145 Chương 145: Quyển 5 Chương Nhất Oản Diện Điều
Từ hôm đó, Duẫn Lạc vẫn tới tìm thiếu niên như trước.
Vân Phi Vũ kinh ngạc, thực sự không đoán ra tâm tư hắn, y bắt đầy hoài nghi có phải bản thân đã đoán sai hay người này nghe chưa hiểu, nhưng ngại hắn không muốn đề cập tới chuyện đó nên y cũng đành thôi.
Dần dà, hai người lại khôi phục lại quan hệ trước kia, thường xuyên cùng nhau luận bàn võ công, cưỡi ngựa, nói chuyện phiếm.
Tháng năm tới, thời tiết mỗi lúc một nóng, Tây Chích quốc vốn im lặng cũng bắt đầu có hành động. Từ những trận khiêu khích quy mô nhỏ phát triển thành vạn người chém giết, cuộc chiến kéo dài gần nửa năm rốt cuộc cũng tiến vào cao trào.
Lại qua ba ngày kể từ trận chiến trước, song phương đều ở trong trạng thái nghỉ ngơi, không tiếp tục chủ động tấn công, giống như đang chờ đợi trận chiến cuối cùng.
Đêm dài nhân tĩnh, cửa lều trại phòng bếp bị xốc lên, Triệu Nhất Thanh chậm rãi bước ra, hắn tùy ý nhìn bốn phía một vòng, thấy không ai chú ý tới mình liền nhảy vào khoảng không u tối, nháy mắt đã biến mất vô tung.
Trong một góc hẻo lánh của cánh rừng, hai người đứng đó, một người thân mặc trường bào, một người mang y phục dạ hành (trang phục đi đêm).
“Vật này cho ngươi.” Người mặc y phục dạ hành lấy một cuộn giấy đưa cho người phía trước.
“Đây là cái gì?” Người mặc trường bào nhận lấy, sau đó lại hỏi: “Tất cả mọi người?”
“Không, Mạc Ngôn.” Người nọ dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Bên kia không chờ nổi nữa, cho nên thiếu chủ muốn giết gà dọa khỉ.”
“Nga…nhưng mà…” Người nọ nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc lộ rõ dưới ánh trăng, đúng là kẻ vừa biến mất, Triệu Nhất Thanh: “Vì sao lại dùng độc? Nếu muốn mạng của người nọ, chỉ cần thiếu chủ tùy tiện phái ra một người trong nhóm sát thủ là được, không phải sao?”
Hắc y nhân không nhiều lời, lạnh nhạt mở miệng: “Đây là mệnh lệnh của thiếu chủ, thuận tiện trừ khử người nọ, nhất tiễn song điêu.”
Triệu Nhất Thanh nghe vậy, vội vàng hỏi: “Y có gì không ổn? Tra được cái gì?”
“Không có, không tra được gì, nhưng tuyệt đối không thể lưu lại người tài giỏi như vậy.”
“Nhưng y không biết việc gì cả, căn bản không thể nguy hại tới chúng ta, làm như vậy có phải….”
“Được rồi.” Hắc y nhân quát nhẹ: “Đây là mệnh lệnh của thiếu chủ. Bao thuốc này cho ngươi, chắc ngươi cũng biết làm như thế nào chứ?”
“…Vâng. Thuộc hạ hiểu.” Triệu Nhất Thanh cúi đầu.
“Uhm.” Người nọ đang định xoay người, đột nhiên nhớ tới cái gì nên lập tức dừng bước: “Sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ thỉnh cầu thiếu chủ cho ngươi trở về. Còn nữa, thiếu chủ đã biết việc thiếu niên tên Trần Bảo Quang kia, vậy nên ngươi tự mình lo liệu đi.”
Triệu Nhất Thanh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn theo phương hướng người nọ rời đi, nội tâm không ngừng gợn sóng.
Nơi kia, một gian lều trại vẫn còn ánh nến.
“Báo.” Một tiếng hô gấp rút khiến Mạc Ngôn đang ngẩn người nhìn địa đồ lập tức bừng tỉnh, hắn đột nhiên ngẩng đầu: “Nói.”
