. Chúng ta vì các ngươi cống hiến nhiều như vậy, để đổi lại một kết cục như vậy sao hả?”
“Âu gia các ngươi rõ ràng đã cấu kết với Hàn gia quấy phá nội bộ Lục gia chúng ta, bị trừng phạt là đúng!” Lục Thanh Huyền phản bác.
“Đừng nhiều lời, ngày hôm nay Âu Mạc ta phải trả thù cho những tộc nhân đã chết của Âu gia, trả thù cho phụ mẫu. Bắt đầu từ ngươi!” Âu Mạc gầm lên, trên tay đã ngưng tụ Ám Hệ Nguyên Lực thành một thanh Ám Liêm, muốn trực tiếp diệt sát Lục Thanh Huyền.
Mà khi nhìn thấy Ám Hệ Nguyên Lực trên người Âu Mạc, tâm trạng Lục Thanh Huyền lập tức trầm xuống. Đã là người Lục gia thì ai cũng biết tới Vô Ảnh Vệ. Mà thứ đáng sợ nhất của Vô Ảnh Vệ là gì?
Chính là Ám Hệ Nguyên Lực của bọn hắn, hơn nữa còn chính là thanh Ám Liêm kia của Âu Mạc. Nó không có sức sát thương mạnh mẽ như Hỏa Hệ hay lạnh lẽo như Băng Hệ cũng không tràn đầy sát phạt như Lôi Hệ, mà người bị Ám Liêm chém trúng sẽ phải chịu sự đau đớn và hoảng sợ tột cùng của Hắc Ám, đem tâm cảnh bọn hắn ma diệt đến chết.
Khoan đã, nếu vậy không phải nói Âu Mạc chính là một Vô Ảnh Vệ sao? Điều này vừa đúng, lại vừa không đúng. Ít ai biết được rằng, Âu gia lại chính là Vô Ảnh Vệ, mà Vô Ảnh Vệ chính là Âu gia.
Đúng vậy, Âu gia ngoài mặt thì thể hiện là một Nhị phẩm gia tộc dưới trướng Lục gia, nhưng trong tối lại chính là Vô Ảnh Vệ âm thầm bảo vệ cho an nguy của Lục gia.
Nhưng vậy tại sao Âu Mạc lại phản ứng như hận thù nhiều như vậy? Không phải gia tộc của hắn vẫn còn đó sao?
Đúng là vẫn còn, nhưng sau sự kiện năm xưa, toàn bộ Âu gia đã lưu về ở ẩn tại một nơi tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, không còn là Âu gia ngoài sáng nữa, chỉ còn Vô Ảnh Vệ trong tối mà thôi.
Nhưng lúc đó, vị Thiếu chủ thiên tài của Âu gia, cũng chính là Âu Mạc đang theo học trong Nhật Nguyệt Học Phủ, nên không hề biết chuyện gì đã diễn ra với gia tộc của mình.
Lúc hắn trở về, những gì hắn nhìn thấy chỉ còn là một đống hoang tàn đổ nát. Chứng kiến toàn bộ những thứ quen thuộc với mình hóa thành tro bụi, người không còn mà cảnh cũng tàn phai. Là con người có ai chịu đựng được cảnh đó?
Trong lúc điên cuồng, hắn lại nghe được Lục gia đã thanh trừng Âu gia của hắn vì tội cấu kết ngoại nhân, phản bội đồng tộc. Nhưng hắn không tin điều đó, gia tộc của hắn lúc nào cũng một lòng cống hiến cho Lục gia, làm sao có thể phản bội?
Thế nên hắn quyết định đi tìm hiểu. Sau những tháng ngày điên cuồng tìm hiểu thực hư, kết quả mà hắn nhận được chính là sự oan ức của gia tộc và sự tuyệt tình của Lục gia. Điều đó nhen nhóm cho ngọn lửa hận thù trong người hắn.
Âu Mạc điên cuồng tu luyện, với mục đích trả thù Lục gia, hắn bất chấp mọi thứ ép bản thân mình đến cực hạn. Rồi bỗng một ngày người của Hàn gia tìm tới ngỏ ý muốn hỗ trợ hắn trả thù Lục gia.
Âu Mạc mới đầu còn đề phòng, nhưng nghĩ tới có thể trả được thù gia tộc, thì hắn lập tức đồng ý. Thế nên mới có chuyện phần thưởng Bách Long Hội Tụ bị đánh cắp, rồi âm thầm bố trí trận pháp vây nhốt Lục Thanh Huyền tại nơi này.
Với khả năng ngụy trang thiên bẩm của một gia tộc chuyên ám sát và hành động trong bóng tối, hắn thừa sức qua mặt được toàn bộ Lục gia, hóa thành một Chấp Sự vô hại.
Cũng nhờ đó mà hắn biết thói quen của Lục Thanh Huyền mỗi khi nàng muốn bình yên. Nhận thấy hôm nay có cơ hội ra tay, hắn lập tức thông báo cho Hàn gia. Hai tên sát thủ hành động lúc nãy chính là do Hàn gia phái tới. Thậm chí để chắc chắn, hắn còn bố trí cả Định Thân Trận.
Có thể thấy thiên phú tên này cũng không tồi, vừa là Sát Thủ và là Chiến Trận Sư, nếu hắn có thể thuận lợi trưởng thành, sẽ là một cường giả hiển hách. Nhưng đó là nếu hắn đi đúng con đường.
Còn bây giờ, Âu Mạc cầm lấy Ám Liêm trong tay, nhanh như chớp động lao tới nhắm vào cái cổ trắng ngần nhỏ xinh của nàng mà chém xuống.
