Trở về truyện

Trộm Vợ Trước, Dụ Vợ Sau - Chương 4: Chương 4

Trộm Vợ Trước, Dụ Vợ Sau

4 Chương 4: Chương 4

Hai người cùng trở lại lớp học của Bảo Linh Linh, quả nhiên toàn bộ đám động vật giống cái xông tới.

Kể cũng lạ, bình thường Chu Luật Dã cho dù đối với ai cũng là một dáng vẻ lạnh nhạt, nhưng ở trước mặt Bảo Linh Linh thì hoàn toàn khác, cũng nhờ vậy mà bạn cùng lớp của cô được may theo, tuy anh đối với các cô ấy không đến mức thân thiết, nhưng ít ra cũng sẽ không cho một khuôn mặt của người chết.

“Luật Dã học đệ, có muốn ăn chân gà không?”

“Bạn Luật Dã, có muốn uống hồng trà hương lúa mạch không?”

“Ăn bánh ngọt nhé?”

“Có muốn ăn pudding không? Tôi tự làm đó!”

Chu Luật Dã vừa mới ngồi xuống chỗ được một bạn học nhiệt tình nhường cho, ngay lập tức một đống thức ăn được tranh đoạt tiến cống.

Một đám tam cô lục bà cô một lời, tôi một câu, còn có người nhìn ra được anh sẽ không nổi giận ở trước mặt Bảo Linh Linh, đưa tay sờ anh mấy cái.

(Tam cô lục bà: chỉ những người phụ nữ lừa đảo, làm nghề bất chính, nhiều chuyện)

Cơm hộp đã được mở ra ở trước mặt từ lâu, Bảo Linh Linh lại bỗng nhiên cảm thấy nuốt không trôi.

Cô biết ngay sẽ là loại tình huống này mà.d_đàn#l,đ

Nhưng vì sao nhìn thấy nhiều bạn nữ vây quanh Luật Dã như vậy, thậm chí còn có người sờ cậu ấy, cô sẽ khó hiểu mà cảm thấy buồn bực?

Không phải bình thường cậu ta đối với các bạn nữ khác rất lạnh lùng sao? Bây giờ người ta thậm chí đã sờ cậu ta, cậu ta không tránh cũng không tức giận, hay cậu ta vốn rất hưởng thụ cảm giác được con gái vây quanh?

Cô đè nén cơn buồn bực, miếng ăn miếng không đảo cơm lung tung.

Khó ăn.

“Sao vậy?” Cuối cùng cũng ngăn được đội quân tóc dài đáng sợ kia, Chu Luật Dã quay đầu lại thì nhìn thấy cô giống như có thù hận với cơm trắng, dùng đũa chọc lung tung.

“Không có gì.” Nghe thấy giọng nói không rõ tình hình của anh, Bảo Linh Linh càng buồn bực. Cô ngay cả đầu cũng chưa nâng lên một chút, đổi sang chọc tôm cuốn.

Tên nhóc chết tiệt, thấy sắc quên chị! Nhìn cậu như thế chắc nhận được không ít đồ ăn, vậy thì tôm cuộn để tôi ăn!

“Nè, tôm cuộn nát rồi.” Đây không phải là kết thù với tôm cuộn chứ?

“Nát thì nát, tôi muốn ăn như vậy!”

Kẻ ngốc cũng nghe ra được lời nói của cô có vấn đề, thông minh như anh, đương nhiên cũng đã nhận ra.

“Không phải cho tôi?” Anh không dấu vết thăm dò.

“Cậu thu được một đống đồ ăn, không cần phần này của tôi đi.” Đồ xấu xa, đâm chết cậu.

Bảo Linh Linh vẫn không ngẩng đầu, dốc lòng đánh giết một con tôm không vừa mắt khác.

Nhìn động tác của cô, trong mắt anh thoáng hiện lên một ý cười.

“Tôi không nhận.” Anh trực tiếp giữ lấy đôi đũa trên tay cô, cứu vớt con tôm nhỏ vô tội kia, “Nếu chị không chia đồ ăn cho tôi, tôi sẽ chết đói.”

“Cậu --” Trừng mắt nhìn cái tay độc ác cướp đi đôi đũa của cô, ngẩng đầu nhìn, đúng là không thấy trên tay anh có cống phẩm gì, “Nếu cậu đói như vậy, sao không nhận thức ăn người ta tặng?” Quái lạ, đột nhiên tâm tình cô tốt lại rồi.

“Tôi chỉ muốn ăn của chị.” Phối hợp với lời của cô, Chu Luật Dã gắp một nữa tôm cuộn bị cô chọc nát, đưa vào miệng, cuối cùng, còn thấy chưa đủ mà liếm đôi đũa.

Bảo Linh Linh đơ ra trừng mắt nhìn anh một lúc lâu sau, vẫn nói không ra nửa câu nào.

Đó là đũa của cô mà!

Chắc là cô không ổn ở đâu đó, chứ nếu không thì sao có thể cảm thấy, lời nói và hành động vừa rồi của Luật Dã có hơi tình sắc?

Hai cái má này còn rất phối hợp mà nóng lên, má ơi – chắc chắn cô bị bệnh rồi!

