48 Chương 48: Người tốt làm đến cùng, đưa Phật đến Tây Thiên (1)
Sở Huệ cười quyến rũ rồi chậm rãi nâng mông lên, lại chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng lay động hai cái. Phiến lông tơ rậm rạp lập tức hòa vào rừng rậm đen đặc của nàng, không thể phân rõ là của nàng hay của ta.
"Về sau Sở Huệ tỷ không muốn cùng La tổng, thì chỉ cùng ta thôi, được không?" Ta duỗi ra hai tay, đồng thời bắt lấy hai bên vú. Núm vú nhô lên lướt qua ngón tay, quật cường đứng vững trong lòng bàn tay.
"Ư...... Ư...... Kiên quyết không cùng hắn yêu đương , ta vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, hắn còn hung dữ với ta, thật tức chết ta! Trung Hàn, ôm ta một cái." Sở Huệ cúi người, cầu xin ta ôm nàng, như là một đứa bé làm nũng trước mặt người lớn.
Ta đương nhiên phải ra sức cống hiến, hai tay ôm mỹ nhân, đồng thời vỗ nhè nhẹ lên mông nàng: "Ờ, Tiểu Huệ thực nghe lời, thúc thúc cho ngươi ăn kẹo."
Ta nói được thì làm được, côn thịt lại mạnh mẽ tiến vào, tuy mật huyệt rất trơn ướt, nhưng vẫn chặt khít như vậy. Sở Huệ duyên dáng kêu to, đoán chừng cây kẹo que này làm cho nàng khó kìm lòng nổi.
"A...... A...... Trung Hàn thúc thúc, ta muốn...... Ta muốn ăn kẹo của ngươi."
Sở Huệ đột nhiên hạ giọng xuống, chẳng những khàn khàn trầm thấp, còn rất lười biếng. Thấy tác động của ta không kéo dài, nàng run người một cái, không thể tưởng tượng nổi kẹp chặt dương vật của ta trong âm đạo. Một dòng nước ấm bao trùm, đầu súng lớn liền tê dại bị mút vào trong. Nàng đang cuồng dã nô dịch đại "Thanh Long" của ta.
"A...... Sở Huệ tỷ, ngươi ly hôn đi, ta muốn kết hôn với ngươi." Ta si mê mà liếm láp như mật đường đồng dạng da thịt.
" Không được đâu! Nếu ta gả cho ngươi, bảo bối sẽ tới tìm ta. Ta...... Ta sẽ cho ngươi đội nón xanh, hiện tại ta là vợ bảo bối, ta hận chết bảo bối! Ta chính là muốn tìm nam nhân, chính là muốn cho bảo bối bị cắm sừng." Sở Huệ càng không ngừng chửi bới, cũng không biết La Tất ngoài cửa nhìn lén nghe được có thể giận dữ hay không.
"Tỷ tỷ đáng yêu của ta, tìm nam nhân thì tìm ta là được rồi. Đừng bao giờ tìm nam nhân khác, ta sẽ rất tức giận ." Ta vội vàng đè mông nàng lại, lớn tiếng kháng nghị.
"Khanh khách, ngươi sẽ tức giận sao?" Sở Huệ đang cười, nụ cười đầy vũ mị ý.
"Đương nhiên là phải." Ta hung mãnh chọc một cái lên mỹ nhân.
"A...... A...... Muốn ta không tìm nam nhân khác thì có thể, nhưng ngươi phải làm tình nhân của ta." Sở Huệ ôm cổ ta, nhẹ nhàng cắn lỗ tai ta.
" Muốn ta làm ngươi tình nhân thì có thể, nhưng ngươi phải để cho ta bắn vào." Ta cố lặp lại lời Sở Huệ, lại hung ác đâm một cái.
" Muốn bắn vào thì có thể, nhưng ngươi phải để cho ta thoải mái."
Sở Huệ cười khanh khách, càng suồng sã nghênh đón đại nhục bổng của ta, cảm giác tê dại càng lúc càng mãnh liệt.
" Muốn thoải mái thì có thể, nhưng ngươi phải gọi ta là ông xã."
Dương vật của ta trong nhục huyệt của nàng không ngừng run rẩy, tựa hồ đã không còn chịu được loại tra tấn này.
"A...... Muốn ta gọi ông xã thì có thể, nhưng ngươi phải sờ ngực ta...... A...... Dùng sức...... Dùng sức sờ ta...... A......"
