117 Chương 117: Quyển 4 Chương Tuyết Sơn Tình Đoạn
Tư Vũ Thánh nghe xong, mắt lạnh nhìn hắn một lượt, mặt không biến sắc mà lên tiếng: “Ngươi không cần kích ta. Nói vậy, ngươi rất muốn hắn, có phải không?”
Nói xong, Tư Vũ Thánh buông cổ thiếu niên, kéo vào y vào lòng, vòng tay ôm lấy thắt lưng, không để ý thiếu niên đang ho khan tới tê tâm liệt phế, kéo khố y của thiếu niên xuống, bắt đầu làm trò trước mặt người nọ, cố tình khiêu khích, bắt đầu cao thấp vuốt ve thân thể thiếu niên, gương mặt lộ vẻ tươi cười yêu mị.
“Mùi vị của hắn không tồi, khiến người ta lưu luyến dây dưa không ngớt, ngươi cũng từng hưởng qua nên hiểu rất rõ có đúng không? Chẳng qua ta lại muốn ngươi nhìn thấy bộ dạng của hắn khi ở dưới thân ta, chỉ sợ tiểu quan ở thanh lâu cũng kém.”
“Câm miệng!”
Vân Khoảnh Dương tức giận, hai mắt đỏ ngầu. Hắn biết hai trong mấy tháng qua, giữa hai người nhất định đã phát sinh không ít hành vi thân mật, nhưng hiện tại lại chứng kiến động tác của người nọ, nghe những lời lẽ trắng trợn người nọ thốt lên, hỏa nộ công tâm muốn một chưởng bổ tới, nhưng lý trí lại nhắc nhở hắn, đối phương không phải nhân vật tầm thường, không phải kẻ mà mình có thể dễ dàng đánh bại, cuối cùng đành phải gắng gượng áp chế cơn giận, trầm giọng lên tiếng: “Nếu giáo chủ đã mất hứng thú với Vũ Nhi, vậy sao không trả lại cho ta, dù sao… y vốn là người của ta.”
“Nực cười.” Tư Vũ Thánh hừ lạnh một tiếng, đang định mở miệng lại bị cảm giác ẩm ướt trên mu bàn tay khiến cho giật mình, hắn nâng cằm thiếu niên, thấy y nhắm chặt đôi mắt, hai má đong đầy lệ châu, tâm không khỏi thắt lại, nhớ tới khoảng thời gian bên cạnh thiếu niên, chính mình khiến y thụ thương tới mức ngất lịm cũng chưa từng thấy y khóc một lần, mà hiện tại…
Hắn đẩy thiếu niên ra, trên mặt tràn đầy trán ghét, nội tâm lại đau đớn khôn cùng. Rõ ràng biết không thể tin tưởng Vân gia, nước mắt của thiếu niên cũng chỉ là thứ vũ khí dùng để lừa gạt mình, chính là… khi thấy y khóc, trái tim như vỡ ra thành ngàn mảnh, không thể nhìn gương mặt bi thương của y, càng không thể chịu được tâm tư của mình vẫn hướng về y.
Không liếc mắt nhìn thiếu niên tới một lần, Tư Vũ Thánh chậm rãi tiến về phía người nọ, lạnh lùng mở miệng: “Nguyên tắc của ta rất rõ ràng, thứ ta đã không cần thì người khác cũng đừng mong đụng vào, bất quá, hôm nay cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi đánh bại ta thì có thể mang hắn đi, nhưng điều kiện tiên quyết là ta không thay đổi chủ ý!”
Nói xong, hắn phi thân tới phía trước tấn công, hai người lập tức thi triển chiêu thức hướng về đối phương.
Chỉ thấy hai bóng người một đen một xanh thẳm bay múa trên nền tuyết trắng, mới qua vài khắc đã đấu quá trăm chiêu. Chiêu thức của hai người đều thuộc dạng âm ngoan trí mạng, nhưng bay lên hạ xuống đều vô cùng đẹp mắt, nếu không phải tuyết chung quanh hai người mạnh mẽ vẩy ra, khí thế sắc bén, chỉ sợ sẽ bị lầm rằng bọn họ đang vui đùa truy đuổi đối phương.
Vân Khoảnh Dương kinh hãi, đã qua hai trăm chiêu lại không thấy người nọ lộ chút mệt nhọc hay chỉ là một lần thở dốc, mà hắn biết nội lực của mình đã sắp không thể chống đỡ tiếp, tuy vẫn cố gắng gượng nhưng sẽ nhanh chóng lộ ra sơ hở, hắn suy tính một chút liền hét lớn một tiếng: “Xuất hiện đi.”
Năm thân ảnh lập tức xuất hiện từ phía sau, không nói một lời, cùng nhau tấn công.
