Trở về truyện

Truyện Xưa Giờ Mới Dám Thổ Lộ - Chương 26

Truyện Xưa Giờ Mới Dám Thổ Lộ

26 Chương 26

Hôm sau đi bơi không gặp cô. Hắn về cũng buồn. Đến buổi đi học thì hắn mới biết hôm qua cô có rủ chúng nó đi bơi nhưng chúng nó không đi nên cô ở nhà. Mọi việc cứ diễn ra êm đềm như vậy. Hắn và cô vẫn nói chuyện những câu chuyện vui, vu vơ. Hắn thấy thích cô nhưng hắn vẫn chưa đủ can đảm để rủ cô đi chơi. Hắn thực sự nhút nhát. Cũng chỉ còn 2 tuần nữa là hắn hết kỳ nghỉ hè và bắt đầu đi học trở lại. Hôm đó đi học hắn chờ, chờ mãi mà không thấy cô đâu. Hắn thấy lòng nao nao. Ngồi học mà hắn thấy lo lắng hắn tự nhủ không biết hôm nay cô sao lại không đi học. Và cuối cùng hắn quyết định đi học về hắn vào nhà cô.

Đến nhà cô, hắn thấy trong sân khá nhiều xe. Hình như trong nhà đang có nhiều bạn bè tụ tập. Hắn gọi cửa. Có một bạn gái ra, một trong hai người bạn gái đang ở cùng cô, nhìn thấy hắn bạn gái cười to và gọi cô ra.

– Thuỷ, có bạn đến này.

– Ai vậy, mày mời vào nhà hộ tao. Cô nói vọng ra.

– Không ra đón khách đi.

Cô chạy ra và nhìn thấy hắn. Cô bất ngờ, cô không nghĩ hắn đến chơi nhà cô. Cô bối rối nói.

– Chào anh.

– Chào em.


– Anh vào nhà đi sao còn đứng đây.

– Anh để xe đây nhé.

– Vâng anh cứ để đấy. Anh tìm nhà có khó không.

– Không anh đến đây 1 lần rồi.

– Lần nào. Cô ngạc nhiên nói.

– Hôm đó anh đến nhưng không có ai ở nhà nên về luôn.

– À, anh vào đi.

Cô quay vào nhà lườm hai đứa bạn. Chúng đang thì thầm cười rúc ríc. Còn hắn khi vào nhà thì thấy có thêm mấy bạn nam có nữ có. Hình như mọi người đang tụ tập sinh nhật ai đó thì phải. Lúc này hắn mới nghĩ. Thôi chết rồi, hôm nay sinh nhật cô. Hắn nhìn thẻ sinh viên của cô hắn nhớ láng máng tháng này mà không nhớ ngày. Cô mời hắn ngồi xuống và cô ngồi cạnh hắn. Cô giới thiệu mọi người cho hắn và giới thiệu hắn cho các bạn cô. Lúc này hắn thấy mình quê quá. Không hoa, không quà tay không đến đúng vào sinh nhật cô. Cô biết nên cô tỉnh bơ nhưng hai cô bạn thì không tha cho hắn.


– Bọn em tưởng anh Q đến phải có bông kiếm dài lắm.

– Anh thấy Thuỷ không đi học tưởng cô ốm nên đi học về rẽ qua chứ không biết hôm nay là sinh nhật của Thuỷ. Hắn thành thực nói.

– Học với nhau cả tháng trời lại còn dạy bơi mà không biết sinh nhật nàng. Thế này tội lớn rồi. Linh nói trêu hắn.

– Chúng mày vớ vẩn. Anh kệ bọn nó. Cô tham gia vào cứu hắn.

– Lại còn bênh chàng nữa kìa.

Cô không nói nữa vì cô biết nói với bọn chua ngoa này không lại. Cô chỉ lườm bọn nó và đưa cho hắn một miếng củ đậu mời hắn. Hắn nhận lấy mà tay run run. Cô cười tủm tỉm. Hắn quá quê, không biết nói gì. Chỉ biết ngồi uống nước im lìm. Bây giờ hắn mới quan sát các bạn của cô. Mấy người bạn học cùng cấp 3 thì toàn con gái. Mấy bạn đại học thì đi đến sinh nhật cô đều có đôi. Hắn nghĩ thầm, ở đây không có đối tượng của cô. Chắc chưa đến vì cũng mới có hơn 8h. Hắn càng nghĩ hắn càng trách mình vô tâm không để ý gì cả.

