Trở về truyện

Trộm Vợ Trước, Dụ Vợ Sau - Chương 8: Chương 8

Trộm Vợ Trước, Dụ Vợ Sau

8 Chương 8: Chương 8

Chạng vạng tối, thời gian ăn cơm.

Trong phòng bếp, trên bếp gas khói bốc nghi ngút, cùng với âm thanh cô lỗ cô lỗ vang lên không ngừng.

"Nước canh cạn hết rồi." Bảo Dương đứng cạnh lò lửa, nhìn nồi canh không biết đã được hầm bao lâu.

Cô muốn đem nồi canh sắc thành một chén sao?

"Tại em." Bảo Linh Linh như người đi lạc vào cõi thần tiên trong phút chốc tỉnh lại, vội vàng tắt bếp, kêu em trai bưng canh lên bàn ăn.

"Chị cả, chị muốn đốt phòng bếp thì sang nhà bên cạnh." Kinh nghiệm Chu gia có vẻ phong phú, nhất là liên quan đến dập tắt lửa.

"Đốt cái đầu em." Cô trợn mắt nhìn anh, lấy hai miếng vải sạch sẽ cho anh cầm hai bên nồi, để anh không đến nỗi luyện thành Thiết Sa chưởng.

"Hôm nay Luật Dã không qua sao?" Thật khó được không thấy cục kẹo cao su siêu lớn kia.

"Cậu ấy đi mua đồ với cha cậu ấy." Nghe đến hai chữ Luật Dã, suy nghĩ của cô lại bắt đầu bay ra bên ngoài.

Đem canh đặt lên bàn ăn, Bảo Dương quay đầu lại, phát hiện chị cả vẫn đang đờ đẫn: "Chị sao vậy? Vẫn thất thần?"

"Đang suy nghĩ một chuyện." Cô cởi tạp dề, treo lên tường, ngồi xuống bàn ăn, chống khuỷu tay bắt đầu ngẩn ngơ.

Bảo Dương xới hai chén cơm, đặt một chén trước mặt cô. Cha mẹ còn chưa về nhà. Hai người bọn họ ăn trước.

"Nghĩ đến Chu Luật Dã." Cậu khẳng định.

"Sao em biết?" Bảo Linh Linh hoang mang nhìn anh. Cô dễ đoán như vậy?

"Chỉ có cậu ấy mới có năng lực ứng phó với người không có thần kinh như chị." Có lẽ đã đem tất cả nhẫn nại sử dụng lên người cô, cho nên đối với người khác hoàn toàn không còn tính nhẫn nại: "Chị thật sự rất trì độn (*)."

(*trì độn: không lanh lợi, ngu ngốc)

"Chị thích Luật Dã." Cô nhíu mày, giống như nói đến chuyện đang quấy nhiễu cô.

Đêm qua, cô suy nghĩ cả một đêm, mới phát hiện mình không chỉ rất thích anh, mà bắt đầu từ rất lâu rồi, cũng không biết từ khi nào bắt đầu thích anh.

"Em biết." Gắp một miếng rau xanh bỏ vào miệng, Bảo Dương vừa mở miệng đáp lại.

"Em biết?" Cô thật sự đần độn vậy sao? Mọi người đều nhìn ra cô thích anh. Chỉ có mình cô là không biết: "Còn Luật Dã thì sao?" Ừ, sau khi biết mình thích anh, vấn đề này luôn chiếm cứ trong đầu cô.

Lùa một miếng cơm vào miệng: "Cậu ấy cực kỳ thích chị." Anh có lòng tốt giải thích nghi hoặc của cô.

"Thật sao?" Biểu tình cô càng nghi hoặc.

Anh chỉ nói cô thích anh, nhưng không nói với cô, cảm giác của anh...

"Luật Dã thật đáng thương." Gặp đúng bà chị ngốc của mình, Bảo Dương chỉ có thể lắc đầu.

"Cậu ấy không có nói với chị." Không nói làm sao cô biết, tuy anh đã hôn cô...

Bảo Linh Linh lại nhớ tới tình hình trong xe ngày hôm qua.

Ừ, rất nhiều người nói đàn ông là động vật ăn tạp, cho dù không thích đối phương cũng có thể ôm ấp, làm tình, điều này không phải đang nói, hành động của Luật Dã đối với cô, kỳ thật không nhất định là thích?

