275 Chương 275 Vạn Vũ Đế Vương
Oành!
Ngay lúc Trần An Vĩ vừa định tung ra một quyền, muốn kết liễu sinh mệnh của Huyết Cảnh Thường, thì đột nhiên lúc này, một cánh tay khác bao trùm trong năm loại Nguyên Lực Thuộc Tính đã vô thanh vô tức bắt lấy nắm tay của hắn từ lúc nào.
“Khặc khặc, muốn kết liễu ta? Không dễ như vậy!” Đột nhiên giọng nói trầm thấp như lệ quỷ lại vang lên bên tai, Trần An Vĩ bất giác nhíu mày.
Chỉ thấy trước mặt hắn, Huyết Cảnh Thường vốn toàn thân không chút huyết sắc, ánh mắt dần mất đi tiêu cự thì đột nhiên lại trở nên hồng hào, Huyết Lực trong cơ thể lại một lần nữa khôi phục.
Toàn thân lại còn bao phủ trong năm loại Nguyên Lực Thuộc Tính khiến thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh.
Rắc!
Huyết Cảnh Thường tàn nhẫn nở nụ cười, cánh tay đang nắm lấy nắm đấm của Trần An Vĩ đột nhiên bóp mạnh.
Đám người quan chiến có thể nghe ra được tiếng vỡ nát của bàn tay người thiếu niên, máy tươi chảy thành dòng, vô thức cảm thấy đau đớn thay cho hắn.
Nhưng khiến đám người bất ngờ chính là Trần An Vĩ lại không chút đổi sắc, cánh tay bị bóp nát cũng không nhăn mày lấy một cái, ánh mắt vẫn hờ hững nhìn lấy Huyết Cảnh Thường trước mặt.
“Sự ngông cuồng và hờ hững của hắn rốt cuộc lấy từ đâu ra?” Đám người quan chiến nhìn thấy trong mắt thiếu niên sự ngông cuồng và hưng phấn không chút che giấu, vô thức tự hỏi.
Đối chiến với một vị Nguyên Quân cảnh, bên cạnh còn Đỉnh Phong Nguyên Tôn cảnh vẫn lăm lăm quan sát, thiếu niên này chẳng những không lo lắng, ngược lại còn hưng phấn không chút che giấu đi sự ngông cuồng.
Rốt cuộc là ai đã cho hắn tự tin này?
Đám người không ai biết, bọn hắn chỉ biết rằng thiếu niên này trước đó còn lấy sức một mình ngăn cản hai kẻ kia, hiện tại dù có hơi chật vật hơn, nhưng vẫn khiến người khác không dám coi thường.
Thực ra có một điều mà mọi người không biết, Trần An Vĩ khi nhìn thấy năm loại Nguyên Lực Thuộc Tính đang bao trùm cơ thể Huyết Cảnh Thường kia, trong mắt đã lập tức trở nên lạnh lẽo.
Bởi vì không phải tự nhiên mà Huyết Cảnh Thường có thể sử dụng Nguyên Lực, mà còn trùng hợp là những loại Nguyên Lực Thuộc Tính thuộc ngũ hành như vậy.
“Ngươi không ngờ đúng chứ? Ngũ Hành Nguyên Hải Tâm của ngươi… khặc khặc!” Huyết Cảnh Thường dường như nhận ra phản ứng của Trần An Vĩ, bỗng nhiễn lên tiếng châm chọc.
Trần An Vĩ lúc này mới nhướn mày, dường như nghe được điều gì đó rất buồn cười, một lần nữa lại bật cười.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, Sát Ý một lần nữa bùng phát.
Hự!
Vô số những tiếng kháng cự nhỏ nhoi vang lên, đám người quan chiến vô thức rùng mình vì sức mạnh và tầm ảnh hưởng của Sát Ý trên người thiếu niên này, trong lòng càng chắc chắn sẽ trở về thế lực của mình nhắc nhở hậu bối không được động đến thiếu niên này và người bên cạnh hắn.
Huyết Cảnh Thường là người chịu ảnh hưởng nhiều nhất, hai mắt đỏ ngầu tràn ngập tức giận nhìn về Trần An Vĩ, không cam lòng gào lên “Tại sao? Tại sao một tiểu tử như ngươi lại có Sát Ý mạnh mẽ như vậy?”
