Trở về truyện

Thuê Vợ - Chương 29

Thuê Vợ

29 Chương 29

“Phòng vẽ còn có 2 ngươi nữa, đều sẽ là trợ thủ cho cô. Yên tâm, tay nghề họ không giỏi bằng cô, cô cứ việc sai bảo.”

Vương tổng biên dặn dò thêm 2 câu, vừa lúc 2 người kia cũng đi đến. Vì vậy Vương tổng biên lặp lại 1 lần nữa dặn dò, sau đó trở về phòng làm việc của ông ta.

Hai người này tuổi cũng tương đương với Thẩm Mạt, một nam một nữ, thái độ đối với Thẩm Mạt không quá khách khí cũng không quá xa lạ.

Mãi đến khi Thẩm Mạt đi làm ở tạp chí Vân Thượng tới ngày thứ 3, hoàn thành đơn hàng, cô gái tên Lục Huyên mới bắt đầu đối với Thẩm Mạt lấy lòng.

Bởi vì Thẩm Mạt tuy ngày đầu còn chưa quen việc, tốc độc tương đối chậm, sau bắt đầu vẽ trơn tru hơn, tay nghề so với cô ta quả thực là tốt hơn nhiều, cho nên cô ta đã tiếp nhận việc mình làm trợ thủ cho Thẩm Mạt, bắt đầu chủ động ở bên cạnh, giúp đỡ Thẩm Mạt các việc vặt vãnh.

Có điều bạn nam tên gọi Lý Đàm thì hơi không chịu được mất mặt nên vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa như cũ.

Thẩm Mạt cũng không quan tâm lắm, mấy ngày nay cuộc sống của cô rất viên mãn.

Cho đến khi kỳ kinh nguyệt tới lần nữa, cô mới phát hiện ở có nhiều bất tiện ở tòa soạn, nhất là việc thay đồ dùng kinh nguyệt, cô không có nơi nào để vệ sinh, nên có chút lo lắng.


Cũng chính vào ngày này, cô gặp một người, điều này khiến cô càng thêm cáu kỉnh.

Cô ta tên Phùng Trân Trân, là con gái rượu của ông chủ Phùng hãng buôn Vĩnh Cữu. Cô ta là một nhân vật thời thượng, đã ly hôn với chồng năm ngoái, hiện cô ta đã về nước và phụ trách một số công việc kinh doanh trong nhà.

Cô ta đến phòng vẽ của tòa soạn tham quan, không có chuyện gì, liền đi tìm Thẩm Mạt.

Lúc này Thẩm Mạt đã gần hoàn thành bức tranh thứ 2. Mặc dù tiến độ có chậm hơn một chút so với những người có tay nghề cao, nhưng bức tranh thực sự rất tốt, rất nhiều đồng nghiệp trong phòng vẽ đều tán thành, chỉ có một mình vị Phùng tiểu thư kia là không, cô ta bảo kỹ thuật của Thẩm Mạt quá kém cỏi, bức họa không có sức sống.

Thẩm Mạt bình thường mặc váy, áo khoác ngắn hoặc sườn xám, đương nhiên không so được với vị đại tiểu thư mặc mặc âu phục tóc uốn quăn. Nhưng cô vốn dĩ là vẽ những tấm áp phích quảng cáo may sẵn sườn xám, cũng không bao giờ có thể vẽ giống như những phụ nữ nước ngoài treo bên ngoài.

“Nghe nói cô vào đây được là do quan hệ với anh Thường Thanh hả? Cô ngủ với ảnh?”

Trước khi Phùng Trân Trân rời đi, trước mặt rất nhiều người, cô ta đã ném cho Thẩm Mạt một câu như vậy.

Một câu nói như vậy đồng nghĩa với việc đme những công lao mấy ngày qua của Thẩm Mạt đổ sông đổ biển. Cô được ở đây, là bởi vì cô ngủ với Thường Thanh.


Tuy nhiên, cô không thể bác bỏ nó.

