Trở về truyện

Tuyệt Thế Ma Đình - Chương 106 Tuyệt Thế Ma Đình

Tuyệt Thế Ma Đình

106 Chương 106 Tuyệt Thế Ma Đình

“Như thế nào, ngươi cảm thấy giả chết có thể tránh thoát đi?”

Nghe được Dạ Nguyệt âm thanh, tại kiếm khí chém ra nháy mắt bản năng hướng về trên mặt đất một nằm sấp, tránh thoát chém ngang lưng Hồng Lão Đại run run rẩy rẩy từ trên đống bàn ghế phá toái phía dưới bò ra.

Lúc này hắn cái kia trên gương mặt xấu xí không có trước đây hung ác, chỉ còn lại sợ hãi.

Trong mắt hắn, trước mắt nhìn thanh niên không phải là người, mà là yêu ma.

Tại Dạ Nguyệt lạnh nhạt dưới ánh mắt, Hồng Lão Đại run rẩy cơ thể, cầu xin tha thứ

“Ngươi... Bỏ qua cho ta đi, van cầu ngươi bỏ qua cho ta đi...Ta không dám, cũng không dám nữa, ngươi để cho ta làm cái gì đều được, tuyệt đối sẽ không từ chối

“Ngươi cảm thấy ta sẽ thả ngươi sao?”

Trong nháy mắt Hồng Lão Đại toàn thân cứng đờ.

Nhưng vào lúc này, Dạ Nguyệt lại đột nhiên mở miệng, để cho hắn sinh ra một tia hy vọng.

“Bất quá nếu ngươi có thể lấy ra cái gì khiến ta động tâm đồ vật, ta có thể cân nhắc, tha cho ngươi khỏi chết.”

“Lời ấy coi là thật.” Hồng Lão Đại trừng to mắt, không dám tin.

Dạ Nguyệt lạnh lùng nói:" Ngươi chỉ có một lần cơ hội nói chuyện, nếu gạt ta, như vậy thì đi chết đi.”

Hồng Lão Đại kích động đến toàn thân phát run, vội vàng nói:" Ở bên trên văn phòng, tài sản mà ta sở hữu liền đặt ở cái này trong tủ bảo hiểm, đây chính là thía khoá".

Nói, kích động Hồng Lão Đại từ trên người một cái thía khoá.

" Mị tỷ, ngươi đem người đệ gọi tiến đến, đem Thiên Thượng Nhân Gian khống chế lại.” Dạ Nguyệt nói với Diệp Tử Mị.

Bởi vì đã có Bình Thiên Môn đánh xuống địa bàn của Thanh Trúc Bang, nên tại rất sớm, Thiên Thượng Nhân Gian bên ngoài an bài toàn bộ người Hoa Hồng Bang bao vây xung quanh.

Lúc này nghe được Dạ Nguyệt lời nói, Diệp Tử Mị vội vàng gọi điện thoại liên hệ bên ngoài huynh đệ.

Một phút đồng hồ sau, toàn bộ người Hoa Hồng Bang người xuất hiện tại Diệp Tử Mị trước mặt.

Diệp Tử Mị để bọn hắn thu thập đại sảnh, còn Dạ Nguyệt cũng không quan tâm, chính mình mang theo Hồng Lão Đại đi vào Thiên Thượng Nhân Gian tầng cao nhất.

Thiên Thương Nhân Gian không chỉ là Thanh Trúc Bang sản nghiệp, hơn nữa còn là Thanh Trúc Bang tổng bộ.

Tại Hồng Lão Đại chỉ huy dưới sự Dạ Nguyệt đi vào một gian cự đại văn phòng.

Dạ Nguyệt cầm tới thía khoá đến tới Quỹ Bảo Hiểm trước, tay một đám, để thìa khoá tại Quỹ Bảo Hiểm tiền một trận loay hoay.

Răng rắc!

Một tiếng vang nhỏ, Quỹ Bảo Hiểm mở ra.

Trong tủ bảo hiểm đồ vật không nhiều, trừ mấy trăm vạn tiền mặt cùng mấy kg hoàng kim bên ngoài cũng chỉ còn lại có ba quyển sách nhỏ.

Dạ Nguyệt không nhìn tiền mặt cùng hoàng kim, ánh mắt rơi vào ba quyển sách nhỏ bên trên.