“Tại sao? Tại sao lão phu lại không có?”
Giọng của hắn vang vọng trong không gian, không khó nghe ra sự điên cuồng và khó tin bên trong đó, hệt như một con dã thú muốn có được con mồi nhưng dù đánh đổi bất kì thứ gì nó đều không thể có được.
Oành!
Một tiếng động lớn vang lên khiến đám người giật mình, đến lúc đưa mắt nhìn lại thì đã hoàn toàn bị tình cảnh trước mặt làm cho cứng đờ.
“Ngươi… không xứng!” Giọng nói hờ hững của thiếu niên một lần nữa vang lên đánh thức đám người, nhìn thấy cánh tay vốn bị bóp nát của hắn một lần nữa đã khôi phục, hiện tại còn đâm xuyên vào đan điền của Huyết Cảnh Thường, ánh mắt lại hờ hững như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Không quá lâu sau, bọn hắn lại nhìn thấy năm loại Nguyên Lực Thuộc Tính vốn đang bao trùm cơ thể Huyết Cảnh Thường, gia tăng lực lượng cho hắn thì đột nhiên lại bị hấp lực nào đó cực kì mạnh mẽ hút ngược mà về.
Mà điểm hội tụ của chúng lại nằm ở trên tay thiếu niên. Đúng hơn là hội tụ vào một viên ngọc hội tụ đủ năm loại màu sắc tượng trưng cho ngũ hành.
“Thực sự là Ngũ Hành Nguyên Hải Tâm!” Đám người nhìn thấy viên ngọc nhỏ kia, vô thức hào hứng thốt lên như thế chính bọn hắn mới là người tìm được thứ này.
“Ta nhớ rồi! Vài năm trước dường như Huyết Cảnh Thường từng cướp đi Ngũ Hành Nguyên Hải Tâm của thiếu chủ một Nhất phẩm gia tộc khiến cho tiểu tử đó phải mang ô danh, mà thiếu niên này hình như lại chính là vị thiếu chủ đã bị gặp nạn đó!” Đột nhiên có một người trong số đám người như nhớ ra chuyện gì liền lên tiếng.
“Ngươi là nói thiếu niên này chính là Trần An Vĩ – Thiếu Chủ Trần gia kia?” Người khác lập tức lên tiếng, trong giọng điệu có vẻ khó tin không hề nhẹ.
“Bảo sao đột nhiên tên này cứ nhắm vào Huyết Cảnh Thường mà ngó lơ tên họ Bạch kia, ra là có thù từ trước!” Cũng có người như hiểu ra điều gì mà cảm thán “Từ phế vật mà có thể đi đến bước đường này, hắn thực sự là yêu nghiệt!”
Đám người vô thức im lặng, hiển nhiên là bị lời của người kia nói đúng trọng điểm.
Đỉnh Phong Nguyên Quân còn bị đè ra đánh, bọn hắn dù có tham niệm cũng phải ép xuống.
Trần An Vĩ không quan tâm tới đám người, cũng chẳng rảnh để ý có kẻ nổi lên tham niệm với mình hay không, hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng trở về gia tộc, không biết phụ thân và chúng nữ bảo bối của hắn ra sao rồi?
Chỉ cần các nàng mất một sợi tóc, Bạch gia và Huyết Hải Môn sẽ không có quả ngon để ăn.
Phất tay thu lại Ngũ Hành Nguyên Hải Tâm của bản thân, Trần An Vĩ nhìn cũng không nhìn đến gương mặt bàng hoàng của Huyết Cảnh Thường, trực tiếp dùng Đế Vương Kiếm chém ngang, đến cả linh hồn của hắn cũng bị Trần An Vĩ thu lại, chờ ngày sử dụng.
Sinh cơ dần ảm đảm, Huyết Cảnh Thường cứ như vậy mà chết. Đến mãi tận lúc chết, hắn vẫn không hiểu vì sao bản thân đã phục dụng viên Đan Dược thần bí kia, đột phá một đại cảnh giới, vẫn không thể đấu lại tiểu tử chỉ mới đột phá Nguyên Tông cảnh này.
Nếu biết được sẽ cảm thấy trong chuyện này chẳng có gì khó hiểu.
