Trở về truyện

Truyện Xưa Giờ Mới Dám Thổ Lộ - Chương 23

Truyện Xưa Giờ Mới Dám Thổ Lộ

23 Chương 23

Tôi xin kể sơ sơ qua về hoàn cảnh gặp vợ thôi. Không kể kỹ đâu. Đó là góc riêng của tôi.

– Chào thầy chồng.

– Chào em. Tôi bất ngờ đứng trước tôi một cô gái đẹp và điệu đà.

– Thầy chồng hôm nay cũng đi đám cưới anh Cường à.

– Dĩ nhiên rồi bọn anh là bạn.

– Còn em.

– Vâng em với anh Cường quen nhau từ bé. Bố anh và bố em làm cùng phòng.

– À, thế mà lại không là cô dâu nhỉ. Chỉ đến dự đám cưới thôi à.


– Anh cứ đùa, hai anh chị là thanh mai trúc mã đấy.

– Anh biết rồi nhưng anh trêu em thôi.

– Thế anh đi có một mình à. Chị ý đâu.

– Lâu lắm rồi không gặp em nhỉ. Anh bơ vơ rồi.

– Ừ cũng phải đến 2 năm.

– Thế em dạo này thế nào, em dậy ở đâu rồi.

– Em chưa đi dậy vẫn học tiếp cao học.

– Cô suốt ngày chỉ học, bao giờ cưới nhớ mời anh ăn cỗ nhé đừng quên.


– Làm gì có ai mà ăn cỗ. Em ế rồi.

– Anh cũng đang ế đây, cho anh xin lốt được không.

– Anh dạo này bạo ghê. Không như ngày xưa nhỉ.

– Trông anh thế nào.

– Phong độ hơn nhiều, béo ra nhiều.

– Anh bây giờ đang làm ở đâu. Em tiếp lời

– Tự mình làm thôi, không làm cho ai cả.


– Anh mở cty à.

– Ừ nho nhỏ, còn bé lắm, mấy anh em góp vốn chung làm loăng quăng. Anh không thích làm nhà nước.

– Bây giờ con trai các anh ai cũng thế, mấy đứa bạn em cũng đua nhau mở cty.

– H dạo này thế nào, lâu lắm rồi anh không gặp nó.

– Anh không biết à, H định cư nước ngoài rồi. Nó và Lâm tốt nghiệp ĐH rồi rủ nhau đi học nước ngoài luôn. Chúng nó mới cưới nhau bên đó và có thằng cu rồi. Hôm trước gửi ảnh về cho em xem. Xinh lắm.

– Có thế chứ, cưới mà không mời anh thì anh thù luôn.

Em chỉ cười không nói. Tôi tiếp lời.

– Bố mẹ em dạo nào thế nào.

– Vẫn khoẻ đang đứng kia kìa.

– Em chào bố mẹ hộ anh nhé ở đây đông người ngại quá.

– Vâng không có gì đâu.

– Thế còn ông anh cờ vịt đâu, đã lấy vợ chưa.


– Anh lấy rồi. 1 con rồi. Mà anh cứ gọi anh là cờ vịt vậy.

– À ông dậy anh đánh cờ tướng. Được 1 tuần thì không bao giờ đánh lại được. Không cờ vịt thì là gì.

– Bọn anh cũng lắm chuyện nhỉ.

Chúng tôi còn nói chuyện với nhau một lúc rồi cả hai cùng vào ngồi một mâm ăn với nhau. Khi tan tiệc cưới chúng tôi chia tay nhau và cho nhau số điện thoại. Một cái hẹn mồm hôm nào đến chơi nhà em. Em ok. Trên đường về nhà nghĩ lại cũng thấy lâng lâng. 1 tuần sau. Bấm điện thoại gọi cho đối tác.

– Alô thầy chồng à.

