Trở về truyện

Vạn Thế Tinh Thần - Chương 1 Vạn Thế Tinh Thần

Vạn Thế Tinh Thần

1 Chương 1 Vạn Thế Tinh Thần

Ở phía bên ngoài không gian, bên ngoài một tinh cầu được gọi là Hải Lam tinh. Một chiếc vệ tinh lớn đang chầm chậm trôi nổi, toàn bộ không gian xung quanh yên ắng vô tận. Phía xa xôi lấp lánh hàng tỷ ngôi sao, chúng là nguồn sáng duy nhất khiến cho không gian bớt đi phần nào vẻ đáng sợ.

Ngay lúc này, một phát hiện của chiếc vệ tinh đã phá vỡ sự tĩnh lặng đó. Phía xa một vật thể bay đột ngột xuất hiện với vận tốc không thể xác định, đang lao nhanh về phía hành tinh này.

Ngay khi chiếc vệ tinh phát hiện ra nó, phía mặt đất cũng đã nhận được tin tức từ nó.

Trong phòng làm việc của một trung tâm mặt đất, các nhân viên đang liên tục làm việc, phân tích các thông tin mà vệ tinh đã gửi về.

-Chúng ta đã xác định được vật thể bay, là một viên vẫn thạch đường kính khoảng 50m, đang di chuyển thẳng về phía hành tinh chúng ta.

- Vận tốc bay khoảng 50000 km/h, vị trí va chạm với mặt đất chưa xác định.

- Ước tính sau khoàng 10 ngày vẽ va chạm với mặt đất.

Tại đây một nhân viên vừa báo cáo kết quả phân tích vừa nhìn về phía một nam nhân trung tuổi mặc một bộ áo trắng đang ngồi suy tư trên ghế.

Chỉ thấy nam nhân kia hơi suy nghĩ một lát rồi trực tiếp mở miệng.

-Báo cáo ngay cho phía trên, nói rõ tình huống, yêu cầu phóng tên lửa ngăn chặn ngay trước khi viên vẫn thạch tiếp cận.

- Vâng, tôi sẽ làm ngay!

Nói xong nhân viên kia liền đi ngay, chỉ còn lại nam nhân kia với vẻ mặt hơi lo lắng.

Sau đó ở khắp nơi trên thế giới mọi người cũng đã nhận được tin tức kỳ lạ này. Trước đây một khi có vẫn thạch xuất hiện thường là sẽ phát hiện ra ở vị trí rất xa có thể tính toán dự báo trước vài tháng thậm chí vài năm trước khi chúng tiếp cận, tại sao lần này lại gần như vậy nó mới được phát hiện.

Chín ngày sau, 1 chiếc tên lửa được phóng lên từ mặt đất, mục tiêu chính là viên vẫn thạch kia, lúc này nó đã gần tiếp cận phía ngoài Hải Lam tinh.

Dưới mặt đất nơi được xác định sẽ là vùng chịu ảnh hưởng từ vụ va chạm đã được lực lượng an ninh sơ tán trong vòng những ngày qua.

Ngay khi vẫn thạch sắp tiếp cận thì đã va chạm với tên lửa, lập tức tạo ra một vụ nổ kinh khủng trên không gian, tạo ra một trận sóng xung kích cực mạnh thổi tan những tầng mây phía trong tinh cầu ra thật xa tạo thành một khoảng trống bát ngát. Sóng xung kích lại tiếp tục lan ra khiến cho cây cối nhà cửa phía dưới mặt đất rung chuyển.

Sau vụ va chạm các mảnh nhỏ của viên vẫn thạch tản ra bay đi bốn phương tám hướng trong bầu trời.

Khi mọi thứ đã lắng xuống, tất cả mọi người đều vui mừng vì không có thương vong về người. Thì không một ai biết sau vụ nổ ấy, có một viên vẫn thạch nhỏ phát ra ánh sáng màu bạc đang lao đi như bay trong bầu trời rồi đáp thẳng xuống một khu rừng, cũng không tạo ra động tĩnh quá lớn, ngoài doạ vài con chim hoảng loạn bay đi…

Trời mới tờ mờ sáng, trong không khí hơi se lạnh phảng phất mùi cỏ cây cộng với thoang thoảng mùi khói bếp. Tại căn nhà gỗ cũ chân núi nằm ở nơi sâu nhất của một sơn thôn, Vương Vân tỉnh giấc, cảm nhận được thứ ươn ướt dính dính bên trong quần, hắn thực sự là bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ là một thiếu niên bình thường đến tuổi tò mò thôi mà.

Uể oải vươn vai một cái, hắn vội dậy thay một chiếc quần mới, bước ra cửa nhìn đỉnh núi phía xa hiện lên chút tia nắng yếu ớt, hít sâu một cái cảm nhận không khí trong lành chuẩn bị cho một ngày mới. Đánh răng rửa mặt xong, ăn tạm bát cơm nguội từ đêm qua rồi vội vã trèo lên chiếc xe đạp cũ đi học.

