Trở về truyện

Trọng Sinh Chi Chinh Phục Phụ Nữ Chi Vương( Remake) - Chương 6 Trọng Sinh Chi Chinh Phục Phụ Nữ Chi Vương( Remake)

Trọng Sinh Chi Chinh Phục Phụ Nữ Chi Vương( Remake)

6 Chương 6 Trọng Sinh Chi Chinh Phục Phụ Nữ Chi Vương( Remake)

*NHẤP CHUỘT

Tiểu Thiên ra mở cửa.

-Ngay khi Tiểu Thiên mở cửa, anh nhìn thấy một nữ phụ xinh đẹp đang đứng trước mặt anh, sau khi nhớ lại ký ức của người tiền nhiệm, Tiểu Thiên mới biết rằng người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước mặt anh không phải ai khác chính là dì của anh.

“Ngươi nói cái gì?” Diệp Khuynh Vũ muốn xác nhận nàng nghe lầm.

"Làm ơn cho tôi xem vài tư thế gợi cảm đi." Tiêu Thiên nghiêm mặt đáp lại. Tiểu Thiên đang đợi dì của mình thực hiện một số tư thế gợi cảm vì cậu ấy muốn biết liệu dì của mình có dám làm điều đó hay không.

Từ ký ức của tiền nhân, người dì hấp dẫn của anh ta luôn trêu chọc anh ta, nhưng người tiền nhiệm của anh ta không làm gì cô ấy.

Tuy nhiên, anh ta không phải Tiểu Thiên mà là Hoàng Trần, người đã chiếm lấy cơ thể của Tiểu Thiên . Anh ấy sẽ không giả vờ là một người nhút nhát bởi vì dù có chuyện gì xảy ra, anh ấy vẫn sẽ là chính mình trong quá khứ hay tương lai.

"Có chuyện gì vậy dì? Làm gì mà lâu thế để tạo dáng gợi cảm vậy?" Tiểu Thiên đang nói và dừng lại một giây trước khi tiếp tục, "Dì có cần con giúp không? Con có thể giúp gì tìm những tư thế gợi cảm trên internet nếu gì muốn."

Vì Diệp Khuyng Vũ lần đầu tiên trêu chọc cháu trai không thành công nên bà bực bội lập tức vào nhà.

Một làn gió thơm thổi qua anh khi người dì xinh đẹp của anh đi ngang qua anh. Tiểu Thiên, ​​người đang ngửi thấy mùi thơm cơ thể của cô, đã đứng như tượng trong vài giây vì điều này.

Tiểu Thiên tỉnh lại sau khi mùi thơm biến mất. Nhận ra mình đang đứng đó một mình, anh đóng cửa trước khi đi vào phòng gia đình.

Và khi Tiểu Thiên ở trong phòng khách, anh ấy đã ngay lập tức ngồi cạnh dì của mình.

Không lâu sau, Diệp TUyết Âm ra khỏi phòng ngủ. Cô ấy mặc một chiếc áo phông trắng và một chiếc váy màu xanh lá cây. Khi Diệp Khuyng Vũ nhìn thấy Diệp Tuyết Âm bước ra khỏi phòng ngủ của mình, Diệp Khuyng Vũ đã lao về phía cô và ôm lấy cô. "Chị, đã lâu không gặp, em rất nhớ chị."

Khuôn mặt của Diệp Tuyết âm nở một nụ cười khi em gái ôm lấy cô. "Chị cũng nhớ em. Đã một năm rưỡi rồi phải không? Em thế nào?"

"Ta làm rất tốt." Diệp Khuynh Vũ ôm Diệp Tuyết Âm chặt hơn, bởi vì nàng rất nhớ tỷ tỷ cùng cháu trai, "Chị, tiểu tử kia làm sao vậy? Tại sao trên đầu lại quấn băng?"

Khi Diệp Khuyng Vũ nói 'thằng nhóc', tất nhiên, cô ấy đang nói về Tiểu Thiên.

Sau đó Diệp Tuyết Âm giải thích mọi chuyện cho Diệp Khuynh Vũ. Diệp Khuyng Vũ giật mình sau khi Diệp Tuyết Âm giải thích xong mọi chuyện với cô.