Nhiều người trong phòng vẽ bất bình thay cho Thẩm Mạt, nhưng rốt cuộc không có ai đứng ra vì Thẩm Mạt nói 1 câu công bằng, họ chỉ an ủi Thẩm Mạt vài câu sau khi vị Phùng tiểu thư kia rời khỏi mà thôi, dặn dò cô đừng để trong lòng.

Đừng để tâm sao?

Sau khi Thẩm Mạt về nhà, liền chộp lấy Thường Thanh hỏi.

“Phùng Trân Trân dám kiếm chuyện với em? Có vẻ như anh nên xem xét lại đề nghị của Trình tam gia rồi nhỉ?”

Thường Thanh rất tức giận, mấy ngày nay Thẩm Mạt càng tươi tắn hơn trước, khi về nhà cô thường nói chuyện với anh về tòa soạn, có thể thấy cô rất thích công việc này, nhưng không ngờ lại gặp được ả đàn bà kia.

“Ngủ với anh thì làm sao? Mẹ kiếp, ả ta muốn ngủ với anh còn chưa có cửa đâu.”


“Cô ta muốn ngủ với anh?”

Thẩm Mạt nghe thấy điểm mấu chốt, suy nghĩ một chút, rất có thể là như vậy.

“Năm ngoái ả ta đã bắt đầu dụ dỗ anh thông đồng, nhưng anh không để ý đến ả.”

Thường Thanh ôm eo Thẩm Mạt xoa nhẹ bụng cô, vẻ mặt càng ngày càng u ám.

“Anh sẽ không giết cô ta đúng không?” Thẩm Mạt mở to mắt nhìn Thường Thanh.
“Nếu có thể giết, anh rất muốn giết!” Thường Thanh đột nhiên vỗ mép giường 1 cái bốp, khiến cả giường run lên.

“Anh đừng nóng, cô ta có chút độc mồm độc miệng thôi, em cũng không mất miếng thịt nào. Từ nay về sau em không quan tấm đến cô ta nữa là được.

Nhìn thấy Thường Thanh tức giận như vậy, Thẩm Mạt liền bình thường trở lại.

———-

Thẩm Mạt mấy năm nay tuy rằng không vận động, nhưng thân thể cũng không tệ, đến kỳ thì bụng dưới cũng chỉ hơi nặng xuống, eo hơi đau. Nhưng đối với Thường Thanh thì cứ như là sắp đánh nhau với kẻ thù vậy á, không cho cô dính nước lạnh, thậm chí cungx không cho cô đi làm.

Cô nào có yếu ớt như vậy chứ, hơn nữa cô rất hài long với cái hộp mà Thường Thanh tặng, chính là chiếc đai kinh nguyệt dùng 1 lần rồi vứt đi.

Sau này cô chỉ cần mang một vài tấm vải thô sạch đến văn phòng tạp chí, chỉ cần nhúng nước lau sạch máu kinh nguyệt của mình, sau đó vứt đi là xong, vô cùng tiện dụng. Cuối cùng cũng giải quyết được nỗi phiền lòng của cô.
Rắc rối duy nhất là buổi tối, Thường Thanh vẫn luôn ôm cô ngủ, không thể quan hệ, anh phải nhịn mấy đêm.


Cho đến khi nó hoàn toàn sạch sẽ, hai người đã làm hẳn ba lần trong một đêm.

Bây giờ đã là vào tháng sáu, sau lần đó Phùng Trân Trân không hề quấy rầy Thẩm Mạt nữa, Thẩm Mạt ở tòa soạn tạp chí ngày càng giống cá gặp nước.

Vụ án mạng khiến Thẩm Mạt luôn lo lắng cũng không có động tĩnh gì, người dân cũng như báo chí đều không nhắc tới, giống như hai người nọ chưa từng tồn tại vậy.

Điều này khiến cô thực sự nhẹ nhõm.

