144 Chương 144: Quyển 5 Chương Ái Tình Rối Rắm
Muốn cưỡi ngựa thì cần phải nắm được kỹ thuật, đạt được điều đó mới dễ dàng khống chế ngựa, nhưng bắn tên thì không chỉ cần kỹ xảo, sức mạnh,… còn cần cả thiên tính. Tuy nhiên, Vân Phi Vũ lại thiếu mất điểm này, mặc cho Duẫn Lạc dạy dỗ thế nào thì y cũng học không xong.
Thiếu niên cũng không cố chấp, bắn tên chỉ là việc nhất thời hứng thú, so sánh ra thì y vẫn cảm thấy chiến đấu bằng quyền cước là nhanh nhất, cho dù y vẫn hiểu rằng hai điều này hoàn toàn khác biệt.
Duẫn Lạc lại vô cùng thất vọng, hắn một mực muốn đưa thiếu niên tới bên cạnh mình, tranh thủ thời gian bồi dưỡng tình cảm giữa hai người, nhưng sau khi phát hiện thiếu niên không có khả năng bắn tên, hắn chỉ có thể nhìn trời than thở. Dù sao thần xạ doanh cũng là binh lực quan trọng do triều đình đào tạo, nơi đây, mỗi cung thủ đều là * anh. Thiếu niên không có thiên phú nên việc tiến vào nơi này cũng chỉ là vô vọng, việc này đành phải từ bỏ. Chính vì vậy vậy, hắn càng tới phòng bếp nhiều hơn, và điều đó cũng khiến những lời đồn đãi nổi lên khắp nơi. Cũng may tính cách hắn lãnh đạm, không thích thân thiết với người khác, cấp trên đương nhiên không tin loại tin đồn này, mà thuộc hạ, binh sĩ cũng biết tính nết của hắn, căn bản không có can đảm bàn tán khắp nơi, chỉ có thể âm thầm thảo luận.
Sau bữa tối, Vân Phi Vũ chẻ củi xong lại bắt đầu buộc lại thành từng bó để sau này dễ sử dụng, mà Trần Bảo Quang ở bên cạnh y lại vô cùng nhàn nhã: “Tiểu Vũ, gần đây có nhiều tin đồn như vậy, sao ngươi không để ý?”
Thiếu niên buồn cười nâng mày: “Ngươi cũng nói là lời đồn, vậy ta cần gì phản ứng?”
“Nhưng mà…” Trần Bảo Quang đột nhiên ghé sát vào y, nhỏ giọng nói: “Tiểu Vũ, chẳng lẽ ngươi không động tâm chút nào hay sao? Kỳ thực người kia thoạt nhìn cũng không tồi, đối xử tốt với ngươi, bộ dạng lại soái, còn…”
“Dừng!” Thiếu niên đánh nhẹ lên gáy hắn, tức giận nói: “Ngươi làm như đang chọn lang quân (chồng) vậy. Ta nào phải nữ nhân, hơn nữa chúng ta chỉ là bằng hữu, sau này không được phép nói bừa nữa.”
Trần Bảo Quang ôm nơi bị đánh lên, bĩu môi nói: “Ta đây cũng chẳng phải nữ nhân, vậy chẳng lẽ không thể ở bên cạnh Triệu sư huynh? Đến Tiểu Vũ cũng nói như vậy, xem ra thật sự không thể…”
“Ôi chao, ngươi a!” Thiếu niên đau đầu nhìn hắn: “Ta có nói nam nhân cùng nam nhân không thể ở bên nhau sao? Nếu ta nghĩ như vậy thì ngay từ đầu đã tách hai người ra rồi. Dù sao Lưu thúc cũng tự mình phó thác ngươi cho ta, ta có quyền làm như vậy nha.”
“Vậy vì sao ngươi không thích người kia? Ta thấy ngươi cũng thích ở bên hắn mà.” Trần Bảo Quang quyệt miệng, tiếp tục truy vấn.
“A… vấn đề này.”
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, tựa hồ không chỉ có một người. Thiếu niên nhanh trí, lập tức trả lời: “Bởi vì ta thích nữ nhân. Mai này góp đủ tiền sẽ về nhà cưới vợ sinh con, sau đó làm ăn chút đỉnh để nuôi sống gia đình. Về phần Duẫn đại ca, ta nghĩ ngươi sai rồi, tuy tình cảm chúng ta rất tốt, nhưng cũng chỉ là bằng hữu, bởi vì ta vẫn luôn coi hắn như tri kỷ, hắn cũng vậy thôi. Cho nên, Tiểu Bảo à, từ nay về sau không được tùy tiện tin tưởng những lời người khác nói, cũng không được phép nói lung tung, hiểu chưa?”
