Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 28 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

28 Chương 28 Vạn Vũ Đế Vương

Sau một hơi hít khí lạnh thì mấy nữ cũng bình tĩnh lại, các nàng biết hắn đạt được thứ như Kim Cang Thánh Văn này không hẳn là chuyện tốt.

“Cổ Tự Tộc là gia tộc của tỷ sao?” Lục Thanh Vân nhìn sang Cổ Tự Ly hỏi, theo lý thì nàng là bà cả nên mấy nữ phải gọi nàng một tiếng tỷ, nhưng nàng vốn không để ý mấy thứ đó nên cứ tùy tiện là được.

Cổ Tự Ly nhìn nàng, rồi lại nhìn mấy nữ, cuối cùng nhìn Trần An Vĩ một cái, thấy hắn gật đầu, nàng khẽ nói “Ừm, Cổ Tự Tộc chúng ta…”

Cổ Tự Ly kể lại toàn bộ câu chuyện về gia tộc nàng cho chúng nữ nghe, từ việc gia tộc nàng làm sao có thể có được Khí Văn chi lực, từ đâu Thập đại Thánh Văn bị ngấp nghé đến nỗi Cổ Tự Tộc phải hi sinh thân mình để bảo vệ,…

“Vậy ra, đó là kết cục sao?”

Sau khi nghe hết, ba nữ đều mang tâm trạng phức tạp, nhưng ánh mắt lại tràn đầy thương cảm nhìn Cổ Tự Ly. Các nàng đang tự hỏi, nếu đổi lại là các nàng, tận mắt nhìn thấy gia tộc và những người yêu thương chết trước mặt mà mình lại chỉ có thể trốn chạy, liệu sẽ cảm thấy như thế nào?

Như cảm nhận được ánh mắt của mấy nữ, Cổ Tự Ly đưa mắt dịu dàng nhìn Trần An Vĩ lên tiếng nói “Cũng may, ta gặp được chàng, nếu không ta cũng không biết mình sẽ ra sao nữa!”

Trần An Vĩ nghe vậy thì nhìn nàng cười nhẹ rồi nói tiếp “Sau đó ta tiếp nhận Kim Cang Thánh Văn, thể tu cũng một đường thẳng tiến từ Nhất Chuyển Viên mãn tới Tam Chuyển Trung kì.”

“Sau đó thì ta liền cùng Cổ Tự Ly rời khỏi Hồng Hỏa Sơn trở về Trần gia, giữa đường thì phát hiện có kẻ đang dò xét ta vì đã giết Hàn Bạch, nên ta tìm tới diệt trừ hắn. Kẻ đó chắc là được Tứ Trưởng lão Hàn Vô Tứ ra lệnh thì phải.”

“Hóa ra là vậy!” Hàn Mộng Nhu nghe vậy thì thốt lên, hẳn nào lúc nàng tỉnh lại thì lại thấy tên Hàn Vô Tứ đang vội vàng rời đi, mà phía sau lưng hắn còn có một vũng máu. Hóa ra là do Trần An Vĩ làm.

“Có chuyện gì sao?” Lục Thanh Vân và mấy nữ nghe thấy Hàn Mộng Nhu thốt lên như vậy liền hỏi.

“Lúc đó muội đang bế quan thì đột nhiên tên Hàn Vô Tứ xông vào cưỡng chế đem muội đi, trong lúc mơ màng muội có nghe một giọng nói dâm tà vang lên, chắc là của tên đã dò xét Tiểu Vĩ.”

Hàn Mộng Nhu nhớ lại rồi trả lời.

“Sau khi tỉnh lại thì đã thấy tên Hàn Vô Tứ vội vã rời đi với vẻ mặt lo lắng như sợ hãi một điều gì đó. Muội không nghĩ gì nhiều liền lao ra ngăn chặn hắn. Đúng lúc muội định liều mạng thì chàng xuất hiện.”

Nói tới đây, nàng nhìn hắn nhu tình, bàn tay nhỏ càng ra sức xoa bóp cho hắn.

Lục Thanh Vân nghĩ nghĩ rồi cười cười bí hiểm nhìn Trần An Vĩ nói “Nếu thiếp đoán không nhầm thì Nhiên nhi là bị chàng thu sau khi về Trần gia đúng chứ?”

