5 Chương 5 Vạn Vũ Đế Vương
Vụ nổ xảy ra, dư ba công kích quét ngang tứ phía, chấn đến vỡ vụn một khoảng không gian, làm mọi sinh vật cấp thấp bị chấn thành cát bụi. Trần An Vĩ bị dư ba công kích hất văng vào vách động, miệng phun một ngụm máu, thân thể gần như tan nát, lộ cả xương trắng bên trong. Nữ tử đối diện thì bị đầy lùi cả chục bước, khóe môi tuyệt mĩ rĩ máu.
Trần An Vĩ ánh mắt ngưng trọng nhìn nữ tử trước mặt, thật không nghĩ đòn tấn công toàn lực của hắn chỉ đủ làm nàng lui bước. “Aizz, chỉ trách ta quá yếu!” Hắn khẽ thở dài một hơi, trong đầu đang suy nghĩ cách giải quyết tình huống trước mặt.
Nữ tử không biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ thấy trong tay nàng lại xuất hiện cây trường thương, khẽ bước lại gần hắn. “Không có thực lực cũng dám đánh chủ ý lên Thánh Văn? Chết đi con kiến hôi!”
Nâng lên cây trường thương trong tay, nói ra một câu rồi vung xuống, muốn kết liễu mạng sống của Trần An Vĩ.
Đúng lúc này, dị biến nảy sinh…
Từ trong người Trần An Vĩ, vô tận Khí Văn chi lực ào ạt tiến ra ngoài, hóa thành chữ Đế Vương, cùng lúc đó Kim Cang Thánh Văn cũng phát ra ánh sáng, như một bậc trung thần gặp Đế Vương của mình.
Nữ tử thấy vậy, hai mắt khó tin nhìn Kim Cang Thánh Văn, phải biết là nàng với nó ở cạnh nhau cũng được nghìn năm rồi đấy, chưa từng thấy nó biểu hiện như vậy lần nào đâu. Vậy mà bây giờ, đường đường là một Thánh Văn, lại cam tâm tình nguyện cúi đầu trước một nhân loại.
Nhưng điều nàng thấy lạ hơn chính là, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy luồng Khí Văn chi lực kia thân thuộc đến lạ. Khiến nàng không nhịn được muốn tiến lại gần. “Xem ra đúng thật là người đó rồi! Chỉ là… không biết đối với Cổ Tự Tộc là phúc hay là họa đây.”
Nữ tử khẽ thờ dài một hơn. Biến cố năm xưa vẫn là ác mộng kinh hoàng với một nữ tử như nàng. Tận mắt nhìn thấy người thân mình chết đi, có ai lại không đau lòng chứ?
Trở lại với hiện tại, nữ tử cảm thấy cực kì tiếc nuối. Vị Đế Vương năm xưa cả tộc nàng chờ đợi, nỗ lực hết mình chờ ngày phò trợ hắn. Bây giờ lại là một tên tiểu tử ngay cả Nguyên Hải cũng không có.
Khoan đã, nếu hắn không có Nguyên Hải tại sao hắn lại sử dụng được Nguyên Lực? Hơn nữa một tên tiểu tử vừa đặt chân vào Nguyên Úy cảnh lại có thể sử dụng Hỏa Nguyên Lực một cách thuần thục tới vậy? Cả ngọn hỏa diễm kia nữa, so với Dị Hỏa còn mạnh hơn?
Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu nàng, lúc chiến đấu nàng có thể không để ý nhưng bây giờ khi nhìn lại, xem ra là nàng quá ngây thơ rồi. Một tiểu tử lấy tu vi Nguyên Úy cảnh chống chọi với một kích tương đương với một Nguyên Vương cảnh cường giả có thể bình thường được sao?
Trần An Vĩ sau khi thấy Khí Văn chi lực của mình không tự chủ mà hiện lên một chữ Đế Vương rồi lại biến mất, trong lòng mộng bức cực độ, liền hỏi Ảnh Nhi. Nhưng cô nàng dường như có ý định nào đó nên im lặng không nói, hắn cũng chỉ đành bỏ qua.
“Ngươi là ai?” Bất chợt lúc này nữ tử đối diện lên tiếng, ánh mắt chỉ còn lại vô tận chờ mong, nếu ngay cả Thánh Văn cũng chấp nhận… à không, phải nói là thuần phục hắn, thì nàng không có lý do gì để đánh nữa.
“Nàng là ai?” Trần An Vĩ không trả lời câu hỏi của nàng mà hỏi ngược lại, hiển nhiên việc tự nhiên bị đánh khiến hắn có chút tức giận. Hắn chỉ tò mò xem thử Thánh Văn là gì mà thôi, còn chưa có ý định sẽ thu thập nó có được không?