Thôi chết bấm nhầm số rồi. Vì trong máy có số đồng chí trên Phú Thọ nên mình để tên là H pt còn của em là H hs (H học sinh) cho dễ phân biệt. Còn bây giờ là vợ yêu rồi. Bình thường bấm cái số đó luôn là số1 gọi luôn. Do mới có số của em chèn vào nên nó lên số 1 vẫn thói quen cũ lộn chuồng. Tuy nhiên sau mấy năm ra trường trình lượn lẹo cũng lên cao. Phản ứng nhanh hót luôn.

– Chào em, em đang làm gì đấy

– Em đang ở thư viện.

– Học chăm thế.

– Có việc gì mà anh gọi cho em vậy.

– À không lần trước chia tay bảo đến chơi đang định hỏi xem em có nhà không đến nhà em chơi.

– Vâng em cũng đang định về, anh cứ qua.

– OK vậy 30’ nữa anh qua nhà nhé.

Thế đấy, gặp lại và bắt đầu từ đó hẹn hẹn, hò hò. Rồi yêu nhau lúc nào không biết. Nói gì thì nói tính nhát gái mình vẫn không thể bỏ được. Nghĩ lại thấy buồn cười. Cả 3 cô người yêu cô nào cũng yêu ngây ngất nhưng lần nào cũng để cho người yêu thổ lộ trước. Chị thì mọi người rõ rồi, Th thì sau này tôi kể. Còn em, vợ tôi thì cũng thế. Yêu thì yêu lắm rồi, thể hịên thì hết mình nhưng tỏ tình thì em lại là người làm trước thế mới đau. Bây giờ nghĩ lại, nếu có phòng nhì thể nào mình cũng phải tỏ tình trước mới được.

Hôm đấy tôi nhớ, bà ngoại đi đường bị ngay bọn chíp hôi nó đụng xe làm bà ngã và bỏ chạy. Không nặng nhưng xe hỏng bà hơi choáng. Bố thì đi công tác. Ông anh thì biến đâu mất gọi điện không được. Thế là em gọi cho tôi. Tôi nhanh chóng có mặt tại hiện trường. Một mặt cử mấy đệ đem xe đi sửa, một mặt chở bà vào viện kiểm tra. Em thì hoảng cuống quýt đi theo. Bà tuy không sao nhưng đau không đi được. Mình sốc vác dìu bà, đỡ bà đưa đi chiếu chụp. Ở Xanhpon các bác biết rồi, chụp một chỗ thử máu một chỗ chạy bở hơi tai. Sau khi có kết quả không bị sao, đưa bà về nhà để bà nghỉ. Lúc này em mới hoàn hồn. Tôi thấy xong việc chào em về. Vừa ra đến cửa, em gọi giật lại tưởng gì. Quay lại chưa kịp gì em ôm chặt và cho một nụ hôn nhanh rồi chạy biến vào nhà. Nụ hôn đầu tiên với vợ là thế đấy. Sướng rên, đéo về nữa gọi cửa em ra mở cửa mặt ửng hồng ngượng ngụi.

– Không về

– Đồng ý rồi à.

– Đồng ý cái gì em không biết.

– Em là người yêu của anh nhé.

– Không.

Em chạy biến vào nhà. Tôi vào nhà thấy em đang quay mặt vào cửa sổ tay cầm rèm cửa bứt bứt rất là hồi hộp. Nhẹ nhàng từ đằng sau tôi ôm em và xoay em lại. Nhìn thẳng vào mắt em tôi đặt một nụ hôn dài. Bắt đầu từ thời điểm đó chính thức nâng cấp lên thành người yêu.

Ở đời, việc xuôi thì cái gì cũng xuôi. Sau 8 tháng bởi còn đợi cho em học xong cao học. Còn 2 tuần nữa thì em bảo vệ. Hôm đó đi uống café với một chú ở Nguyễn Du. Xong chú cho cái phong bì, chả là vừa mới giới thiệu cho chú một công trình chú được hđ cám ơn. Chú về mình mở ra thấy 2500$$. Gọi lại bảo chú sao nhiều thế. Chú nói không có gì. Đúng lộc trên trời rơi xuống. Trên đường về, thấy tiệm vàng bạc Bảo Tín Minh Châu nghĩ mua cho mẹ cái dây chuyền lâu rồi cũng chưa tặng gì cả, hôm nay có lộc tặng bà cái cho bà vui. Vào trong thấy có vụ nhẫn đính hôn. Tặc lưỡi làm luôn một cái tặng em. Xịn nhất luôn. Tối đó đến đưa em đi chơi. Lên 333 Kim Mã uống café nghe nhạc cổ điển. Ngồi đối diện mình tặng em, em còn chưa hết bất ngờ.