“Trả đũa lại cho tôi.” Cảm thấy đã qua siêu lâu, Bảo Linh Linh cuối cùng chỉ nói ra được những lời này, “Tự đi mượn một đôi đũa sạch khác.”

“Không cần.” Anh tiếp tục cướp đoạt thức ăn trong cà mèn, mỗi khi chiếc đũa đụng vào môi anh, đều sẽ dừng lại thêm hai giây, nếu không phải nhẹ nhàng cắn đũa một cái, thì chính là vươn đầu lưỡi ra, lơ đãng tiếp xúc.

Nhìn hành động của anh, cô cảm thấy mặt mình sắp bị đốt cháy rồi!

May mà chỗ của cô ở bên cửa sổ, hướng Luật Dã đối mặt vừa vặn làm cho những người khác trong phòng học không thấy rõ lắm vẻ mặt của anh, nếu không chắc sẽ có người phun máu mũi nhỉ? Sao tên nhóc này lại có thể có loại hành động này?

“Cậu --” Thật vất vả đè cảm giác khác thường trong lòng xuống, trong miệng cô vừa có tiếng nói ra, đã bị đánh gãy ngay lập tức.d.đ&lê$quý{đôn

“Chị cũng biết, tôi không có kiên nhẫn gì đối với người khác.” Chu Luật Dã rất dịu dàng, nói từng chữ từng chữ: “Tuy rằng các chị ấy đều là bạn học và bạn bè của chị, nhưng vừa rồi tôi đã rất cố gắng để thoát khỏi sự nhiệt tình của bọn họ, chị còn muốn tôi đi mượn đũa, tôi không dám đảm bảo lát nữa có thể đang nói đến một nửa đã bị ép phải bày ra khuôn mặt khó chịu hay không đâu, nhé?” Ý tứ rất rõ ràng, anh sẽ để cho bạn học của cô ở bên cạnh anh ríu ra ríu rít, thậm chí là chạm vào anh, hoàn toàn là bởi vì cô, nếu không anh đã phát tác từ lâu.

Thình thịch – Thình thịch –

Đây là lần đầu Bảo Linh Linh cảm thấy tiếng tim đập của mình rõ ràng như vậy.

Lời nói của Luật Dã không có vấn đề, nhưng mà kết hợp với động tác, ngữ điệu...... của anh. Cuối cùng là anh có vấn đề? Hay là cô có vấn đề đây?

Cô ngu ngơ nhìn anh, lần đầu tiên trong cuộc đời nói không ra nửa lời đối với người khác.

Phản ứng rất tốt. Chu Luật Dã thu hết vẻ ngẩn ngơ của cô vào đáy mắt, ý cười bên khóe miệng càng đậm.

“Tôi về lớp học trước, chị cứ ăn từ từ.” Anh cười đặt đôi đũa ngang trên cà mèn.

Còn đùa tiếp nữa, chỉ sợ lại thành anh không khống chế được.

“Cậu --” Nghe thấy anh phải rời khỏi, Bảo Linh Linh cuối cùng mới tìm về giọng nói của mình một lần nữa, lại bị giọng nói quá mức ngọt ngấy đánh gãy.

“Linh Linh.” Anh đưa mặt tới gần phía trước một chút, dùng giọng chỉ có hai người có thể nghe thấy, gọi đặc biệt dịu dàng.

“Cái gì?” Cô run rẩy.

Hôm nay Luật Dã thật sự rất có vấn đề!

“Tôm cuộn ăn ngon lắm.” Anh cố ý dùng giọng nói lười biếng trầm thấp nói, sau đó cười đến mức vẻ mặt sáng lạn đứng dậy rời đi.

Cô cứng người tại chỗ, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng đã quên nói, ngây ngốc nhìn theo anh rời đi, mãi cho đến khi giọng nói của bạn tốt kéo cô về.

“Linh Linh, cậu phát ngốc cái gì vậy?” Ngô Dĩ Phương vừa bước vào lớp học, đã nhìn thấy bạn tốt đang mở to mắt nhìn cơm hộp ngẩn người. “Vừa rồi tớ gặp được Chu Luật Dã ở ngoài cửa đó, cậu ta muốn đến đây sao cậu không nói trước cho tớ biết một tiếng?” Hại cô chạy đi mua mấy thứ này nọ, bỏ qua cơ hội tiếp xúc gần gũi với soái ca.

“Đột nhiên muốn đến.” Cuối cùng cũng tìm về giọng nói của mình, cô chậm rãi vươn tay, cầm lấy đôi đũa như nặng nghìn cân.

“Tâm tình của cậu ta tốt lắm hả? Thấy cậu ta cười rất vui vẻ.” Hại cô được yêu mà sợ, không có Linh Linh ở bên cạnh, đây là lần đầu tiên thấy cậu ta cười vui vẻ như vậy.

Nghe vậy, Bảo Linh Linh cầm đôi đũa, bàn tay nhỏ nhắn đang chuẩn bị và cơm vào miệng cứng đờ.

“Có...... Có lẽ vậy.” Đáng ghét, cô lại nhớ lại hình ảnh vừa rồi.

Môi của Luật Dã, đầu lưỡi của Luật Dã, răng nanh của Luật Dã...... Giọng nói của Luật Dã......