“Phát hiện quân địch với quy mô lớn ngoài bốn mươi dặm, bọn chúng đang xông thẳng tới chỗ chúng ta.”
“Tốc độ như thế nào?”
Người nọ chần chờ một lát mới trả lời: “Không nhanh không chậm, đội quân mang theo rất nhiều xe ngựa, giống như… đang chuyển nơi đóng quân…”
“Được, ta đã biết, tiếp tục quan sát.”
“Tuân mệnh.”
Mạc Ngôn đứng lên, đi qua đi lại hai vòng trong doanh trướng, đột nhiên mở miệng: “Người đâu.”
“Có thuộc hạ.” một gã binh sĩ từ ngoài cửa bước vào.
“Gọi tất cả các tướng lĩnh tới đây, nói có tin tức chiến đấu.”
“Tuân mệnh.”
Không lâu sau, trong doanh trướng tụ tập rất nhiều người. Chúng tướng lĩnh khôi giáp chỉnh tề, ánh mắt sáng ngời như chưa từng chợp mắt. Mạc Ngôn không dài dòng, trực tiếp lên tiếng: “Đại đội binh mã của địch đã cách ta hơn bốn mươi dặm, hiện tại đang di chuyển về phía này, tuy rằng.” hắn dừng một chút: “Ý đồ đối phương chưa rõ ràng, nhưng chúng ta phải chuẩn bị cẩn thận. Cho nên, ta ra lệnh cho mọi người lập tức tập hợp tất cả binh sĩ, chờ đợi mệnh lệnh, tùy thời nghênh chiến.”
“Tuân mệnh.”
Chúng tướng đang định rời đi, Trì Phượng Thanh lại không hành động, đột nhiên mở miệng: “Tướng quân, tại sao lại không rõ ý đồ?”
Mạc Ngôn ngây ngẩn, sau đó giải thích: “Là như thế này. Trinh sát vừa hồi báo, nói đối phương đang hành quân với tốc độ không nhanh không chậm, giống như đang di chuyển nơi đóng quân. Tuy nhiên bọn chúng cố tình chọn lúc đêm khuya để hành động, vậy nên không thể không phòng.” Dừng một chút, hỏi hắn: “Phượng Thanh thấy việc này thế nào? Nói ta nghe một chút.”
Trì Phượng Thanh suy tư một hồi mới nói: “Chỉ sợ quân địch cố ý làm như vậy, giả giả thật thật khiến quân ta không đoán biết được ý đồ của chúng, tiêu hao * lực binh sĩ bên ta, sau đó, thừa cơ bên ta mệt mỏi mới đột kích.” Không đợi Mạc Ngôn tiếp lời, Tống Tử Ương lập tức bất mãn thét lên: “Bọn chúng dùng đại đội binh mã hướng về phía này, sao ngươi biết bọn chúng không thực sự tiến công? Chẳng lẽ ngươi muốn chờ bọn chúng tới trước mặt, sau đó mới tập hợp binh sĩ? Đúng là chỉ có ngươi mới nghĩ ra cái trò đấy.”
Trì Phượng Thanh liếc hắn một cái, không tiếp tục để ý, nói tiếp: “Tướng quân, ta nghĩ hay là như vậy đi, đem quân sĩ bên ta chia thành ba đội, phái một đội trấn thủ trước quân doanh, sau mỗi bốn canh giờ lại đổi phiên gác, làm như vậy, không những ngăn cản được quân địch đột nhiên tập kích, * lực quân sĩ bên ta cũng được bảo toàn, ngài thấy thế nào?”
Mạc Ngôn ngẫm lại liền cảm thấy không tồi, gật đầu: “Được, lập tức an bài theo ý của Phượng Thanh! Tuy nhiên, truyền lệnh xuống dưới, bắt đầu từ ngày hôm nay, chúng binh sĩ không được phép cởi khôi giáp, chuẩn bị tùy thời nghênh chiến.”
“Tuân mệnh.”
Vào giờ mẹo, Mạc Ngôn đang chuẩn bị thay y phục nghỉ ngơi một lát, ngoài cửa lại truyền tới tiếng “Báo”, ngay sau đó đã có người quỳ trước mặt hắn.