Hắn cũng phải đợi lâu, một lúc sau các đối tượng giống hắn cũng xuất hiện. Ba bó hoa và quà. Trong đó đặc biệt của một cậu cao cao gầy gầy nhìn khá nhút nhát. Đó là bó hoa rất đẹp với một bông hồng to đỏ thắm. Qua các cuộc nói chuyện biết cu cậu học cùng phổ thông với cô nhưng khác lớp. Cu cậu nhìn hắn có vẻ khá khó chịu. Cô đón nhận rất hững hờ. Có vẻ cô không mong chờ lắm món quà này. Cô rất vui với tất cả mọi người. Thỉnh thoảng cô quay xang chăm sóc hắn bằng một cái kẹo hay miếng hoa quả. Cô sợ hắn lạc lõng giữa đám bạn của cô. Hắn đúng thế chả biết nói chuyện gì mà chỉ ngồi ăn, uống nhẹ nhàng và quan sát.


Buổi sinh nhật cũng giống như bao buổi sinh nhật hắn đến. Mọi người ăn, nói chuyện rôm rả. Rồi lần lượt đứng dậy ra về. Đầu tiên là các cặp đôi rồi đến các bạn gái. Hắn cũng định mấy lần định ra về nhưng cứ nhìn xang cô, cô nhìn hắn lại thôi. Cô biết hắn muốn về nhưng cô muốn hắn ở lại. Cuối cùng chỉ còn lại hai cô bạn cùng phòng, hắn và cậu bạn. Cậu bạn nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn nhưng hắn kệ. Nếu đọ độ lỳ với hắn thì cậu ta nhầm. Hắn có thể đợi cả ngày để đạt được một việc nào đó nếu hắn cần làm. Công với việc chỉ nói chuyện với hai cô bạn cùng phòng còn hắn được cô chăm sóc thì cậu thấy mình thật sự lẻ loi. Cuối cùng cậu ta phải về trước. Hắn cũng định về luôn nhưng chưa kịp mở miệng cô lại nhìn hắn, hắn lại thôi. Cô rất tinh tế, nhạy cảm và thông minh. Hắn chưa hiểu ý của cô là thế nào nhưng hắn thấy ở lại cũng là mong muốn của hắn.

Hắn về cuối cùng, chia tay cô hắn vẫn còn ngại.

– Anh về nhé, đừng ngại không biết không có tội mà.

– Anh thành thật xin lỗi anh không biết ngại quá.

– Thôi nhé, hẹn gặp anh ở lớp đi về cẩn thận, nếu rỗi thỉnh thoảng qua chỗ em chơi.

– Ừ, chỉ sợ em thấy mặt anh nhiều quá đâm ghét, hẹn gặp thứ 6 ở lớp.

– By anh.

– By em cho anh gửi lời chào đến hai bạn nhé.

– Khách sáo thế. Anh về cẩn thận.

– Chào em lần cuối.

Hắn cũng về mà lòng cảm thấy vui vui. Hắn cảm nhận cô quan tâm đến hắn. Hắn vui và hôm nay những dòng nhật ký của hắn chỉ có cô và những cảm tưởng của hắn về cô. Hắn thấy thích thú vô cùng. Đi tắm hắn cũng nghĩ về cô. Nắm ngủ hắn cũng nghĩ về cô. Hắn cười mãn nguyện và mong sao cho thời gian qua mau để hắn nhanh được gặp cô.

Hắn đi học từ rất sớm. Hắn đi thẳng lên Hàng Đường, hắn mua cho cô ô mai. Hắn không biết cô thích loại nào, hắn mua nhiều loại mỗi loại một hộp để tặng cô. Trên đường về hắn thấy hiệu bán kẹp tóc hắn rẽ vào và mua một cái kẹp khá đẹp và hắn cho là phù hợp với cô. Hắn đến lớp lại bất ngờ khi cô đã có mặt ở lớp rồi. Kế hoạch làm cô bất ngờ của hắn bị đổ bể. Cô nhìn thấy túi lỉnh kỉnh của hắn cô cười.


– Quà bù đây.

