120 Chương 120: Quyển 4 Chương Duyên Diệt Tâm Toái
Thấy Bạch Cừu cùng Mặc Hồng Viêm đứng ở cửa, hắn nhanh chóng bước tới, nhẹ giọng hỏi: “Giáo chủ thế nào rồi?”
“Lam Phong đang ở bên trong châm cứu cho giáo chủ, tình hình huống cụ thể thì phải đợi hắn ra ngoài mới biết được.” Bạch Cừu tiếp lời: “Đúng rồi, ngươi đã tra ra chuyện gì hay chưa?”
Hoàng Trang cúi đầu suy nghĩ, thản nhiên nói: “Trừ Vân đại thiếu gia ra, ở đó còn có võ lâm minh chủ. Bọn họ giao chiến một hồi, sau đó đột nhiên dừng tay, khoảng cách quá xa nên không nghe được bọn hắn nói gì.”
Ba người không nói lời nào, hiện tại, vấn đề bọn họ quan tâm nhất là thương thế của người đang nằm trong phòng.
Tới buổi trưa, ba người đều đói bụng nhưng vẫn không dám rời đi, theo tiếng ‘chi nha’ của cánh cửa, Lí Lam Phong từ trong phòng bước ra, thuận tay đóng cửa cẩn thận, lau vầng trán đẫm mồ hôi, sau đó nhìn về phía ba người: “Đã khống chế được, chỉ cần ổn định * thần, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ không có vấn đề.”
“Nga, vậy là tốt rồi.” Mọi người đồng thanh thở phào. Mặc Hồng Viêm là người cao hứng nhất, vỗ mạnh lên người Bạch Cừu: “Đi, tới phòng bếp tìm chút đồ ăn, đói chết lão tử.”
Bạch Cừu vô cùng tức tối, khẽ dâng nội lực dồn về bả vai đánh văng tay hắn ra: “Ngươi đúng là đồ con heo, mỗi ngày chỉ nhớ tới ăn thôi hả?”
Mặc Hồng Viêm vừa nghe vậy liền buồn bực, đang định phản bác lại bị Lí Lam Phong trầm giọng quát lớn khiến cho dừng lại: “Câm miệng, giáo chủ đang vận công chữa thương ở bên trong, cần yên tĩnh, các ngươi còn đứng đây cãi nhau?”
Hiện tại, lời đại phu nói chính là thánh chỉ, hai người lập tức ngậm miệng không dám lên tiếng nữa. Hoàng Trang nhìn vào trong phòng, lắc đầu than nhẹ một tiếng.
“Hoàng Trang đang ở bên ngoài phải không?”
Thanh âm người nọ đột nhiên truyền ra từ trong phòng, tâm trạng Hoàng Trang lập tức rối loạn, cũng không dám chần chờ, nhanh chóng bước về phía đại môn, chắp tay hành lễ: “Có thuộc hạ.”
“Tiến vào!” Tuy thanh âm có chút vô lực nhưng khí thế bức người vẫn không suy chuyển.
Hoàng Trang lộ vẻ mặt khó xử, hiện tại hắn thực sự không muốn bước vào, bởi vì hắn hiểu được, người nọ chắc chắn sẽ hỏi tới việc của thiếu niên. Tuy luôn miệng nói không cho phép nhắc lại chuyện này, nhưng theo người nọ nhiều năm như vậy, đương nhiên hắn cũng hiểu được ít nhiều tính tình của người nọ.
“Tại sao còn chưa tiến vào?”
Giọng nói người nọ tràn đầy tức giận, Hoàng Trang đành phải tiến lên phía trước, đẩy cửa bước vào. Mới vừa bước một bước, Lí Lam Phong đột nhiên kề sát tai hắn nói nhỏ: “Không được phép nói về người kia, hiện tại tâm trạng của giáo chủ vẫn chưa ổn định, nếu có gì xảy ra thì ta tìm ngươi hỏi tội!”
Hắn gật đầu, đi về phía phòng luyện công ở bên trái.
Bước qua tấm bình phong, thấy người nọ ngồi xếp bằng trên hàn ngọc tháp*, sắc mặt tái nhợt chứng tỏ khí huyết không thông, nhưng ánh mắt nhìn về phía mình lại vô cùng sắc bén.