“Phi! Sao tỷ bỗng nhiên lại nhắc tới chuyện này chứ?” Trần Yên Nhiên nghe nói, liền gắt một tiếng, khuôn mặt trắng hồng bỗng nhiên đỏ ửng lên, nghĩ lại những chuyện nàng đã làm cùng hắn, khóe miệng lại không tự chủ được mà mỉm cười.

“Hắc hắc!” Hắn cười cười như xác nhận, đột nhiên hỏi “Vậy còn nàng thì sao?”

Lục Thanh Vân nghe hắn hỏi thì suy nghĩ một chút rồi trả lời “Thời gian này, Lục gia đang tất bật chuẩn bị cho Bách Long Hội Tụ, thiếp cũng không rảnh rỗi. Chỉ là…”

Nói tới đây, nàng ngập ngừng nhìn hắn. Trần An Vĩ theo bản năng phát hiện được có gì đó không ổn. Liền hỏi “Hàn gia ra tay rồi sao?”

Lục Thanh Vân hiển nhiên đoán được hắn sẽ hỏi vậy nên chỉ nói “Ngày đó, mật thất cất giữ phần thưởng của Bách Long Hội Tụ đột nhiên bị trộm, kẻ trộm dụ luôn cả Nhị Trưởng lão ra ngoài, còn bố trí trận pháp cấm khí tức.”

“Khi mọi người đánh ngược trở vào thì phát hiện mật thất đã hoàn toàn bị phá hủy, tộc nhân chết sạch, phần thưởng cũng bị lấy đi. Tuy nhiên…”

Trần An Vĩ nghĩ nghĩ một chút rồi nói “Để ta đoán nhé, có phải bỗng dưng lại có một tên còn sống và cũng chính là tên đã báo tin cho phụ thân nàng phải không? Ngoài ra, lúc mọi người tới mật thất còn phát hiện ra thứ gì đó liên quan tới Trần gia ta đúng không?”

Lục Thanh Vân nghe vậy thì gật đầu “Đúng vậy! Trước mắt, phụ thân thiếp đã cho Vô Ảnh Vệ đi điều tra thử, đồng thời cho người theo dõi tên Chấp Sự kia. Chỉ cần hắn có hành động bất chính nào, cha thiếp sẽ phát hiện ngay.”

“Lúc mọi người thấy gia huy của gia tộc chàng, thì không ít người đã nổi giận, muốn tìm đến tận cửa hỏi chuyện, nhưng cha thiếp với danh vọng và uy nghiêm của mình đã trì hoãn chuyện này lại, nói sau khi Bách Long Hội Tụ kết thúc sẽ ngay lập tức tới Trần gia hỏi chuyện!”

Trần An Vĩ nghe vậy thì gật gù, nếu hắn ở trong tình trạng đó chắc chắn cũng sẽ nổi giận như các vị trưởng lão kia, Lục bá phụ làm vậy thật sự là khiến hắn kính trọng.

“Vậy còn phần thưởng phụ thân nàng tính sao?”

“Trước mắt thì phụ thân muốn chờ kết quả báo cáo từ Vô Ảnh Vệ rồi mới tiếp tục! Nếu không tìm thấy phần thưởng thì ông sẽ liên lạc với Vạn Bảo Hội chịu trách nhiệm việc này.” Lục Thanh Vân nói.

Trần An Vĩ nghe vậy thì chỉ gật đầu, không nói gì. Mọi việc xem ra vẫn đúng theo những gì hắn dự tính. Trước khi đi hắn cũng đã nói qua với Trần Vĩnh Long, mong là không có gì bất ngờ xảy ra.

Nếu kế hoạch này thành công thì Hàn gia sẽ bị diệt, thậm chí nếu không bị diệt thì Hàn gia cũng bị đánh cho tụt dốc không phanh. Chỉ có điều…

Trần An Vĩ nghĩ tới đây thì khẽ cau mày, biến số Huyết Hải Môn kia vẫn rất khó lường.

Nhìn thấy hắn đột nhiên trầm tư như vậy làm mấy nữ cũng căng thẳng theo. Cuối cùng vẫn là Lục Thanh Vân hỏi “Chàng có cách gì sao?”

Trần An Vĩ nghe vậy thì trấn tĩnh lại rồi nói “Thực ra là có, nhưng vẫn còn một thứ khiến ta băn khoăn.”