– Em đi sớm thế.

– Đi sớm để nhận quà mà.

– Thế không phải quà này để tặng em thì sao.

– Thế thì trí tưởng bở của em bay bổng thôi.

– Anh đùa, hôm trước lỗi quá, hôm nay anh tặng quà bù cho em.

– Em xin, dù sao cũng có quà. Sinh nhật qua rồi mà vẫn nhận được quà mới thích chứ. Em cảm ơn anh.

Hắn cười vì cách cô thể hiện. Cô nhìn hắn và cô rất vui. Còn hắn thấy tính cách tự nhiên của cô làm hắn rất gần gũi. Hắn không ngờ cô bé này luôn làm hắn bất ngờ.

– Anh em mình ra ngoài kia ngồi đi. Để em xem anh tặng em quà gì.

– Ừ ra ngoài cho thoáng, còn lâu mới đến giờ học.

Thế là cô lại tung tăng ra ngoài trước và hắn theo sau. Ngồi xuống cô mở ngay túi ra. Nhìn quà và cô nhìn xang hắn.

– Sao nhiều ô mai thế này.

– Anh không biết em thích ăn loại nào nên anh mua nhiều loại.

– Chà còn có cả quà cơ à. Em bóc ra nhé.

– Bây giờ tất cả là của em em cứ tự nhiên.

Cô cẩn thận bóc từng đầu của hộp quà và lấy quà ra. Vừa bóc vừa cười thỉnh thảng cô nhìn hắn.

– Em trúng quả rồi.

– Không biết em có thích không.

– Đẹp thế nhỉ, anh chọn à. Nhìn thấy cái kẹp tóc cô nói.

– Anh cũng không biết, anh thấy nó thinh thích thì anh chọn thôi.

– Em kẹp luôn nha.

– Của em mà.

– Anh thấy có đẹp không. Cô kẹp nó lên tóc và quay lên hỏi hắn.

– Cũng hợp với em.

– Em không hỏi cái kẹp, em hỏi anh thấy em kẹp cái kẹp này thì em có đẹp không.

Hắn quá bất ngờ. Cô hỏi thế thì hắn chỉ còn biết cười và gật đầu. Còn cô tủm tỉm cười vì cô vừa trêu hắn. Nhưng hắn rất thích hắn lâng lâng với câu hỏi của cô. Nhìn cô lúc này hắn thấy cô đẹp thế. Hơi thoáng đỏ mặt vì câu hỏi bạo dạn của mình. Có một chút tự tin và thực sự trong mắt hắn cô hiện ra rất đẹp. Chị không như vậy, chị cũng đẹp nhưng vẫn có sự thể hiện ngượng ngùng rõ ràng. Cô đẹp tự nhiên và rất mạnh mẽ. Cô làm hắn ngây người nhìn cô. Cô biết nhưng cô kệ cô cứ để hắn ngắm cô. Hắn ngắm cô không chớp mắt một lúc. Hắn chỉ trở về thực tại.

– Này, nhìn ghê thế. Mặt em có mụn à.

– Anh xin lỗi. Hắn bối rối.

– Thế thì đừng nhìn em nữa. Em đỏ mặt lên bây giờ.

– Anh xin lỗi, anh không nhìn nữa.

– Anh ăn một miếng ô mai.

– Ừ anh xin.

Ô mai làm hắn thoát ra khỏi tình huống ngượng ngùng này. Nhưng hắn thầm nghĩ, không tội gì phải giấu cảm xúc của mình. Hắn thích cô mà, hắn việc gì phải giấu việc hắn thích cô. Nghĩ vậy nhưng không dám nói thành lời. Rồi sau đó hắn ngồi nói chuyện với cô. Hắn hỏi han các bạn cấp 3 các bạn đại học về Linh, về Nguyệt. Hắn nói nhiều chuyện với cô, cô cũng nói nhiều chuyện với hắn đến tận lúc vào lớp học. Tan học về hắn rủ cô đi ăn bánh xèo ở đường Thái Hà. Cô đồng ý và có thể coi đây là lần đầu tiên hắn rủ cô đi chơi.