(Hàn ngọc tháp: đại khái là giường ngọc tỏa ra khí lạnh)
“Thuộc hạ tham kiến….”
“Được rồi được rồi, ta gọi ngươi vào đây không phải muốn xem ngươi hành lễ. Ngươi nên hiểu được ta gọi ngươi vào đây là vì chuyện gì. Nói đi, điều tra được những gì?”
Tư Vũ Thánh tùy ý đặt tay trên đầu gối, nhưng ngón tay run nhè nhẹ lại tố cáo nội tâm hắn đang kích động.
Hoàng Trang cúi đầu suy tư một lát, sau đó chắp tay nói: “Thuộc hạ lập tức báo cáo.”
Hít sâu một hơi, cố gắng nhớ những gì mình nhìn thấy, hắn chậm rãi lên tiếng: “Thuộc hạ vừa tới đó liền thấy Vân Khoảnh Dương cùng Tích minh chủ đang cùng nhau so chiêu. Sau đó hai người đột nhiên dừng lại, hình như luôn nói về vấn đề nào đó, bởi vì khoảng cách quá xa nên thuộc hạ không nghe được điều gì. Sau đó thấy bọn họ lần lượt rời đi, lúc này thuộc hạ mới lặng lẽ quay trở về.”
“Chỉ như vậy?” Tư Vũ Thánh nhìn hắn chằm chằm, sau khi biết được thân phận thực sự của Vân Phi Vũ, hắn cũng hiểu được mục đích Tích Vô Nhai tới đây.
Hoàng Trang gật đầu “Đúng!”
Trên mặt không để lộ sơ hở, nhưng ánh mắt của hắn khiến nam nhân hiểu được, thuộc hạ không biết nói dối của mình… nhất định hắn đang giấu diếm mình chuyện gì đó, hơn nữa đó còn là việc liên quan tới y.
Ngồi thẳng, ho nhẹ hai tiếng, Tư Vũ Thánh mặt không biến sắc, lên tiếng: “Ngươi cho ta là tiểu hài tử lên ba? Hay là ngươi đang thử nghiệm tính kiên nhẫn của ta?”
Tâm Hoàng Trang không khỏi run lên, lập tức quỳ xuống: “Thuộc hạ không dám giấu diếm, từng câu từng chữ đều là tình hình thực tế.”
“Nga?” Sắc mặt nam nhân âm trầm, đôi môi mỏng manh khẽ động: “Thật chẳng ngờ Hoàng hộ pháp luôn trung thành thật thà, vậy mà hiện tại có thể nói dối mà mặt không biến sắc, thực khiến ta thất vọng!”
“Thuộc hạ không dám lừa gạt giáo chủ, thỉnh giáo chủ tin tưởng.” Hoàng Trang cúi người quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn.
“Vậy thì nói thật cho ta!” Nam nhân đề cao thanh âm, tâm trạng kích động khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Nghe được động tĩnh, Hoàng Trang vội vã ngẩng đầu, thấy tình hình trước mắt, hắn cuống quít đúng lên, cẩn thận nâng đỡ thân thể nam nhân: “Giáo chủ, người sao rồi, ta đi gọi Lí Lam Phong tới.”
“Không được đi.” Tư Vũ Thánh quát lạnh một tiếng, lau vết máu lưu trên khóe miệng, đẩy tay hắn ra, ngồi thẳng dậy, ánh mắt lạnh như băng: “Nói thật cho ta, nếu không…” Hắn đột nhiên đứng lên, ôm ngực bước về phía cửa.
“Giáo chủ, người định đi đâu?” Trong nháy mắt, Hoàng Trang đã chắn trước mặt hắn, vẻ mặt lo lắng: “Hiện tại người đang bị trọng thương, không thể…”
“Tránh ra!” Tư Vũ Thánh quát chói tai.
Hoàng Trang hiểu được, nếu không đem tình hình thực tế nói cho người trước mắt, chỉ sợ hắn sẽ không thể tĩnh tâm dưỡng thương, nhất định lại tự mình đi thăm dò, nếu tiếp tục giằng co như vậy, còn không bằng… “Thực xin lỗi, Tiểu Vũ, ta biết đệ không giống Vân gia, nhưng vì hắn, chắc chắn đệ cũng sẽ làm như vậy!”