"Những chuyện cậu ấy làm vì chị, dùng lời nói cũng không thể hình dung được." Xem ra, anh phải giải thích cho thật rõ ràng: "Chị còn nhớ ở lớp 11 cậu ấy đánh nhau với người ta không? Có một người học chung với chị, hình như lúc các người đi du lịch sau khi thi cử, anh ta nhìn lén chị... Ách, chị không mặc quần áo..."

Nói đến đây, anh cảm thấy ngại nên ngừng một chút.

"Rồi có một ngày, người đó bàn luận với bạn của anh ta về chị, đúng lúc Luật Dã đi đổ rác vừa vặn nghe được, điên cuồng đánh người ngay tại trận." Sau khi anh biết, cũng muốn đánh cho tên kia mấy quyền, đáng tiếc người đã được đưa đi bệnh viện.

"Cái gì?" Bảo Linh Linh trừng to mắt, không thể tin nổi lời của em trai mình nói: "Tại sao không nói cho chị biết?"

"Cậu ấy không cho chúng tôi nói, chị ngu ngốc đến nổi bị nhìn lén cũng không phát hiện, rõ ràng cậu ấy tức như điên, nhưng cũng không dám nổi giận với chị, chỉ không cho phép chúng tôi nói ra." Uống thêm một ngụm canh, anh tiếp tục nói: "Chị biết không cậu ấy rất bạo lực, em và mấy người cùng lớp với cậu ấy, mỗi lần nhìn thấy cậu ấy, rồi về đến nhà nhìn thấy cậu ấy đối xử với chị, nói cậu ấy bị tâm thần phân liệt cũng không sai."

"Khoan đã... chờ chút, cái này thì liên quan gì đến đánh cược?" Cho dù kềm chế kinh ngạc trong lòng, cô cũng đang cố gắng tiêu hóa hết những gì Bảo Dương nói.

"Bởi vì chị."

"Chị?"

"Còn không phải vì chị sao, cả ngày cứ nói Luật Dã là em trai. Lúc trước quả thật Luật Dã thích chị, tình cảm của hai người vẫn rất tốt, nhưng chúng tôi không hiểu hai người có biết bí mật của nhau hay không, cũng không biết chị có thích cậu ấy hay không? Dưới tình huống như vậy, đương nhiên sẽ cảm thấy cậu ấy đơn phương trói buột chị." Bảo Dương từ từ nói lại tình hình lúc đó: "Cho nên em và cậu ấy đánh cược, nếu hai người xa nhau một thời gian không liên lạc, cho đến khi cậu ấy có thể một mình chăm sóc chị, thì mới trở về, nếu đến lúc đó chị vẫn chưa kết hôn hoặc yêu đương với người nào, em sẽ giúp cậu ấy."

Cho đến lúc Luật Dã thật sự rời đi, mọi người mới biết được, trái tim của chị gái cũng ở trên người cậu ấy.

Tin tức đột ngột của em trai quả thật làm cho người ta chấn kinh, Bảo Linh Linh lập tức cứng người.

Thì ra Luật Dã không phải cố ý không liên lạc với cô... Khó trách cuối cùng anh cũng hỏi cô vấn đề kia.

"Khoa trương." Sửng sốt một hồi lâu, cô miễn cưỡng phát ra hai chữ.

Nguyên nhân làm cô buồn bực suốt bảy năm, cũng có thể nói là do cô gián tiếp tạo nên, kết quả khi anh quay về, cô vẫn quyền đấm chân đá anh...

Trời ơi! Cô thật sự là đầu heo.

"Giờ chị mới biết, lúc trước khi cậu ấy biết chị có bạn trai, cậu ấy từ Đài Bắc quay về tranh cãi với em." Nghĩ tới đây, anh liền nhịn không được trợn trắng mắt: "Từ nhỏ cậu ấy đối với chị đều có ham muốn giữ lấy, chị có thể đi hỏi Luật Nhân, Luật Anh, bọn họ cũng nhất định biết." Cũng giống như nhau, từ nhỏ ba người bọn họ thường bị Luật Dã uy hiếp, nội dung uy hiếp đương nhiên đều là liên quan đến chuyện của cậu ấy.

"Khụ!" Xém chút cô bị sặc nước canh.

Cả Luật Nhân, Luật Anh đều biết?