Ôi -- Trời ơi!

Cô muốn đi ra ngoài rửa đôi đũa!

Nếu không có lẽ bữa cơm này còn chưa ăn xong, trái tim cô đã chịu không nổi mà bãi công trước.

“Cậu cười thực chướng mắt.”

“Liên quan gì tới cậu.” Sau khi Chu Luật Dã trở lại lớp học, nghe thấy Bảo Dương châm chọc, nháy mắt đổi thành một khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc, cũng là biểu tình các học sinh quen thuộc nhất.

“Dính chị tôi cũng dính chặt quá rồi.” Hai người ngồi kế nhau, Bảo Dương dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy nói chuyện với anh.d/đ.lê*quý#đôn

Hai vị vương tử cao gần bằng nhau ngồi ở góc cuối cùng bên phải của phòng học, chỉ cần hai người đều nghiêm mặt, quanh người sẽ không có nửa bạn học nào dám tới gần, cũng làm cho bọn họ không cần lo lắng nội dung trò chuyện sẽ bị nghe lén.

“Cậu lên cơn yêu mến chị gái?” Nghe được lời nói của cậu ta, Chu Luật Dã bắn qua một ánh mắt sắc bén.

“Cơn yêu mến chị gái của cậu có vẻ nặng đó?”

“Đi chết đi! Mẹ tôi không sinh con gái.”

“Chị ấy chỉ xem cậu như em trai.” Bảo Dương trực tiếp vạch trần.

“Cậu biến tính rồi hả?” Cũng đổi tên thành Bảo Linh Linh?

“Cậu đừng có giả ngu.” Cậu ta không hứng thú trừng mắt, “Chị ấy là chị của tôi!”

“Rồi sao?” Điều này không có nghĩa là cậu ta có thể lên tiếng thay cô ấy chứ?

“Cậu thật sự muốn theo đuổi chị ấy?” Bảo Dương vẫn có hơi không thể tin được.

Dù sao trẻ con hai nhà từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, trong đám trẻ con cũng chỉ có chị hai là bé gái, nên tự nhiên được những người khác bảo vệ. Trước khi lên trung học, cậu ta còn cảm thấy Luật Dã chỉ đơn thuần có vẻ thích dính lấy chị hai mà thôi, cũng giống như khi còn bé, cậu ta cũng thích chạy quanh theo sau mông chị hai.

Ai biết sau khi lên trung học, tình huống càng ngày càng không đúng, suy nghĩ của cậu ta càng thêm chín chắn, làm cho cậu ta nhận ra tất cả những ý muốn bảo hộ của Luật Dã đối với chị hai không tầm thường. Hơn nữa bây giờ Luật Dã đứng bên cạnh chị hai, cũng đã cao hơn cô nửa cái đầu, khiến cho cậu ta nhìn rõ được lòng dạ anh đối với chị hai không đơn giản.

“Có phải cậu quản quá rộng rồi hay không?” Người này là núi dựa của bọn họ, chứ không phải bờ biển ngăn cách.

“...... Cậu cảm thấy tôi có nên đổi phòng với chị tôi không?” Bảo Dương nhếch mày thật cao, cười khiêu khích.

Chu Luật Dã không đáp lời, chỉ hung tợn trừng cậu ta.

“Cậu cái tên này mỗi đêm đều chui vào phòng của chị tôi, chắc chắn đã ăn không ít kem.” Đều là thiếu niên mười bảy tuổi, cậu ta biết quần áo ở nhà của chị hai ở trong mắt người khác là cực kỳ dễ nhìn.

“Mẹ nó, muốn hỏi gì, nhanh!” Rủa nhẹ một tiếng, Chu Luật Dã tạm thời đầu hàng.

“Cuối cùng thì cậu thích chị tôi từ lúc nào vậy?” “Có phải cậu hỏi quá nhiều rồi hay không?” Vẻ mặt anh giận dữ biểu hiện tính nhẫn nại của anh đã gần tới cực hạn.

Một người là chị gái của nhà mình, một người khác là anh em cùng nhau lớn lên, cảm giác này nói sao cũng thấy quái dị.

“Quên đi quên đi.” Dù sao cậu biết không phải mới phát sinh hai ngày này là được rồi.

Sợ người phong lưu trước mắt này nổi lửa giận, nắm đấm khó chịu thật sự giáng xuống mặt cậu, vì vậy cậu vẫn nên thức thời ngậm miệng lại, không hỏi tới đi.

Nhưng nghĩ lại, hình tình cảm của Luật Dã với chị gái đã có từ sớm, người này, tính cách không tốt chút nào, ngay cả anh trai của chính mình cũng dám ra tay làm thịt. Từ lúc bọn họ còn đi nhà trẻ tới bây giờ, gần như năm nào bọn họ cũng đều học cùng một lớp, nhưng thật đúng là chưa thấy qua cậu ấy có vẻ mặt ôn hòa đối với ai giống như với chị gái vậy, thậm chí là dùng mọi cách để lấy lòng.

Đúng rồi, người này ở trước mặt chị gái vốn chính là một người khác!

“Đối diện cửa sổ phòng của chị gái, lúc đầu, hình như là anh cả Luật Nhân nhỉ?” Bỗng nhiên, cậu lại nghĩ tới.