Thứ nhất, trước đó Huyết Cảnh Thường đã trúng phải Ngưng Long Huyết của Trần An Vĩ tận hai lần, trước và sau khi phục dụng viên Đan Dược của kẻ thần bí.
Đối với Huyết Tu mà nói, Huyết Lực trong cơ thể vừa là lực lượng chiến đấu, vừa là sinh mệnh. Vì vậy việc bị trúng hai lần Ngưng Long Huyết đã khiến Huyết Cảnh Thường dù đột phá Đỉnh Phong Nguyên Quân cảnh cũng lâm vào trạng thái yếu ớt tới cùng cực.
Lượng Huyết Lực khôi phục do tu vi đột phá là không đủ bổ sung cho lượng Huyết Lực mất đi vì Ngưng Long Huyết.
Thứ hai, ngoài Ngưng Long Huyết nhắm vào Huyết Lực, Trần An Vĩ còn bổ sung thêm Diệt Long Hồn nhắm vào linh hồn của Huyết Cảnh Thường.
Vốn không phải Hồn Tu nên linh hồn càng là điểm yếu của hắn, vì vậy bị một chiêu thức cực kì mạnh mẽ như Diệt Long Hồn đánh trúng, không chết cũng trọng thương.
Thứ ba, cũng là điểm cuối cùng, khi Huyết Cảnh Thường muốn sử dụng Nguyên Lực, đó lại chính là điểm mấu chốt khiến hắn chầu ông bà sớm hơn bình thường.
Sử dụng Nguyên Lực đồng nghĩa với việc để lộ bản thân đã luyện hóa Ngũ Hành Nguyên Hải Tâm của Trần An Vĩ, điều này vô tình khiến hắn lộ ra một điểm yếu khác – Nguyên Hải.
Trần An Vĩ cũng không chút chần chừ mà trực tiếp tấn công vào đó, vừa phế đi Nguyên Lực của Huyết Cảnh Thường vừa lấy lại được đồ đã mất, nhất tiễn song điểu nha!
Cùng một lúc chịu ba loại trọng thương liên quan trực tiếp tới tính mạng, có là Nguyên Đế cảnh cũng ngã xuống mà thôi.
Nếu như Huyết Cảnh Thường không vì hưng phấn châm chọc nhất thời mà để lộ ra Nguyên Lực, có thể Trần An Vĩ đã không nghĩ tới khả năng này, trận chiến sẽ còn tiếp tục thêm một đoạn thời gian.
Nếu có sự hỗ trợ của Bạch Duy Tân, Trần An Vĩ cũng không dễ dàng lấy mạng của Huyết Cảnh Thường, ngược lại nếu hành động không cẩn thận còn có thể bị lật thuyền giữa sông.
“PHỤ THÂN!!!”
Khiến Trần An Vĩ và chúng cường giả quan chiến không ngờ tới chính là, ngay khi Trần An Vĩ vừa nâng kiếm hái xuống cái đầu của Huyết Cảnh Thường, thì một thân ảnh yêu kiều quyến rũ từ đâu xuất hiện, gương mặt nàng hiện lên vẻ bàng hoàng cùng tang thương, ánh mắt không thể tin nổi nhìn lấy thiếu niên trước mặt.
“Haizz, nàng không phải là Huyết Hương, vị môn chủ của Huyết Hải Môn kia sao?” Trong số những người quan chiến có người không nhịn được thở ra một hơi, hiển nhiên là thương cảm cho số phận của nàng.
Nhìn bộ dạng của nàng hiện tại dường như là vừa ra khỏi bí cảnh của cường giả nào đó, cảm nhận được tình hình chiến đấu tại nơi này nên mới tới đây, không ngờ lại tận mắt chứng kiến phụ thân mình thân tử đạo tiêu.
Trần An Vĩ cũng nhìn thấy nàng, bất quá lại rơi vào im lặng.
“Trần An Vĩ, ta muốn ngươi phải trả giá!” Huyết Hương siết chặt lấy thanh kiếm đỏ rực như máu trên tay mình, ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn về phía Trần An Vĩ.
Giờ phút này, trong mắt nàng chỉ tồn tại hình ảnh nam nhân này vung kiếm chém chết phụ thân của mình, những kỉ niệm trước đó giữa nàng và hắn đều chỉ là hư vô.