Hoàng Trang quyết tâm, đột nhiên quỳ xuống trước mặt nam nhân, trầm giọng nói: “Giáo chủ, mong người nhớ rõ, mỗi người trong Vân gia đều là kẻ thù của chúng ta, ngàn vạn lần mong người không quên huyết hải thâm thù của Nhật Diệu Thánh giáo chúng ta cùng Vân gia.”
Tư Vũ Thánh nghi hoặc, gắt gao trừng Hoàng Trang một lúc, thấy vẻ mặt kiên định của hắn, gật đầu: “Điều này không cần ngươi nhắc nhở, oán thù của chúng ta cùng Vân gia đã kéo dài cả trăm năm, còn có.” Hắn đột nhiên nghiến răng nghiến lợi: “Thù của Tần di, ta nhất định sẽ báo, cho nên ta sẽ không bỏ qua bất luận kẻ nào của Vân gia.”
Hoàng Trang thầm thở phào, sau đó lên tiếng: “Một khi đã như vậy thì thuộc hạ an tâm.”
Nam nhân vừa nghe lời này, trong đầu bỗng nhiên hiện lên điều gì đó, trái tim bất giác run rẩy, lớn tiếng hỏi: “Nói, rốt cuộc ngươi thấy những gì?”
Hoàng Trang cúi đầu thỉnh cầu: “Thỉnh giáo chủ ngồi trở lại hàn ngọc tháp, sau đó tĩnh tâm nghe thuộc hạ bẩm báo.”
Tư Vũ Thánh quét mắt liếc hắn một lượt, ngồi trở lại giường, lạnh nhạt mở miệng “Nói đi, kiên nhẫn của ta có hạn.”
“Dạ”
Hoàng Trang suy nghĩ, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Khi thuộc hạ vừa tới nơi thấy hai kẻ họ Vân kia giống như đang xảy ra mâu thuẫn, sau đó Tiểu… Vân Phi Vũ bỏ chạy tới vách núi, đứng ở đó thật lâu. Tiếp đến, Tích minh chủ đột nhiên xuất hiện, hắn cùng Vân Khoảnh Dương phát sinh xung đột, nhưng không hiểu sao bỗng nhiên sau lưng bọn họ có kẻ bắn lén. Trong lúc hai người chắn phi tiễn lại chẳng ngờ…” Hắn dừng lại, cẩn thận quan sát sắc mặt nam nhân, thấy thần sắc nam nhân vẫn bình tĩnh, hắn nuốt một ngụm nước miếng, nói tiếp: “Trong khí bọn họ chắn phi tiễn, Vân Phi Vũ… bị một mũi tên bắn trúng, lạc nhai, mà hai người kia hiện tại vẫn còn ở sau núi, hình như muốn đi…”
“Được rồi!” Tư Vũ Thánh phất tay, bộ dạng mệt mỏi: “Không cần nói nữa, ta mệt mỏi, ngươi lui ra ngoài đi.”
Hoàng Trang lẳng lặng quan sát hắn một lát, khẽ cúi người: “Tuân mệnh, thỉnh giáo chủ an tâm tu dưỡng.”
Nhưng là, khi hắn vừa xoay người đi đến trước bình phong, chỉ nghe phía sau ‘phanh’ một tiếng, thanh âm như có vật gì rơi xuống, hắn lập tức quay đầu lại thấy người nọ ngã quỵ trên mặt đất, tựa hồ không có phản ứng.
“Giáo chủ!” Hoàng Trang kinh hô một tiếng, nháy mắt đã chạy tới cạnh người nọ, nhẹ nhàng đỡ lấy, thấy người nọ nhắm chặt hai mắt, hai hàng huyết lệ men theo gò má chảy xuống, miệng mũi đều không ngừng đổ máu, đem bạch y nhuộm thành đỏ tươi.