Trong trí nhớ của cậu, trước khi lên trung học, thì căn phòng đó vẫn còn là phòng của con cả nhà họ Chu, anh Luật Nhân.

“Anh Luật Nhân và anh Luật Anh cũng biết!” Xem ra, bọn họ bị cậu ta ăn hiếp quá nhiều là có liên quan đến chuyện của chị gáí.

“Chậc, thật không nghĩ tới, nếu không phải tôi nhìn ra, cậu thật đúng là cũng không nói, còn có anh của cậu cũng......”

Ánh mắt Chu Luật Dã lạnh lùng nhìn Bảo Dương đang lải nhải nói liên tục, tuy rằng anh rất muốn bảo cậu ta ngậm miệng lại, nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định không để ý tới cậu ta, tùy cậu ta tự mình nói cho chán.

Ai bảo về sau có thể anh còn cần tới Bảo Dương hỗ trợ làm nội ứng chứ, vẫn là khắc chế một chút mới tốt.

Du lịch ba ngày mới kết thúc, trong trường nhất thời thiếu đi một nhóm học sinh năm thứ ba, khiến cho toàn trường im lặng đi rất nhiều. Chỉ là ba ngày này, vẻ mặt của Chu Luật Dã lại âm trầm giống như nợ mấy trăm triệu vậy, ngay cả bạn học đã sớm thành thói quen vời gương mặt thối của anh cũng không hiểu vì sao đột nhiên anh lại khủng bố hơn lúc trước vài phần, chỉ có Bảo Dương ngồi ở bên cạnh anh mới biết anh đang khó chịu cái gì.

May mắn, ba ngày nhanh chóng đi qua, sau khi kết thúc chuyến du lịch, học sinh năm ba trở lại trường học, sân trường lại khôi phục náo nhiệt như bình thường, mà vẻ mặt như sẽ có người chết của Chu Luật Dã cũng hơi hiền lành đi một chút.

“Thật hay giả? Bảo Linh Linh?”

Nghe được cái tên quen thuộc, vốn là muốn đi vứt rác, bước chân Chu Luật Dã chợt dừng lại.

Linh Linh? Anh dừng bước chân lại, vểnh tai nghe nội dung cuộc nói chuyện.

“Hối hận không đi sao!”

“Mẹ, giờ mới nói! Thật hay giả?”

“Kkkk, thật 100%, vừa trắng vừa tròn.”

“Fuck! Làm sao mà cậu thấy?”

“Chiến thuật biển người đó, các cô ấy chung phòng với một cô em xinh đẹp, đêm đó đám người chúng tở bỏ sang phòng các cô ấy chơi bài, chờ các cô ấy luân phiên tắm rửa......” Một giọng nam hăng hái mang theo một chút đắc ý kể lại quá trình “phạm án”, “Thật sự siêu đúng giờ! Làn da vô cùng trắng, cái mông vừa tròn vừa vểnh, đặc biệt là “đồi núi” của cô ấy, thật sự lớn hơn em gái cậu lần trước......”

Cách cánh cửa sắt, người bên trong nhiệt liệt thảo luận, còn người bên ngoài sắc mặt càng ngày càng u ám.

“Hô -- hô --”

Trên tay Bảo Linh Linh cầm cái cặp sách, dùng tốc độ sánh ngang chạy trăm mét trở về nhà.

Cô trở về căn phòng của mình, tùy ý quăng cặp sách, một giây cũng không lãng phí mở khóa cửa sổ sát đất nhảy ra ngoài.

Tiến vào phòng đối diện, chỉ thấy anh cả Luật Nhân, anh hai Luật Anh, một người đứng ở bên giường, một người ngồi ở dưới đất, mà chủ nhân của căn phòng lại đang cúi đầu, xếp bằng ngồi ở trên giường.

“Cậu đánh nhau với người ta?” Ngay cả chào hỏi cũng đều không, cô trực tiếp chất vấn người ngồi trên giường.

Hai người còn lại nhìn nhau một cái, sau đó lặng lẽ rời khỏi căn phòng, để lại không gian cho hai người bọn họ.

“Luật Dã! Cậu đánh nhau với người khác?” Thấy người ngồi ở trên giường không trả lời, cô lại hỏi thêm một lần nữa.

Lúc ở trường học nghe thấy, quả thực cô không dám tin!

Ngày kỉ niệm thành lập trường hơn một năm trước, khi biết tin tức xe cứu thương vào trường học đưa anh đi, đã khiến cho cô lo lắng đến đứng ngồi không yên, lần này, xe cứu thương lại vào trường học, tuy rằng bị đưa đi là một người khác, nhưng lại là bởi vì anh!

Khi cô nghe được, cô nóng lòng giơ tay nói với thầy giáo muốn về sớm, sau đó thì lập tức về nhà.

“Ừ.” Rốt cuộc Chu Luật Dã có trả lời, chỉ thấy anh chậm rãi chôn mặt ở giữa hai chân, có khuynh hướng lệch về một bên, thản nhiên đáp.

Trong phòng, không khí nhất thời có chút căng thẳng.