“Nói.”
“Bẩm tướng quân, quân Tây Chích đã đóng quân cách ta khoảng hai mươi dặm.”
“Quả nhiên!” Mạc Ngôn thoáng suy tư, sau đó chậm rãi mở miệng: “Tiếp tục quan sát, tình huống thay đổi phải lập tức bẩm báo.”
“Vâng.”
Sáng sớm, khi Vân Phi Vũ thức dậy liền phát giác không khí trong quân doanh vô cùng nghiêm mật, mỗi người đều tỏ vẻ đang đối mặt với quân địch, hỏi ra mới biết, đêm qua quân địch đã tới gần, hiện tại đang đóng quân cách đây khoảng hai mươi dặm.
Đại chiến đã đến? Thiếu niên nhíu mày nhìn lên trời, dây dưa lâu như vậy cũng tới thời khắc này, chính là… sẽ có càng nhiều người hi sinh hơn.
Y thở dài, tuy biết đây là kết cục khó tranh khỏi, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.
Cả ngày nay phòng bếp lúc nào cũng bận rộn, bởi vì đại chiến sắp xảy ra, có lẽ những binh sĩ này sẽ không còn cơ hội trở về ăn cơm, chính vì vậy, bọn họ phải làm ra một lượng lớn lương khô.
Sau bữa tối, một gã binh sĩ chạy tới phòng bếp: “Triệu quản sự, tướng quân dặn thêm cơm cho binh sĩ gác đêm.”
“Đã biết.” Vẻ mặt Triệu Nhất Thanh có chút hoảng hốt, nhìn bóng dáng tên binh sĩ kia đi xa, trong đầu hiện lên mấy chữ “thêm cơm”.
“Triệu sư huynh, người nọ tìm ngươi làm gì?” Trần Bảo Quang xuất hiện sau lưng hắn.
“Tướng quân dặn thêm cơm cho binh sĩ gác đêm.”
“Nga”
Nhìn người trước mắt, tâm trạng Triệu Nhất Thanh tốt hơn rất nhiều, nhịn không được liền kéo hắn vào lòng, hôn lên má hắn.
“Triệu sư huynh, có người nhìn thấy mất!” Trần Bảo Quang đỏ mặt giãy ra khỏi ngực hắn, oán trách liếc nhìn.
“Mọi người đều vội vàng, căn bản không ai để ý. Lại đây.” Triệu Nhất Thanh vươn tay, Trần Bảo Quang do dự một chút, sau đó mới ngoan ngoãn trở lại trong lòng hắn.
Hai người lẳng lặng ôm ấp, qua một lúc lâu, hắn đột nhiên mở miệng: “Tiểu Bảo.”
“Ân?” Trần Bảo Quang từ từ nhắm mắt, tựa vào ngực nam nhân, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
“Nếu…” nam nhân ngập ngừng: “Ta làm chuyện có lỗi với ngươi, ngươi có trách ta không?”
Trần Bảo Quang nghi hoặc ngẩng đầu: “Chuyện có lỗi với ta? Chuyện gì?”
“Chính là… cũng không phải có lỗi với ngươi.” Triệu Nhất Thanh có điểm phiền muộn, nói: “Đúng ra là, nếu ta xúc phạm tới người bên cạnh ngươi, liệu ngươi có trách ta, chán ghét ta hay không?”
“Người bên cạnh ta……. Ai vậy? Bên cạnh ta có rất nhiều người mà, là người ta yêu thích hay chán ghét?”
“Cũng không phải…. aizzzz….. Quên đi, coi như ta chưa nói.”
Đối mặt với câu hỏi đó, Triệu Nhất Thanh cảm thấy bản thân đang ở trong tình trạng ông nói gà bà hiểu vịt. Kỳ thực, hắn có thể tưởng tượng ra, nếu Bảo nhi biết mình hại thiếu niên, chỉ sợ Bảo nhi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Tuy nhiên có thể từ bỏ tất cả, chỉ có Bảo nhi là không được, hơn nữa, người nọ đã biết tới sự tồn tại của Bảo nhi, vậy nên việc này chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.