Cầm lấy vừa nhìn, cái này ba quyển sách nhỏ một quyển là ghi chép Thanh Trúc Bang những năm này hối lộ những Quan to Quyền quý đó ghi chép.

Một quyển là liên quan tới thuốc phiện giao dịch ghi chép, một quyển khác là ghi chép một chút loạn thất bát tao đồ vật, căn bản không có một chút giá trị.

“Đây là Ngân Hàng Thụy Sĩ thẻ ngân hàng?!”

Dạ Nguyệt nhãn quang nhìn quét, lại là chợt phát hiện tại Hồng Lão Đại lưu lại một chồng thẻ ngân hàng ở trong, có một tấm màu vàng tạp phiến, rất là chói mắt, có loại cao quý không tả nổi khí tức.

Thế nhưng Dạ Nguyệt lại từng nghe đã nói Ngân Hàng Thụy Sĩ thẻ sự tích, căn cứ Thụy Sĩ 1934 năm định ra ngân hàng bảo mật pháp

Bất kỳ người gửi tiền đều có thể lựa chọn chính mình cho rằng thỏa đáng an toàn phương thức tại Thụy Sĩ ngân hàng mở tài khoản tồn trữ khoản tiền.

Người gửi tiền được phép sử dụng dùng tên giả hoặc con số để thay thế thật họ tên thật, thậm chí dùng hư nghĩ nơi làm việc, công ty, thay quyền cơ cấu các loại hình thức mở tài khoản.

Không chỉ mở tài khoản tiền dư lúc có thể do người đại lý ủy thác công việc.

Hơn nữa lấy khoản hoặc chuyển khoản lúc ngân hàng cũng sẽ hoàn toàn dựa theo cùng khách hàng trước đó ước định chương trình công việc, tài sản chính thức có được người có thể làm đến vĩnh viễn không lộ diện.

Bởi vì ngân hàng Thụy Sĩ loại này bảo mật điều ước nổi danh thế giới, Ngân Hàng Thụy Sĩ hầu như thành các quốc gia nhà độc tài, cùng với các loại phạm tội tổ chức tư nhân kim khố đại danh từ.

Dạ Nguyệt ánh mắt lóe lên: “Từ Zaire tổng thống trước mông bác nắm, Nigeria tổng thống trước Aba, đến Argentina tổng thống trước Menez, Iraq tổng thống trước Saddam Hussein".

" Rất nhiều quốc tế sân khấu nhân vật nổi tiếng đều đem chính mình tiểu kim khố đặt ở ngân hàng Thụy Sĩ ở trong".

" Nghe nói, Nga càng Khoa Tư công ty trước CEO hoắc Doll Khodorkovsky cùng mấy vị khác cổ đông, thậm chí tại ngân hàng Thụy Sĩ cũng còn có 60 ức USD, cực kỳ kinh người.”

Về phần Hồng Lão Đại vì sao lại có ngân hàng Thụy Sĩ thẻ, cho dù Dạ Nguyệt dùng đầu gối nghĩ, cũng có thể tưởng tượng được Hồng Lão Đại khai thông ngân hàng Thụy Sĩ thẻ lý do.

Đoán chừng hắn cũng là sợ sệt chính mình buôn bán thuốc phiện bị cảnh sát phát hiện, hoặc là được của mình đối thủ cạnh tranh hãm hại, dẫn đến chính mình rơi vào lao ngục tai ương, đến lúc đó khẳng định cần phải chạy trốn.

Nhưng nếu như tài sản của mình ở quốc nội lời nói, sự việc đã bại lộ sau đó nhất định sẽ được chính phủ đông lại mình ở quốc nội hơn nửa tài sản, khiến được bản thân nhiều năm khổ cực trôi theo dòng nước.

Mà Hồng Lão Đại đem món tiền tài lớn đặt ở Ngân Hàng Thụy Sĩ bên trong, là có thể trở thành hắn một con đường lùi.

Căn cứ Ngân Hàng Thụy Sĩ bảo mật điều ước, cái kia quốc nội căn bản là không có người có thể động được rồi cái trương mục này.

Cho dù hắn đến lúc đó lưu vong đến nước ngoài, cũng sẽ không trải qua nghèo rớt mùng tơi sinh hoạt, vẫn như cũ có cơ hội đông sơn tái khởi.