“Cậu quay mặt qua đây.” Hai người im lặng hồi lâu, rốt cuộc vẫn là Bảo Linh Linh đánh vỡ trầm mặc, nhưng người trên giường cũng không động đậy.

“Luật Dã.” May mà cô trực tiếp ngồi trên giường, đối mặt với phương hướng của cậu.

Quả nhiên --

Bên kia bị đưa đi bệnh viện, bên này cũng sẽ không quá tốt, tuy rằng anh không có xưng như đầu heo, nhưng cũng thâm tím vài chỗ.

“Thoa thuốc chưa?” Chân mày cô càng níu chặt, nhìn thấy nhiều vết thương, chân mày càng nhíu chặt thêm.

Bình tĩnh hé ra khuôn mặt, đôi mắt đen dừng lại ở trên người cô nhìn thật lâu. “Thoa rồi.” Lúc sau, cuối cùng anh cũng mở miệng.

Bảo Linh Linh có thể cảm nhận được tức giận trên người anh, nhưng cô lại không biết nguyên nhân.

“Trên người thì sao?” Cô rất muốn hỏi rốt cuộc là có chuyện gì mà có thể khiến anh tức giận đến đánh nhau với người khác như vậy, nhưng hiện tại lực chú ý của cô, đều đặt trên những vết thương trên người anh.

“Thoa rồi.” anh vươn tay, vuốt lên chân mày đang nhíu chặt của cô.

Khi anh dùng tay xoa, Bảo Linh Linh chỉ cảm thấy ấm ức dâng lên, nước mắt không chịu khống chế của cô, một giọt lại một giọt chảy xuống từ khóe mắt.

Đáng chết! “Linh Linh, đừng khóc.” Vốn là vẻ mặt Chu Luật Dã vẫn còn tức giận, ngay lập tức biến sắc mặt.

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cô khóc do bị cha mẹ đánh, thì ngay cả khi còn bé đánh nhau bị thương vì cậu và Bảo Dương, cô cũng không kêu đau, nhưng lúc này lại không báo trước đã khóc......

ạm có chút không biết phải làm sao, chỉ có thể không ngừng lau nước mắt cô đang chảy xuống.

“Tại sao phải đánh nhau? Không biết chúng tôi sẽ lo lắng sao?” anh nói một câu đừng khóc lại giống như là một câu thần chú, sau khi nghe được ngược lại càng khiến cô khóc to hơn.

“Thực xin lỗi, tôi không sao, không cần lo lắng.” anh né tránh đi vấn đề không trả lời, chỉ chuyên tâm trấn an cô, nhưng anh lau thế nào cũng lau không hết nước mắt, cuối cùng anh trực tiếp ôm cô vào lòng.

Hơi thở thuộc về nam giới, hòa trộn cùng mùi thuốc nước vây quanh Bảo Linh Linh. Cô cứ như vậy lẳng lặng bị ôm lấy, qua một lát --

“Máy xe! Cũng không phải tôi bị đánh, tôi khóc cái gì chứ?” Hương vị quen thuộc làm cho cô vô hình cảm thấy rất yên bình, bị ôm vào trong ngực, đầu óc cô rất nhanh khôi phục vận chuyển.

Nghe vậy, ạm bật cười. “Đúng vậy, người bị đau là tôi, chị khóc cái gì chứ?”

“Cậu cũng biết đau? Cậu không biết khi tôi nghe được cậu đánh nhau với người khác, đối phương còn bị xe cứu thương đưa đi, tôi đã rất nỏng nảy!” Cô giận trừng mắt nhìn cậu, nước mắt vừa rồi giống phù dung sớm nở tối tàn, chỉ lưu lại một chút dấu vết ở trên khuôn mặt.

“Tôi và người khác đánh nhau?” anh cảm thấy buồn cười.

“Làm ơn! Cậu là em của tôi nha!” Cô không suy nghĩ, giọng nói mười phần đương nhiên.

Nghe vậy, đáy mắt anh hiện lên một chút không hờn giận, nhưng ngay lập tức biến mất.

Em của cô?

Trong khoảng thời gian này, anh luôn cố ý tiếp cận cô, nhưng mà hiện tại tiểu thư bị anh ôm vào trong ngực này, một bàn tay còn đặt ở trên đùi anh, hành động cũng không thấy khác thường...... hai người đều đã có hành động thân thiết với nhau như vậy, cô vẫn là đơn thuần cho rằng anh chỉ là em của cô?

Tay của anh, đặt lên cái trán của cô: “Không phát sốt .”

Bảo Linh Linh không hiểu nhìn hành động bất ngờ của anh, vẻ mặt nghi ngờ hỏi, “Cái gì?”

“Chị không phát sốt.” anh lặp lại một lần nữa.

“Cậu bị đánh đến hỏng đầu rồi sao?” Lúc này đổi lại là tay cô đặt vào cái trán của anh, trong nháy mắt, ánh mắt hiện lên một chút lo lắng.

“Hay là cận thị?” Vừa nói, một tay anh vừa nắm lấy gương mặt của cô, giống như muốn kiểm tra đôi mắt của cô.

“Chu Luật Dã!” Không để ý đến vết thương trên mặt anh, một trái một phải từ hai phía đánh lên mặt anh, “Cuối cùng cậu muốn làm cái gì?”

