Trở về truyện

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long - Chương 84: CHƯƠNG 84: ÂM MƯU

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

84 Chương 84: CHƯƠNG 84: ÂM MƯU

Bệnh viện Thánh Mẫu – HongKong.

Phó Sanh Kim đã nằm mê man trên giường, bên cạnh là một lão già cỡ sáu bảy chục tuổi, đầu đã bạc quá nửa, mang theo vẻ tỉ mị túc mục, toàn thân khoát một cái áo lạnh, tay cầm một cây gậy chống bằng đá hoa cương, vẻ mặt đầy lệ khí.

Đứng bên cạnh lão già, là một người đàn ông trung niên, rất là im lặng, chỉ giữ thái độ hầu hạ cẩn thận. "Mày nhìn con mày kìa, Sanh Kim bị như vậy, mà còn có tâm tình đi ăn tiệc khai trương?" Ông già tức giận nắm lấy cây gậy bằng đá gõ xuống sàn, đại biểu cho tâm tình của ông rất không bình tĩnh.

Phó gia tại HongKhôngng mặc dù không phải là đệ nhất gia tộc gì, nhưng đã trăm năm hùng cứ tại đây, mà Phó Sanh Kim lại là cháu đích tôn ba đời, lão già Phó Sơ Ngạo rất là yêu thương hắn, nói cách khác là bảo vệ hương khói của Phó gia.

Người đàn ông trung niên kia chính là ông già của Phó Sanh Kim, là Phó tổng giám đốc của tập đoàn Phó thị. Nhưng đứng trước cha già đầy quyền uy này, hắn không dám ý kiến, đừng tưởng hắn dưới một người trên vạn người, chỉ cần cha già này nói một câu, ngày mai hắn sẽ lập tức trắng tay.

Huống chi, ông cũng biết, cha già xem thằng con này như bảo bối, nên sợ đến mức ngậm miệng, cả người run lên, vô cầu bất ứng. Với tính cách của con mình, ông biết rất rõ, thậm chí, bản thân ông là cha, cũng không cách nào dạy dỗ.

Con mình là cái dạng người gì, ông biết rất rõ, nhưng đứng trước mặt cha già, ông trở nên nhu nhược, không dám mở miệng nói những điều đó. "Ba, đừng nên tức giận, bác sĩ cũng đã nói rồi, hai mắt của Sanh Kim không có vấn đề nhiều, chỉ là ảnh hưởng đến thị lực một chút, ngoài ra không có trở ngại gì". "Câm mồm…" Mở miệng mắng to, lão già đứng dậy, cây gậy trên tay vung lên, tựa hồ như muốn đánh ngươi, nhưng lúc này, cửa đột nhiên mở ra.

Ngô tổng đi vào, trong khách sạn nhìn thấy Anh Hoàng đã kí hợp đồng với Thiên Nhan Duyệt, hắn biết, kế hoạch lúc trước thương lượng với lão già này đã thất bại, lần này đến đây là muốn báo cáo. "Mày cút về công ti cho tao, nhìn mày là thấy mệt rồi" Gậy không đánh xuống, Phó Sơ Ngạo chỉ lớn tiếng quát, tựa hồ rất xem thường đứa con nhu nhược này.

Người đàn ông trung niên không nói gì, hành lễ gật đầu, rồi nhanh chóng thối lui.

Ngô tổng lại gần, đem sự tình phát sinh ở khách sạn ra báo cáo, lão già tức đến run người, hai tay nắm chặc cây gậy, trong mắt hiện lên một tia tức giận, mãi đến khi Ngô tổng nói xong, lão vẫn chưa có ý kiến gì.

Ngô tổng bây giờ rất là gấp rồi, nên mở miệng hỏi: "Phó lão, bây giờ phải làm sao, có Anh Hoàng tiếp nhận, tiền tài trợ và quảng cáo bị cắt, chúng tôi bị tổn thất rất nhiều, người cũng biết, Thiên Ngu phải dựa vào Thiên Nhan Duyệt, nàng ta đi, chúng tôi…" Lão già giơ tay lên, ngăn cho Ngô tổng không nói thêm nữa: "Ngươi yên tâm, tổn thất của ngươi, ta sẽ bồi thường toàn bộ, thậm chí còn có thể đầu tư cho các ngươi mười triệu, bất quá, các ngươi phải làm cho ta một việc".