“Bọn thiếp có thể giúp sao?” Trần Yên Nhiên cũng mấy nữ hỏi, các nàng cũng muốn giúp hắn.

“Hehe, các nàng chỉ cần phục vụ ta là được, còn lại để phu quân lo!” Trần An Vĩ nghe vậy, bộ mặt lưu manh lại thể hiện ra làm mấy nữ khẽ gắt một tiếng.

Lục Thanh Vân thấy vậy, bất đắc dĩ nhéo hắn một cái.

Trần An Vĩ bị thê tử nhéo thì cũng nghiêm túc lại nói “Đúng thật là cần các nàng giúp, các nàng biết Huyết Hải Môn không?”

“Huyết Hải Môn?” Mấy nữ đồng loạt cau mày, các nàng đang thử nghĩ xem quá khứ có từng nghe tới danh tự này ở đâu không, đáng tiếc, các nàng hoàn toàn không biết gì về thế lực này.

Chợt lúc này, Trần Yên Nhiên đột nhiên nói “Ý chàng nói là thế lực năm đó đứng đằng sau trợ giúp Hàn gia đánh lén chúng ta?”

Trần An Vĩ nghe vậy thì gật đầu “Chính là bọn hắn!”

“Nếu vậy chắc là gia chủ và các vị trưởng lão sẽ có thông tin của bọn hắn, dù sao sau biến cố lần đó, chắc hẳn họ cũng sẽ phải người đi điều tra.” Trần Yên Nhiên nói.

Mỗi gia tộc hay thế lực nào cũng đều sẽ có một tổ chức tình báo riêng, Trần gia cũng có, chỉ là không được tinh nhuệ như Vô Ảnh Vệ của Lục gia, nhưng những việc như điều tra thông tin thì không thua kém quá nhiều.

Trần An Vĩ cũng biết điều này nên không gấp, hắn chỉ hỏi thử xem mấy nữ có biết hay không thôi.

Lục Thanh Vân thấy vậy thì đột nhiên nói “Không lẽ kế hoạch của chàng có liên quan tới đám người này?”

“Đúng vậy! Ta chỉ lo giữa đường kế hoạch xảy ra vấn đề!” Trần An Vĩ không chút giấu giếm nói.

Mấy nữ thấy chấp niệm của hắn đối với chuyện này quá lớn, nhất thời cũng không biết nói gì. Các nàng thực sự không muốn nhìn thấy nam nhân nhà mình mãi đắm chìm vào hận thù.

Nhưng ý hắn đã quyết, các nàng cũng không thể thay đổi được, chỉ đành hỗ trợ hắn hết mức.

“Nếu không thì thiếp sẽ ẩn nấp trong không gian chờ đợi đám người đó được không?” Cổ Tự Ly lúc này lên tiếng nói, dù sao nàng cũng là cường giả Nguyên Tông cảnh, nếu Huyết Hải Môn có ra tay thì nàng cũng có thể giúp.

Trần An Vĩ nghe vậy thì lâm vào trầm tư, để Cổ Tự Ly ra mặt không phải không được, nhưng nếu để lộ ra nàng có Khí Văn chi lực lúc đó nàng sẽ gặp nguy hiểm. Hắn không muốn ai trong số các nàng gặp nguy hiểm cả.

“Chàng đừng lo, thiếp còn là một Thể tu không phải sao?” Cổ Tự Ly nói, nàng biết hắn sợ nàng ra mặt sẽ có người biết nàng sở hữu Khí Văn chi lực.

Trần An Vĩ nghe vậy thì cũng gật đầu, nhưng hiển nhiên hắn vẫn chưa an tâm, đặt nữ nhân của mình vào nguy hiểm là chuyện hắn không hề muốn. Dù Cổ Tự Ly có là Nguyên Tông cảnh đi nữa, thì để nàng xuất hiện cũng sẽ khiến nàng gặp nguy hiểm. Nhất là khi hắn chưa đủ lớn mạnh để bảo vệ tất cả các nàng.

Thấy hắn vẫn còn đăm chiêu suy nghĩ như vậy, mấy nữ sao có thể không biết hắn đang lo lắng cho an nguy của các nàng. Trong lòng như được nếm mật, mấy nữ lần lượt thưởng cho hắn một cái hôn thật kêu.

“Chàng đó, cứ bảo bọc bọn thiếp mãi như vậy là muốn bọn thiếp thành bình hoa trưng trong tủ kính sao?” Trần Yên Nhiên nói.