"Khụ, Bảo Dương, em thành thật nói cho chị biết, còn chuyện gì chị không biết không?" Quá khoa trương, uổng công cô tự nhận mình hiểu Luật Dã nhất, kết quả những người khác đều hiểu biết hơn cô: "Đúng rồi, còn tình hình sức khỏe của cậu ấy. Ngày đó chị nghe được thân thể cậu ấy không khỏe, rốt cuộc là chuyện gì? Hôm nay nhất định em phải nói cho rõ ràng."

"A... Chuyện đó ..." Đặt chén đũa xuống, Bảo Dương đảo mắt một vòng: "Chuyện đó chỉ là chúng tôi cảm thấy cậu ấy có chút vấn đề, nhưng cậu ấy lại phủ nhận nói không có, cho nên chúng tôi cũng không rõ ràng lắm."

"Em nói gì?"

Hài, muốn mình nói sao đây: "Chị..."

"Tại sao?"

"Chị trực tiếp hỏi cậu ấy không phải rõ ràng hơn sao?"

Anh đứng lên thu dọn chén dĩa bỏ vào bồn rửa chén.

"Đã hỏi, cậu ấy cũng nói với chị không có gì." Giữ hai lông mày cô bắt đầu hiện lên một ngọn núi nhỏ.

"Bởi vì chị dùng không đúng cách, heo."

Bảo Dương đi tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, bắt đầu truyền thụ loại phương pháp nào, mới có thể để cho cô đạt được đáp án muốn biết.

Tiếp theo, Bảo Linh Linh khiêm tốn nghe "Thầy giáo" giảng giải, mắt càng lúc càng trừng to.

Bảo Dương đang nói cái quái quỷ gì đây...

Chu Luật Dã đem xe chạy vào gara, nhìn đồng hồ, vậy mà đã mười một giờ đêm.

"Đồ đạc cứ đem ra trước, ngày mai cha sắp xếp." Chu Nghĩa đem một đống đồ nghề làm vườn mới mua được xuống xe, cầm trên tay một chậu hoa Mai dặn dò như một đứa bé: "Đi ngủ sớm một chút."

"Dạ." Sau khi đem tất cả đồ trên xe xuống, trở về phòng mình ở lầu ba, Chu Luật Dã chuẩn bị tắm rửa xong sẽ giải quyết công việc trên tay.

Vào phòng, anh đến bên cửa sổ xác nhận tình huống của phòng đối diện trước.

Đèn đã tắt, trong phòng một mảnh đen tối.

"Ngủ?" Hôm nay là thứ bảy, sao Linh Linh ngủ sớm như vậy.

Đồng hồ trên tường chỉ đúng mười một giờ.

"Quên đi." Ngài mai qua hỏi.

Hình ảnh cô nằm trên giường quá mê người, nếu hiện tại anh đi qua mà cô còn chưa ngủ, anh không dám nghĩ mình sẽ làm ra loại chuyện gì.

Mở máy vi tính chưa từng ngừng hoạt động, anh mở màn hình, tiếp theo đầu ngón tay gõ trên bàn phiếm mấy cái, đại khái xác nhận lại một lần, tiện tay đóng màn hình lại, đi vào phòng tắm.

Sau khi cửa phòng tắm đóng lại được vài giây, mắc kẹt rồi, cửa sổ sát đất lặng lẽ bị mở ra.

Bảo Linh Linh rón ra rón rén từ bên ngoài cửa sổ bò vào.

Ô, thì ra làm trộm là một chuyện khủng bố đến như vậy, trái tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.

Không biết phương pháp của Bảo Dương có hữu hiệu hay không? Hiện tại mới là bước đầu tiên của kế hoạch, cô khẩn trương đến muốn phát bệnh tim, nếu không thực hiện được, xem cô làm sao dạy dỗ cậu ta.

Không được! Không thể khẩn trương, không thể khẩn trương! Bảo Linh Linh, nhất định phải bình tĩnh một chút.

Đúng, trấn định.

Ánh mắt cô đảo một vòng, cuối cùng rơi vào cái bàn đặt sát cửa, nhìn cái máy vi tính cũ kỹ.

Mở nhạc, mới có thể thư giãn cảm xúc của cô, đến lúc cô chấp hành nhiệm vụ có lẽ cũng sẽ giúp ích được một chút.

Cô khởi động máy vi tính, cũng nhớ rõ những bước rắc rối của cái máy vi tính này, khác với những cái máy khác, cô không dám lộn xộn.

Chốc lát đã khởi động xong máy vi tính, tốc độ nhanh đến nỗi làm cho cô có chút kinh ngạc, cô lập tức chuyên tâm tìm bài hát.

