Trở về truyện

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long - Chương 79: CHƯƠNG 79: BÁN MẠNG

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

79 Chương 79: CHƯƠNG 79: BÁN MẠNG

Tank hơi chấn động, hắn biết, Labus nói là thật, đến HongKong hơn một tuần, sáu người bọn họ gần như là ăn một bữa đói một bữa, không khác gì cuộc sống ở đất nước.

Nếu là như thế này, vậy cần gì phải làm một kẻ tị nạn ở nước ngoài, vứt bỏ quê hương mà đi tha hương chứ?

Nhìn thấy vẻ trầm mặc của Tank, Labus tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thu Phong: "Chỉ cần ông trả giá đúng mực, tôi có thể đưa mạng cho ông, làm bất cứ chuyện gì cho ông".

Lời nói rất kiên quyết, Tiêu Thu Phong có thể cảm nhận được tín niệm trong lòng hắn.

Tiêu Thu Phong khẽ cười, gật đầu hài lòng, nhưng lại thở dài nói: "Chỉ một mình mày sợ là không đủ, nếu như sáu người bọn mày cùng nguyện ý, như vậy tao có thể cho bọn mày một một triệu USD". "Một triệu?" Lập tức có hai người sợ hãi kêu lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề, bọn họ đương nhiên biết sáu người một triệu USD có nghĩa là gì?

Bọn họ đã hơi di chuyển được, hoặc là đã có cảm giác sống sót, nhưng bọn họ không nói gì chỉ là nhìn chằm chằm vào Tank, tuyệt đối tôn trọng Tank.

Labus nói: "Đội trưởng, mạng của tôi không đáng giá, nhưng nếu như có một triệu, người nhà chúng ta sẽ không ai phải đói nữa, cũng không bị người khác coi như rác rưởi, cơ hội này, tôi không muốn bỏ qua".

Có lẽ một triệu có hấp dẫn quá lớn đối với bọn họ, mắt Tank cũng sáng rực lên. Hắn mặc dù rất bình tĩnh, nhưng cũng hiểu được nếu có một triệu sẽ có thể thay đổi được rất nhiều thứ, nhưng mà một triệu này là mạng của sáu người bọn họ.

Tiêu Thu Phong xoay người, giọng nói lạnh lẽo như sứ giả địa ngục: "Thời gian của tao rất quý giá, không thể cho bọn mày thời gian suy nghĩ. Nếu như bọn mày cảm thấy cuộc giao dịch này không đáng làm, như vậy tao đi tìm người khác".

Tiêu Thu Phong tin rằng bọn họ nhất định sẽ đáp ứng, ngoại trừ Tank vẫn còn giữ được bình tĩnh, năm người còn lại rất khẩn trương, bọn họ bây giờ đã không phải là Ma quỷ mà là quỷ đói.

Nếu như ngươi không ở trong thế giới của bọn họ sẽ không thể giải thích nổi tâm trạng của bọn họ. Tiêu Thu Phong năm xưa đã ở nơi ấy suốt chín tháng nên rất rõ ràng ở nơi đó mạng người quá rẻ mạt. "Chúng tôi đáp ứng, nhưng chúng tôi muốn thấy tiền trước đã".

Tiêu Thu Phong cười cười nhìn người này, hắn đã thấy một lực lượng khổng lồ trong một tương lai không xa.

Thực ra khi hắn thấy Labus lần đầu tiên cũng đã có suy nghĩ này trong đầu, thằng thiếu niên bất khuất, tàn nhẫn này đúng là một sát thủ trời sinh, hắn vừa sinh ra đã đối mặt với giết chóc.

Mở điện thoại, gọi điện, chuyển khoản, Tiêu Thu Phong cũng không dùng tiền của Tiêu gia, mà dùng tài khoản của mình ở ngân hàng Thụy Sĩ, quá trình rất đơn giản, chỉ một cú điện thoại đã xong.

Tank nghe số tiền trong tài khoản đã thay đổi qua điện thoại, đứng đực một chỗ hơn ba phút, tiếp theo hắn gật đầu với năm người còn lại, năm người vừa mừng vừa sợ, nắm chặt tay nhau. Bọn họ dường như đã nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của người thân trong tương lai. "Tôi có một yêu cầu" Tank nói. "Nói đi". "Chúng tôi cần một thời gian tự do, ba ngày sau, mạng của chúng tôi sẽ do ông" Đây là lời của Tank nói, chỉ cần mang tiền về, thu xếp cho người đáng thu xếp, bọn họ sẽ không hề vướng bận gì hết.

Tiêu Thu Phong dường như đã nghĩ đến việc này, hỏi: "Mấy người có phải chuẩn bị trở về?" Tank hơi sửng sốt, gật đầu, cao giọng nói: "Ông yên tâm, một tuần sau, sáu người chúng tôi tuyệt đối không thiếu một người, mặc dù Tank ta chỉ là một đội trưởng kém cỏi, nhưng điều này tôi có thể đảm bảo".

Tiêu Thu Phong lắc đầu, cười nói: "Tao không lo bọn mày chạy mất, nói thật nếu như tao thật sự muốn giết bọn mày không khác gì bóp nát một con kiến, điều này bọn mày không cần hoài nghi". "Nghe nói chỗ bọn mày có rất nhiều người đi làm lính đánh thuê cho công ty vệ sĩ, tao muốn tìm ở đó thật nhiều người hữu dụng, biện pháp bọn mày tự nghĩ. Ngoài người, tao có thể cung cấp tất cả vật tư cho bọn mày, dù là lập một đội quân cũng được".

Tank lóe lên ánh sáng nóng rực, hắn lúc này mới hiểu được người đàn ông này muốn làm gì?