Ảnh Nhi nhìn thấy liền bĩu mỗi, công tử được lợi còn làm giá sao?
“Ngươi…” Nữ tử nghe vậy lập tức trợn tròn mắt, nam nhân này là cố tình chọc tức nàng phải không? Nhưng tính cách vốn trong trẻo khiến nàng không nghĩ nhiều “Bổn công chúa là Cổ Tự Ly – Cửu công chúa Cổ Tự Tộc.”
“Nàng còn nắm giữ tàn đồ ẩn chứa vị trí của Thập Đại Thánh Văn.” Ảnh Nhi nhanh chóng hiện ra nói.
Đồng thời âm thanh Hệ Thống cũng vang lên “Tinh! Chúc mừng Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ: Tiếp Nhận! đạt được 5 nghìn Nguyệt Ảnh tệ, 1 lần triệu hồi Đạo Tâm ngẫu nhiên.”
“Tinh! Phát động nhiệm vụ Huyền thoại Mục Tiêu: Truy Tìm!”
“Ồ! Huyền thoại cấp bậc?” Trần An Vĩ nghe Hệ Thống phát động nhiệm vụ liền lập tức mở thông tin nhiệm vụ ra xem.
“Thông tin nhiệm vụ: Ký chủ là người được Thập Đại Thánh Văn lựa chọn, cần nhanh chóng tìm được tung tích của chín loại Thánh Văn còn lại, tiêu diệt kẻ thù của Cổ Tự Tộc, vang chấn thiên hạ.”
Vì là lần đầu tiên Hệ Thống phát động nhiệm vụ cấp bậc Huyền thoại, nên Trần An Vĩ hơi bất ngờ, cho tới khi đọc thông tin nhiệm vụ.
“Aizz, xem ra là gánh nặng đường xa nha…” Khẽ thở dài một hơi, hắn nhìn lấy nữ tự trước mặt. Hắn cứ không hiểu, vì sao hắn lại có cảm giác thân thiết với nàng đến như vậy? Càng kì lạ hơn chính là, lần đầu tiên khi hắn tu luyện Khí Văn chi lực, cũng có cảm giác này. Giữa hắn và Khí Văn chi lực, hay nói đúng hơn là Cổ Tự Tộc có mối quan hệ gì? Chữ “Đế Vương” khi nãy là sao?
Ảnh Nhi thấy hắn có nhiều câu hỏi không lời giải đáp, bèn nói “Công tử đừng lo, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Hệ Thống. Nhiệm vụ của người là tu luyện cho tốt.”
Trần An Vĩ khẽ gật đầu, xem ra chỉ còn cách như vậy a. Thực lực yếu thậm chí còn không có tư cách tìm hiểu những thứ này.
Cổ Tự Ly bị hắn nhìn lâu như vậy, nhất thời cũng thấy ngượng ngùng. “Này, ta đã trả lời câu hỏi của ngươi rồi. Giờ tới lượt ngươi!” Cổ Tự Ly lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng này, nàng thật không chịu nổi ánh mắt đánh giá của tên nam nhân này nha.
“Ta gọi Trần An Vĩ, ta có cách giúp Cổ Tự Tộc các nàng khôi phục huy hoàng năm xưa.” Trần An Vĩ tràn đầy bá khí nói.
“Thật sao?” Nhớ lại hắn là người đó, Cổ Tự Ly vô thức tin tưởng hắn hơn một bậc.
“Đương nhiên là thật, đợi ta tu luyện tới Nguyên Úy Đỉnh Phong, sẽ cùng nàng đi thu thập các loại Thánh Văn khác.” Trần An Vĩ khẳng định nói, lại hướng Ảnh Nhi đang ngồi trên vai hắn hỏi “Nói tới, Đạo Tâm là gì vậy?”
Hắn nhớ lại phần thưởng nhiệm vụ có một thứ gọi Đạo Tâm, chẳng qua lúc đó không rảnh để ý tới nó.
Ảnh Nhi nghe hắn hỏi vậy cũng không lập tức trả lời mà nói “Con đường tu luyện của tu sĩ được chia làm nhiều đạo. Tùy vào thiên phú của mỗi người mà có thể tu luyện một hoặc nhiều đạo khác nhau. Bao gồm Nguyên Đạo, Thể Đạo, Hồn Đạo, Khí Đạo, Đan Đạo, Khí Đạo, Trận Đạo, Phù Đạo, Khôi Lỗi Đạo,…”
Nghe Ảnh Nhi nói, hô hấp Trần An Vĩ trở nên dồn dập, một cảm giác hưng phấn dâng lên trong lòng, từ khi có Ảnh Nhi tới nay, hắn đã được tiếp cận vô số kiến thức mới, mà ngay cả Thiếu chủ của một Nhất Phẩm thế lực cũng chưa chắc biết được.