Chỉ là tháng sáu Bành Thành đã rất nóng rồi, rất nhiều cô gái sành điệu mặc váy mỏng, thậm chí có người còn để chân trần. Thẩm Mạt có thể phóng túng trước mặt Thường Thanh, nhưng bên ngoài lại là bộ dạng đứng đắn, vẫn luôn là váy khoác áo hoặc một chiếc sườn xám.
Kết quả của việc này là mỗi khi cô về nhà, chiếc váy lót của cô đều bị ướt sũng.

Thường Thanh vừa nhìn thấy váy lót của cô ướt, liền thích đi tới xoa xoa bộ ngực của cô, nói nhìn xuyên thấu ẩn ẩn hiện hiện như vậy rất ngon, nhưng Thẩm Mạt không muốn anh liếm mồ hôi, vì vậy cô chỉ có thể mau chóng đi tắm rửa sạch sẽ.

Tuy nhiên, hầu như lần nào Thường Thanh cũng vào phòng tắm, cuối cùng nó trở thành một màn tắm uyên ương, còn cô thì chân run rẩy đi không muốn nổi.

Đến giữa tháng bảy, đang kiểm chứng câu nói kia, Lửa Chảy Tháng Bảy.

Thẩm Mạt bỏ qua lớp váy lót chỉ mặc một bộ váy áo khoác lụa mỏng, vẫn dùng yếm như trước, nhưng cũng không đến nỗi nhàm chán.

Lục Huyên rất thích cách ăn mặc của Thẩm Mạt, cô cho rằng Thẩm Mạt mặc gì cũng đẹp, lại đoan trang nên ra ngoài mua quần áo, cô cũng thích kéo Thẩm Mạt giúp mình chọn.
Cả hai đều mới ngoài đôi mươi, có rất nhiều điều để nói, Thẩm Mạt cũng không từ chối lời mời của cô, vào sau một ngày mưa khi trời chưa nắng gắt, cô cùng với Lục Huyên đến cửa hàng bách hóa Vĩnh Phát ở đối diện.

Không thể không tin được câu “trái đất tròn”, nhiều người ở như thế lại dễ dàng sinh ra tình cờ gặp mặt. Lần trước Thẩm Mạt nhìn thấy Giang Minh trước cửa hàng, lần này người cô nhìn thấy lại là Lý Chí Cao.

Thẩm Mạt cảm thấy cô và hang buôn Vĩnh Phát có lẽ không hợp tử vi với nhau, Phùng Trân Trân thì không nói làm gì, hai tên đàn ông cô ghê tởm nhất trong cuộc đời đều đã gặp.

Thực ra Lý Chí Cao không vào cửa hàng bách hóa. Hắn đang nằm trên một chiếc xe kéo ở bên đường, sắc mặt xám xịt, làn da vàng như nến, trông như một người sắp chết, nhưng bên cạnh hắn ta có một vài túi giấy mua sắm chất thành đống, có thể thấy được hắn đúng là đến đây để mua đồ.
Thẩm Mạt muốn giả vờ không nhìn thấy, cô bước tới, nhưng kẻ sống dở chết dở đã nhìn thấy cô.

“Nông dân cũng đến thành phố để mua đồ?”

Giọng nói khàn khàn, yếu ớt nhưng đầy ác ý.

Nhìn thấy Thẩm Mạt không để ý tới mình, giọng nói lại trở nên lớn hơn.

“Nằm dưới người một thằng nông dân như vậy sướng không?”

Lục Huyên nhìn xe kéo có chút kinh ngạc, người sắp chết này đang nói chuyện với bọn họ sao? Sao lại xấu xa như vậy?

Thẩm Mạt kéo tay Lục Huyên, đi thẳng đến cửa bách hóa.

Còn chưa kịp vào cửa đã thấy lão Thường trước kia theo chăm sóc Lý Chí Cao, bên cạnh là một cô bé, tay cầm theo vài túi giấy.

Cô bé hình như chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, mặc một bộ sườn xám không vừa, mắt hơi đờ đẫn. Thấy những người trên xe kéo đang nhìn ở đây, cô bé mang theo mấy cái túi giấy bước tới, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Lý Chí Cao.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.