Cha hắn tên Vương Đức, mẹ hắn là Trần Thúy Lan, cha mẹ của Vương Vân đều làm nông nên gia cảnh cũng chỉ bình thường đủ ăn, đủ trang trải cuộc sống ở nông thôn. Hắn còn có một cô em gái nhỏ kém hắn 8 tuổi tên Vương Ánh Tuyết.

Vương Vân đang là học sinh năm cuối của một trường cấp 2 nơi hắn sinh sống. Thân hình hắn cân đối hơi có vẻ gầy gò, gương mặt toát lên đôi chút hiền lành, lóc cóc đạp chiếc xe cũ từ nhà tới trường trên con đường gập ghềnh lên dốc xuống dốc, tan học lại lóc cóc đạp về.

Cũng do tâm lý thiếu niên quấy phá mà hắn chỉ muốn bản thân mình không cần phải đi học nữa, giống như những người lớn kia họ chỉ cần đi làm kiếm tiền thích mua gì thì mua không phải mỗi ngày đi học nhàm chán, tiền tiêu vặt thì ít đến đáng thương.

Quan trọng nhất là được làm những chuyện mà chỉ có người lớn mới được làm, có lần hắn nhặt được một chiếc điện thoại của một bác nào đó trong thôn, với tâm lý tò mò hắn mở ra xem có gì bên trong, mở đến phần clip mới thấy một kho tàng cấm trẻ nhỏ trong đó. Thân thể hắn phát run, mặt nóng bừng bừng kích động chạy về nhà, chờ lúc không có ai ở nhà mới mở ra xem.

Đó là lần đầu hắn được xem phim kích thích nhu thế, về sau trả lại điện thoại rồi mà trong đầu hắn lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những chuyện đó, mỗi lần nhìn thấy một cô gái nào đó xinh đẹp một chút thì phía dưới lại không chịu nghe lời.

Ngoài cái sở thích đó ra hắn còn thích cây cối hoa lá và những đồ vật trang trí cảnh vật, nuôi cá, sưu tập những viên đá lạ có hình thù kỳ quái đẹp mắt hay những viên đá lóng lánh nhiều màu sắc.

Trong bộ sưu tập các viên đá được đặt ở kệ sách cũ trong phòng của Vương Vân có những viên là thạch nhũ hắn cùng vài thiếu niên trong thôn đi chơi gần những hang đá nhỏ nhặt về, chúng giống như hình những quả núi lóng lánh rất vui mắt , ít nhất là hắn cảm thấy như vậy, cũng có vài viên đá kỳ quái khác mà hắn vào rừng nhặt được.

Trong đó có một viên vào ban đêm sẽ phát ra ánh sáng bạc nhè nhẹ hắn cũng không biết là tại sao.

Thời gian trôi qua đến lúc Vương Vân học xong cấp 3 mặc dù hắn học không giỏi, chỉ xếp gần bét lớp mà thôi, may mắn vượt qua được tất cả các cuộc thi ở trường.

Nơi hắn sống là một sơn thôn ba mặt là núi, cha hắn cũng chỉ vừa học xong lớp 5 thì phải nghỉ học để lo cho cả nhà, vất vả nên hắn muốn học cao một chút để cha mẹ hắn được coi trọng hơn trong mắt người ngoài.

Với mức học của mình Vương Vân chỉ có thể quyết định thi vào một trường nghệ thuật với giọng hát cũng chỉ ở mức tạm ổn của mình. Với một giọng hát không có chút kỹ thuật nào nhưng thật may mắn khi hắn được nhập học. Trải qua 4 năm học bình thường chẳng chút biến cố nào, giờ hắn đã tốt nghiệp với trình độ tầm trung ra ngoài.

Trong lúc đi học hắn cũng có 1 cô bạn gái nhưng chẳng được mấy ngày đã đột ngột chia tay không có lý do, hắn cũng không nghĩ ra chắc là do thấy hắn không hợp, từ đó hắn lại tiếp tục là cẩu độc thân, hắn cũng muốn ra ngoài bỏ tiền tìm hoa nhưng lại không dám.

Sống ở nơi thành phố nhộn nhịp phồn hoa nhưng Vương Vân cảm thấy hắn không thuộc về nơi này, nhà nghèo lại còn xuất thân thôn dã nên tạo cho hắn một cảm giác hơi tự ti, dần dần có cảm giác bản thân mình hơi hướng nội.

Suốt ngày ru rú trong nhà đọc truyện, thoả mãn tâm lý, ước muốn cuộc đời của mình cũng sẽ một ngày được thay đổi giống như các nhân vật trong truyện vậy.

Sau khi tốt nghiệp bước vào thế giới của người lớn hắn mới biết được nó lại mệt mỏi đến vậy.

Vương Vân cố gắng lắm hắn mới xin vào được một công ty biểu diễn nhỏ, tuy lương khá thấp nhưng mọi người trong công ty khá hòa thuận và giúp đỡ nhau, thỉnh thoảng có bị sếp càu nhàu vài câu nhưng tổng thể vẫn khá tốt. Trình độ của hắn cũng có hạn cộng thêm là người mới nên chỉ làm công việc phụ cho mọi người mà thôi. Mặc dù là thời buổi mạng xã hội phát triển, hát một vài bài hát đăng lên cũng chẳng mấy ai chú ý.