Ngay lúc hắn vừa định chém tới thì một thân ảnh nam nhân đã xuất hiện chắn trước mặt Lục Thanh Huyền, tay khẽ nhấc, Hồng Hỏa Nguyên Lực đã bao phủ toàn bộ bàn tay. Vừa nhẹ nhàng mà tiêu soái bắt lấy Ám Liêm trong tay Âu Mạc, vừa ngoảnh lại đằng sau nở nụ cười với Lục Thanh Huyền.
Nhìn thấy nụ cười kia, Lục Thanh Huyền ngẩn ngơ, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác vui mừng, nam nhân mà nàng mong chờ bao nhiêu năm nay rốt cục cũng xuất hiện rồi.
…
Cách hiện tại một vài tuần nhang, trong đại điện nơi Trần An Vĩ cùng hai vị phụ thân và mấy nữa đang họp bàn nghị sự. Chợt Trần An Vĩ cảm nhận được Khống Văn mình đặt trong người Hàn Vô Nhất đang rung động.
Hắn động lấy ý niệm, truyền qua một tin “Có chuyện gì?”
“Hàn gia đã thực hiện kế hoạch tiếp theo của bọn hắn, chủ nhân phải hết sức cẩn thận!” Hàn Vô Nhất khi vừa bắt được liên lạc đã lập tức nói một mạch “Hơn nữa, Huyết Hải Môn rất có hứng thú với lý do không có Nguyên Hải Tâm vẫn có thể tu luyện của chủ nhân.”
“Nghe nói là Ngũ Hành Nguyên Hải Tâm của chủ nhân sau khi bị tên trưởng lão kia cướp mất đã dâng tặng cho kẻ thuộc tầng thứ cao hơn, kẻ đó cực kì thích sưu tập những thứ kì lạ, nên chắc chắn một điều, Huyết Hải Môn lần này sẽ ra tay, muốn cướp lấy cơ duyên của chủ nhân!”
“Được rồi!” Trần An Vĩ bỏ lại một câu rồi cắt liên lạc, lâm vào trầm tư, xem ra hắn đã đoán đúng, Hàn gia thực sự có quan hệ mật thiết với Huyết Hải Môn, càng khó khăn hơn chính là Huyết Hải Môn vậy mà lại có quan hệ với cường giả Nguyên Tôn cảnh.
“Có chuyện gì sao?” Lục Bảo Hành nhìn thấy hắn đang nói thì bỗng nhiên im bặt nên thắc mắc hỏi, mà Trần Vĩnh Long cùng mấy nữ cũng đồng loạt nhìn hắn.
Trần An Vĩ nghe thấy Nhạc phụ đại nhân hỏi thì lập tức kể lại toàn bộ sự việc, khiến không khí trong đại điện lập tức trầm xuống. Trên từng gương mặt hiện rõ sự ngưng trọng.
Ngay lúc bầu không khí nghiêm trọng đến cực điểm, một vị Hộ Pháp hớt ha hớt hải chạy vào “Bẩm gia chủ, có chuyện lớn rồi! Nhị Tiểu thư… Nhị… Nhị Tiểu thư…”
“Có chuyện gì, nói rõ ra xem nào!” Trần Vĩnh Long thấy vậy khẽ điểm nhẹ một cái vào thân thể hắn, khiến vị Hộ Pháp kia lập tức bình tĩnh lại, ánh mắt dè dặt nói “Nhị Tiểu thư trong lúc dạo quanh Nguyên Linh Tuyền bị sát thủ tập kích, tình hình rất nguy cấp!”
“Cái gì?” Lục Bảo Hành nghe vậy khuôn mặt khẽ biến sắc, mà Trần An Vĩ nhíu mày, không lẽ tới sớm vậy sao?
“Chúng ta mau đi thôi!” Lục Bảo Hành bỏ lại một tiếng rồi nhanh chóng rời đi, vị Hộ Pháp cũng nhanh chóng bám theo. Trần An Vĩ và phụ thân mình cùng mấy nữ cũng không chậm trễ một chút nào.
Ngay khi vừa tới Nguyên Linh Tuyền, nhìn thấy khung cảnh trước mắt, đám người sắc mặt đại biến.
Chỉ thấy ở giữa không trung, một tòa trận pháp đang giam cầm một thân ảnh nữ nhân, nàng không ai khác chính là Lục Thanh Huyền, mà trước mặt lẫn sau lưng nàng đều có bóng đen đứng đó, chúng tỏ đây là hai tên sát thủ.
Nhưng chưa hết, còn có một thân ảnh đang cầm lấy Ám Liêm lao về phía Lục Thanh Huyền, mà khi Lục gia chủ nhìn thấy hắn, ánh mắt co rút kịch liệt khiến động tác cũng khựng lại một chút, trong lòng tự hỏi tiểu tử này trở về rồi sao?
Trần An Vĩ ở phía sau dù bất ngờ trước hành động của Nhạc phụ đại nhân, nhưng cũng rất nhanh hắn đã làm ra hành động, Tốc Văn kích hoạt hòa vào đôi chân. Chỉ trong nháy mắt Trần An Vĩ đã biến mất trong tầm mắt đám người.
Lúc xuất hiện lại đã thấy hắn ung dung bắt lấy Ám Liêm của người thanh niên kia, trên khuôn miệng lại đang nở nụ cười tà mị dễ hút hồn nữ nhân của mình, nhìn lấy nữ nhân phía sau, khiến giai nhân thất thần trong thoáng chốc.
Khóe môi khẽ nhếch, hắn hờ hững nhưng lạnh lùng nói một câu khiến mọi người cùng lúc hoàn hồn “Ba tên nam nhân vây bắt một nữ nhân yếu đuối, các ngươi không biết xấu hổ sao?”
-----------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花