Sở Huệ đã giàn giụa chất mật, dâm thủy tuôn ra không ngừng. Xem ra, nữ nhân quả nhiên là sing ra từ nước.
" Mau đưa vú của ngươi tới! A, vú của ngươi rất lớn đó."
Ta nắm thật mạnh núm vú đỏ hồng, mở rộng miệng hung hăng cắn lên hạt đậu đỏ.
"Bảo bối, mau tới cứu ta...... Bảo bối, mau tới cứu ta, Ư...... Ư......"
Sở Huệ kêu to trong sự run rẩy, run rẩy lại co rút bên trong, nàng chuyển động như điên cuồng. Ta lại cảm giác được côn thịt bị nghiền ép, chỉ có điều lần này thời gian nghiền ép càng dài. Vô tình nghiền ép như thế, dù là "Thanh Long " cũng biến thành con rắn nhỏ. Vĩ chùy run lên, tinh khí tụ tập như tên rời cung, bắn ra mãnh liệt, ta hét lớn một tiếng như quên cả trời đất.
"Mãn Ý Xuân Phong" là tên một nhà hàng nhìn có vẻ rất bình thường trong khu phố. Tuy bình thường, nhưng Mì Dương Xuân tại đây nổi tiếng xa gần. Chỉ cần nhìn đám người túm tụm trước quán sẽ hiểu được cái gì gọi là khách đến nườm nượp. Đi ra khỏi ngân hàng, ta lièn tới quán ăn này, cũng không phải do ta muốn nếm thử bát Mì Dương Xuân trứ danh mà là muốn gặp bên quý nhân trong số mệnh ta. Tại đây, Hà Phù đã sớm đến chờ ta, nàng chính là quý nhân trong mệnh ta. Nhìn thấy Hà Phù, ta quả nhiên đúng như tên của, mặt mày hớn hở, mãn ý xuân phong.
Nghe nói, mỗi người từ nhỏ đến lớn, đều có một người luôn trợ giúp cho mình, người này chính là quý nhân trong mệnh. Ta cũng tin tưởng vào điều này, nhưng ta vẫn cho rằng quý nhân trong mệnh ta sẽ là một người lớn tuổi như ông già Noel vậy mà không phải một nữ tử, lại càng không là vị xử nữ trước mắt, một đại mỹ nhân ôn nhã uyển chuyển hàm xúc.
" Xin lỗi, đã để ngươi đợi lâu rồi, tiễn đã chuyển vào tài khoản của ngươi." Ta đưa một tờ cuống phiếu cho Hà Phù, trước mặt nàng đặt một chén mì lạnh thơm ngào ngạt. Thời tiết nóng bức, lúc này là mà được ăn bát mì này thì thật là tuyệt.
"Ừ, mười giờ tối nay ngươi hãy đến nhà ta một chuyến, cha ta có một số việc muốn thương lượng với ngươi."
Hà Phù nhận cuống phiếu rồi lập tức bỏ vào chiếc xắc tay, thậm chí không thèm nhìn một cái, chỉ cười nhàn nhạt.
"Được, mười giờ tối, ta nhớ rồi."
Ta nhìn bát mì trên bàn, phát hiện ra hoàn toàn không có dấu hiệu đã bị động vào, thầm nghĩ có chút kỳ quái, ta hỏi: "Bát mì này ngươi không ăn sao?"
" Ta đã ăn rồi, bát mì này là của ngươi." Hà Phù nhoẻn miệng cười, đưa đôi đũa cho ta.
"Của ta sao?"
"Ừ."
" Vậy ta không khách khí nữa." trong đáy lòng ta đột nhiên tuôn ra một dòng nước ấm, tê tê , say say.
Buổi sáng lúc ra khỏi khách sạn, ta liền đến công ty, sau đó cùng kế toán đến ngân hàng tiến hành thủ tục giải phóng tài khoản. Loại này thủ tục tương đối rườm rà, chờ ta hoàn thành việc chuyển tiền thì ta mới phát giác mình đã nhịn đói suốt ba giờ. Cho nên, dù mỹ nữ đang nhìn nhưng ta vẫn ăn như hổ đói. Cũng không biết là do nguyên nhân gì nhưng ta phát hiện ta gần đây rất nhanh bị đói bụng.
"Ăn từ từ thôi, người khác đều đang nhìn ngươi kìa." Hà Phù ngữ khí cực kỳ dịu dàng.
