1 Chương 1 Trọng Sinh Chi Chinh Phục Phụ Nữ Chi Vương( Remake)
Bắc Kinh, Trung Quốc.
"Cha! Cha lái xe quá nhanh! Con không muốn chết, bởi vì tối nay con có hẹn với Mỹ Tinh!" Hoàng Trần, người đang ngồi ở ghế phụ, lo lắng nói.
"Cái gì?! Mỹ Tinh?" Hoàng Phong ngạc nhiên đáp lại: "Người đẹp lạnh lùng đó? Được rồi con trai! Nếu chồng cô ấy biết chuyện, hắn sẽ ho ra máu. hắn có thể lấy cô ấy vì gia đình hắn, và cho đến bây giờ, người đẹp lạnh lùng đó vẫn còn một trinh nữ, bởi vì cô ấy không muốn ngủ cùng phòng với anh ta."
Khi biết con trai mình sẽ hẹn hò với người đẹp nổi tiếng lạnh lùng, Hoàng Phong hạnh phúc ngập tràn nên phóng xe nhanh hơn.
'Cái lão già ngu xuẩn này! Tôi vẫn còn hai mươi tuổi. Tôi không muốn chết trẻ!'
Hoàng Trần không hài lòng khi cha anh lái xe nhanh hơn, nhưng anh không thể làm gì được.
"Con trai, để mẹ nói cho con biết. Người cha tuyệt vời của con tối nay cũng có hẹn với vợ của Long Nhất!" Hoàng Phong nói khi liếc nhìn con trai mình với khuôn mặt tự mãn.
"Con mặc kệ! Cha ơi, lái xe chậm lại và đừng nhìn con nữa! Nhìn ra đường đi!" Hoàng Trần trả lời trong khi chỉ ngón trỏ về phía con đường.
"Ha ha. Con yên tâm, cha con lái ô tô rất giỏi." Hoàng Phong tự hào trả lời.
Hoàng Trần, người đột nhiên nhìn thấy một chiếc BMW màu xanh lam đang lao về phía xe của họ, ngay lập tức hét lên: "Cha! ... Phía trước! ... Phía trước! ... Có một chiếc ô tô đang lao về phía ô tô của chúng ta!"
Khi nghe những lời của con trai mình, Hoàng Phong ngay lập tức cố gắng tránh va chạm, nhưng đã quá muộn.
BÙM!
Xe của họ lăn bánh trên đường nhựa xa cả chục mét.
Sau khi xe của họ ngừng lăn trên đường nhựa, Hoàng Trần, người bị thương nặng, yếu ớt nói: "Cha, cha không sao chứ?"
Hoàng Trần mở to mắt sau khi thấy cha mình không cử động nữa. Vào lúc đó, anh nghĩ rằng cha mình đã qua đời.
Hoàng Trần đã cố gắng ra khỏi xe, nhưng do vết thương quá nặng, anh không thể cử động cơ thể. Vào thời điểm đó, Hoàng Trần chỉ có thể thở dài và chấp nhận số phận của mình.
Ông già ngu xuẩn này! Tôi đã nói với ông để lái xe chậm. Bây giờ, tôi không thể hẹn hò với Mỹ Hưng được nữa. Haizz, công sức của tôi là vô ích. À, quên mất. Ít nhất, tôi có thể ở bên ông già ngu ngốc này một lần nữa. Mặc dù ông ấy luôn làm bất cứ điều gìông ấy muốn, ông ấy vẫn quan tâm đến tôi và tôi cũng đã có khoảng thời gian tuyệt vời với ông ấy. Hoàng Trần thầm nghĩ.
Trái tim của Hoàng Trần đột nhiên co giật, máu bắn ra từ miệng và tầm nhìn của anh trở nên mơ hồ.
'Mẹ ơi, con trai của mẹ cuối cùng cũng sẽ gặp lại mẹ. Con nhớ mẹ. Cha cũng nhớ con. Bây giờ tất cả chúng ta có thể đoàn tụ một lần nữa.'
Với suy nghĩ cuối cùng đó, Huang Chen đã qua đời.
--------------------
Thượng Hải, Trung Quốc.
"Không! Làm ơn, để tôi đi!" một người phụ nữ vừa nói vừa đi lùi. Đôi chân cô run rẩy, và đôi mắt cô đẫm lệ.
"Ha ha. Đừng lo lắng, mỹ nhân. Chúng ta chỉ muốn cho ngươi vui vẻ mà thôi." một tên côn đồ tóc đỏ trả lời trong khi bước lại gần người phụ nữ.