“Ha ha, không nghĩ một khoản kinh người tài phú như vậy, ta liền không khách khí.” Dạ Nguyệt cảm thấy vô cùng hưng phấn, đây chính là khó được thu hoạch lớn.

Dạ Nguyệt liền đưa tay ra muốn cầm lấy tạp phiến màu vàng kim, đúng lúc này sau lưng Hồng Lão Đại trên mặt đột nhiên lộ ra dữ tợn.

“Đi chết đi.”

Trong tiếng gầm nhẹ, Hồng Lão Đại trên tay cầm lấy gậy bóng chày bằng sắt, thể nội tất cả nội lực điên cuồng hướng gầy bóng chày dũng mãnh lao tới.

Tử vong nguy hiểm phía dưới, Hồng Lão Đại tiềm lực kích phát.

Giờ khắc này tinh khí thần đến chưa bao giờ đỉnh phong, gậy bóng chày sắt xẹt qua một đạo huyền diệu đường cong hướng về phía Dạ Nguyệt đầu đột nhiên nện xuống.

Hắn lăn lộn trong hắc bang bao nhiêu lăm, làm sao lại tin tưởng Dạ Nguyệt sẽ bỏ qua hắn lời nói.

Bởi vì khoảng cách quá gần, chớp mắt gậy bóng chày sắt đã đi tới Dạ Nguyệt trước mặt, Hồng Lão Đại trên mặt tươi cười, trong đầu đã hiện lên Dạ Nguyệt đầu bị hắn đập bể hình ảnh.

Phanh!

Đột nhiên, có thể đánh nát cả một táng đá nặng mấy ngàn cân bị một bàn tay ngăn trở, Hồng Lão Đại ra sức giật lại, vậy mà không nhúc nhích giống như là bị vòng sắt bóp chặt.

Dùng một bàn tay nắm lấy gậy bóng chày sắt thép, Dạ Nguyệt âm thanh lạnh nhạt tán thưởng nói: “Không tệ, lúc này mới giống hung phỉ.”

Nói xong, đem gậy bóng chày sắt cùng cả Hồng Lão Đại cả một cỗ hướng đằng sau kéo một phát, sau một khắc ánh mặt của Dạ Nguyệt loé ra hai tia hồng quang.

" Bạo Phá Lưu Tinh Quyền!”

Phanh phanh phanh phanh phanh phanh phanh phanh phanh!!

Chỉ một thoáng, giống như pháo nổ tung một dạng liên hoàn âm thanh trong phòng liên tiếp oanh minh, chấn người tê cả da đầu.

Giờ này khắc này Dạ Nguyệt nắm đấm phảng phất hóa thành vô số huyễn ảnh, đồng thời tại trong mấy giây đánh ra mấy chục quyền.

Những thứ này nắm đấm không chút lưu tinh đều đánh vào Hồng Lão Đại trên thân thể, chỉ cảm thấy mình toàn thân xương cốt răng rắc răng rắc gãy vỡ, cả người thật giống vụn giấy như thế hoành sát lấy mặt đất trượt mấy chục mét, trực tiếp ở trên vách tường hung hăng nện cái hố sâu.

“Phốc!”

Hồng Lão Đại không nhịn được phun ra một khẩu tiên huyết, xương cốt toàn thân nát bấy, trên thân khắp nơi mạch máu nổ tung, như một đoàn không xương chi thịt nằm trên mặt đất kêu thê lương thảm thiết.

Chờ đến lúc dừng lại, Dạ Nguyệt vẫn như cũ duy trì tư thế ra quyền, nắm đấm trên cánh tay ẩn ẩn có hơi khói hiện lên, lóe lên một cái rồi biến mất phảng phất ảo giác.

Phanh!

Nhìn xem toàn thân đổ máu trên mặt đất kêu thê lương thảm thiết, lại bởi vì cả người xương cốt chấn vỡ bất lực giãy dụa Hồng Lão Đại.

Dạ Nguyệt thản nhiên nói:" Ta lời hứa ngàn vàng, nói qua sẽ không giết ngươi, cũng sẽ không giết ngươi.”

Hồng gia lão huynh đệ hắn cũng không có giết mà giao cho người của Bình Thiên Môn, đây chính là điều kiện duy nhất mà Ngọc Diệp Hà đệ nghị khi liên mình.