"Kỳ quái..." Cũng là một cái máy, nhưng sao những phần mềm trong máy tính này lại xa lạ như vậy?

Mà cô cũng không tìm thấy những phần mềm mở nhạc thông thường?

"Làm cái gì bây giờ?" Mở file nhạc trong máy, cũng không có gì.

Cô không từ bỏ ý định bắt đầu mở từng tập tin.

"Mình không tin không tìm được bài hát nào." Cô vội vàng click chuột trên tay, từng giây từng phút trôi qua, cô càng thêm lo lẳng người trong phòng tắm có thể đi ra bất cứ lúc nào.

Kiểm tra một tập tin nữa, cuối cùng, cô thấy một folder chứa rất nhiều phim ảnh.

"Không có nhạc, có phim cũng được đi." Ít nhất cũng có tiếng.

Cô cũng không lo lắng nhiều, tiện tay click chuột hai lần vào một tập tin, sau đó... lập tức hối hận.

Cô trừng mắt nhìn màn hình trước mặt, lại quay đầu, trừng mắt nhìn màn hình 51 inch phát cùng lúc sau lưng cô.

Hai cái màn hình, một lớn một nhỏ, bên trong hình ảnh y chang nhau. Một người đàn ông, một phụ nữ, một ở trên, một ở dưới, cả hai người đều không mảnh vải...

Phim X!

Trước tiên, từ này lập tức hiện lên trong đầu cô.

"Đáng chết... sao không tắt được?" Cứu người... cô muốn tìm một chút âm thanh để thư giãn, nhưng loại phim này càng làm cho cô khẩn trương hơn, cảm xúc nhưng muốn nổ tung.

May mắn âm thanh của tivi rất nhỏ, nếu không người cách vách hoặc dưới lầu nghe được, có lẽ từ đây cô không có can đảm gặp người. Tuy rằng tiếng động không phải từ trong phòng cô truyền ra, nhưng có tật giật mình...

"Cứu mạng... Sao không tắt được." Loa lại phát ra tiếng, trong màn hình đã đến cao trào tiếng thở gấp lúc lớn lúc nhỏ, có tiếng thét chói tai, làm cho cô khẩn trương đến nỗi dạ dày cũng co rút.

Nhưng mặc kệ cô click chuột như thế nào, gõ bàn phím ra sao, bộ phim vẫn như cũ trình chiếu. Cô nửa ngồi trước máy vi tính, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

Chu Luật Dã bước ra khỏi phòng tắm, đập vào mắt là một màn này.

Cô ấy đang làm cái gì? “Linh Linh.”

A! Bảo Linh Linh nghe tiếng, gần như là bị dọa nhảy dựng lên.

“Không có việc gì, không có việc gì! Em trở về phòng ngủ đây, ngủ ngon.” Lúc này, quản cái khỉ gì mà phương pháp với chả nhiệm vụ, lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng chạy về phòng mình, vờ như toàn bộ chuyện này đều không phát sinh.

“Linh Linh.” Giọng anh âm trầm, giống như đang cảnh cáo cô, đừng nghĩ chuồn được.

Mới bước được hai bước, nghe được giọng nói cảnh cáo của anh, cô đành ngậm ngùi quay lại.

“Muộn rồi, nên ngủ thôi.” A... cô đúng là càng ngày càng vô dụng, vậy mà lại sợ giọng nói cảnh cáo của Luật Dã mà không dám đào tẩu, nhất định là do đang làm việc xấu bị bắt tại trận đây mà! Ài, làm người thật sự không nên làm chuyện xấu mà.

Đầu cô vẫn luôn cúi thấp, không dám nhìn thẳng anh, nhưng thỉnh thoảng lại vụng trộm liếc anh vài cái.

Trên người anh chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, mái tóc đen tuyền ướt sũng, đuôi tóc còn ướt, vài giọt nước chảy từ cổ xuống vai, lướt qua cơ ngực đang lên xuống theo hô hấp, lại lướt qua cơ bụng mê người, tiếp đó biến mất tại nơi nào đó...

A... phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn! Mà sao cô lại cảm thấy tim đập nhanh khi thấy cái chỗ đó nhỉ?

Bảo Linh Linh khẩn trương thu hồi ánh mắt.