“Vâng.” Trần Bảo Quang ngoan ngoãn gật đầu.
“Bảo nhi.”
Nghe thấy tiếng gọi, Trần Bảo Quang quay đầu, nhìn thấy người đi tới, hắn lập tức đứng dậy chạy đi: “Triệu sư huynh, ngươi tới rồi.”
“Ừ.” Người nọ dừng một chút, sau đó mới nói: “Bảo nhi, ta có hơi khát, đi lấy cho ta chút nước được không?”
“Được.”
Nghe tiếng bước chân đi xa, Vân Phi Vũ quay đầu nhìn về phía người nọ: “Có chuyện gì muốn nói với ta?”
Triệu Nhất Thanh tựa tiếu phi tiếu nhìn y: “Nếu đã biết ta kêu Bảo nhi đi là có chuyện muốn nói với ngươi, vậy ngươi cũng đoán được điều ta muốn nói, đúng không?”
Thiếu niên nâng mày: “Ta nào phải con giun trong bụng ngươi, ngươi muốn nói gì, làm sao ta biết được.”
“A” Triệu Nhất Thanh cười khẽ: “Thật sự không biết? Hay cố ý trốn tránh? Những lời vừa rồi là ngươi cố ý nói cho hắn nghe? Ngươi hiểu được tất cả, nhưng không muốn đối mặt, vậy nên mới dùng phương pháp đó khiến cho người ta biết khó mà lui, ta nói có đúng không?”
Vân Phi Vũ lười pha trò cùng hắn, nói thẳng: “Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn gì?”
“Kỳ thực” Triệu Nhất Thanh đột nhiên nghiêm mặt: “Chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn ở bên Duẫn đô úy? Thật ra, ta cảm thấy hắn không tồi, hơn nữa, ta chẳng tin ngươi thích nữ nhân.”
“…” Thiếu niên hơi giật mình nhìn hắn: “Tại sao ngươi biết ta không thích nữ nhân? Nam nhân yêu thích nữ nhân chẳng phải chuyện thiên kinh địa nghĩa hay sao?”
Triệu Nhất Thanh nhíu mày, tựa hồ có không ủng hộ lời y vừa nói: “Thích một người là bằng cảm giác, nam nhân hay nữ nhân thì có gì can hệ đâu. Về phần vì sao biết ngươi không thích nữ nhân, đó là do trực giác của ta.”
“Trực giác?” khóe miệng Vân Phi Vũ co rút, chuyện như vậy cũng tin được sao? Tuy nhiên, kể cả kiếp trước lẫn kiếp này, y vẫn chưa bao giờ thích nữ nhân là sự thật.
“Ngươi nói đúng.” Thiếu niên cười nhạt: “Cho tới lúc này, quả thực ta vẫn chưa từng thích nữ nhân, nhưng không dám đảm bảo sau này sẽ không. Dù sao ta cũng mới mười bảy tuổi, hơn nữa, ngươi cũng đã nói rồi đó thôi, thích một người là dựa vào tình cảm, nhưng ta không có loại cảm giác đó với hắn. So với việc để hắn tiếp tục ôm hy vọng, vậy chẳng thà để hắn sớm nhận ra sự thật, như vậy cũng là tốt cho hắn.”
Triệu Nhất Thanh bình tĩnh quan sát y, đột nhiên mở miệng: “Là vì tốt cho hắn, hay vì chính bản thân ngươi? Không mở rộng lòng đón nhận, tại sao dám khẳng định không có cảm giác? Hay là ngươi….”
“Đủ rồi.” Thiếu niên đột nhiên hét lên, thản nhiên nói: “Mặc kệ là nhận hay không nhận thì đó cũng là chuyện của ta với hắn, không khiến Triệu sư huynh nhọc công quan tâm.”
Triệu Nhất Thanh thất thần. Thực ra hắn cũng chẳng muốn quan tâm tới chuyện của hai người, nhưng nhìn thấy bóng dáng cô đơn vội vàng rời đi của người nọ, hắn nhịn không được mới mở miệng, nhưng hiện tại lại bị thiếu niên khiến cho á khẩu, đành phải buồn bực hừ một tiếng: “Ai muốn quản chuyện của các ngươi làm gì, nếu như không phải ngươi có liên quan tới Tiểu Bảo thì ta thèm vào quản ngươi.”
“Như thế rất tốt.” Thiếu niên cười bâng quơ, xoay người tiếp tục bó củi.