Tư Vũ Thánh híp mắt lộ vẻ khinh thường, kỳ thật trong lòng cũng lo lắng. Nội lực đã tiêu hao hơn phân nửa, một chọi một sẽ nắm chắc phần thắng, nhưng một chọi sáu, cho dù công phu của năm người kia không đáng để mắt, cùng nhau hợp công trong thời gian dài cũng sẽ không chống đỡ được.
Sau khi trưởng thành, hắn không thích có quá nhiều ám vệ theo cạnh, thường ngày chỉ để một người phục vụ liên lạc, hôm nay cũng đã bị hắn ra lệnh phải giữ khoảng cách thật xa, không biết có nhìn thấy tình hình bên này….
Một khối tuyết hướng về phía Vân Phi Vũ, đổ ập xuống thân thể y. Thiếu niên đờ đẫn ngẩng đầu, thấy một trận tranh đấu hỗn loạn cách đó không xa, hai mắt mơ hồ dần trong sáng, y ý thức được nam nhân đang bị bao vây công kích, cho dù hắn có nói nhiều lời vũ nhục, châm chọc khiến tâm y rướm máu, nhưng nhìn hắn rơi vào hiểm nguy, y vẫn không nhịn được cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng.
Tập tễnh đứng lên, thong thả bước tới nơi bọn họ đang tranh đấu, đột nhiên thấy nam nhân bay ngược về phía sau mấy trượng, lui về mấy bước, miễn cưỡng đứng vững, miệng phun một ngụm máu tươi, đem một mảnh tuyết trắng nhiễm hồng chói mắt, thiếu niên đau đớn như bị ai đâm một nhát đao xuyên tâm, thất tha thất thểu chạy lên phía trước.
Vân Khoảnh Dương đảo mắt liền thấy được hành động này của thiếu niên, gương mặt vừa mang tươi cười liền chuyển sang âm lãnh dữ tợn, dùng ánh mắt ra lệnh, hai gã ảnh vệ lập tức che chắn trước mặt thiếu niên, ngăn cản y tiến lên phía trước.
Dùng ánh mắt âm hiểm nhìn về phía người nọ, tuy rằng sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng còn vương tơ máu nhưng vẫn không sợ hãi lùi bước, thân thể tiếp tục đứng thẳng, ánh mắt lãnh liệt.
Hiện tại còn không ra tay thì còn chờ tới khi nào.
Vân Khoảnh Dương phất tay: “Lấy kiếm tới.”
Vân Phi Vũ bị hai người ngăn trở nên không thấy được tình hình của nam nhân, nhưng y biết, nam nhân đang thụ thương nên lúc này nhất định sẽ không dễ chịu, trong lòng nóng như lửa đốt. Thấy người đang đứng trước mặt mình có một thanh đoản đao đặt cạnh hông, trong đầu lập tức nảy ra ý nghĩ.
Giả bộ giãy dụa như muốn thoát khỏi hai người, lợi dụng thời cơ bọn họ dùng tay ngăn trở mình, thiếu niên thừa dịp rút ra đoản đao của hắn, dựa vào trí nhớ mà thi triển kiếm pháp trước kia học được. Tuy rằng dùng đao thay kiếm có chút miễn cưỡng, nhưng hiện tại y không thể nghĩ ra biện pháp khác.
Vân Khoảnh Dương vừa tiếp nhận kiếm liền thấy tình cảnh bên thiếu niên, tuy rằng có chút khó hiểu đối với chiêu thức của y, nhưng điều quan trọng hiện tại là… diệt trừ người nọ, hắn ngưng thanh, lạnh lùng quát: “Đừng tổn thương y.” Sau đó giương kiếm, phi thân công kích về phía người nọ.
Tư Vũ Thánh biết bản thân đã bị trọng thương, căn bản không quan tâm tới việc dư thừa, trong mắt chỉ có hành động của kẻ đối diện. Thấy đối phương cầm lợi kiếm trong tay, lập tức hiểu được ý định của hắn, âm thầm cười lạnh một tiếng, ngăn chặn chân khí hỗn loạn trong cơ thể, ngưng thần đề phòng.
Khi mũi kiếm đâm đến trước mặt, hắn lập tức đề khí lướt mấy bước. Hiện tại không thể sử dụng quá nhiều nội lực, hành động không khỏi có chút chậm chạp, một đoạn tóc dài rơi xuống. Trong lúc hắn đang xoay người, sau đầu phóng tới một cơn gió, vội vàng nghiêng người tránh thoát, vừa mới quay lại đã thấy lợi kiếm phát ra hàn quang, xé gió đánh tới trước mặt. Hắn nhanh chóng lùi ra phía sau, nhưng người nọ truy sát không tha, mắt thấy lợi kiếm gần ngay trước mắt, không thể trốn thoát, vậy mà….