Nguyên Đạo, ý chỉ những người tu luyện Nguyên Lực, sử dụng Nguyên Thuật.
Thể Đạo là những người có sức mạnh nhục thân cường đại, sử dụng Thể Thuật.
Hồn Đạo, là những người có linh hồn lực mạnh mẽ, sử dụng Hồn Thuật, công kích trực diện vào linh hồn kẻ địch, là ác mộng của vô sô người.
Đan Đạo, Khí Đạo, Trận Đạo, Phù Đạo, Khôi Lỗi Đạo không thể quen thuộc hơn là những vị Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư, Chiến Trận Sư, Phù Sư, Khôi Lỗi Sư.
Và còn nhiều Đạo Tâm khác… Khí Văn cũng là một Đạo Tâm, gọi Khí Văn Đạo. Mà theo lời Ảnh Nhi, kẻ có thể tu luyện tất cả Đạo Tâm, sẽ chính thức bước vào con đường gian nan nhất của tu luyện – Đế Vương chi đạo.
“Khoan đã, Đế Vương chi đạo này có giống với Đế Vương khi nãy của ta không?” Hắn không quên lúc nãy Khí Văn trong người bỗng dưng không tự chủ mà hiển hiện chữ Đế Vương này.
Ảnh Nhi có chút không chắc chắn nói “Kẻ có khả năng tu luyện Đế Vương chi đạo xưa nay đều rất hiếm. Trường hợp xuất hiện cũng rất ít khi phô trương như công tử.” Ngừng một lát, khóe môi nàng chợt cong lên gian xảo “Nhưng không sao, dù là giống hay khác, thì Hệ Thống cũng sẽ giúp công tử đi Đế Vương chi đạo.”
Trần An Vĩ nghe vậy, khóe môi không tự chủ giật liên hồi, Hệ Thống là muốn ta tinh thông vạn sự sao? Nhưng nghĩ tới nhiều điều mới mẻ tại thế giới bao la ngoài kia, hắn cũng có chút chờ mong. “Được, vậy ta phải cố gắng nhiều!”
Nhân tâm trạng đang hứng khởi, Trần An Vĩ hướng trong lòng ra lệnh “Triệu hoán tất cả đi!”
“Tinh! Tiến hành triệu hoán Đạo Tâm ngẫu nhiễn, Pháp Bảo ngẫu nhiên…”
“Tinh! Chúc mừng Ký chủ nhận được Chiêm Tinh Đạo!”
“Tinh! Chúc mừng Ký chủ nhận được Thiên cấp Pháp Bảo – Bát Diện Thạch!”
Liên tục ba âm thanh máy móc vang lên, khiến Trần An Vĩ càng thêm kích động, “Ảnh Nhi! Giải thích cho ta nào!”
“Có ngay đây!” Ảnh Nhi nghe hắn gọi, ngay lập tức xuất hiện trên bả vai hắn, nãi thanh nãi khí nói
“Chiêm Tinh Đạo, là một nhánh trong Hồn Đạo, giúp người tu luyện có thể dựa vào quỹ tích của các ngôi sao, từ đó đoán được vận mệnh của một người, hoặc tiên đoán ra một số chuyện cho phép. Bất quá càng thăm dò sâu thì tiêu hao càng lớn, thậm chí có thể sẽ chết.”
“Bát Diện Thạch, là một không gian pháp bảo có thể chứa người sống, gồm một phiến lục địa, được chia làm 8 khu vực riêng biệt, tùy theo ý niệm của công tử mà mỗi vùng sẽ khác nhau. Hoặc nếu muốn công tử có thể bỏ qua sự phân chia này. Đồng thời, đẳng cấp của nó sẽ dựa theo tu vi của công tử mà tăng lên.”
“Haha, tốt tốt tốt!” Trần An Vĩ phấn khích quá đỗi, trực tiếp nói ra ba chữ tốt.
Cổ Tự Ly thấy hắn cứ ngẩn người sau đó lại cười cười như thể tên điên, thì lên tiếng gọi hắn “Này, ngươi đang làm gì vậy?”
Nghe nàng gọi, hắn mới sức nhớ ra là mình còn chuyện phải giải quyết “À, không có gì, nàng bây giờ theo ta về Trần gia được chứ?”