– Em đồng ý làm vợ anh nhé.

Trợn mắt nhìn mình hạnh phúc. Em bẽn lẽn gật đầu.

– Mai anh xang xin phép bố mẹ để bố mẹ anh lên chơi nói chuyện nhé.

– Vâng tuỳ anh.

Hôm sau nói chuyện, bố mẹ em dĩ nhiên đồng ý. Cuối tuần thứ bẩy về quê báo cáo trình bày và tặng quà mẹ luôn. Hỏi han xem con dâu tương lai con cái nhà ai. Tôi trình bày. Còn chưa hết câu chuyện bố rút điện thoại.

– Chào ông.

…..

– Thằng con tôi hôm nay về báo cáo bảo tôi lên ông nói chuyện cưới xin với con gái ông

…..

– Thế mà ông không nói gì.

….

Thì ra hai ông biết nhau có bỏ mẹ không. Hai ông bố nói chuyện người lớn luôn trên điện thoại cười vang nhà. Tuần sau song hỉ long môn với em. Bảo vệ xong luận án và nói chuyện người lớn. Cuối năm thì rước nàng về dinh.

Thế các bác đã đoán ra em là ai chưa. Đoán xong tôi sẽ kể tiếp việc liên quan đến chị. Xin lỗi tính tôi thích bất ngờ. Tôi thích thế tôi thích thấy mọi người bất ngờ.

Đám cưới của tôi diễn ra vào gần tết là một ngày đẹp trời hơi lạnh và hưng hửng nắng. Thật kỳ lạ mới sáng hôm qua trời còn sì sụt nhưng đến chiều trời tạnh ráo và hôm nay trời thật đẹp. Không khí mát mẻ trong lành. Ban đầu nghĩ trời mà cứ mưa thế này thì khổ em lắm đây. Váy trắng sẽ bị bẩn hết. Nhưng hôm nay thì tốt quá rồi. Mình nghĩ thật phục mấy bác thầy bói. Không biết các bác dựa vào gì mà chuẩn thế. Xem cách 2 tháng mà như biết trước rồi. Tôi tổ chức đám cưới tại Hà Nội và báo hỉ ở quê cho thuận tiện cả hai nhà. Trên Hà Nội do điều kiện nên chỉ có họ hàng cô dì chú bác và mấy gia đình thân thiết nhà tôi lên. Còn lại hầu như là bạn tôi và bạn bố mẹ tôi đang ở Hà Nội tham dự. Dĩ nhiên chị là thành phần tích cực nhất. Chị có mặt trước hai ngày cùng với mẹ tôi chuẩn bị sắp xếp mọi việc. Về phần tôi chỉ giúp được ít và đóng góp cho ông bà ít tài chính chứ còn chả làm được việc gì cả. Đến giờ chuẩn bị rước dâu. chị được giao nhiệm vụ trang điểm nhẹ cho tôi để cho ảnh đẹp. Chỉ có hai chị em trong phòng cưới của tôi. Sau khi mặc bộ vet vào chải qua cái đầu chị xịt cho ít gôm và bắt đầu trang điểm nhẹ cho tôi. Tôi nhắm mắt ngẩng mặt lên để chị trang điểm. Khi xong mở mắt ra nhìn chị thì thấy hai mắt rưng rưng ngấn lệ.

– Em khóc à.

– Em vui quá, cuối cùng thì anh cũng có nửa kia của mình rồi. Em hết lo rồi.

Đứng dậy, tôi ôm chị vào lòng. Tôi xiết mạnh cánh tay. Chị nép chặt vào tôi và nấc nhẹ.

– Lại khóc trong ngày vui của anh rồi.