Ngô tổng mừng rỡ nói: "Xin Phó lão cứ nói, làm việc cho người là phúc phận của tôi, Ngô mỗ nhất định sẽ cố gắng hết sức". "Ngươi không phải vừa nói bọn chúng sẽ cử hành họp báo với phóng viên sao, ngươi hãy chuẩn bị vài thứ, ta muốn nàng phải thật nổi tiếng…" Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của lão già, Ngô tổng lĩnh hội cười cười, gật đầu nói: "Tôi rõ rồi, cho dù không có, tôi cũng sẽ làm cho có".

Ngô tổng hưng phấn là phải rồi, vì với mười triệu đầu tư, Thiên Ngu của hắn có thể bước lên tầm cao mới.

Làm giám đốc của một công ti giải trí, đương nhiên hắn biết, muốn bôi nhọ danh dự của một ngôi sao, có rất nhiều cách, truyền thông là cách nhanh nhất, vì mọi người không thể biết đâu là thật đâu là giả. Nguồn truyện: TruyệnYY.com Phó Sơ Ngạo quay đầu lại, nhìn Phó Sanh Kim đang nằm trên giường, trên mặt biểu tình yêu thương vô hạn, cánh tay gầy khô của lão nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, trong miệng phát ra những âm thanh êm ái chỉ mình lão nghe được. "Sanh Kim, ba nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con, nhưng vì danh dự của Phó gia, cho nên không thể báo cảnh sát, nhưng ta sẽ làm cho người đàn bà kia không chạy thoát khỏi con, và làm cho thằng kia trở thành một phế nhân muốn chết cũng không được".

Đây là một bí mật kinh thiên động địa, ngay cả con lão cũng không biết, vì đứa cháu này, thật chính là con của lão.

Phó Sơ Ngạo cho rằng, bản thân không làm sai chuyện gì cả, hết thảy đều trách con mình vô năng, nhu nhược thì không nói, Kỳ thật Tiêu Thu Phong cũng không muốn cái cuộc họp báo này chút nào, nhưng mà Thiên Nhan Duyệt đã khẩn cầu một cách đau khổ, vì nàng thật sự lo lắng Phó gia sẽ trả thù, mà chỉ có duy nhất người con trai này có thể mang lại cảm giác bình an cho nàng.

Một chiếc Lamborghini đến đậu trước cứa, Anh Hoàng quả thật giàu có, lấy cái quy cách cao nhất ra mà nghênh đón Thiên Nhan Duyệt gia nhập. "Tiêu đại ca, anh không nên mất hứng, người ta thật sự rất sợ mà, nên mới nhờ anh đi chung mà. Cùng lắm là lúc trở về, người ta sẽ nói tốt vài câu về anh trước mặt hai chị kia, như vậy được chưa?" Hai tay Thiên Nhan Duyệt nắm chặt, lôi kéo, nỉ non Tiêu Thu Phong, sợ rằng hắn mất hứng sẽ không đi, nàng chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt người con trai này, tạo một ấn tượng khắc sâu vào trong nàng, nói cách khác là phá hư cái hình tượng ngôi sao hoàn mỹ của nàng, lúc đó, nàng hận không thể cắn hắn mấy cái.

Nhưng cuộc sống vốn đầy những bất ngờ, chị Thu Nhã nói với nàng rằng, người con trai này tuyệt đối có thể tín nhiệm được, đượng nhiên lúc nào nàng không tin, cho nên những lần tiếp xúc ban đầu, nàng rất là lo lắng, bởi vì nàng biết, hầu hết đàn ông bu lại gần nàng, phần lớn đều chung một mục đích, là chiếm lấy tiện nghị của nàng.

Ngày thường nàng cũng không biểu hiện sự ngây thơ của mình ra ngoài, cái này cũng có thể gọi là một cách ngụy trang để bảo vệ.

Nhưng cùng người con trai này ở gần, nàng cảm thấy không thể dứt bỏ được cảm giác rung động, tựa hồ như chỉ cần có hắn ở bên cạnh, tất cả mọi chuyện đều không cần phải lo lắng nữa.