Siết chặt cánh tay, ôm người trong lòng. Nam nhân ngửi hương thơm cơ thể hắn, trong lòng không ngừng sám hối: “Xin lỗi, Hạ Vũ. Nếu là ngươi, ta nghĩ ngươi cũng sẽ lựa chọn như vậy. Có lẽ rơi vào tay triều đình, ngươi còn đường sống, nhưng nếu ta không làm vậy thì ta cùng Bảo nhi không còn đường sống. Ta chỉ có thể xin lỗi ngươi, thật sự xin lỗi!”
Ban đêm, giờ sửu, làm xong bữa khuya, Triệu Nhất Thanh phái năm người giúp hắn đem đi, chờ một lúc đã thấy tên lính ban ngày xuất hiện.
Hắn vội vàng đón, cười mỉm: “Sao lại tự mình tới đây, ta đang định phái người đưa đi mà.”
Gã binh sĩ cười ha hả: “Các người cũng quá vội vàng, bên này có phần của năm người, ta tới nhận là được.”
“Năm người? Không phải chỉ có tướng quân cùng ba vị phó tướng hay sao?” Triệu Nhất Thanh kinh ngạc.
“Nga, ngươi không biết rồi, Duẫn đô úy đã trở lại.”
“Vậy phải làm sao đây?” Triệu Nhất Thanh khó xử nhìn khay đồ ăn trên tảng đá: “Hiện tại chỉ có bốn phần.”
“………” Gã binh sĩ trầm ngâm một lát: “Nếu không như vậy đi, chờ một lúc nữa ta sẽ tới?”
“Không không không, là ta không biết,… vậy đi, ngươi mang phần này về trước, ta kêu người lập tức làm thêm một phần rồi đưa tới, yên tâm, nhanh thôi.”
“Như vậy được không?” gã binh sĩ nhìn hắn: “Tướng quân nói mười người các ngươi làm nhiều đồ ăn như vậy, nhất định đã mệt lắm rồi, hay là cứ để ta chờ rồi tới lấy.”
“Không sao, ngươi vẫn nên nhanh chóng đưa tới đó đi, diện điều để lâu sẽ nở.” Triệu Nhất Thanh bưng khay đồ ăn đưa cho hắn: “Nhanh thôi, ta tìm người tới làm thêm.”
“Ân, đa tạ!” Gã binh sĩ gật đầu với hắn, lập tức xoay người rời đi.
Tới khi bóng dáng gã binh sĩ kia khuất hẳn, Triệu Nhất Thanh mới xoay người đi đến bên cạnh dụng cụ nấu ăn, cầm một chiếc chén sứ men xanh, quay đầu lớn tiếng gọi: “Hạ Vũ, đến đây một chút.”
Tiếng bước chân ngày một gần, sau đó liền thấy Vân Phi Vũ tay dính đầy bọt biển chạy tới, phía sau còn có Trần Bảo Quang theo sát: “Ngươi gọi ta?”
Hắn đã đoán trước tình huống này, tùy tay lấy một chiếc khăn đưa cho thiếu niên: “Ngươi làm thêm một phần ăn khuya cho tướng quân đi.”
“Thiếu một phần?” Thiếu niên dừng động tác lau tay, vô cùng khó hiểu.
“Uhm, tính thiếu phần của Duẫn đô úy.”
“…….”
Thiếu niên nghi hoặc nhìn hắn, thấy sắc mặc hắn thản nhiên, phủi khăn lau ném sang một bên: “Được, bếp vẫn còn lửa, ta lập tức làm ngay.”
“Tiểu Vũ, ta giúp ngươi.” Trần Bảo Quang tùy tay cầm chiếc bát kia theo sau.
Một chén mỳ thập cẩm nhanh chóng hoàn thành, thiếu niên cầm chén cùng đũa, nhanh chóng bước về phía doanh trướng.
Triệu Nhất Thanh nhìn theo bóng dáng y, hắn gắt gao ôm chặt Trần Bảo Quang vào lòng.