Diệp Khuynh Vũ không biết rằng cháu trai mình rất dũng cảm. Anh ta thậm chí còn dám đối mặt với những tên côn đồ để giúp Lâm Tình Tuyết. Giống như trong truyền thuyết, anh hùng cứu mỹ nhân.

"Vậy em lần này lưu lại bao lâu?" Diệp Tuyết Âm hỏi

"Chị, em bị chuyển về công ty ở Thượng Hải, từ giờ trở đi, ngày nào chúng ta cũng sẽ ở bên nhau." sau khi cha mẹ qua đời, gia đình mà Diệp Khuyng Vũ có chỉ có chị gái và cháu trai của cô. Đối với cô, được gặp lại họ là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.

Khi cô làm việc ở Bắc Kinh, Diệp Khuyng Vũ ngay lập tức hối hận vì cô chỉ có thể gặp họ hai tuần một năm.

Lúc đầu, Diệp Khuyng Vũ làm việc ở Thượng Hải, nhưng cô ấy đã được chuyển đến công ty chính vì cô ấy làm việc rất tốt

Khi Diêp Khuyng Vũ ở Bắc Kinh, cô nhận ra rằng gia đình là điều quan trọng nhất đối với cô. Vì lý do này, cô ngay lập tức yêu cầu được chuyển trở lại một công ty ở Thượng Hải.

"Thật sự?" Diệp Tuyết Âm không ngờ rằng thời điểm mà họ sẽ lại ở bên nhau mỗi ngày cuối cùng cũng đến.

"Ừ. Chị ơi, em cũng có thể giúp chị ở quán cà phê." Diệp Khuyng Vũ muốn giúp đỡ chị gái của mình để chị gái của cô ấy không quá mệt mỏi sau này.

"Em không cần làm như vậy. Em giúp chị cũng sẽ mệt." Diệp Tuyết Âm không muốn trở thành gánh nặng cho em gái mình vì cô ấy sợ rằng em gái của mình sẽ quá mệt mỏi nếu em gái của cô ấy cũng giúp đỡ cô ấy. "Khuynh Vũ, ăn cơm chưa?"

"Ta vừa mới ăn tối." Diệp Khuynh Vũ gật đầu đáp.

Sau đó, Diệp Khuyng Vũ, Diệp Tuyết Âm, Lâm Tình Tuyết và Tiểu Thiên cùng nhau xem TV trong phòng gia đình. Thời gian trôi qua thật nhanh, không hề hay biết, đã 10 giờ tối.

Sau khi chào tạm biệt, Lâm Tình Tuyết rời đi, nhưng Tiểu Thiên ngay lập tức chạy theo cô.

"Đợi đã," Tiểu Thiên nói khi anh chạy theo Lâm Tình Tuyết

Lâm Tình Tuyết dừng bước và quay lại. "Tiểu Thiên, ngươi làm gì ở đây?"

"Em lo lắng cho chị, lỡ lại có tên côn đồ nào muốn làm gì chị nữa thì sao?" Tiểu Thiên sợ rằng ai đó sẽ cố gắng làm điều gì đó tồi tệ với cô ấy một lần nữa.

"Đừng lo. Có rất nhiều người trên đường này, vì vậy tôi sẽ ổn thôi." Lâm Tình Tuyết trả lời khi cô ấy mỉm cười

"Nhưng mà.." Tiêu Thiên còn chưa nói hết lời, đã bị Lâm Tinh Tuyết cắt ngang.

"Không, nhưng mà! Trở về nhà của cậuh đi. Cậu vẫn còn đau. Nhìn xem, có một miếng băng trên đầu cậu," LÂm Tình Tuyết nói khi cô chạm vào đầu mình bằng ngón trỏ, nói với anh rằng có một miếng băng trên đầu anh. cái đầu.

Cô xúc động khi biết anh lo lắng cho mình. Khi biết Tiểu Thiên lo lắng cho sự an toàn của cô, Lâm Tình Tuyết nở một nụ cười trên khuôn mặt.

Sau khi nhìn thấy nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt cô, Tiểu Thiên vô thức tiến lại gần cô và ôm cô.

Lâm Tình Tuyết bị điều này làm cho giật mình và hỏi, "Cậu đang làm gì vậy?"

"Cái gì? Em ôm người yêu có gì sai sao?" Tiểu Thiên ôm cô thật chặt và đặt đầu anh lên vai phải của cô.