Nàng phải giết chết nam nhân này, báo thù cho phụ thân nơi chín suối.
Trần An Vĩ ngược lại nghe nàng nói câu này, trong ánh mắt kinh ngạc của đám người, hắn nhẹ nhàng tiến đến trước mặt Huyết Hương, khẽ mỉm cười nói “Chỉ cần nàng muốn, nàng đâm vào chỗ nào cũng được!”
Dứt lời, còn làm ra động tác giang tay, như thể hắn hoàn toàn không kháng cự.
Trong mắt đám người, Huyết Hương của hiện tại có thể là một nữ nhân đang bị thù hận che mất lý trí, sẵn sàng làm mọi việc chỉ để trả thù. Nhưng trong mắt hắn, Huyết Hương chỉ là một nữ nhân đáng thương bị chính phụ thân của nàng lợi dụng mà thôi.
Nếu như hiện tại nàng muốn giết hắn, Trần An Vĩ cũng sẽ không kháng cự, chỉ cần điều đó làm nàng cảm thấy tốt hơn.
Động tác của Trần An Vĩ không thể nghi ngờ là khiến cho đám người nhìn hắn bằng một con mắt khác. Thiếu niên này không thể gọi là điên, phải gọi là hắn thực sự rất rất rất điên rồi!
Nhìn thấy hành động của hắn, Huyết Hương cũng sững người không nói thêm lời nào, trong lòng nàng dường như có thứ gì đó day dứt, từng kí ức như không chịu khống chế của nàng mà hiện lên trước mắt.
Lần đầu tiên gặp hắn, dù bị hiểu nhầm nhưng Trần An Vĩ vẫn giúp nàng tìm đến bộ phận bảo an của Đan Các, báo cáo lại tình huống Đan Dược bị mất trộm của nàng, khiến nàng lần đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm của người khác. Cảm giác đó… thật sâu khiến người ta rung động mà chỉ muốn hoàn toàn chìm đắm vào trong đó.
Rồi hắn lại luyện chế hẳn một bình Đan Dược hồi thương chỉ vì yêu cầu vô lý của nàng.
Ngay cả khi tìm được một loại Dị Hỏa ở Thanh Dược Tiểu Giới, nàng không do dự giao nó cho hắn coi như trả lại ân nghĩa, nhưng Trần An Vĩ lại một lần nữa khiến nàng bất ngờ mà đem Thanh Lực Yêu Hỏa giao cho nàng.
“Ta biết nàng có ý định muốn giết ta từ rất lâu, hiện tại, coi như ta cho nàng một lý do. Nếu điều đó khiến nàng cảm thấy tốt hơn, ta chết trong tay nàng cũng không nuối tiếc!” Trần An Vĩ lại mỉm cười tiến tới gần.
Huyết Hương nghe câu nói của hắn, tay cầm kiếm dần trở nên run rẩy, hai dòng thanh lệ bất giác rơi xuống, không biết là quá buồn vì cái chết của phụ thân, hay là vì lý do nào khác.
Hiện tại cũng giống lúc đó, nàng nhiều lần giương kiếm về phía hắn, nhưng nam nhân này dường như phát hiện ra điều gì, ánh mắt nhìn nàng vẫn luôn dịu dàng vô bờ bến, mặc cho nàng thực sự có ý định giết hắn, Trần An Vĩ cũng không kháng cự.
Nàng bất giác lùi lại, cắn răng nói “Ngươi đừng qua đây, nếu không ta thực sự sẽ đâm chết ngươi!”
Trần An Vĩ như nghe không hiểu, hắn vẫn bước tới gần nàng, mặc cho nàng vẫn liên tục lùi bước.
Phập! Phốc!
Mãi cho tới khi một tiếng cắt đứt da thịt vang lên và một ngụm máu tươi phun ra, vết máu bắn lên mặt Huyết Hương, khiến nàng bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt.
Trần An Vĩ không biết từ khi nào đã bị lưỡi kiếm trên tay nàng đâm sâu vào trong da thịt, máu tươi cuồng phún.