– Ừ em vô duyên quá. Nhưng em vui quá anh ạ.

– Anh cám ơn nhe, mấy ngày nay em lại vất vả vì anh nhiều.

Chị lặng im một lúc rồi nói.

– Thôi bỏ em ra chuẩn bị đi rước dâu rồi.

– Không khóc nữa nhé, đừng khóc vì anh nữa nhé.

– Ừ không bao giờ khóc nữa.

Tôi đẩy nhẹ chị ra. Nâng cằm lên và đặt vào môi chị một nụ hôn nhẹ. Chị nhắm mắt đón nhận. Rồi chúng tôi rời nhau ra. Tôi nói.

– Đây là lần cuối cùng nhe, mình quên hết nhe. Xí xoá hết nhe.

– Ừ xí xoá hết.

Tôi đi nhanh ra cửa, chị vẫn ở lại trong phòng. Tôi quay lại nháy mắt chị một cái.

– Vui lên nhá.

– Ừ, thôi từ nay chị là chị em là em nhá.

– Ừ em đi đón nàng đây. Chị nhớ đi cùng nhé.

– Ừ nhớ phải sống tốt với Hoà nhé.

– Vâng, em không lặp lại sai lầm nữa đâu.

Người con gái thứ 3: Mưa trái mùa Hà nội những ngày cuối tháng 6 trời nắng gay gắt. Đã gần 5h chiều rồi mà nắng vẫn vàng ươm trên những con đường. Giờ tan tầm mọi người hối hả đi lại. Ai vẻ mặt cũng căng thẳng sau một ngày làm việc cộng với ánh nắng chói chang làm cho mọi người chỉ chăm chắm chú ý đến đường để về nhà. Còn hắn như lạc giữa dòng người hối hả kia. Hắn đi trên chiếc xe đạp mặt vô hồn hơi buồn. Hắn đạp xe rất chậm mà có vẻ hơi mệt mỏi chán chường. Hắn dường như không quan tâm đến cái nắng cuối chiều. Cứ lặng lẽ cúi đầu đạp xe về phía trước. Rồi hắn rẽ vào đường Vân Hồ và dừng trước cổng trường cấp 1 Tây Sơn. Cánh cổng vẫn đóng lúc này hắn mới ngó nghiêng. Thấy một quán cóc ven đường gần cổng dưới một tán cây lớn. Hắn từ từ dắt xe xang, chọn một cái ghế hắn ngồi xuống.

– Bà cho con điếu Vina và cốc trà đá.

– Cậu uống đặc hay loảng.

– Bà cho con đặc đặc một tý.

– Này của cậu đây.

– Hôm nay trung tâm tiếng Anh vẫn chưa mở hả bà.

– Cậu đến hơi sớm, phải nửa tiếng nữa mới mở.

– Dạ vâng con cám ơn.

Rồi hắn ngồi lặng lẽ hút thuốc. Thỉnh thoảng hắn hớp một ngụm nước mắt lơ đãng nhìn ra xa xăm. Người ta không thể đọc trong đầu hắn đang nghĩ gì. Vì hắn dường như không thể hiện thái độ gì ra cả. Chỉ thấy hắn hơi buồn.

– Tý nữa con vào đăng ký học bà cho con gửi cái xe nhé. Hút hết điếu thuốc hắn quay lại hỏi bà bán nước.

– Cậu cứ để đấy không sao đâu.

– Bà cho con cả bao thuốc luôn nhé.

– Cậu cứ lấy. Hay thôi cậu lấy cả bao nguyên này.

– Vâng bà cho con bao mới cũng được.

– Của cậu đây. Cậu đi đăng ký học tiếng Anh à.

– Dạ vâng.

– Dạo này lắm người đi học tiếng Anh nhỉ.

– Vâng không học thì khó xin việc lắm ạ.

– Đúng rồi bây giờ chỉ có học mới khá được. Mấy đứa cháu tôi thì suốt ngày lêu lổng lo cho chúng nó quá.

– Mỗi người một ý chí khó ép được lắm.

– Chúng mải chơi chứ biết gì. Sau này làm cửu vạn thì mới thấy khổ.