Labus hỏi: "Ông muốn chúng tôi giúp ông lập quân đội?" "Không chỉ có như thế, còn có bản thân các ngươi, với lực lượng của bọn mày lúc này thật sự quá kém. Cho bọn mày thời gian một năm, nếu như không đạt được yêu cầu của tao, tao sẽ từng bước từng bước giẫm chết bọn mày".

Đối với những người như bọn họ mà nói, người mạnh là vua, nói chuyện không cần khách khí, càng huống chi, mạng của bọn chúng đã là của hắn, hắn là ông chủ. "Vậy sẽ mất rất nhiều tiền".

Tank dường như rất nhiệt tình, mỗi người đều có một giấc mơ, chỉ là năng lực có hạn, người đàn ông này thật sự có thể cho hắn cơ hội này, hắn thật sự khát vọng được thử một lần.

Dù sao mạng của bọn họ cũng đã không thuộc về mình.

Ở vùng đất của bọn họ, chỉ cần có tiền sẽ có rất nhiều người đồng ý bán mạng, cho nên người có tiền lập mười đội quân cũng không có gì khó khăn, hơn nữa tuyệt đối phục tùng. "Điều này không cần lo lắng, cần gì cứ việc mở miệng, tao sẽ thỏa mãn hết. Hy vọng bọn mày đừng làm tao thất vọng, HongKong bây giờ đã không thích hợp với bọn mày, trở về đi, đó mới là thiên đường của bọn mày".

Trong mắt sáu người có một loại khát khao, quê hương dù nghèo đến mấy cũng vẫn là nhà, có người thân của bọn họ. "Chúng tôi nên gọi ông là gì?" Tank gật đầu, hắn đã quyết định về nhà. "Bọn mày có thể gọi thiếu gia" Lưu lại phương thức liên lạc duy nhất, Tiêu Thu Phong xoay người rời đi, nhưng Labus lại gọi hắn lại. "Thiếu gia, thiếu gia không sợ chúng tôi trở về sẽ phản bội sao?" Tiêu Thu Phong quay đầu lại cười lạnh, thân hình đột nhiên mất tích, giống như một cái bóng biến mất trong mắt sáu người, đến khi nhìn thấy hắn, Tiêu Thu Phong đã nắm cổ Labus. "Bọn mày có cái gan này, tao sẽ trở thành cơn ác mộng khủng khiếp của bọn mày".

Tiêu Thu Phong đã đi, nhưng Tank vẫn chưa tỉnh táo lại được, cũng không biết là ai lại hoảng sợ nói một câu: "Hắn ta thật mạnh".

Khi Tiêu Thu Phong trở lại quán rượu, trời đã tối, chuẩn bị về phòng tắm rửa một chút, rồi đi xuống phòng ăn ăn tối, giữa trưa bị quấy rầy nên hắn ăn chưa được mấy.

Vừa đẩy cửa ra, cánh cửa phòng bên đột nhiên vội vàng mở ra, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp. Tiêu Thu Phong thật không ngờ ngôi sao Thiên Nhan Duyệt lại ở cạnh phòng hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com "Tiêu thiếu gia đã về, tôi chờ anh lâu lắm rồi, đói không, tôi mời anh ăn".

Thiên Nhan Duyệt mặc một chiếc váy dài màu nhũ, khí chất cao nhã, trang điểm nhẹ nhàng, càng thêm ung dung cao quý, hơn nữa vầng hào quang của ngôi sao càng làm cho nàng thêm hấp dẫn.

Không đúng, giữa trưa bị cô nàng này cắn một cái, giờ mới có mấy tiếng đồng hồ mà cô gái này đã tươi cười với mình, đây không giống tính cách của nàng ta.

Tiêu Thu Phong không để ý đến, lập tức đi vào phòng, giọng nói lạnh nhạt: "Không cần". "Vậy anh mời tôi đi, tôi đói".

Cô gái này dường như hơi thiếu lễ phép, phòng đàn ông mà cũng có thể tùy tiện xông vào, hơn nữa nàng ta đói muốn tìm người mời ăn cơm thì chỉ cần mở miệng sẽ có rất nhiều thằng đàn ông nguyện ý. "Không có thời gian". "Không sao, vậy tôi chờ anh" Vừa nói, cô gái này thật đúng là tìm một chiếc ghế ngồi xuống.

Tiêu Thu Phong cảm thấy khó hiểu, quay đầu nhìn chằm chằm nàng, hỏi: "Chúng ta không phải quá quen, rốt cuộc cô muốn làm gì?" Cô gái lập tức trở nên tức giận, kêu lên: "Cái gì mà nói không quá quen, không quá quen mà anh ôm tôi, còn đánh mông tôi, tôi nói cho anh biết, anh phải chịu trách nhiệm".

Tiêu Thu Phong dở khóc dở cười, hắn chẳng qua chỉ lấy cô gái này làm tấm chắn, nhưng giờ lại bị nàng ta tìm tới đòi hắn chịu trách nhiệm. "Được rồi, muốn tôi chịu trách nhiệm rất đơn giản, đây không phải có giường sao, lên giường, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm, vậy là được chứ".

Thiên Nhan Duyệt nhìn Tiêu Thu Phong đang từ từ đến gần, hai tay lập tức che ở trước ngực, lớn tiếng kêu lên: "Anh, anh muốn làm gì, này, anh không được làm bậy, tôi nhưng là nói thật, là chị Thu Nhã bảo tôi đến ở cạnh phòng anh, chị ấy nói anh sẽ không khi dễ tôi". "Lâm Thu Nhã" Tiêu Thu Phong thật không ngờ, sau lưng cô gái này lại là do Lâm Thu Nhã sai khiến, Lâm Thu Nhã này muốn làm gì đây?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.