“Đau......” Bị đau buông cô ra, anh nhanh chóng lui ra phía sau, dùng hai tay bảo vệ khuôn mặt tuấn tú của mình, để tránh lọt vào công kích lần thứ hai.

“Tôi nghĩ đầu óc cậu bị đánh hỏng rồi.” Bảo Linh Linh liếc măt xem thường một cái, nhưng nghe thấy anh ai kêu vẫn là có chút không đành lòng, “Lại đây, tôi xem xem!” cô vẫy tay với anh.

“Tôi không cần, ánh mắt cô không linh nghiệm.” anh lắc đầu, vẻ mặt ủy khuất lên án.

Mắt hạnh xinh đẹp bắt đầu toát ra một ngọn lửa. “Tốt nhất cậu hãy nói rõ ràng cho tôi!” Cô ngồi chồm hỗm ở trên giường, nửa người trên thẳng tắp, biểu tình hung hãn giống như mưa gió muốn đến.

“Tôi không họ Bảo.” Hai tay anh vẫn đang sống chết che chở mặt của mình.

“Dĩ nhiên!” Đùa cô à?

“Vừa rồi chị nói tôi là em của chị.” Giọng nói mười phần trách mắng.

“Cậu và Bảo Dương vốn đều là em của tôi!” Cô trợn trắng mắt.

Còn tưởng rằng anh đang nói nhảm cái gì, thì ra là cái này.

Chu Luật Dã nhíu mi. “Tôi không phải.”

“Đúng – cậu không phải họ Bảo, cậu họ Chu, cho nên Bảo Dương là em ruột tôi, còn cậu là em Chu.” Cô lười tranh cãi với anh.

“Tôi thật sự không muốn làm em chị.” Nghe cô dùng giọng điệu dỗ trẻ con, trong lòng anh thật sự rất khó chịu.

“Vì sao?” Lần này đổi lại là mặt cô khó coi, “Tôi đối với cậu không tốt sao?” thằng quỷ nhỏ đáng chết, mệt cô vừa nghe thấy anh ta bị thương đã lo lắng muốn chết, giờ là như thế nào? Cô gà mẹ quá hay sao?

“Tôi không nói.”

“Đó là tại sao?” Tính nhẫn nại đã hết, cả người cô tới gần anh, trên gương mặt trắng nõn, đôi mắt lóe ra lửa giận trừng mắt anh.

Ai, sao lại kịch liệt như vậy?

Chu Luật Dã thở dài trong lòng, nhắm hai mắt lại, hít sâu.

Vừa rồi anh cả, anh hai nói, anh nên suy xét cẩn thận, nhưng anh thật sự không ngờ…

“Chu Luật Dã!”

Mở mắt ra, đập vào tầm mắt chính là đôi mắt phẫn nộ gần trong gang tấc.

“Linh Linh, chị thật ngốc.” Anh thở dài thật sâu, đồng thời ôm người con gái vào lòng.

“Cái…” Lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã bị ngăn chặn.

Môi của anh hôn lên môi của cô.

Đây là một nụ hôn ngây ngô, nhẹ nhàng, mềm mại, giống như vừa thăm dò, vừa học tập, rồi mới không ngừng sâu thêm.

Luật Dã đang… hôn cô?

Bảo Linh Linh trừng lớn mắt, có chút chậm chạp phát hiện sự thật này.

Nhìn gương mặt đặc biệt nổi bật phóng đại trước mắt, trong đầu cô trống rỗng, mãi đến khi miệng nhỏ bị cạy mở, cái lưỡi trơn trượt xâm nhập lãnh địa của cô, cô mới đột nhiên hoàn hồn.

“Ưm – ưm ưm.” Cô vùng vẫy định tách khỏi, nhưng mà một đôi tay đặt ở sau đầu và siết chặt eo cô, lại bất động như núi.

Ngay sau đó cô càng ra sức vùng vẫy, giãy dụa không ngừng.

“Đừng giãy dụa!” Rời khỏi môi của cô, anh gầm nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy toàn bộ máu nóng đi xuống bụng.

Tưởng rằng giành được tự do, Bảo Linh Linh còn chưa kịp thở một ngụm, miệng nhỏ hồng hào lại bị áp chế.

Nụ hôn thứ hai.

Đầu của cô không dễ dàng tỉnh táo được một chút, lại bắt đầu hỗn loạn.

Hiện tại là tình hình gì? Cô bị cưỡng hôn, còn bị hôn hai lần, hung thủ kêu cô đừng giãy dụa, vậy bây giờ cô có nên vùng vẫy hay không?

Suy nghĩ kết thành một khối, khiến cho cô không có chút phản kháng nào, mặc cho người trước mắt không ngừng đánh giá vẻ đẹp ngọt ngào của cô.

Cuối cùng, giống như đã hôn đủ, môi của anh rời khỏi cô.

“Tại sao không muốn làm em trai chị?” Bàn tay siết chặt trên eo cô chưa rời đi, ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua đôi môi hơi sưng đỏ của cô, nói nhỏ, “Bởi vì em trai sẽ không làm những hành động này với chị gái, đây là câu trả lời.”