Hắn đến chơi thường xuyên kể từ ngày hôm đó. Cứ tối rỗi hắn lại đến cô chơi và dĩ nhiên cô luôn mong hắn đến. Không cân sức chính là cảm giác của hắn khi gặp đối thủ. Cậu ta cũng đến liên tục nhưng đáng thương cho cậu, những hôm hắn đến cô chỉ nói chuyện với hắn, cười đùa với hắn. Cậu ta thì vô duyên với những lời nói không đâu ra đâu. Còn khi ở lớp thì khỏi phải nói, cứ sau giờ học là hắn và cô lại rủ nhau đi ăn quà vặt. Cô cũng giỏi thật, chỗ nào có quà vặt cô đều biết. Hôm thì lên tận Quan Thánh ăn bánh cay, hôm thì ra phố Lý Quốc Sư ăn bánh gối và hoa quả dầm, hôm thì nộm nem cuốn phố Cầu Gỗ. Chán ăn thứ đó thì cô và hắn đi ăn kem xôi trên Hai Bà Trưng hay chè thái tận Trần Huy Liệu … Nói chung từ ngày biết cô hắn có thêm kiến thức vô cùng phong phú về các loại ăn vặt của con gái. Cô nói đầu tiên cô cũng không biết, nhưng học đại học mấy bạn gái trong lớp là người Hà Nội dẫn đi ăn đâm ra cô cũng biết. Nhưng cô cũng bị ảnh hưởng từ hắn bởi việc đọc truyện các loại truyện và cách đọc truyện. Có nhiều truyện đặc biệt các tác phẩm của Alexandre Dumas, các tác phẩm của các nhà văn Nga thì cô luôn phải hỏi hắn tại sao lại như vậy. Hắn giải thích cho cô và cô rất thích thú thành nghiện. Ngày xưa cô chủ yếu chỉ đọc Teppi, Bảy viên ngọc rồng… nhưng hắn đã thổi vào cô luồng văn hoá mới. Cô và hắn có rất nhiều chuyện để nói mỗi khi tranh luận với nhau về các tác phẩm.

Năm học cuối cùng đã bắt đầu với hắn, một sự kiện xảy ra với hắn sau 1 tuần học. Hắn chia tay với con cuốc để đến với chú Dream lùn do bố hắn nhượng lại. Bố hắn mới mua một xe mới và mang chiếc xe của ông vẫn đi lên cho hắn.

– Năm cuối rồi, con phải đi lại nhiều. Bố mới mua xe nên đem lên cho con xe của bố để đi lại phục vụ cho việc học tập.

– Dạ, con xin ạ. Thực ra nhà gần trường con đi xe đạp cũng được nhưng bố cho con xe máy thì còn gì bằng nữa ạ.

– Con đi lại cẩn thận nhé. Đừng có xe đi chơi bời thì phụ công bố mẹ lo lắng cho con. Mẹ hắn nói.

– Bố mẹ cứ tin tưởng con.

– Dạo này gọn gàng ra nhỉ không còn luộm thuộm nữa à. Hay có bạn gái rồi.

– Dạ con mới quen được một cô bé ở lớp học tiếng Anh nhưng sơ sơ thôi. Khi nào có điều kiện con dẫn về nhà cho bố mẹ xem mặt.

– Thế là có người yêu rồi à.

– Chưa chỉ sơ sơ thôi.

– Nhưng vẫn phải tập chung vào việc học hành nhé. Năm nay là năm cuối cùng rồi. Đã mấy năm phấn đấu đừng để việc yêu đương làm hỏng hết công lao của mình.

– Dạ, việc này bố mẹ tin con.

– Thế cô bạn con quê ở đâu, đang học trường nào.

– Dạ bạn con tên Thuỷ, đang học trường ĐH Công Đoàn, quê bạn con ở Thuỷ Nguyên Hải Phòng mẹ mới mất bố đang là kỹ sư đóng tàu công ty đóng tay Phà Rừng ở quê.

– Con quen ai thì cũng phải xem xét kỹ người ta, đặc biệt bạn gái. Tao thấy cái H cũng được chúng mày chơi thân với nhau thế cơ mà.

– Con và H chỉ là bạn. Con không có trong mắt cô ấy đâu.

– Thanh niên chúng mày bây giờ khó hiểu lắm. Thôi mặc kệ chúng mày đừng làm gì để bố mẹ khó xử là được.

– Dạ.