“Không được!”
Vân Khoảnh Dương nghe thấy thanh âm ấy, tay ngừng lại một lát, thiếu niên mạnh mẽ lao về phía này, ngăn trở giữa hai người, đem người nọ gắt gao bảo hộ ở phía sau, trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy hận ý.
Tức giận liếc qua hai thân ảnh đang đứng một bên, Vân Khoảnh Dương cầm kiếm tiến về phía trước, trầm giọng quát: “Tránh ra!”
Vân Phi Vũ trừng mắt nhìn hắn, nhìn mũi kiếm chỉ cách chóp mũi một tấc, kiếm khí sắc bén khiến y không khỏi run sợ, nhưng tấm lưng xinh đẹp vẫn cố gắng dựng thẳng, lạnh giọng mở miệng: “Không bao giờ, trừ phi ngươi giết ta.”
“Ha ha ha, đệ cho là… ta sẽ không giết đệ?” Hiện tại, Vân Khoảnh Dương dị thường tức giận, thiếu niên lại tiếp tục khiêu chiến giới hạn của hắn một lần nữa, thật sự khiến cho hắn muốn một kiếm xuyên qua thân thể y, nhưng nhu tình đọng sâu trong tâm trí khiến hắn không thể hạ thủ, đành phải cầm kiếm đối địch với y.
“Ta nói lại lần nữa, tránh ra!”
Thanh âm giận dữ, uy áp đối diện đánh tới khiến thân thể Vân Phi Vũ phát run. Y nắm chặt đoản đao trong tay, cố gắng chống cự khí thế áp bách của người nọ, mím môi không nói.
“Tránh ra, ta không cần Vân gia các ngươi mèo khóc chuột giả bộ từ bi. Ngươi nghĩ rằng ta còn có thể tiếp tục tin tưởng ngươi? Không cần tiếp tục diễn trò!” Tư Vũ Thánh vốn ngã trên mặt đất, không biết đã đứng lên từ khi nào, bàn tay định đẩy thiếu niên đang che chắn trước mặt mình.
“Bây giờ là lúc huynh có thể cậy mạnh tỏ vẻ uy phong hay sao?” Nhịn xuống cảm giác đau đớn không ngừng dâng lên trong lòng, Vân Phi Vũ không quay đầu lại, bả vai run run, trầm giọng rống giận: “Chẳng phải huynh muốn giết sạch Vân gia, muốn tìm Vân gia báo huyết thù hay sao? Nếu hiện tại huynh chết đi, vậy thù của huynh, hận của huynh là ai đi báo? Chẳng lẽ tất cả những chuyện trước kia đều do huynh hứng khởi vui đùa?”
Thiếu niên áp chế cảm xúc nghẹn ngào nơi cuống họng, lạnh lùng lên tiếng: “Thì ra ma giáo giáo chủ cũng chỉ đến thế này mà thôi. Xem ra ngươi biết bản thân không có cách nào đối địch được với Vân gia nên dùng cái chết để giải thoát, đồ – phế – vật!”
“Ngươi không có tư cách nói ta, đồ tiện nhân chỉ biết mở đùi lấy lòng nam nhân.” Tư Vũ Thánh đoạt lấy đoản đao trên tay thiếu niên đặt lên cổ y, sau đó liên tục cười lạnh: “Thế nào? Vân đại thiếu gia, hắn tự nguyện trở thành tấm chắn cho ta. Hay là chúng ta làm một cuộc giao dịch, một mạng đổi một mạng, hơn nữa, ta đoán người của ta cũng tới nhanh thôi.”
Vân Khoảnh Dương tức giận nghiến răng nghiến lợi. Hắn biết thiếu niên chính là nhược điểm của mình nhưng không thể nhẫn tâm bỏ mặc y. Trầm mặc một lát, hắn khôi phục bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên: “Được, ngươi có thể đi, nhưng lần sau không may mắn như vậy nữa đâu, cũng sẽ không còn kẻ nào vì ngươi chắn kiếm.”
“Hừ!’ Tư Vũ Thánh đột nhiên vỗ một trưởng sau lưng thiếu niên, xoay người rời đi, chỉ để lại một câu nói cực điểm lạnh lùng: “Hết thảy đều do ngươi tự nguyện, ta sẽ không mảy may cảm kích. Vân gia các ngươi, ta nhất định sẽ không bỏ qua bất luận kẻ nào!”
“Ta biết” Thiếu niên phun ra một ngụm máu tươi, cúi đầu khiến người ta không thể nhìn rõ sắc mặt, nhưng chung quanh thân thể lại bị sự bi thương vây lấy.