"Đúng vậy, người đẹp. Chúng tôi sẽ khiến bạn cảm thấy như đang ở trên chín tầng mây. Tôi chắc chắn, bạn sẽ hỏi lại sau khi trải qua niềm vui này." tên côn đồ tóc xanh nói với ánh mắt thèm muốn.
"Ha ha." Đám côn đồ cười to.
Cách đám côn đồ không xa, có một nam thanh niên nằm bất tỉnh trên mặt đất. Thanh niên khoảng mười chín tuổi, trên đầu có vết máu chảy dài trên má. Tuy nhiên, chàng trai trẻ đột nhiên mở mắt ra.
"Chết tiệt! Ngực tôi đau quá!" chàng trai trầm ngâm.
Đôi mắt anh mở to không thể tin được sau khi mở mắt. "Tôi vẫn....còn sống?! Có ai giúp tôi không? Đợi đã, đây là đâu? Tôi không biết nơi này!"
"Không, để tôi yên! Dừng lại! Làm ơn, ai đó giúp tôi với!"
Nam thanh niên vừa tỉnh lại thì bất ngờ nghe thấy tiếng kêu cứu của một người phụ nữ.
"Âm thanh đó là gì?" chàng trai trẻ ngay lập tức quay đầu về phía nguồn âm thanh.
'Mẹ kiếp!'
Nam thanh niên chửi bới thậm tệ và cố đứng dậy khi thấy 2 tên côn đồ đang định cưỡng hiếp một phụ nữ.
Sau khi đứng dậy được, chàng trai tiến về phía tên côn đồ tóc xanh. Những tên côn đồ không biết rằng chàng trai trẻ đứng sau chúng vì chúng đang tập trung vào người phụ nữ.
Sau khi ra hiệu cho người phụ nữ không được nói một lời nào, nam thanh niên lập tức đá vào đầu tên côn đồ tóc xanh.
BANG!
Tên côn đồ tóc xanh ngã xuống đất, máu trào ra từ miệng hắn.
"Ngươi còn chưa chết? !" tên côn đồ tóc đỏ vặn lại khi liếc nhìn chàng trai trẻ. Ông nghĩ rằng chàng trai trẻ đã chết. Đó là lý do tại sao họ không bao giờ chú ý đến chàng trai trẻ nữa.
Anh ấy đang nói về cái gì vậy? À, tôi không quan tâm. Chàng thanh niên tự nghĩ.
Mặc dù bị thương nhưng chàng trai trẻ đã học được một ít võ công. Anh ta chắc chắn rằng mình có thể đánh bại tên côn đồ tóc đỏ ngay cả trong tình trạng đó.
Tên côn đồ tóc đỏ bị cái này làm cho không vui, nghiến răng nói: "Lần này, ta Đông Cự, đánh ngươi không đứng dậy nổi nữa!"
"Không! Tiểu Thiên, chạy!" Người phụ nữ hét lên.
Tiểu Thiên đã bị thương vì chiến đấu với tên côn đồ trước đó, vì vậy người phụ nữ không muốn Tiểu Thiên chiến đấu với tên côn đồ tóc đỏ một lần nữa.
"CHẾT!" Đông Cù gầm lên.
"Tiểu Thiên, cẩn thận!" người phụ nữ hét lên.
Đông Cù lập tức tung nắm đấm vào đầu Tiểu Thiên. Khi anh ta tung nắm đấm, môi anh ta cong lên thành một nụ cười toe toét. Đông Cù tin rằng Tiểu Thiên sẽ không thể tránh được nắm đấm của mình với cơ thể bị thương.
Nhưng anh đã nhầm bởi vì Tiểu Thiên đã có thể dễ dàng tránh nắm đấm của Đông Cù bằng cách di chuyển sang bên trái.
Sau khi tránh được nắm đấm của Đông Cù, Tiểu Thiên ngay lập tức đá vào đầu Đông Cù.
BANG!
Đông Cù ho ra máu ngã xuống đất.
"Cái gì? Vừa rồi không phải nói muốn đánh ta sao? Nằm dưới đất làm gì?" Tiêu Thiên lạnh lùng nói, dùng chân phải giẫm lên ngực Đông Cuuf.
"Chết!" Tên côn đồ tóc xanh đứng sau Tiểu Thiên giận dữ gầm lên. Anh ta tung nắm đấm vào đầu Tiểu Thiên.
Khi nghe điều đó, Tiểu Thiên quay lại và tuyên bố: "Ngu ngốc!"