Với yêu cầu này hắn cũng không từ chối, dù sao hai bên đều kết mối thù sâu đậm, Hồng gia huynh đệ rơi vào tay Bình Thiên Môn cũng chưa chắc có thể sống sốt, nên hắn cũng mặc kệ.

Hồng gia huynh đệ bị giải quyết, toàn bộ Thanh Trúc Bang không còn tồn tại, đón lấy cũng là chỉnh hợp Thanh Trúc Bang.

Tuy nhiên ở phương diện này Dạ Nguyệt ghét bỏ phiền toái, hắn đem mọi chuyện vứt cho Diệp Tử Mị.

Dù sao vừa mới thâu tóm được Thanh Trúc Bang, Diệp Tử Mị chắc chắn có nhiều việc còn phải giải quyết không có thời giàn để ý đến hắn, liền nhàm chán trở về biệt thự...

Hắn cũng không có vào trong biệt thự mà đi thẳng đên hậu viên nơi Mai Tuyết Hương đang tập luyện.

Nhìn thấy Mai Tuyết Hương vẫn đang miệt mài tập luyện Mị Ảnh Kiếm Pháp.

" Lão bà, để ta xem Mị Ảnh Kiếm Pháp của nàng tập đến đâu rồi".

Dạ Nguyệt nói xong, cầm lấy một cành cây dưới đất, thân ảnh dần biến mất.

" Được! Chàng tới đi".

Một câu trả lời ngắn gọn, Mai Tuyết Hương cũng lập tức biến mất.

Trong căn nhà trúc chỉ còn lại tàn ảnh va vào nhau cùng một loại khí tức cực kỳ đặc dị của riêng Mị Ảnh Kiếm Pháp

Hai người nhanh không thể tưởng tượng, gần như mở hết tốc lực mà chiến.

Lại nói trận chiến của hai người, hai người không nói với nhau câu nào, trường kiếm cùng cành gỗ không ngừng va chạm lẫn nhau, nhưng dĩ nhiên không làm tổn hại bất cứ vật phẩm nào trong hậu viện, sau đó chỉ thấy thoáng một cái, hai tàn ảnh lướt ra khỏi ra ngoài sau đó lại lao vào nhau.

Mị Ảnh Kiếm Pháp không hợp với phong cách chiến đấu của Dạ Nguyệt, chỉ dựa vào kiếm thuật cùng thể phách mới miễn cưỡng thi triển ra mà thôi.

Còn Mai Tuyết Hương thế nhưng thi triển ra Mị Ảnh Kiếm Pháp chính tông, nhưng do thời gian tu luyện còn ít, mới nhập môn mà thôi, thực sự khó phân cao thấp.

Hai thân ảnh lướt qua hậu viện, một đường hướng ra ngoài.

Hai người rời khỏi hậu viện, tiến vào rừng cây bên ngoài, chỉ nghe tiếng gió vù vù, không gian như bị cắt ra.

Càng đáng sợ hơn ở chỗ vì tốc độ hai người quá nhanh, viễn siêu ánh mắt nhân loại bình thường dẫn đến trong cánh rừng này xuất hiện vô số quỷ ảnh màu đen, cứ như ma quỷ từ địa ngục lên tới dương gian vậy.

Quỷ ảnh màu đen này đều là do Dạ Nguyệt cùng Mai Tuyết Hương triệu hồi ra, tất cả đều là Mị Ảnh Kiếm Pháp.

Quỷ ảnh tốc độ không theo được chủ nhân, khi chủ nhân lướt đi thì bị nán lại, thành ra từ ngoài nhìn vào như bốn đầu ma hồn giao chiến với nhau.

" Mị Ảnh Kiếm Pháp - Ám Hương Sơ Ảnh".

Hai thân ảnh lướt về phía nhau, tốc độ nhanh đến nỗi như hồn ma xuyên qua nhau sau đó hai ma hồn liền lao tới, hai cái cái bóng hắc ám như muốn xé nát nhau ra, hai thanh trường kiếm và cành gỗ trực tiếp va chạm trong thiên địa.

" Mị Ảnh Kiếm Pháp - Liêm Ảnh Đao Hình".