Con ngươi đen lóe lên ánh sáng khác thường, nhìn cô chăm chú. “Bảo Dương chắc hẳn không như thế với chị chứ?”

“Sao… Làm sao có thể…” Mặc dù đầu óc vẫn còn hỗn loạn, nghe thấy câu hỏi này, Bảo Linh Linh đáp lại cực kỳ thẳng thắn.

“Cho nên, chị thật sự cảm thấy, tôi đơn giản chỉ là em trai của chị sao?” Ép buộc mình không chú ý đến đôi môi đỏ mọng mê người kia, cùng với xúc cảm mềm mại ngăn cách bởi lớp quần áo truyền đến, anh đưa cho cô câu trả lời.

“Tôi…” Một câu của Bảo Linh Linh nghẹn ở cổ họng, không có cách nào nói ra lời.

Có đúng không? Luật Dã chỉ đơn giản là một người em trai sao?

Mười mấy năm qua, không phải cô luôn cho là như thế à? Nhưng… Tại sao cô trả lời không được, thậm chí biết rõ ràng mình không chán ghét nụ hôn của anh.d.đ.l.q.đ

Cuối cùng là…

“Linh Linh, trả lời tôi!” Chết tiệt! Cô tiếp tục nhìn anh chăm chú như thế, anh sắp không khống chế được nữa rồi!

“Tôi không biết…” Đầu óc hỗn loạn rừng rực một mảnh, cô chỉ có thể lắc đầu.

“Linh Linh…” Nhìn ánh mắt mơ hồ lại nghi hoặc kia, Chu Luật Dã rất muốn chờ cô trả lời, nhưng cũng biết mình không thể ở lại nữa, “Chị nghĩ cho thật kỹ, tôi tới phòng của anh trai.” Ép buộc mình buông lỏng tay, anh không dám nán lại thêm một giây nào trong phòng, sợ rằng chậm một giây, lý trí sẽ rời khỏi anh mà đi.

Bịch một tiếng, cửa phòng đóng lại, ngăn cách hai người.

Mất ngủ một đêm, Bảo Linh Linh mang một đôi mắt gấu trúc đến trường học.

Trước bảng thông báo ở hành lang dài chật ních một đám người, là nguyên nhân gì trong lòng cô đại khái có chút cơ sở.

“Linh Linh, Chu Luật Dã bị ghi lại hai lỗi lớn đấy!” Đúng lúc Ngô Dĩ Phương xem xong thông báo muốn trở về lớp học, quay đầu nhìn thấy bạn thân, lập tức túm lấy cô kể.

Hít một hơi thật sâu, cô nhăn mày lại.

Có phần nghiêm trọng, không biết phản ứng của ba Chu và mẹ Chu là gì…

“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Cậu hỏi cậu ta chưa?” Mặc dù hôm nay thông báo mới xuất hiện, nhưng mà ngày hôm qua sau khi xe cứu thương chạy vào trường học, tin tức gần như đã lan truyền hết cả trường rồi.

“Cậu ta không nói.” Cô ngẩn ngơ lắc đầu.

Ngày hôm qua… Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Vốn định đến hỏi nguyên nhân đánh lộn, kết quả chưa hỏi cái gì, ngược lại…

“A.” Nghĩ đến một màn ngày hôm qua, mặt cô lại đỏ lên.

“Linh Linh? Cậu có khỏe không thế?” Ngô Dĩ Phương kỳ quái lắc lắc vai cô.

Nhìn vẻ mặt vặn vẹo đau khổ của cô, đã xảy ra chuyện gì rồi?

“Không có gì.” Cô ép buộc mình bình tĩnh lại, bình tĩnh vài ngày trước mới lại đi hỏi tiếp.

“Về lớp học đi.”

Hai người cùng nhau rời khỏi hành lang dài, từ đầu đến cuối lại không phát hiện, ở nơi xa xa đang có một đôi mắt nhìn chằm các cô.

“Thế nào?”

“Còn có thể thế nào?”

Ở góc khuất của tầng ba có hai bóng người, một người dựa vào cạnh tường, một tay dựa trên song sắt lan can.

“Chao ôi, còn nói sẽ không Bá Bương ngạnh thượng cung(*), kiềm chế không được rồi chứ gì?” Bảo Dương lắc đầu.

(*) Bá Vương ngạnh thượng cung: là một thành ngữ của Trung Quốc, “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.

Anh nhắm mắt: “Cực kỳ kiềm chế rồi, chỉ hôn thôi.”

“Tôi thật lo lắng, lần sau nữa có thể chỉ là một nụ hôn thôi hay không.” Chao ôi, cứ theo tình hình này, chị gái trong trắng sớm muộn cũng gặp nguy hiểm.

Chu Luật Dã không nói.

Nhìn dáng vẻ người anh em này, cả người cậu đều sợ hãi rồi! Động một tí là nói tục đánh đấm cuồng bạo lực, bây giờ vì chị cả nhà mình mà lại tìm cậu “Bàn bạc”, còn yên tĩnh như thế, lông tơ của cậu đều bắt đầu dựng thẳng lên rồi!