"Được rồi. Cậu ôm tôi xong chưa?" Lâm Tình Tuyết nhẹ nhàng vỗ lưng anh và mỉm cười xinh đẹp.

"Một giờ nữa." Tiểu Thiên đùa giỡn nói

Lâm Tình tuyết ngạc nhiên nói: "Ha ha! Dài quá!"

Tiểu Thiên ngừng ôm cô và ôm mặt cô. Tiếu Thiên trên mặt lộ ra nụ cười, nhẹ giọng yêu thương nói: "Tự bảo trọng."

"Ừ." Lâm Tình Tuyết gật đầu, "Mau trở về đi."

Thay vì làm theo lời cô, Tiểu Thiên đã đưa mặt anh lại gần cô.

Vào lúc đó, Lâm Tình Tuyết biết anh ta định làm gì, nhưng mặc dù biết nhưng cô không di chuyển để tránh nó.

Và khi Lâm Tình Tuyết nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy đang tiến lại gần cô ấy, trái tim cô ấy đập nhanh hơn. Sau đó, Lâm Tình tUYẾT từ từ nhắm mắt lại, như thể cô ấy đang đợi anh hôn cô ấy. Và trong chưa đầy một giây, Lâm Tình Tuyết có thể cảm thấy môi anh trên môi cô.

Sau khi hôn môi cô khoảng ba giây, Tiểu Thiên đã phá vỡ nụ hôn. Và khi anh nhìn vào mặt cô, Lâm Tình Tuyết lập tức cúi đầu. "Đúng như tôi nghĩ, người yêu của tôi thật dễ thương,"

Lâm Tình Tuyết quay đầu sang bên trái và trả lời: "Người yêu của cậu là ai?"

"Đương nhiên là em." Tiêu Thiên vừa nói vừa chỉ ngón trỏ về phía nàng.

Lâm Tình Tuyết khoanh tay trước ngực và trả lời: "Tôi vẫn chưa chấp nhận cậu làm bạn trai của tôi!"

"Không sao đâu vì em biết điều đó sẽ xảy ra sớm thôi," Tiểu Thiên vừa nói vừa cười

Sau đó Lâm Tình Tuyết đẩy anh ta ra. "Mau trở về nhà của cậu đi!"

"Tuân lệnh, công chúa của ta." Tiểu Thiên đặt tay phải lên ngực và hơi cúi đầu trước cô.

Sau đó Lâm Tình Tuyết rời đi. Sau khi Lâm Tình Tuyết ở trước cửa nhà cô ấy, cô ấy đột nhiên dừng bước và nói: "Tôi đã đến nhà của tôi, cậu có thể về nhà ngay bây giờ."

Đột nhiên, một thanh niên hấp dẫn với một miếng băng trên đầu bước ra. "Chị biết em đi theo chị từ khi nào?"

Lâm Tình Tuyết quay lại và trả lời: "Lúc đầu, tôi chỉ đoán vậy, nhưng khi tôi ở trên đường, nơi các chú nói về chúng ta trước đó, tôi chắc chắn rằng cậu đang theo dõi tôi."

Tiểu Thiên đã chắc chắn rằng Lâm Tình Tuyết không biết rằng anh ta đang theo dõi cô, nhưng có vẻ như anh ta đang đánh giá thấp bản năng của cô.

"Cảm ơn, Tiểu Thiên," Lâm Tình Tuyết yêu thương nói, và một nụ cười dịu dàng chậm rãi nở trên khuôn mặt cô.

Khi nhìn thấy nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt và nghe giọng nói ngọt ngào của cô ấy, Tiểu Thiên đã rất vui mừng. Vào thời điểm đó,Tiểu Thiên đã quyết tâm rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì để biến Lâm Tình Tuyết thành người phụ nữ của mình.

Và anh cũng hứa rằng anh sẽ bảo vệ cô và khiến cô hạnh phúc mãi mãi. "Ừm. Mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm, không tốt cho người."

Lâm Tình Tuyết bị lời nói của anh làm cho ngạc nhiên và gật đầu, "Được."

Sau đó Lâm Tình Tuyết bước vào nhà cô. Sau khi Lâm Tình Tuyết vào nhà, Tiểu Thiên rời đi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.