Trần An Vĩ được mấy nữ thưởng dĩ nhiên cũng hưởng thụ, nghe nàng hỏi thì chỉ trả lời “Ta chỉ ước ta đủ mạnh mẽ để các nàng có thể vô lo vô nghĩ mà sống thôi!”

Từ khi có các nàng, hắn mới phát hiện ra trên đời còn rất nhiều thứ cần phải khám phá và trải nghiệm. Trước khi có các nàng, hắn chỉ một lòng tu luyện chờ ngày báo thù, sau đó thì sao hắn cũng không quan tâm nữa.

Rồi lần lượt có được sự quan tâm của Trần Yên Nhiên, Lục Thanh Vân và mấy nữ, hắn mới biết, trước đây mình bỏ qua thật nhiều thứ.

Nếu nói ra thì thật trùng hợp, hắn và mấy nữ vô tình lại có được sự đồng điệu này, có lẽ đó là thứ khiến hắn và mấy nữ xích lại gần nhau chăng?

Hắn không biết, nhưng hắn biết kể từ ngày hắn có các nàng, mục tiêu sống của hắn đã thay đổi. Không còn vì thù hận với Hàn gia mà là vì cuộc sống an nhàn sau này của các nàng.

Mấy nữ nghe vậy, lại thưởng cho hắn thêm lần nữa, nhưng mà lần này Trần An Vĩ không ăn chay nữa, lần lượt vừa hôn bàn tay hư hỏng của hắn vừa lần mò tới bờ mông đầy đặn và bầu ngực sữa của mấy nữ xoa nắn.

“Ưm…” Từng tiếng rên nỉ non của các nàng phát ra làm hắn thật sự muốn xách thương lên ngựa.

Nhưng mà may là mấy nữ không để hắn toại nguyện.

“Cửu Long Hội kết thúc nếu chàng đạt hang nhất, thiếp chiều chàng hết!” Lục Thanh Vân lên tiếng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu ửng hồng.

Trần Yên Nhiên ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa, khuôn mặt trắng hồng cũng không tự chủ mà bắt đầu đỏ ửng. “Thiếp cũng vậy!”

Hai nữ đều đã bị hắn ăn sạch rồi nên cũng không quá ngượng ngùng khi nói ra câu đó

Còn hai nữ Hàn Mộng Nhu và Cổ Tự Ly thì đương nhiên là ngượng đến chín mặt, nhưng cũng ngập ngừng nói ra “Nếu… nếu chàng muốn… thiếp cũng có thể…”

Trần An Vĩ được mấy nữ hứa hẹn như vậy, nhất thời hưng phấn cười vang, đồng thời hôn mấy nữ một cái nữa.

Chợt Lục Thanh Vân như nhớ ra điều gì liền hướng Hàn Mộng Nhu hỏi “Chúng ta lên kế hoạch diệt đi Hàn gia như vậy, muội không cảm thấy gì sao?”

Hàn Mộng Nhu nghe vậy chỉ lắc đầu “Muội còn đang muốn bọn hắn mau chóng biến mất, như vậy thù phụ mẫu cũng có thể trả rồi!”

Nàng vừa nói, sự hận thù trong mắt lại bùng lên, nhưng ngay lúc Trần An Vĩ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nàng lập tức bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn hắn. Có nam nhân này bên cạnh, nàng cảm thấy thật yên bình.

“Được rồi! Chúng ta cũng nên ra ngoài thôi! Vòng Tầm Bảo sắp bắt đầu rồi!” Trần An Vĩ lúc này mới nói, chắc hẳn thời hạn hai canh giờ đã sắp hết.

“Chỉ tiếc, lúc Cửu Long Hội diễn ra, các nàng vẫn đang bế quan, nếu không khẳng định là có thể tham gia Tầm Bảo một phen.”

Hai nữ Trần Yên Nhiên và Cổ Tự Ly cũng biết như vậy nên không nuổi tiếc mà còn thấy vui vì hắn biết lo cho mình.

“Không sao đâu mà, bọn thiếp hiểu mà!”

Trần An Vĩ nghe vậy cũng gật đầu, ôm hai nữ một cái rồi cùng Hàn Mộng Nhu và Lục Thanh Vân ra ngoài.