“Ngươi thay đổi rất nhiều.” Triệu Nhất Thanh lại lên tiếng: “So với lúc mới gặp mặt rất khác biệt. Khi đó ngươi dối trá làm ra vẻ khiến người ta chán ghét, nhưng hiện tại ngươi vẫn giữ nguyên thái độ như vậy, lại không thể người ta chỉ trích ngươi.”
“Ha hả, tình thế bắt buộc.” Vân Phi Vũ đưa lưng về phía hắn, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ: “Ngươi có từng nghe câu “hoàn cảnh tạo nên con người” hay chưa? Ta… cũng chỉ xuôi theo dòng chảy mà thôi.”
“Phải không?” Triệu Nhất Thanh nhìn bóng dáng y, nhíu mày. “Rốt cuộc người này đã trải qua những chuyện như thế nào? Tại sao dáng vẻ của y lại bi thương như vậy?”
“Triệu sư huynh, nước tới rồi đây!” Tiếng gọi ngọt ngào xen ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Nhìn Trần Bảo Quang cẩn thận bưng chén nước tới, hắn nhanh chóng chạy tới đón.
Thiếu niên quay đầu nhìn về phía hai người, trong lòng không khỏi hâm mộ, nhưng càng hâm mộ thì tâm trạng bi thương cùng chua xót càng thêm đau đớn. Y chỉ có thể im lặng chịu đựng, bởi vì người kia căn bản sẽ không muốn gặp y. Còn y, cả đời này sẽ không quên được người kia.
Kỳ thực, y rất hiểu cảm giác Duẫn Lạc dành cho mình. Dù sao y cũng không phải tiểu hài tử, nhất cử nhất động của người kia đều lọt vào mắt. Y đương nhiên hiểu hắn muốn gì, nhưng là… y không thể đáp ứng.
Tuy hiểu được, nhưng y vẫn không thể cự tuyệt Duẫn Lạc. Có lẽ bản thân quá mức tịch mịch nên muốn có người làm bạn, nhưng đến khi mọi chuyện bày ra trước mắt, y lùi bước, bởi y cũng phát hiện trong lòng mình đã có một dấu ấn, không thể quên nổi người nọ, đương nhiên sẽ không cách nào tiếp nhận người khác. Có lẽ ông trời đã thay y quyết định mọi thứ nên mới xuất hiện một màn vừa rồi.
Đã hơn một năm trôi qua, y đã nhiều lần cố gắng quên đi người kia, nhưng căn bản không thể làm được. Bởi mỗi lần nhớ tới hắn, trái tim vẫn đau đớn vô cùng. Có người nói, thời gian có thể khiến người ta quên đi hết thảy, nhưng y phát hiện nỗi nhung nhớ dành cho người nọ ngày càng sâu sắc, căn bản không có dấu hiệu phai nhạt, thường xuyên không khống chế được tâm trạng muốn chạy đi gặp người nọ. Tuy nhiên, y hiểu được, người kia căn bản không muốn gặp lại mình, cho dù thấy cũng.. chỉ sợ hắn muốn giết chết mình mà thôi.
“Tiểu Vũ, ngươi sao vậy?” Không biết Trần Bảo Quang đã tới bên cạnh từ lúc nào: “Ngươi khó chịu lắm hả?”
“A? Cái gì?” Vân Phi Vũ lấy lại * thần, mỉm cười: “Vừa rồi nghĩ ngợi đến thất thần thôi. Sao vậy? Chẳng phải các người cần ra ngoài? Sao vẫn chưa đi?”
“Ngô…” Trần Bảo Quang nghi hoặc nhìn thiếu niên: “Ngươi thực sự không sao rồi, nhưng vì sao ta lại cảm thấy lúc nãy ngươi rất thương tâm chứ?”
Tuy rằng hắn ngây thơ, nhưng đôi khi sẽ sâu sắc đến dọa người, tâm tư đơn thuần lại rất khó đối phó. Thiếu niên âm thầm thở dài, chỉnh lại vẻ mặt, chớp chớp mắt, cố gắng… không để nước mắt rơi xuống.
“Đúng vậy, ta vừa nghĩ Tiểu Bảo không cần ta nữa, để ta một mình, ta rất cô đơn a, cho nên càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng khổ sở!”
Trần Bảo Quang vừa nghe, đôi mắt lập tức đỏ lên. Mặc dù biết có thể thiếu niên đang nói giỡn nhưng hắn vẫn không kiềm nước mắt được: “Ta… ta không có không cần Tiểu Vũ, ta không bỏ Tiểu Vũ, hôm nay ta không đi đâu hết, ta ở cùng ngươi, luôn ở bên cạnh ngươi, ô ô….”