Chu Luật Dã không thèm để ý trên người vẫn còn nhỏ nước, trực tiếp đi đến bên giường ngồi xuống, quét mắt nhìn qua màn hình tinh thể lỏng 51 inch kia, rồi lại chuyển tầm mắt sang người cô gái nhỏ nào đó.

Hấp dẫn mắt của anh, chính là hình ảnh một cô gái nào đó mặc áo khoác bằng voan mỏng.

Voan mỏng? Cô nhóc của anh lại mặc đồ voan mỏng?

Ánh mắt anh trở nên âm u.

“Linh Linh, lại đây.” Anh vẫy cô lại gần nhưng ánh mắt vẫn thủy chung không dám nhìn thẳng cô.

Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?

“A...” Cô một bộ dáng tráng sĩ bóp cổ tay lừng lẫy, không tình nguyện nâng gót đi về phía anh.

“Sao lại lề mề như vậy, em tới phòng anh để xem phim A?” Dù tận lực muốn bỏ qua hình ảnh trước mắt nhưng âm thanh thở dốc trong loa truyền đến khiến anh có muốn mặc kệ cũng không có biện pháp.

“Em đâu có biết anh lại để ngay phim A ở trên desktop chứ...” Cô nhỏ giọng phản bác. “Đúng là anh có dùng để làm tư liệu.” Khóe miệng anh hơi nhếch.

Ba anh em bọn họ, chỉ có lão mẹ là người phụ nữ duy nhất trong nhà, mà lão mẹ của bọn họ chắc chắn sẽ không đụng vào máy tính, nên việc để phim A ở ngay trên màn hình desktop cũng là bình thường.

“Sao cũng được, nhanh tắt nó đi!” Mặt cô đỏ bừng khẽ quát.

Ông trời, cô biết mình sai rồi! Lần đầu tiên làm chuyện xấu đã bị người ta bắt ngay tại trận, lại còn bị giáp mặt quở trách, lần sau cô cũng không dám nữa!

“Không xem nữa sao? Anh có thể xem cùng em mà.” Anh cười hỏi lại. Bộ dáng cô thẹn thùng thật đúng là cảnh đẹp ý vui, khiến cho anh không khỏi nảy ra ý nghĩa trêu chọc cô.

“Chu Luật Dã!” Bảo Linh Linh cuối cùng cũng chuyển ánh mắt về phía anh, nói chính xác là đang trừng anh, nhưng trên khuôn mặt đỏ bừng của cô lại hoàn toàn không biểu hiện tức giận, ngược lại nhìn giống như đang làm nũng hơn.

“Rồi rồi...” Anh lập tức đầu hàng, cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn bấm vài cái, hình ảnh trên máy tính lập tức biến mất, máy tính cũng tự động tắt luôn.

Phản ứng quá mức của cô nhóc trước mắt này rất kích thích giác quan của anh, cộng thêm tiếng thở gấp không ngừng truyền ra từ loa, nếu không nhanh tắt đi, chỉ sợ lý trí của anh cũng sẽ nhanh chóng bay mất.

Thấy hình ảnh nóng bỏng mắt kia đã biến mất, Bảo Linh Linh như được trút gánh nặng mà thở phào một hơi.

“Máy tính của anh đúng là kỳ quái, lần sau em cũng không dám đụng vào nữa.”

“Máy của anh đã được sửa chữa qua, nếu em muốn dùng thì lần sau anh sẽ dạy em.”

Nếu không phải máy tính của mình đã được sửa qua, anh đại khái cũng không nghĩ sẽ được nhìn thấy một màn thú vị như vậy.

“Đèn trong phòng em cũng đã tắt, anh cứ tưởng em đã ngủ rồi.” Anh lười biếng dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm cô nói. Ý là, đối với chuyện cô xuất hiện ở phòng anh rất đáng ngờ.

“Em...” Làm sao đây? Làm sao đây? Hiện tại phải làm sao đây?

Có nên tiến hành theo kế hoạch vốn có không? Tuy giữa chừng có phát sinh nhưng hiện tại bắt cô giải thích tại sao mình lại xuất hiện ở đây, cô nghĩ nát óc cũng không ra được một cái lý do...

Bảo Linh Linh lâm vào trầm tư.

Nhìn biểu tình biến hóa đầy phong phú của cô gái nhỏ trước mắt, anh cũng không vội muốn nghe đáp án, chỉ là lẳng lặng dựa vào trên giường chờ.

Cuối cùng, biểu tình của cô giống như là đã ra được quyết định gì đó rất trọng đại.