– Khó nói lắm ngộ nhỡ gặp may thì sao.

– Ối dời, đợi may thì chết rục xương rồi.

Hắn cười không nói. Bà cụ tiếp

– Cậu là sinh viên à.

– Vâng ạ.

– Nghe giọng nói thì cậu không phải người Hà Nội.

– Vâng quê cháu Ninh Bình.

– Hình như mở cửa rồi kìa cậu.

Hắn quay lại cổng trường đã mở. Có mấy xe máy đi tụt ngay vào trường. Hắn đứng dậy. Móc ví hắn nói.

– Hết bao nhiêu bà cho con gửi tiền.

– Của cậu hết 8 nghìn

– Đây con gửi bà. Bà cho con gửi cái xe nhé.

– Cậu cứ để đấy tôi trông hộ cho.

Hắn lại lặng lẽ đi vào trong trường. Hắn đi theo bảng chỉ dẫn đến phòng đăng ký học. Mới có hai cô gái hình như vừa đến còn đang chuẩn bị.

– Chào chị, chị cho em hỏi ở đây đăng ký học tiêng Anh có phải không ạ.

– Đúng rồi, em đợi chị tý. Chị đang chuẩn bị.

Hắn lại lặng lẽ đợi. Hắn nhìn quanh quất xung quanh. Một ngôi trường cấp 1 khá to và đầy đủ. Sân trường nhiều cây, một nhà gửi xe nhỏ. Hình như chỉ dành cho giáo viên trong trường. Bác bảo vệ già đang đi chăng dây để làm chổ để xe rộng hơn. Còn đang nghĩ thơ thẩn.

– Anh ơi cho em hỏi chỗ này đăng ký học tiếng Anh có phải không.

Hắn quay lại, một cô gái cao tầm 1,6m mặt bầu bĩnh, tóc ngang lưng. Cô có đôi mắt to và hai lông mày rậm. Miệng tươi cười lộ ra một hàm răng đều trắng. Một bên má có lúm đồng tiền. Cô mặc chiếc áo thun đỏ cộc tay có dòng chữ « Beach Holiday » cách điệu. Quần jean màu xám hơi bạc ở ống quần. Nhìn cô toát lên sự dễ chịu, trẻ trung và không thiếu cá tính.

– Đúng rồi nhưng em phải đợi chút. Họ đang chuẩn bị.

– Ai vừa hỏi đăng ký học tiếng Anh nhỉ. Tiếng của chị nhân viên gọi.

– Dạ em. Cô nhanh nhẩu nói.

Hắn mỉm cười thầm nghĩ. Đến sau mà bon chen thế nhỉ. Nghĩ vậy thôi nhưng hắn lặng lẽ vào sau nhường cho cô.

– Em định học trình độ A hay B hay C

– Trình độ B thì dạy vào những ngày nào hả chị.

– Thứ 2, 4, 6 ba ngày trong tuần học liên tục 5 tháng từ 5 rưỡi đến 7 rưỡi chiều. Hôm nay có một lớp khai giảng em có học không.

– Vậy thì em đăng ký học lớp này.

– Em đọc họ tên, tuổi đi và nộp 3 trăm rưỡi.

– Dạ Nguyễn Thanh Thuỷ. Sinh năm 1979.

– Địa chỉ em.

– Nhà riêng hay trường học.

– Cái gì cũng được.

– Trường ĐH Công Đoàn.

– Em có mua tài liệu không.

– Dạ có, bao nhiêu hả chị.

– Vậy em thêm 55 ngàn nữa.

– Đây thưa chị.

– Của em xong rồi, đây là thẻ học của em. Nhớ cất kỹ để còn kiểm tra. Không có người ta không cho học đâu và còn để gửi xe không mất tiền. Em lên phòng số 2 dãy nhà ngang kia nhé. Hôm nay khai giảng nên 6h bắt đầu. Em đi học luôn nhé.

– Vâng cám ơn chị.

– Còn em.

– Em cũng đăng ký học lớp đó.

– Vậy em đóng tiền và đọc tên cho chị để chị viết thẻ.