"Tướng ăn của ta cũng không khó coi lắm đâu, không phải mọi người nhìn ta mà là đại mỹ nữ trước mặt ta." Ta vừa ăn như gió cuốn, vừa lau chút mỡ trên khóe miệng. Y - www.
"Tiểu Quân vẫn tốt chứ?" Hà Phù hé miệng cười trộm. Dù là giữa ban ngày nhưng ánh mắt nàng vẫn lấp lánh như những vì sao.
"Cũng may, tên họ Vạn kia đã lục soát nhà ta rồi. Ta sẽ không để nàng trở về đó nữa, nàng tối hôm qua cùng ta ở trong khách sạn, hôm nay ta định tìm một căn nhà mới cho nàng."
"Ừ, như vậy cũng tốt, ngươi cũng phải cẩn thận một chút."
" Ta sẽ cẩn thận. Tiểu Phù, cám ơn ngươi."
"Không cần cám ơn, ta biết rõ ngươi nhất định có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng ta không thể nói điều gì, hi vọng ngươi có thể hiểu được."
"Công việc của ngươi rất đặc thù, ta có thể hiểu được mà."
"Hiểu được là tốt rồi. Thôi, ta phải đi đây."
"Ừ, ngươi đi đi, buổi tối gặp lại." Ta cười với Hà Phù.
"Buổi tối ta phải về thủ đô, phải một thời nữa mới trở về." Hà Phù nhàn nhạt nói.
"Sau khi trở về thì điện thoại cho ta, ta muốn mời ngươi ăn cơm." Ta thoáng chút đăm chiêu nhìn Hà Phù.
"Được, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Không biết vì điều gì, nhìn bóng lưng Hà Phù ly khai, ta đột nhiên cảm thấy kính sợ với nàng. Trước kia khi biết nàng thiên kim tiểu thư của bí thư thành phố, ta đã nghĩ nàng chỉ như là cọng cỏ non phụ dưới sự che chở của phụ thân, nhưng tối hôm qua Hà Phù biểu hiện khiến cho ta triệt thay đổi cách nhìn. Thật không nghĩ tới, vị trung quý nhiều lần cứu ta này lại là người của Ban Kỷ Luật.
Ta cảm thấy rất kỳ quái, vì sao nàng không yêu cầu ta giao băng ghi hình ra? Dù sao những băng ghi này hình sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của phụ thân nàng, chẳng lẽ nàng không hề quan tâm sao? Chẳng lẽ Hà bí thư không quan tâm sao? Chẳng lẽ những băng ghi hình kia hoàn toàn không trọng yếu sao? Không, không có khả năng đó. Chu Cửu Đồng hao tổn tâm cơ, Vạn Quốc Hào ra sức đe dọa, dù là Hà bí thư cũng liên tục dặn dò ta tiêu hủy những băng ghi hình này. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, những băng ghi hình này phi thường trọng yếu với Hà bí thư. Nếu đã như vầy, vì sao ta không làm giao dịch với hắn? Chỉ cần hắn đáp ứng buông tha Đường Y Lâm, ta lập tức giao những thứ đó cho hắn.
Trong mắt ta lại hiện ra bóng dáng Đường Y Lâm, khuôn mặt trứng ngỗng hoàn mỹ, ánh mắt lạnh lùng, lỗ đít chặt khít. Ai, nàng luôn không giống khác như vậy, luôn mang vẻ hận cuộc đời, vô luận là tình ái hay dung mạo, nàng đều lưu lại cho ta ấn tượng sâu sắc.
Ta thường xuyên nhớ tới Đường Y Lâm, tuy tình cảm của ta cùng với nàng cũng không sâu đậm, nhưng nàng luôn khiến ta lo lắng, ta rất nhiều lần nghĩ tới, nếu như nữ nhân bên cạnh ta không nhiều lắm, ta nhất định sẽ điên cuồng mê luyến đóa sen thanh khiết này. Vì nàng, ta nguyện ý bất chấp mọi nguy hiểm gì.
Thế nhưng mà trực giác nói cho ta biết, nếu như ta đưa ra yêu cầu với Hà bí thư để hắn buông tha Đường Y Lâm, đây chính là một chuyện cực kỳ nguy hiểm. Lực lượng của Hà bí thư vốn đã khiến ta cảm thấy cao không với tới nổi, hôm nay lại thêm Hà Phù ở trong Ban Kỷ Luật, chỉ sợ ta đưa ra giao dịch, kết cục có lẽ còn còn thê thảm hơn Vạn Quốc Hào. Nghĩ vậy, ta liền lạnh run một cái.