Có thể nói, đây là bệnh chung của tất cả con gái, bất kể ngày thường hô phong hoán vũ như thế nào, nhưng trong lòng vẫn luôn có một khát vọng ôn như, như một người con gái bình thường đáng yêu nhỏ nhắn, luôn hy vọng có một người đàn ông che chở, và yêu thương lấy mình, có thể làm cho mình hạnh phúc.

Thiên Nhan Duyệt ở bênh cạnh Tiêu Thu Phong, cũng tìm được loại cảm giác này.

Tiêu Thu Phong cười cười nói: "Được rồi, em không nên kéo như vậy, coi chừng rách áo. Để người khác nhìn thấy là không hay đâu. Yên tâm, mấy ngày nay, anh sẽ bảo vệ em".

Về phần Phó gia, Tiêu Thu Phong cũng từ Vũ biết được không ít, tại HongKong, cái bến tàu quốc tế này, bọn chúng là hắc bạch lưỡng đạo, không gì làm khó được, có khi so với cảnh sát còn ghê hơn.

Cho nên, Tiêu Thu Phong dù không muốn, nhưng cũng phải bảo vệ cho người con gái trong những ngày này. Đợi nàng làm xong cái liveshow, sẽ nhanh chóng rời đi, về chuyện của tứ đại cao thủ Long tổ, điểm dừng chân của Hà Hướng Nam, chỉ có thể chờ tin tức của Vũ và Phượng Hề.

Cuộc họp báo của rất nhiều phóng viên, Anh Hoàng thật sự đã cấp cho Thiên Nhan Duyệt một sự ưu đãi quá lớn, từ trong xe bước ra, Tiêu Thu Phong tự nhiên thành một thằng vệ sĩ, vì Thiên Nhan Duyệt mở cửa xe. Mà Viên Quốc Bình cũng đã ra đón, cùng đi với ông, là một người tây tóc vàng. "Thiên tiểu thư, đây là người đứng đầu của Anh Hoàng, tổng giám đốc Ba Dung Lạp tiên sinh" Viên Quốc Bình mở miệng giới thiệu, đây cũng là lần đầu tiên ông ta gõ trống kua chiêng hoan nghênh một nghệ sĩ tham gia vào công ti.

Mặc dù không biết đằng sau có dụng ý gì, nhưng Viên Quốc Bình rất rõ ràng, dù Thiên Nhan Duyệt là người mới, nhưng tuyệt đối không bình thường. "Thiên tiểu thư, tôi là Ba Dung Lạp, hoan nghênh cô gia nhập Anh Hoàng của chúng tôi, trong tương lai chúng ta sẽ là người một nhà, hy vọng cô hài lòng với cuộc sống này" Đây là một người kiểu tây phương điển hình, bộ dạng như chuẩn bị khom người xuống hôn tay của Thiên Nhan Duyệt, giống như nhìn thấy nữ hoàng, vô cùng nhiệt tình.

Tiêu Thu Phong thì lại không thích cái loại lễ nghi này, trong lòng hắn cảm thấy, cái này giống như đang chiếm tiện nghi của người ta, nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp liền muốn hun tay, rất là tùy tiện. Mà ở Trung Quốc, phụ nữ giữ gìn bàn tay của mình như ngọc như ngà, há để cho người khác muốn hun là hun. "Ba Dung Lạp tiên sinh, Thiên tiểu thu không thích loại tiếp xúc như vậy, dựa theo truyền thống của Trung Quốc, chỉ cần bắt tay là được" Tiêu Thu Phong mở miệng, làm cho Ba Dung Lạp kia giật mình cả kinh, nhưng ông lại không tức giận, ngược lại xấu hổ buông tay ra.

Viên Quốc Bình tự nhiên cảm thấy khó hiểu, cái lão ngoại quốc này luôn rất giữ thể diện, mà giờ phút này lại không hề tức giận.

Thiên Nhan Duyệt lại len lén nhìn trộm Tiêu Thu Phong, che miệng cười, nói: "Hy vọng Ba Dung Lạp tiên sinh không để ý". "Thật xin lỗi, xem ra tôi đối với văn hóa của Trung Quốc vẫn chưa rành, Thiên tiểu thư, mời cô, cuộc họp báo sắp bắt đầu".

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.