Trần An Vĩ trong lòng cười khổ, lần này hắn chơi lớn rồi, liên tục sử dụng hai loại chiêu thức mạnh mẽ trong Đồ Long Kĩ, bản thân hắn dù sở hữu Vô Thượng cũng có phần không chịu nổi.
Tuy ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi bị kiếm của Huyết Hương đâm vào mới là điều khiến hắn bị suy yếu. Dù sao thanh kiếm đó cũng là một kiện Tôn cấp Hạ phẩm Pháp Bảo, dưới tình trạng cơ thể vốn bị suy yếu từ trước, hắn bị một kiếm chém vào cũng đủ trọng thương.
Huyết Hương tới hiện tại vẫn không tin vào mắt mình, tay run run thu hồi lại thanh kiếm, vô thức ôm lấy miệng mà khóc nấc lên, nghẹn ngào lên tiếng “Tại sao… ngươi lại ngốc như vậy…”
Nàng muốn vươn tay đỡ lấy cơ thể lảo đảo của nam nhân, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy đôi mắt trợn trừng của hắn khiến nàng rụt tay lại.
Bất chợt lúc này, giọng nói gian tà của một kẻ bị bỏ quên đã vang lên “Hội ngộ đủ rồi, các ngươi nên đi chết!”
Dứt lời cũng là lúc hai đường kiếm khí nồng đậm Băng Hệ Nguyên Lực nhắm thẳng tới hai người mà bay tới, khí tức của nó tỏa ra chính là của một vị Đỉnh Phong Nguyên Quân cảnh, tình thế nguy hiểm không thể hình dung.
Huyết Hương còn đau buồn nên không kịp phản ứng, tới khi định sử dụng thân pháp né tránh thì đã muộn, nàng chỉ còn cách ôm lấy cơ thể của nam nhân, bảo hộ cho hắn.
Nhưng ngay vào thời khắc hai đường kiếm khí đó sắp chạm vào được nàng, Trần An Vĩ không biết lấy đâu ra sức lực, vươn tay kéo nàng vào lòng, đưa lưng mình hướng về phía kẻ thù, mặc cho hai đường kiếm khí đó chém trúng.
Phốc!
Trần An Vĩ cắn răng phun ra một ngụm máu, bản thân đã chịu trọng thương từ trước, nay lại chịu thêm hai vết chém, toàn thân đau đớn như muốn nứt ra, bất quá vẫn dù đã ngất đi nhưng hắn vẫn ôm lấy nàng, che chở cho tiểu giai nhân trong lòng.
Huyết Hương lúc này mới hoàn hồn, nhìn thấy tình trạng của hắn, nàng gấp đến không thở nổi, chỉ mong có thể làm cách nào giúp đỡ nam nhân này.
“Mau đưa hắn rời đi, chỗ này đã có ta lo!” Bất chợt lúc này, một âm thành trong trẻo vang lên bên tai khiến Huyết Hương cùng đám cường giả quan chiến giật mình.
Không gian sau lưng dần nứt ra, một thân ảnh yêu kiều nhẹ bước ra từ trong đó, nàng thân mặc một bộ y phục màu hoàng kim, trên tay nhẹ nâng một thanh sáo cùng màu, ngũ quan xinh xắn ẩn hiện sau lớp màng che mặt càng khiến nàng thêm thần bí.
Không ai để ý rằng, trên gương mặt tuyệt mĩ đó, hai hàng thanh lệ đã chiếm tiện nghi mà lăn dài trên má, khiến dung nhan của nàng lúc này có phần thê mỹ hơn.
“Mau đi!” Nữ nhân vừa xuất hiện nhìn thấy Huyết Hương vẫn ngẩn người, liền lên tiếng, trong giọng điệu dường như ẩn chứa sự run rẩy không dễ phát hiện.
Quả thật, Huyết Hương nghe vậy liền cấp tốc đem Trần An Vĩ rời đi.
Nhạc Yên Ngọc lúc này mới hít sâu một hơi bình ổn tâm trạng, tay nhẹ nâng, khí tức hùng mạnh của một vị cường giả lan tràn khắp tinh cầu, không chút lưu tình chấn Bạch Duy Tân thành bụi phấn.
Làm xong tất cả, nàng xoay người rời đi, để lại đám người quan chiến đến cả thở mạnh cũng không dám…
-------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言