Hắn rút kinh nghiệm từ chị. Mặc dù hơi vội vàng nhưng hắn nghĩ việc thông báo cô với bố mẹ là cần thiết. Hắn biết tình yêu chỉ đẹp khi nhận được sự ủng hộ của cha mẹ. Từ bản thân hắn mà suy ra hắn đã lãnh hậu quả nặng nề rồi. Tuy cô và chị khác nhau nhưng về bản chất vẫn vậy, vẫn cần có sự đồng thuận. Nếu không đồng thuận thì lý do gì cũng có thể được đưa ra để cản trở tình yêu. Hắn cũng rất vui vì bố mẹ hắn cũng không phản đối gì cả.

Hôm nay lần đầu hắn đến chơi nhà cô trên con xe của mình. Lòng hắn hứng khởi bởi bây giờ hắn có thể rủ cô đi chơi mà không phải mỗi người một xe như mọi hôm. Hắn hy vọng khoảng cách giữa cô và hắn được thu hẹp lại và khoảng lòng của hai người cũng thu hẹp lại. Cũng đã gần 2 tháng quen nhau rồi nhưng thực ra hắn và cô mới chỉ thấy nói chuyện với nhau hợp và sẻ chia một số tâm sự. Tán cô hắn có nhưng nhiều bằng mắt và hành động chứ còn trong lời nói thì hiếm lắm. Thường là cô gợi ý thì hắn mới sáng dạ làm câu chứ không thì hắn chẳng biết nói câu gì để phụ nữ hài lòng. Đế đầu ngõ hắn chầm chậm xe rẽ vào.

– Anh Q. Có một tiếng người đàn ông gọi hắn.

– Chào bạn. Có việc gì vậy.

Khi hắn quay lại thì hắn nhìn thấy đối thủ của mình. Đồng chí đi cùng với một người bạn nữa. Hình như hai người đang đợi ở đây để gặp hắn. Hắn cũng mường tượng ra hai đồng chí này gặp hắn có việc gì.

– Anh có thể nói chuyện với bọn em một lúc được không.

– Ok có việc gì vậy.

– Mời anh vào quán này mình nói chuyện ở đây không tiện.

Tôi theo hai cậu vào một quán cafe bên đường. Chọn một chỗ tôi ngồi đối diện hai đồng chí.

– Giới thiệu với anh đây là Nam bạn em cùng học với Thuỷ lớp cấp 3. Còn đây là anh Q bạn mới của Thuỷ.

Tôi gật đầu chào Nam. Nam nói.

– Thôi gọi anh ra đây bọn em không lòng vòng. Hôm qua Sinh nó nhờ em đến cùng nó gặp anh để nói chuyện. Thời gian vừa rồi nó thấy anh thường xuyên đến nhà Thuỷ. Thực ra việc anh đến chơi nhà Thuỷ bọn em cũng không thể cấm cản được nhưng vì có chuyện nên bọn em cần nói rõ với anh để anh hiểu.

– Cậu cứ nói mình đang nghe.

– Sinh và Thuỷ thực ra yêu nhau từ cấp 3 đến giờ thời gian qua có một chút hiểu lầm nên hai người đang trục trặc với nhau. Sinh đang cố gắng hàn gắn. Bọn em gọi anh ra đây thứ nhất thông báo cho anh tin tức đó và thứ hai đề nghị anh trong thời gian tời không đến chỗ Thuỷ nữa có được không.

Hắn trầm tư. Thực ra với hắn chuyện đi đến nhà cô mà có thêm đối thủ hắn cũng chả ngán. Cái hắn sợ là cô không có tình cảm với hắn. Thời gian qua chứng tỏ ít nhiều cô cũng để ý hắn nếu không muốn nói cô thích hắn. Hai cu cậu này đề nghị vậy hắn khó nghĩ quá. Bởi về Thuỷ hắn cũng mới quen chưa biết nhiều.

– Đề nghị của các bạn thực sự tôi không thể không tìm hiểu thêm thông tin được. Bởi hai cậu nói như vậy tôi thực sự hơi bất ngờ. Bây giờ mà trả lời các cậu ngay là tôi đồng ý hay không đồng ý thì tôi không trả lời được.

Ngừng một lúc xem phải ứng của hai đồng chí hắn tiếp.