“Luật Dã.” Chủ động đến bên giường ngồi xuống. Một tay Bảo Linh Linh thuận thế đặt lên trên eo của anh.

“Hửm?” Trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo, giọng điệu làm nũng này quá không bình thường.

“Anh có thấy nóng không?” Cô nháy nháy mắt, nhìn anh chằm chằm.

Thần kinh toàn thân Chu Luật Dã đều căng thẳng lên nhưng ngoài mặt vẫn giả dạng bất động thanh sắc.

“Hẳn là không.” Toàn thân anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, sao có thể thấy nóng được?

“Vậy à...” Ách, không phải Bảo Dương nói, những lúc như thế này thân thể người đàn ông sẽ nóng lên mà?

Chẳng lẽ là do cô chưa làm đúng?

“Luật Dã.”

“Hửm?”

“Em!” Cô có chút do dự cắn môi phấn nộn, “Em... giống như...”

“Xảy ra chuyện gì?” Anh bắt đầu thấy hối hận vừa rồi không trực tiếp bảo cô trở về phòng rồi.

Cô đây là muốn khảo nghiệm sự tự chủ của anh sao? Chết tiệt là anh không nắm chắc...

“Em có chút nóng!” Hạ quyết tâm, cô cuối cùng lấy hết dũng khí nói ra câu nói kia, tiếp đó liền đưa tay kéo áo khoác xuống.

Trời ạ! Cô sống hai mươi mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên quyến rũ đàn ông đấy! Cũng không biết phương pháp này có hiệu quả hay không?

“Linh Linh!” Chu Luật Dã nhanh tay lẹ mắt, lập tức bắt được tay cô, ngăn không cho cô tiếp tục cởi áo.

“Hả?” Không đúng sao? Sao phản ứng của Luật Dã lại không đúng như cô mong muốn vậy, còn có giọng điệu của anh nghe như đang rất tức giận? Đáng chết, tiểu tử Bảo Dương kia dám lừa gạt cô!

“Rốt cuộc là em muốn làm gì?” Giọng nói trầm thấp lập tức ngắt lời cô.

“Em...” Nói sao đây?

Không chỉ giọng nói, mà biểu tình trên mặt anh cũng lạnh xuống vài phần, “Linh Linh!”

Nếu cô muốn khiêu chiến sự tự chủ của anh, vậy cô thắng, nhưng anh không muốn làm cô sợ, lại càng không muốn làm tổn thương cô, hiện còn chưa biết được quyết định của cô, anh không dám manh động.

“Anh quát em?” Biểu tình này thật đáng sợ. Cô ủy khuất mím môi.

“Không có.” Ài! Đừng hành hạ anh nữa.

“Biểu tình đánh sợ như vậy còn nói không có!” Cô ủy khuất lên án, “Em chưa từng quyến rũ đàn ông bao giờ, cũng không biết phải làm như thế nào, anh đã không cho em quyến rũ anh thì thôi, tại sao còn quát em?”

Cô bỗng kinh hô một tiếng, trong nháy mắt đã bị anh đè bên dưới.

“Em muốn quyến rũ anh?” Chỉ bằng những lời này, liền đủ để anh hủy bỏ lệnh cấm.

“Đúng!” Cô mặc kệ kêu to, “Ai bảo anh cái gì cũng không nói cho em biết, thân thể anh cũng đâu có vấn đề? Bảo Dương nói, nếu em quyến rũ anh, anh sẽ nói cho em biết hết! Tiểu tử kia vậy mà lại lừa em, cũng không nghĩ lại thường ngày lão nương đây đối đãi với cậu ta không tệ, vậy mà cậu ta...”

“Linh Linh!” Chu Luật Dã dở khóc dở cười cắt ngang lời nói lảm nhảm của cô.

Thì ra là chủ ý của Bảo Dương.

“Vậy em có nghĩ tới sau khi em quyến rũ được anh rồi sẽ xảy ra chuyện gì không?” Bảo bối này vĩnh viễn là tử huyệt của anh, tên cũng đã lên dây, nhưng anh vẫn nhẫn nhịn muốn xác định rõ ràng, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm cô sợ hoặc tổn thương cô.

“Sau khi anh bị em quyến rũ à...” Cô lặp lại câu nói cảu anh. Sau khi quyến rũ thành công, cô đương nhiên biết sẽ xảy ra chuyện gì rồi. Xin nhờ, hiện tại là lúc nào rồi, bọn họ cũng 26 tuổi rồi, kể cả chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy rồi!