“Mặc dù tôi cảm thấy tình cảm của hai người thật sự không tệ, nhưng tôi không chắc chắn rốt cuộc chị tôi có thích cậu hay không.” Trầm mặc một lúc, cậu vẫn quyết định thành thật mở miệng, “Giả dụ, tôi nói giả dụ nha…! Nếu chị tôi nói không thích cậu, cậu nhiệt tình đơn phương như vậy cũng không sao chứ?”

Ôi ôi ôi

Dĩ nhiên cậu muốn ủng hộ tình yêu của người anh em, nhưng mà kia vẫn là chị gái của cậu, cậu cũng không thể không đứng trên lập trường của chị gái để suy nghĩ cho cô.

Là anh nhiệt tình đơn phương sao? Chu Luật Dã nhíu mày.

Không… Anh có thể khẳng định không phải anh đơn phương, chỉ là thần kinh tiểu thư kia thật sự thô vô cùng.

Mặc dù chính mình hết sức khẳng định, nhưng nghe đến giả thiết của Bảo Dương, anh vẫn không nhịn được căng thẳng nắm chặt tay.

“Chị gái của tôi cực kỳ cộc cằn, thành thật mà nói, tôi cũng không biết cảm giác của chị ấy, nếu như các người yêu nhau, tôi đương nhiên cực kỳ ủng hộ, nhưng nếu không thì sao? Tôi cũng không muốn cậu ngăn cản tình yêu của chị ấy.” Theo Luật Dã loại người cực kỳ mạnh mẽ chiếm hữu ham muốn này, cùng thái độ cứng rắn không cho phép người đàn ông nào tiếp cận chị gái, chỉ sợ sẽ hại cô biến thành bà cô già.

“Tôi nói… Cậu có muốn cùng chị tôi tách ra một khoảng thời gian xem sao hay không? Nếu chị ấy có cảm giác, tôi tin sẽ không cắt đứt, hơn nữa nếu như cậu muốn ở cùng một chỗ với chị tôi, cũng phải có khả năng chăm sóc chị ấy. Cậu đừng quên cậu nhỏ hơn chị ấy một khóa, huống chi còn sắp đi nghĩa vụ quân sự, cho dù chăm sóc như thế nào, chênh lệch tuổi tác vẫn là một vấn đề.” Bảo Dương đưa ra quan điểm hết sức khách quan.d/đ/l/q/đ

Không sai, đây mới là điều anh chú ý nhất.

Chu Luật Dã nhíu chặt mày, nhắm mắt suy nghĩ sâu xa.

Anh nhỏ hơn cô, bây giờ là nhỏ hơn một khóa, sau khi học đại học, ra ngoài xã hội, anh còn có nghĩa vụ quân sự, đến lúc đó sẽ không chỉ chênh lệch một năm.

Trước tình huống này, phải khi nào anh mới có thể thuộc điều kiện khách quan vượt qua cô, đạt tới tiêu chuẩn có thể chăm sóc cô?

Anh biết rõ Linh Linh cũng có cảm giác với mình, cũng không nói rõ, nguyên nhân không trực tiếp để cho hai người thay đổi quan hệ trong sáng, nói thẳng ra, chính là nguyên nhân đó.

Nhỏ hơn cô một khóa, khi còn đang cùng học trung học, hình như anh không có cách nào ngăn ngừa tất cả hành trình rình trộm này xảy ra, chờ đến khi cô lên năm nhất, chênh lệch giữa học sinh trung học và sinh viên đại học càng nhiều hơn, lại đến khi cô ra ngoài xã hội bắt đầu độc lập kiếm tiền, anh vẫn còn đang học đại học, cho dù tính chỉ tốt nghiệp trễ một năm, nhưng vấn đề nghĩa vụ quân sự lại tiếp tục đến…

Bởi vì những cái này, anh quả thật không có cách nào ngăn ngừa các bạn học, đàn anh xung quanh cô, thậm chí là đồng nghiệp, cấp trên tương lai của cô.

Loại tình huống này, anh thật sự không có cách nào hợp lý hợp tình nói anh là bạn trai cô, mà người đàn ông không thể bảo vệ bạn gái mình, nghĩ thế nào cũng đều hèn nhát tới cực điểm!

Nhưng mà tình hình hiện tại của anh cũng không tốt đến mức kia.

“Luật Dã.”

“Sao vậy?”

“Muốn đánh cược hay không?” Đau khổ nha, đương sự đau khổ, cậu ở một bên nhìn cũng đau khổ.

“Gì?” Anh mở mắt ra, vẻ mặt khó chịu trừng mắt nhìn bạn thân.

“Cậu và chị tôi tách ra, cho đến khi cậu có khả năng chăm sóc chị ấy, nếu đến lúc đó bên người chị ấy không có bạn trai, tôi sẽ lập tức ủng hộ cậu, thế nào?” Bảo Dương không ngừng nỗ lực đến cùng nói ra dự tính trong đầu mình.

Tách ra… Giống như lời anh cả, anh hai đã nói.

Có lẽ tách ra quả thật tốt hơn, dựa vào cô gần gũi quá, anh biết mình rất khó chuyên tâm.

Hơn nữa, anh còn hi vọng mình có khả năng chăm sóc cô, chăm sóc tốt nhất.

Hít sâu một hơi, con ngươi đen sắc bén nhìn về phía Bảo Dương.

“Đánh cược.”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.