Xiao Tian tránh nắm đấm của anh ta bằng cách di chuyển sang bên trái trước khi tung nắm đấm vào cằm của tên côn đồ tóc xanh.
BANG!
Tên côn đồ tóc xanh ngã xuống đất và ngất đi.
"Đông Ngô!" Đông Cù hét lên.
"Anh trai của mày thật ngu ngốc! Tại sao anh ta phải hét lên trước khi tấn công tôi?" Tiêu Thiên lắc đầu thở dài nói: "Thật là ngu xuẩn a!"
"Ngươi. . . . . . " Đông Cự nghiến răng.
"Tại sao mày tức giận? Đó là sự thật!" Tiêu Thiên nói xong dừng một chút, tiếp tục nói: "Hiện tại đến phiên ngươi!"
"A-anh muốn làm gì?" Đông Cự trong mắt khiếp sợ nói
"Không có gì," Tiểu Thiên trả lời khi anh giơ cánh tay trái của mình và đấm vào đầu Dong Cu.
HUAAAAKKK!
Sau khi nhận một cú đấm từ Tiểu Thiên, Đông Cù không thể di chuyển cơ thể của mình.
"Mày xứng đáng với nó!" Tiểu Thiên nói khi liếc nhìn những tên côn đồ.
"Tiểu Thiên, ngươi không sao chứ?" Người phụ nữ lo lắng chạy về phía Tiểu Thiên, và khi nhận thấy vết máu trên đầu Tiểu Thiên, cô đã vô cùng hoảng sợ. "Tiểu Thiên, cái đầu của ngươi! Chúng ta đi nhà của ta đi, để ta trước đi xử lý vết thương cho ngươi."
"Đừng lo. Không có gì đâu." Tiểu Thiên trả lời khi anh ấy cười rất đẹp
“Nhưng mà…” Người phụ nữ vẫn muốn chữa trị vết thương cho anh.
Khi nhìn thấy vẻ mặt của cô, Tiểu THiên chỉ có thể thở dài, "Được rồi."
Bây giờ anh nghĩ về nó, người phụ nữ luôn gọi anh là Tiểu Thiên. Anh nhớ rằng tên anh không phải là Tiểu Thiên mà là Hoàng Trần.
Tại sao cô ấy lại gọi tôi là Tiểu Thiên? Anh nghĩ đến chính mình.
Khi nhìn thấy cơ thể của mình, đôi mắt anh mở to không thể tin được.
'Đây không phải là cơ thể của tôi! Chuyện gì đang xảy ra vậy?'
Một kí ức chợt hiện lên trong đầu anh. Sau đó, anh biết chuyện gì đã xảy ra với mình.
'Cái này là cái gì? Tôi... tôi đang chiếm lấy cơ thể của người khác?'
"Chuyện gì vậy?" người phụ nữ đặt câu hỏi khi nhận thấy anh ta đang trầm tư.
"Không có gì." Tiểu Thiên trả lời khi anh mỉm cười.
Tiểu Thiên sờ cằm và nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.
'Hừm. Theo ký ức của tiền nhân, người phụ nữ này tên là Lâm Tinh Tuyết, và cô ấy là hàng xóm của tiền thân tôi.
Cô ấy là một bà mẹ đơn thân với một cô con gái, nhưng chồng cũ của cô ấy đã cướp con gái của cô ấy khỏi cô ấy, nói rằng anh ấy có thể nuôi dạy con gái của họ tốt hơn vì anh ấy giàu có.
Cô rất buồn vì điều đó. Vì vậy, cô ấy đang cố gắng kiếm thật nhiều tiền để một ngày nào đó có thể đưa con gái trở về.
Đây là gì?'
Anh không muốn thừa nhận mình đang chiếm đoạt cơ thể của người khác. Tuy nhiên, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận nó.
Tôi đã làm điều gì tốt trong cuộc sống trước đây của tôi? Nhưng đó là gì? Tại sao ĐỨC CHÚA TRỜI lại cho tôi cơ hội sống lần thứ hai? Anh nghĩ đến chính mình.
Sau vài phút suy nghĩ, anh đã biết câu trả lời. Anh lập tức gật đầu và mỉm cười.
'Un... un... Tôi chắc chắn về điều đó. Chắc là vì tôi đã giúp nhiều bà vợ cô đơn thỏa mãn nhu cầu của họ khi chồng họ không thỏa mãn được.
Ahhh.
Có vẻ như tôi phải tiếp tục làm những việc tốt của mình trong cuộc đời này để làm hài lòng THIÊN CHÚA.'