Trong lúc hôn mê, hắn vẫn lẩm bẩm những lời vô nghĩa: “Sao ngươi có thể… đối xử với ta… như vậy. Ngay cả… ngay cả cơ hội để ta… hận ngươi… cũng không có… Ngươi… sao ngươi có thể tàn nhẫn, vì sao… lại đối xử với ta như vậy… vì sao…”
Ba người vẫn canh giữ ngoài cửa, vừa nghe được tiếng hô của Hoàng Trang đã lập tức xông vào phòng. Khi thấy được tình cảnh trước mắt, Lí Lam Phong hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, lập tức ôm người đặt lên giường, nhanh chóng điểm mấy đại huyệt, sau đó bắt đầu bắt mạch.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc mặt hắn mỗi lúc một trầm trọng, đột nhiên mở miệng: “Ai đó đi mời cha ta tới đây, thuận tiện nói với y là nhớ mang theo hồi thiên đan.”
“Ta đi.” Hoàng Trang không chịu nổi áp lực trong phòng, càng không thể chịu nổi ánh mắt sắc như đao của ba người kia, lập tức xoay người rời đi.
“Hừ, thật không hiểu tại sao trước kia hắn lại được tuyển chọn làm một trong tứ đại hộ pháp, gặp chuyện lại như rùa đen rút đầu. Loại người như hắn căn bản không xứng đáng ở bên giáo chủ.” Bạch Cừu khinh thường bĩu môi, ánh mắt lạnh lùng.
Một lát sau, Lí Lam Phong thu hồi bàn tay đặt trên ngực người nọ, tâm mạch đã được bảo vệ, chỉ cần chờ đan dược được đưa tới. Hắn nhẹ nhàng lau đi vệt máu loang lổ trên khuôn mặt người nọ, lạnh lùng nói: “Hắn được chọn đương nhiên là nhờ năng lực của hắn, hay là ngươi nghi ngờ ánh mắt nhìn người của giáo chủ? Hoặc là trước mặt giáo chủ ngươi cũng có thể nói dối rất tự nhiên?”
“Ngươi….” Bạch Cừu nghẹn họng không thể phản bác được một lời. Bọn họ đều theo nam nhân nhiều năm, đối với tính tình của nam nhân đều có chút hiểu biết. Đương nhiên hắn cũng hiểu được nỗi khổ của Hoàng Trang, chỉ là thấy người mà mình tôn sùng trở nên như vậy nên nhịn không được mới thốt ra lời châm chọc. Hiện tại bị Lí Lam Phong hỏi ngược lại, hắn biết bản thân đuối lí, lập tức ngậm miệng không nói một từ.
Không bao lâu sau, Lí Sầm cùng Hoàng Trang hấp tấp chạy tới.
Vừa thấy sắc mặt trắng bệch của người nằm trên giường, lão giả trừng mắt: “Các ngươi bảo vệ chủ nhân như thế nào mà khiến hắn bị thương thành thế này?”
Lí Lam Phong vội vàng ngắt lời: “Cha, người đừng nóng nữa, có mang đan dược tới không?”
“Tặng người khác rồi.” Lão giả lạnh lùng bỏ lại một câu, lập tức bước về phía trước kiểm tra mạch đập của người nọ. Tuy rằng tất cả mọi người đều muốn hỏi y tặng cho ai, nhưng không người nào dám mở miệng quấy rầy.
Lí Sầm thu tay, cau mày, trầm tư một lát, sau đó lập tức ra lệnh: “Bốn người các ngươi tới đây giúp ta.”
Chỉ thấy y nâng Tư Vũ Thánh dậy, cởi bỏ y phục của hắn, nhìn bốn người: “Lam Phong lo huyệt bách hội, Hoàng Trang huyệt thiên trung, Bạch Cừu, Hồng Viêm thái uyên huyệt, không cần hỏi nhiều, chỉ cần làm theo lời của ta. Chờ tới khi ta bắt đầu châm, các người chậm rãi cùng nhau chuyển nội lực, nhớ kỹ, nhất định phải khống chế chân khí thật chậm, không được xảy ra một chút sơ suất.”
Sắc mặt lão giả dị thường nghiêm túc, quét mắt một vòng: “Tất cả đã nghe rõ chưa? Tính mệnh của giáo chủ đều nằm trong tay các ngươi.”
Bốn người nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.
“Được, bắt đầu!”
Đêm dài đằng đẵng.