Hắn cũng làm thủ tục như cô gái. Xong hắn lại lặng lẽ ra phía cổng trường. Vào quán nước hắn gọi thêm một cốc trà đá nữa để uống và đợi. Vì còn 20’ nữa lớp học mới bắt đầu. Hắn rút thuốc ra hút và mắt nhìn về xa xăm nghĩ ngợi.

– Bà bán cho cháu mấy quả sấu này. Cho cháu ít muối ớt luôn nhé

Tiếng cô gái làm hắn quay lại nhìn. Vẫn cô bé đó. Cô nhìn hắn cười làm quen. Hắn cười lại nhưng rất nhẹ nhàng. Trả tiền xong cô lại tung tăng đi vào trường. Nhìn cô hắn nghĩ. Chắc là một cô bé vui vẻ đây. Đưa đồng hồ lên thấy cũng đã gần đến giờ. Lúc này cổng trường đã khá đông người. Đây là trung tâm tiếng Anh khá ở khu vực. Bạn hắn giới thiệu hắn đến đây học. Hắn trả bà tiền bà cho không lấy. Hắn cám ơn và dắt xe vào cổng gửi vào bãi rồi hắn lặng lẽ đi vào phòng học. Từ xưa đến nay hắn có thói quen luôn ngồi bàn đầu. Thật may mắn cho hắn vẫn còn một bàn đầu thẳng với bục giáo viên còn trống. Hắn ngồi vào đó rồi lấy tập vở, cái bút và mấy quyển sách vừa mua ra đặt lên bàn chuẩn bị học.

– Anh ngồi đây à. Vậy anh dịch vào trong cho em ngồi với.

Lại cô gái ấy. Hắn cười và ngồi dịch hẳn vào trong. Cô quay xang nhìn hắn cười tươi và ngồi xuống. Cô lấy ra một cuốn sổ nhỏ, cây bút giắt cạnh cuốn sổ và tập tài liệu vừa mua. Đặt cặp bên hông làm ngăn cách. Cô lại nhìn xang hắn cười tươi. Hắn cười lại ngoại giao.

– Em chỉ thích ngồi bàn đầu cho dễ nghe giảng.

– Anh cũng vậy.

– Thế thì anh em mình xí chỗ ngồi này nhé.

Hắn cười gật đầu không nói. Hắn nghĩ đúng là bon chen thiệt.

– Từ mai ai đi sớm thì giữ chỗ cho nhau anh nhỉ.

– Ừ nhưng chắc chỉ có em giữ chỗ cho anh thôi. Anh hay đi muộn.

Cô định nói tiếp nhưng giáo viên đã bước vào.

– Good Evening

– Good Evening cả lớp đồng thanh.

Rồi buổi học cũng nhanh chóng qua mau. Cả lớp tan học. Hắn lấy xe ra cổng. Lại gặp cô. Lần này thì hắn hỏi trước.

– Em đi về hướng nào.

– Em về Nam Đồng. Anh về hướng nào

– Anh về Lương Đình Của vậy mình đi chung nhau một đoạn đường dài rồi.

Cả hai cùng cười và lên xe đạp về. Trên đường đi họ thỉnh thoảng hỏi nhau mấy câu xã giao. Đến gần chỗ rẽ đường Lương Đình Của hắn nói.

– Chào em anh sắp rẽ ở đây.

– Chào anh, hẹn anh ngày kia đi học. Nhớ giữ chỗ cho em nhé.

– Ừ ai đến sớm thì giữ chỗ cho người đến sau.

– Thống nhất thế đi.

Đó là ngày đầu tiên hắn gặp cô gái. Cô đã để lại cho hắn một ấn tượng khá rõ rệt. Hắn cười thầm khi đạp xe về nhà một mình. Cô bé này có vẻ nhanh nhảu bon chen đây. Chợt trong tâm trí hắn chị lại hiện về. Hắn thấy cô cũng có nét nào của chị. Hắn cười và lắc đẫu xua đi ý nghĩ đó. Hắn không muốn nhớ về nó nữa.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.