Lần này không phải là bóng ảnh va chạm mà là hai đạo kiếm khí màu đen nhạt, có hình nửa vòng tròn đáy hồ, lấy tốc độ cực kì nhanh, va chạm vào nhau, tạo thành từng tia nhỏ bé kiếm khí bắn thẳng xuống đại địa.

Mai Tuyết Hương cùng Dạ Nguyệt hiện tại cứ như rơi vào một loại cảm giác vô ngã vậy, đặc biệt là Mai Tuyết Hương.

Cái cảm giác này phi thường kỳ quái nhưng chính Mai Tuyết Hương lại không nguyện thoát ra, chính hắn cũng không biết phải nói gì với cái cảm giác này.

Mị Ảnh Kiếm Pháp là vậy, nó đẹp đến mê hồn, vẻ đẹp của sự hủy diệt, vẻ đẹp của cái chết.

Dưới ánh mặt trời nhẹ chiếu, từng tia nắng buổi ban mai chiếu lên mái tóc màu đen của Mai Tuyết Hương, chiếu lên khuôn mặt tinh xảo tuyệt mĩ của nàng.

Khi Mị Ảnh Kiếm Pháp, Vô Song lại như trong cơn say, võng ngã với tất cả.

Hình Ảnh Bát Lý.

Bôi Cung Xà Ảnh.

Kinh Hồn Vị Định.

Thao Hình Diệt Ảnh.

Mị Ảnh Chàng Chàng.

Quỷ Bộ Trảm Ảnh

Mai Tuyết Hương đã sớm không thấy Dạ Nguyệt, trong mắt nàng giờ chỉ thấy một huyết ảnh.

Huyết ảnh như đang chỉ dẫn nàng, đi nốt con đường của Mị Ảnh Kiếm Pháp, chỉ dẫn cho nàng biết... thế nào là Mị Ảnh Kiếm Pháp.

Ánh mắt Mai Tuyết Hương dần dần trở thành màu huyết hồng, nàng thực sự khống chế nổi tâm trí, bị Mị Ảnh Kiếm Pháp hoàn toàn mê dẫn.

Mai Tuyết Hương như say trong Mị Ảnh Kiếm Pháp nhưng mà... say một mình thì buồn lắm, cũng thật may mắn cho nàng, hiện nay có một người say cùng hắn, người này là nam nhân của nàng Dạ Nguyệt.

Không biến chiêu, không hoa chiêu cũng chẳng xảo kình, chỉ là thuần tốc độ.

Không thay đổi chiêu thức, cả hai người cứ như vậy sử dụng một loại lộ tuyến chiêu số nhất định, cùng di chuyển theo huyết nhân mà Mai Tuyết Hương tưởng tượng ra, theo từng động tác của huyết nhân, từng chiêu từng chiêu trong Mị Ảnh Kiếm Pháp lập đi lập lại.

Không biết giao thủ bao nhiêu chiêu, 300 chiêu? 500 chiêu? 1000 chiêu? 3000 ngàn chiêu?.

Nàng cũng không biết hơn nữa nàng cũng không đếm được nữa, mãi cho đến khi huyết nhân kia dừng lại, Mị Ảnh Kiếm Pháp chính thức tự thành lộ tuyến, ánh mắt Mai Tuyết Hương mới có một tia thanh minh.

Không biết lúc nào nàng đã làm cho trong vòng tay của hắn, âm thanh ấm áp ôn nhu truyền vào tai.

“Lão bà thật lợi hại, ta thật tự hào về nàng…”

Mai Tuyết Hương nhoẻn miệng cười hạnh phúc, tựa đầu vào lòng hắn mãn nguyện thủ thỉ.

“Thiếp rốt cuộc thi triển được hoàn chỉnh Mị Ảnh Kiếm Pháp".

Dạ Nguyệt gật đầu, cưng chiều lau đi mồ hôi trên trán nàng, cúi xuống nhẹ hôn thủ thỉ: “Ta vốn muốn thức tỉnh nàng, nhưng bị vẻ đẹp của nàng thu hút, không nỡ cắt ngang…”

“Dẻo miệng, mau đỡ thiếp về nhà…” Mai Tuyết Hương khẽ gắt một tiếng.

“Không sao, ta muốn bế nàng…” Dạ Nguyệt khẽ cười, mặc kệ nàng gương mặt xấu hổ rút mặt vào lòng hắn…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.