“Về… về nhà ngươi?” Dù sao nàng cũng là nữ nhân đó nha, lần đầu tiên về nhà nam nhân không khỏi có chút ngượng ngùng.
“Dù sao thân phận nàng quá mức mẫn cảm, để nàng một mình ta không yên tâm.” Trần An Vĩ chỉ nghĩ đơn giản, dù sao thì hắn cũng đã tiếp nhận Thánh Văn mà Cổ Tự Tộc các nàng đã trả giá đắt để bảo vệ, thì cũng nên có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho những tộc nhân còn sót lại của gia tộc nàng.
Hắn… vậy mà lo lắng cho an nguy của ta?
Cổ Tự Ly trong lòng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng gặp hắn, lúc nãy nàng còn có ý muốn giết hắn, vậy mà hắn lo lắng cho nàng? Trong lòng bất giác thấy ngọt ngào, nàng khẽ gật đầu. “Vậy được!”
Trần An Vĩ cũng không nói gì thêm, chỉ thấy hắn tiến lại gần Kim Cang Thánh Văn, bắt đầu tiếp nhận Thánh Văn đầu tiên.
“Aaaaaaaaaaaaa…” Theo một tiếng la đau đớn của hắn, vô tận Thánh Văn chi lục cuồn cuộn tiến vào cơ thể gầy gò của hắn. Bằng mắt thường có thể thấy từng thớ thịt, từng bó cơ của hắn rạn nứt với tốc độ nhanh chóng, rồi lại cấp tốc liền lại. Mỗi lần như vậy, cơ thể hắn từ gầy gò trở nên đầy đặn, từng bó cơ săn chắc hiện lên.
Theo đó, tu vi Thể tu của hắn cũng cấp tốc tăng lên, Nhất chuyển Viên Mãn… Nhị chuyển Sơ Kỳ… Nhị chuyển Trung Kỳ… Nhị chuyển Hậu Kỳ… Nhị chuyển Viên Mãn… tới thẳng Tam chuyển Sơ Kỳ mới dần chậm lại.
Một màn này rơi vào mắt của Cổ Tự Ly làm nàng trực tiếp câm nín. Phải biết năm xưa khi vừa tiếp nhận thử thách của Kim Cang Thánh Văn, nàng cũng phải khó khăn lắm mới chống cự được, dù sau đó nàng thất bại, phải nhờ trưởng bối trong tộc cứu ra nhưng tu vi Thể tu cũng nhờ đó mò tăng lên hai tiểu cảnh giới. Nhưng còn tên này vừa tiếp nhận thử thách trong bao lâu mà đã đạt nhiều lợi ích tới vậy?
Mãi cho tới khi đạt Tam chuyển Trung Kỳ, luồng Thánh Văn chi lực kia mới chậm rãi tiêu tán. Trần An Vĩ khẽ mở mắt, cảm nhận một chút tình huống cơ thể, liền cảm khái một câu “Không tệ!”
“Nào chỉ không tệ!” Ảnh Nhi nghe vậy bĩu môi nói “Phải biết năm xưa không ít thiên tài Cổ Tự Tộc từng muốn tiếp nhận Kim Cang Thánh Văn, nhưng tuyệt nhiên chưa có ai vừa thành công mà vừa tăng tiến nhiều như công tử.”
“Hắc hắc!” Trần An Vĩ chỉ cười không nói gì. Hắn nhìn Cổ Tự Ly không nhanh không chậm nói “Dù hiện tại, tất cả chuyện liên quan tới Cổ Tự Tộc và Thánh Văn đều đã bị che đậy, nhưng không loại trừ khả năng vẫn còn một số lão quái vật có chút thủ đoạn. Ta nghĩ nàng nên vào không gian pháp bảo của ta một thời gian cho an toàn.”
Cổ Tự Ly nghe hắn nói, cảm thấy khiếp sợ. Phải biết chuyện Cổ Tự Tộc và Thánh Văn đã được các trưởng bối trong tộc trả giá để che đây, vậy mà hắn còn biết, thậm chí theo quan sát của nàng có vẻ như hắn biết khá nhiều. Dù còn nhiều nghi ngờ nhưng thấy Thánh Văn không bài xích hắn nên nàng cũng chỉ đành đánh cược một lần. Ai bảo hắn là vị kia chứ?
Nghĩ vậy, nàng chỉ có thể gật đầu nhìn hắn. Trần An Vĩ nhìn thấy nàng như vậy cũng không quá bất ngờ, có ai lại không đề phòng trước một người biết hết bí mật của bản thân không chứ? Khẽ động ý niệm, hắn cùng Cổ Tự Ly đã xuất hiện bên trong Bát Diện Thạch.