Cốc cốc…

Tiếng gõ cửa bên ngoài một gian phòng vang lên.

-Vào đi.

Giọng nam nhân trung niên vang lên phía trong căn phòng.

Cánh cửa mở ra, một thanh niên 23 24 tuổi, gương mặt khá thanh tú, dáng người gầy cân đối, cao khoảng 1m7 chậm rãi đi vào.

-Chú, cháu muốn xin nghỉ vài hôm về quê thu xếp chút công việc gia đình được không ạ.

Người nam nhân trung niên ngồi phía sau bàn làm việc của giám đốc, chậm rãi nhìn Vương Vân một thoáng rồi gật đầu đồng ý.

-Nhớ lên làm việc sớm nha.

-Vâng chú.

Cũng lâu lắm rồi hắn chưa về nhà, phải về vài hôm cho khuây khỏa tinh thần, đầu óc.

Ra khỏi nơi làm việc, rút chiếc điện thoại cũ đã sử dụng mấy năm chưa thay mới ra, lục danh bạ gọi một cú điện thoại báo cho mẹ.

Đầu dây bên kia, giọng nói của người phụ nữ vang lên.

-Alo con trai à, có chuyện gì vậy?

-Mẹ, con chuẩn bị về đây, tối con sẽ về đến nhà, con tắt máy đây.

Chiều thu mát mẻ, gió thổi nhè nhẹ, lá thu úa vàng bay theo cơn gió, Vương Vân ngồi tại chiếc ghế cuối toa tàu, trầm tư ngắm nhìn cảnh vật chạy qua ngoài cửa sổ, trong suy nghĩ không khỏi chán nản, lo lắng cho tương lai sau này. Chi phí sinh hoạt ở thành phố rất cao, nào là nhà cửa, cha mẹ, vợ con sau này, chỉ nghĩ thôi đã khiến hắn áp lực nặng nề rồi.

Uể oải về đến nhà, gọi mấy câu phát hiện trong nhà lại không có ai, Vương Vân xách theo balo hành lý vào phòng mình. Căn phòng nhỏ hắn đã ở từ nhỏ tới lớn, giờ vẫn được mẹ hắn dọn dẹp sạch sẽ, cũng để chứa vài vật dụng trong nhà.

Đặt hành lý vào một góc, Vương Vân chầm chậm bước lại gần kệ sách đơn sơ nơi hắn bày những viên đá, tỉ mỉ ngắm nghía lại một phen.

-haz…giờ nhìn lại cũng không còn quá thích thú như ngày xưa nữa.

Thở dài một hơi, thấy chúng bám bụi nhiều quá hắn bèn muốn lau chùi một phen.

Kiếm một chiếc khăn bắt đầu phủi bụi cho từng viên đá. Khi đang trong lúc lau những viên đá hắn không cẩn thận tuột tay làm rơi mất một viên, luống cuống không chú ý nhiều liền chúi người theo đỡ, không ngờ bờ vai lại va vào kệ sách khiến cho vài viên đá lăn ra và rơi xuống đất.

Ngẩn người nhìn những mảnh đá vỡ trên sàn, tâm trạng hắn không khỏi chán trường thêm vài phần.

-Thôi, dù sao cũng không còn có thời gian với chúng nữa, chi bằng nhân dịp cất hết chúng đi vậy.

Vương Vân cúi người xuống nhặt lại phát hiện viên đá kỳ lạ phát ra ánh sáng trước kia cũng nằng trên mặt đất, nhưng giờ nó đã vỡ ra thành hai nửa, phía bên trong bất ngờ rơi ra một viên đá màu bạc có hình thù kỳ quái, nhìn giống như nửa của một cái não con người vậy, đặc biệt là lúc này viên đá lại đang phát ra thứ ánh sáng bạc rõ ràng hơn khi mất đi lớp đá bao bọc.

Vương Vân giờ phút này sững người, tim đập gia tốc gấp đôi, giống như lần đầu tiên hắn được xem những clip không hợp độ tuổi vậy, hưng phấn vô cùng mặc dù hắn không biết đây là loại đá quý giá gì, nhưng có khả năng hắn sẽ thoát khỏi cảnh thanh niên nghèo nhờ nó.

Khi hắn vươn bàn tay về phía viên đá, ngay lúc tiếp xúc, viên đá đột ngột phát ra một trận sáng mạnh mẽ rồi hoá thành một chùm sáng lao thẳng về phía đầu Vương Vân, hắn quá sợ hãi, hét lên một tiếng rồi bật ngửa ra phía sau theo phản xạ tự nhiên, nhưng vô ích. Viên đá đã biến mất vào trong đầu Vương Vân, sau đó một trận quay cuồng ập đến khiến hắn nằm vật ra sàn ngất lịm đi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.