– Tuy nhiên tôi cũng cần đánh giá lại tình cảm của cô ấy với tôi. Cái làm tôi không đến nhà cô ấy chơi là tình cảm của cô ấy với tôi. Vậy tôi có đề nghị như thế này. Hôm nay tôi đã hẹn và tôi sẽ đến chơi. Tuy nhiên tôi cho các bạn 2 tuần. Sau hai tuần đó tôi sẽ hỏi lại cô ấy. Nếu Thuỷ vẫn muốn tôi đến chơi thì tôi sẽ tiếp tục đến. Còn Thuỷ không vui khi tôi đến tôi sẽ rút lui.

– Cái này. Nam định nói.

– Cậu để mình nói tiếp. Theo quan điểm của mình buổi gặp này là không cần thiết bởi thực ra việc có mình đến chơi nhà Thuỷ cũng giúp Sinh và Thuỷ đánh giá lại tình cảm thực sự của mình. Mà chả nhẽ với mối tình từ cấp 3 mà bạn lại ngại một người mới quen như mình.

– Tôi đồng ý với đề nghị của anh. Sinh nói.

– Tuy nhiên tôi đề nghị Thuỷ không biết cuộc gặp này của chúng ta. Sinh tiếp lời.

– Ok tôi không quan trọng. Tuy nhiên ở ngoài lớp học tiếng Anh thì tôi không thể không gặp cô ấy.

– Dĩ nhiên bọn em không thể cấm anh điều này được. Nam nói.

– Các cậu có cấm tôi cũng không được kể cả việc tôi đến nhà Thuỷ chơi. Thực ra việc này không phải không có lợi với tôi. Tôi cần thời gian đánh giá lại mối quan hệ với cô ấy để tranh đáng tiếc xảy ra chứ không phải từ phía các cậu.

– Cảm ơn anh đã nghĩ như thế. Sinh nói.

– Thôi nhỉ chúng ta có thể kết thúc cuộc nói chuyện ở đây.

– Vâng, anh cứ đi trước bọn em mời.

– Ok chào hai bạn nhé.

Hắn ra lấy xe và đến thẳng nhà cô. Thực ra lúc đầu đến đây hắn dự định mời cô đi chơi ăn cái gì đó. Nhưng bây giờ với việc vừa xảy ra hắn cần thận trọng hơn. Hắn cần tìm hiểu thêm về cô. Hắn nghĩ âu cũng tiện tối nay gặp cô về nhà hắn sẽ từ từ nghiên cứu lại quan hệ của cô với hắn. Nếu thực sự cô không thể thiếu đối với hắn lúc này thì hắn sàng sàng chiến đấu. Đánh đồn có địch mới hay chứ. Phải có cạnh tranh thì chiến thắng mới ngọt ngào. Hắn tự nhủ vậy để thêm quyết tâm cho mình.

Vào đến nhà gặp cô.

– Ái chà hôm nay còn có động cơ đến cơ à, sang thế.

– Mới lấy từ quê lên để đi lại năm cuối cho tiện.

– Thế thì anh phải rửa xe rồi.

– Dĩ nhiên rồi anh đến đây với ý định đó.

– Thoáng quá nhỉ. Tự dẫn xác đến chịu trận cơ à.

Hắn cười không nói. Hắn theo cô vào nhà. Hôm nay thứ 7 nên Linh đã đi chơi còn Nguyệt cũng chuẩn bị có người đón. Hắn đề nghị nhưng cô từ chối. Cô chỉ đề nghị lần đến sau phải mua kem đến. Hắn đồng ý ngay. Sau đó Nguyệt đi bộ ra ngoài đường đón bạn. Chỉ còn cô và hắn.

– Thế anh định khao em cái gì

– Tuỳ em em thích gì anh sẽ khao cái đấy.

Cô nhìn hắn cười.

– Đừng mạnh mồm thế em mà đòi sang thì không có tiền đâu.

– Chắc em không nỡ lòng làm em viêm màng túi.

– Em đùa vậy thôi đi uống café ca nhạc đi.

– Em có biết chỗ nào không.

– Bạn em giới thiệu ở 36 Kim Mã có quán Phượt café có guitar và violin vào thứ 7 nó khen hay lắm mình đi thử.

– Ok vậy đi luôn nhé.

– Vâng anh đợi em chuẩn bị.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.