“Hửm?” Nếu cô còn không nhanh trả lời, chỉ sợ anh muốn điên rồi.

“Anh nghĩ em là học sinh tiểu học sao?” Không, chỉ sợ hiện tại học sinh tiểu học cũng đã trưởng thành vượt quá tưởng tượng rồi.

Chu Luật Dã trừng cô, “Em thật sự muốn biết thân thể anh có vấn đề gì?”

“Vô nghĩa, anh đừng hòng đùa em!” Nếu anh không thành thật trả lời, cô liền cắn chết anh!

“Anh là lần đầu tiên.”

“Cái gì?”

“Anh là xử nam.”

“Hả?” Lần này cô nghe rõ ràng, lại không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể trừng mắt thật to nhìn anh.

“Bởi vì nguyên nhân này, cho nên bọn Bảo Dương mới nói anh có vấn đề.” Đáp án cuối cùng đã được công bố.

“A.......” Đây thật sự là một vấn đề rất lớn, “Cho nên?”

Cô gái này đúng là bạo gan thật.

“Cho nên anh nói anh không có vấn đề.” Anh trực tiếp ấn nơi căng cứng của mình vào chỗ mềm mại của cô, chứng thật câu trả lời của mình, cũng rước lấy một tiếng thét kinh hãi của cô.

“Em đã biết hậu quả của việc quyến rũ anh là gì, đáp án cũng đã có, còn bắt anh làm Liễu Hạ Huệ thì có vẻ không được công bằng lắm nhỉ?” Anh cũng không làm được.

“Em lại chưa nói không cho anh...” Cô nhỏ giọng cãi lại.

Cô nhóc này thật sự muốn hành chết anh! “Em biết không? Em không cần làm bất kì hành động quyến rũ nào, nhưng anh lúc nào cũng cảm thấy em đang quyến rũ anh.”

“Ưm!” Lời nói kế tiếp, đều bị môi mỏng của anh nuốt hết.

Anh dễ dàng cạy mở được miệng nhỏ của cô, tiến quân thần tốc, không ngừng quấn lấy cái lưỡi thơm tho kia, tham lam mút lấy mật dịch trong miệng cô, giống như đã khát vọng từ lâu, muốn thỏa mãn bằng cách hôn càng sâu.

Mà tay anh cũng không nhàn rỗi, lưu loát tiến vào trong áo khoác của cô mò mẫm từng tấc thịt. Nhưng mới mò mẫm không được bao lâu, anh cảm giác có gì đó không đúng, liền đưa tay kéo hẳn áo khoác của cô xuống, mà cảnh tượng trước mắt quả nhiên xác minh xúc cảm của anh không có lầm.

“Em hơi quá đáng!” Anh hít một hơi.

Dưới áo khoác cô chỉ có mặc một cái áo bằng sa mỏng màu hồng nhạt, ngay cả nội y cũng không mặc.

Cô quả thật hạ quyết tâm muốn quyến rũ anh.

“Luật Dã!” Cô có chút bất an kéo kéo áo khoác bị mở rộng, muốn che thân thể trước ánh mắt nóng rực của anh.

“Đừng che.” Anh bắt lấy tay anh, rất nhanh cởi hết đống chướng ngại vật trên người cô. “Linh Linh, em thật đẹp!” Ánh mắt nóng rực như muốn khắc sâu bộ dáng của cô vào đầu, không nỡ bỏ qua mỗi tấc da thịt của cô.

Thân thể trắng nõn kia đã sớm bị nhuộm đỏ vì e lệ, theo hô hấp, hai khỏa tròn trịa đang lắc lư, nụ hoa xinh xắn phía trên giống như đang dụ dỗ anh!

Hô hấp của anh cứng lại, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa đã mong chờ từ lâu, động tình cắn mút.

“A!” Khoái cảm thình lình ập đến khiến toàn thân Bảo Linh Linh không tự chủ được run rẩy, than nhẹ ra tiếng.

Không để ý cô thở gấp, đầu lưỡi anh tiếp tục đùa giỡn nụ hoa xinh xắn, khi thì mút, khi thì liếm, khiến cô run rẩy từng trận, thậm chí còn ưỡn cong người theo bản năng, càng khiến cho nụ hoa được tiếp xúc gần hơn với miệng anh, mãi đến khi chặt chẽ.