“Xong, đùa quá đáng.” Vân Phi Vũ còn chưa kịp dỗ dành, Trần Bảo Quang đã bị người khác kéo ra xa.
Người nọ vừa ôn nhu dỗ dành Tiểu Bảo, vừa dùng ánh mắt giết người hung tợn nhìn y.
Vân Phi Vũ cười gượng hai tiếng, nhức đầu, tiếp tục bó củi, trong lòng lại nổi lên một tia cô đơn. “Trước kia, chỉ có ta mới có thể dỗ dành Tiểu Bảo, nhưng hiện tại đã không cần ta nữa, đây là cảm giác gì? Chua xót sao.”
“Ai, nữ đại bất trung lưu a, không đúng, người lớn khó giữ a.” Nhìn hai người đứng ở phía xa, thiếu niên tươi cười, nhưng dưới ánh tà dương cuối hạ, vẻ mặt đó lại có chút lạnh lùng.
(Nữ đại bất trung lưu: con gái lớn khó giữ)
Không chú ý đã đi tới bên hồ, một đêm kia, trái tim hắn đã hoàn toàn bị chiếm đóng, cho tới hôm nay nghe được những lời nói đó, hắn mới phát hiện, thì ra mọi cố gắng của mình đều giống như múc trăng dưới nước, công dã tràng.
Chậm rãi tiếp cận, cẩn thận ám chỉ, vẫn chưa bị cự tuyệt hay bài xích, hắn nghĩ người nọ đã hiểu, nhưng kết quả vẫn là tự mình đa tình, mà người kia tới cuối cùng vẫn chỉ coi hắn là bằng hữu. Hắn cũng không ngu dốt, hắn hiểu rõ những lời thiếu niên ám chỉ, bọn họ không có khả năng. Mặc kệ lời kia là thật hay giả, nhưng hàm ý cự tuyệt là không thể chối bỏ, tựa như đao kiếm sáng lòa, hung hăng đâm vào tâm can hắn.
“Tâm, đau quá!” Duẫn Lạc ôm ngực. Tình cảm còn chưa bắt đầu đã chết đi như vậy hay sao? Hắn cười khổ một tiếng, nhìn mặt hồ trong suốt tới tận đáy, đột nhiên nhảy vào.
Cảm giác lạnh lẽo như băng truyền tới khiến thân thể bất giác run rẩy, nhưng nội tâm đau đớn lại không hề giảm sút.
“Như vậy là xong sao? Không cam lòng, không cam lòng, nhưng phải làm sao bây giờ? Y cự tuyệt, y gián tiếp nói cho ta biết, y không tiếp nhận.”
Chật vật đi tới cự thạch bên hồ. Hắn nhớ rõ, đêm đó, thiếu niên đã tựa vào nơi này, bộ dạng im lặng say ngủ tựa đóa hoa sen khiến thâm tâm người ta phát ra cảm giác muốn che trở. Tuy nhiên, y không thuộc về hắn.
Ghé lên cự thạch, y phục ẩm ướt bị gió đêm thôi qua, lạnh buốt khó chịu, nhưng đầu óc dần thanh tỉnh. Thiếu niên không tiếp nhận hắn, chỉ sợ là có nguyên nhân khác. Nhớ tới cách ngụy trang của y, nhớ tới việc y che dấu thân phận, “Chẳng lẽ… y trốn tranh kẻ thù? Cự tuyệt ta vì sợ liên lụy tới ta hay sao?”
Càng nghĩ càng thấy điều đó có thể xảy ra. Duẫn Lạc chật vật leo lên cự thạch, ngồi ngẩn người: “Vậy ta nên làm như thế nào đây? Thổ lộ với y, nói ta không sợ, hay là…
Không, vẫn nên ở bên cạnh y xem xét động tĩnh, xem y phản ứng ra sao. Nếu tùy tiện tiếp cận sẽ khiến y phản cảm. Thời khắc nguy hiểm thì ta có thể ra tay giúp đỡ, có lẽ khi đó y sẽ mở lòng với ta, sau đó tiếp nhận ta.”
Nghĩ tới đó, Duẫn Lạc cũng cảm thấy thoải mái, thống khổ bi thương trước đó đều tiêu tan, thả người nhảy xuống khỏi cự thạch, phất bộ y phục bị nước làm ướt. Đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp được thiếu niên, hắn vừa mặc lại y phục vừa trở về doanh trại.