“Thật… thật đẹp!” Cổ Tự Ly khi vừa tiến vào Bát Diện Thạch đã lập tức bị phong cảnh trước mặt thu hút. Chỉ thấy đây là một phiến đại lục rộng lớn, trước mặt nàng là từng ngọn nút cao chót vót, chính giữa lại có một dòng thác chảy xuống. Phía dưới nữa là dòng sông êm đềm chảy uống lượn khắp đại lục, cuối cùng chảy về một cái hồ lớn.
Phía sau lưng nàng là một cảnh tượng mà nàng không bao giờ quên, nơi đó có ruộng bậc thang xen lẫn với từng lũy tre ngà trải dài khắp phần còn lại của đại lục. Đã rất lâu rồi nàng chưa được nhìn thấy chúng, gia tộc của nàng năm đó cũng có một phong cảnh như vậy. Chỉ tiếc… nó đã không còn.
Bất giác, một dòng lệ từ mắt nàng chảy xuống. Nàng nhìn toàn bộ nơi này, như thể muốn khắc ghi từng chút một vào tâm khảm của bản thân. Rồi nàng nhìn lấy một thân ảnh, một thân ảnh nam tử mà nàng tiếp xúc chưa lâu, nhưng mà điều khiến nàng bất ngờ chính là, nàng vậy mà không tự chủ được cảm xúc khi hắn bên cạnh.
Cũng chính nam nhân này, lấy tư thế hiên ngang xuất hiện, được Thánh Văn thừa nhận, dù tiếp xúc chưa lâu, nhưng nàng cảm nhận được hắn không có ác ý, lại còn quan tâm tới an nguy của nàng. Bây giờ nhờ hắn mà nàng còn được nhìn thấy cảnh tượng năm xưa. Tâm tình thiếu nữ sao có thể không dao động, dù sao thì nàng vẫn là nữ nhân, lần đầu được nam nhân quan tâm không khỏi có chút cảm động.
“Nàng tạm thời ở lại trong đây nhé, ta còn một số việc phải làm!” Trần An Vĩ nhìn thấy nàng như vậy, ôn nhu lấy tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng, dịu dàng nói. Hắn biết nàng cần thời gian để thích nghi, hơn nữa hắn thực sự cần về gia tộc một chuyến, cũng sắp tới thời gian Bách Long Hội Tụ rồi.
Cổ Tự Ly bất ngờ trước hành động của hắn nhưng cũng để mặc hắn lau nước mắt cho mình, khẽ gật đầu, trước khi hắn đi còn nói với theo “Thật sự… đa tạ ngươi!”
Trần An Vĩ thấy vậy, chỉ nở nụ cười đáp lại “Nàng xứng đáng!”
Hắn quả thật cảm thấy như vậy, những gì nàng và gia tộc đã làm, sâu thẳm trong thâm tâm hắn thực sự cảm thấy kính phục. Nàng xứng đáng nhận được nhiều điều tốt đẹp nhất.
Trước đó khi nhận được Bát Diện Thạch, hắn cũng đã có ý tưởng sẽ tạo nên phong cảnh thế nào. Bất quá vì kính trọng Cổ Tự Tộc và vì muốn vơi đi sự cô đơn của Cổ Tự Ly nên hắn đã hỏi Ảnh Nhi xem hoàn cảnh ở Cổ Tự Tộc thế nào, rồi dựa vào đó mà sáng tạo ra phong cảnh hiện tại.
Trần An Vĩ ngay khi nói xong liền trở ra ngoài, thu dọn một chút, đề phòng bất trắc rồi nhanh chóng rời đi. Nhưng hắn không biết rằng, ngay khi hắn vừa rời đi thì không gian nơi đó đã rách ra. Từ trong vết rách không gian bước ra một thân ảnh nữ tử.
Nàng một thân lam y bó sát, làm lộ rõ đường cong chữ S mê người, chỗ cần lõm có lõm chỗ cần lồi có lồi. Trên mặt tô điểm đôi mắt phượng tinh xảo, mĩ mâu uốn cong đen tuyền, mũi nhỏ xinh cùng khuôn miệng tuyệt mĩ, nàng là tuyệt tác của tạo hóa. Chỉ tiếc là không có ai được chiêm ngưỡng.
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh một lúc rồi lại xé không rời đi, trước khi đi chỉ thấy môi nàng khẽ mấp máy. Tuy không phát ra tiếng nhưng chỉ cần có người ở đây liền nhận ra nàng nói “Khí Văn chi lực?”
冷私夜 x 白蓮花