Hơi thở thô ráp tiếp tục tìm kiếm trên thân thể cô, dọc theo ngực cô, xuống eo, bụng, mãi đến khi tìm được hang động bí ẩn kia. Anh lấy ngón tay nhẹ nhàng ấn vào hoa hạch, nhất thời chất lỏng tràn ra.

“Không!” Bảo Linh Linh xấu hổ nghĩ muốn ngăn cản, nhưng hai chân bị anh dùng đùi chặn mở ra, không chỗ nào che dấu.

Chuyện này có thể sao?

Chu Luật Dã cũng nơm nớp lo sợ nâng mông của cô lên, đặt phái nam cứng rắn của mình tại cửa hoa cốc của cô, nhẹ nhàng ma xát vài cái, mãi đến khi nơi đó trào ra thật nhiều mật dịch mới chậm rãi đẩy vào.

“A!” Một tiếng kêu yêu kiều và một tiếng gầm nhẹ đồng thời vang lên.

“Linh Linh, em thật là chặt!” Anh biểu tình thống khổ dừng lại, không dám gắng gượng đẩy vào sâu hơn nữa.

Xem biểu tình kia, là người đàn ông thừa nhận mọi thống khổ cũng không mảy may làm tổn thương cô gái.

“Luật Dã, anh có sao không?” Tuy lúc anh tiến thẳng vào, một cơn đau sâu sắc đánh úp lại, nhưng không bao lâu, bụng dưới truyền đến cảm giác giống như có vô số con kiến nhỏ đang cắn cô cùng với cảm giác trống rỗng.

Hít một hơi thật sâu, Chu Luật Dã chuyển tầm mắt nhìn cô. “Không có việc gì.”

“Lần đầu tiên của đàn ông cũng đau sao?” Nhìn vẻ mặt anh, nháy mắt cô cảm thấy mọi đau đớn trên người đều biến mất. Chẳng lẽ là do cô cũng biết được anh là xử nữ giống mình sao?

“Anh không biết có phải là do lần đầu tiên hay không.” Nơi đó bị thắt chặt khiến anh vừa thống khổ vừa vui thích, cảm xúc mâu thuẫn kích thích không ngừng cắn nuốt lý trí của anh.

“Linh Linh.”

“Ừ?”

“Có khả năng anh sẽ không trụ được lâu.”

“Cái gì?”

“Lần đầu tiên quá nhạy cảm!”

“Em giống như là hiểu mà lại không hiểu lắm.” Cô cái hiểu cái không đáp lại.

“Vậy chúng ta cùng nhau học nhé?” Tự chủ của anh đã hoàn toàn bị phá vỡ, một đường thẳng tiến, khiến cho phái nam căng cứng hoàn toàn chôn vùi ở trong nơi mềm mại của cô, cũng khiến cho những lời chưa kịp ra khỏi miệng của cô chuyển thành tiếng ngâm nga đầy yêu kiều.

“A!” Cảm giác đau kết hợp với khoái cảm xa lạ khiến đầu óc cô trống rỗng.

Anh bắt đầu làm càn tại trong cơ thể cô, không ngừng ra vào, ma xát trong vùng đất mềm mại của cô, cảm xúc kích thích trước đây chưa từng được trải nghiệm này khiến anh phát ra một tiếng gầm nhẹ như dã thú.

Không cách nào chống cự được sự mãnh liệt của anh, Bảo Linh Linh chỉ có thể bất lực cố ôm lấy cổ anh, một lần lại một lần cảm thụ sự xâm nhập như vũ bão kia, miệng phát ra những tiếng ngâm yêu kiều.

Mãi đến khi mặt trời ló lên ở phương Đông, Chu Luật Dã mới thỏa mãn mà buông tha cho cô gái nhỏ toàn thân đã xụi lơ, đến khí lực để bấu ví anh cũng không có. Anh để cô nằm lại ngay ngắn trên giường, cẩn thận như đang che chở một món bảo bối đáng quý, sau khi đắp kín chăn cũng chui luôn vào trong, ôm eo cô.

“Anh yêu em, bảo bối.” Anh nói nhỏ bên tai cô, tiếp đó lại đặt lên gương mặt non mềm của cô một nụ hôn, rồi thỏa mãn đi tìm Chu Công đánh cờ.

Cuối cùng cô cũng đã thuộc về anh rồi.

Trên giường, hai người đều nở một nụ cười ngọt ngào trong mộng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.