Hai nữ ở lại trong Bát Diện Thạch cũng không có gì làm, liền kéo nhau xuống Ôn Hồn Tuyền ngâm mình, nâng cao mức độ thanh thuần của linh hồn, tránh sau này có gặp Hồn Tu thì cũng không dễ dàng bị đả thương.

Vừa ngâm mình, các nàng vừa nghĩ lại những thứ mình đạt được trong thời gian qua.

Trần Yên Nhiên vừa đạt được Nhị tầng Kiếm Ý đang trong giai đoạn củng cố tu vi nên không thể vội vàng, Cổ Tự Ly cũng từ Ly Vĩ Điện mà đạt được một loại Khí Văn cổ xưa mà vô cùng huyền ảo, mang tên là Ngụy Lực Văn.

Ngụy Lực Văn giúp nàng có thể ngụy trang khí tức của bất kì loại Nguyên Lực nào, chỉ cần đối thủ mà nàng gặp phải không cao hơn nàng hai đại cảnh giới thì sẽ không thể phát hiện sự khác biệt.

Vì vậy cho dù nàng có sử dụng Khí Văn chi lực trước mặt cường giả Nguyên Quân cảnh thì đừng mơ hắn có thể phát hiện được.

Nhờ tiếp thu Ngụy Lực Văn mà tu vi của nàng vốn là Tứ tinh Nguyên Tông thì đã thăng lên thành Lục tinh Nguyên Tông. Có thể thấy sự huyền ảo của Ngụy Lực Văn là như thế nào.

Cũng chính vì vậy mà lúc hắn còn băn khoăn Huyết Hải Môn, nàng đã đề nghị giúp hắn. Bởi vì khi dùng Ngụy Lực Văn thì Khí Văn chi lực nàng phát ra chỉ giống như những luồng Trận Văn bình thường mà thôi.

Chỉ cần ẩn nấp trong không gian rồi hành động thì người khác nhìn vào nàng chẳng khác nào một vị Chiến Trận Sư đang bố trận cả.

Bản chất của Khí Văn và Trận Văn giống nhau, chúng đều là những loại Văn tự, chỉ khác là Trận Văn chỉ có thể dùng để bố trận, mà Khí Văn thì cao cấp hơn, không chỉ có thể bố trận, còn có thể sử dụng lên bản thân và những người xung quanh.

Hơn nữa, trận pháp dùng Khí Văn để bố trận sẽ có hiệu quả kinh người hơn, một số Khí Văn Sư cao cấp còn có thể thêm vào trận pháp một số hiệu quả riêng. Mà những trận pháp đó sẽ được gọi là Khí Văn Trận.

Vừa nghĩ, các nàng vừa cảm thấy mình may mắn, tất cả đều nhờ có nam nhân kia. Chính hắn đã cho các nàng những thứ này, có thể được hắn yêu thương có thể nói là niềm hạnh phúc của các nàng.

Vì vậy, chỉ cần hắn muốn, các nàng sẽ trở thành lưỡi kiếm sắc bén của hắn, thay hắn diệt trừ mọi loại vật cản.

Lục gia,

Trần Vĩnh Long cùng đoàn của mình rốt cục cũng tới được nơi này. Vì hai gia tộc cách nhau khá xa, mà họ lại không thể xuyên toa không gian nên chỉ đành ngự không bay tới. Thế nhưng cũng mất hơn bảy ngày thời gian.

Lúc bọn hắn tới thì chỉ còn một tuần nữa là Bách Long Hội Tụ sẽ diễn ra. Cũng may trên đường đi không còn gặp bất trắc gì nếu không sợ là bọn họ sẽ bỏ lỡ rồi.

Trước khi tới đây, bọn họ nghĩ Lục gia nhất định sẽ tiếp đón nồng hậu. Dù sao hai bên cũng sắp trở thành thông gia.

Nhưng hiện thực lại không như họ nghĩ, hai tên gác ngoài cổng thấy họ tới chỉ nhàn nhạt gật đầu, điều này khiến cho đám Chấp Sự và Hộ Pháp một mặt mộng bức, tình huống là gì đây?

Trong lúc đám người đi vào, chợt một bóng người xuất hiện, hướng về phía Trần Vĩnh Long truyền âm “Lão Trần, ngươi có thể theo ta một chuyến được chứ?”

冷私夜 x 白蓮花

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.