Trở về truyện

Thuê Vợ - Chương 27

Thuê Vợ

27 Chương 27

Thẩm Mạt luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh, vừa nghe thấy có người đi về phía này, toàn thân cô run lên cao trào.

Thường Thanh tự nhiên cũng nghe được tiếng bước chân xào xạc, anh di chuyển nhanh hơn, thấy Thẩm Mạt đã đến cao trào, bèn trải áo sơ mi của mình lên trên cỏ để Thẩm Mạt nằm đó, anh bắt đầu đâm vào rút ra nhanh hơn.

Làm như vậy âm thanh sẽ nhỏ hơn rất nhiều, nhưng khoái cảm cũng không thiếu, Thẩm Mạt cắn chặt môi, vừa thừa nhận tác động của anh, vừa dùng một tay cài cúc áo trên ngực cô.

Cũng may, Thường Thanh không làm lâu lắm, cuối cùng ôm lấy lưng cô, bắn ra.

Thẩm Mạt vội vàng lấy khăn tay lau sạch tinh dịch giữa hai chân, lại mang vớ vào thì nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng chính là hướng bên này của bọn họ.

Thường Thanh ánh mắt cũng có chút đề phòng, thấy Thẩm Mạt đã thu dọn sạch sẽ, liền kéo cô trốn vào cành lá hương bồ rậm rạp ngồi xổm xuống.

Người đến không chỉ có một.

Xuyên qua khe hở giữa cành lá hương bồ, Thẩm Mạt nhìn thấy hai người đàn ông lén lút, bọn họ tình cờ vừa đúng đến ở nơi vừa rồi cô và Thường Thanh “đánh dã chiến”, một người trong số họ hít hít mũi.


“Mùi gì ấy nhỉ?” người đàn ông nói.

“Hoa hương bồ chứ gì.”

Người kia không đồng ý, sắc mặt càng căng thẳng.

“Mày mù à? Cái này toàn là cành lá hương bồ, ở đâu ra hoa?

“Có thể là mùi vị của hồ nước, mày đa nghi quá, mau thu dọn đồ đạc!”

“Đây là hàng cao cấp mà bố mày khó khăn lắm mới có được. Đương nhiên phải thận trọng chứ!”

“Biết rồi, biết rồi, tiền mang đủ rồi, mày đếm lại đi.”

Thẩm Mạt thấy người nọ đưa một túi vải có vẻ nặng nề, nghe tiếng, ước chừng đều là đồng đại dương, trong túi có tệ lắm là vài trăm khối nha.


Cũng không biết “hàng cao cấp” mà người kia đang nói là cái gì nữa.

Người đàn ông đếm từng cái một, đếm cả buổi trời, hai chân ngồi xổm của Thẩm Mạt đều vừa đau vừa mỏi, chỉ thấy hắn ta lấy ra từ trên người một cái túi da trâu màu nâu.

“Mày cũng có một ít, ba khối đại dương, không hơn không kém.”

Một người khác mở túi da trâu ra đếm, lần này nhanh hơn, nhưng người này đếm đi đếm lại tới mấy lần lận, cuối cùng vẫn gật đầu.

Cho đến lúc này, cuộc giao dịch mới kết thúc, Thường Thanh nói hai chữ vào bên tai Thẩm Mạt

“Là Hồng Hoàn.”

Thẩm Mạt giật mình, hô hấp trở nên nặng nề, đột nhiên có người hướng về phía bọn họ.


“Ai?! Ai ở đó?!”

Thẩm Mạt sợ hãi, nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Thường Thanh, nhưng Thường Thanh vỗ nhẹ vào tay cô, sau đó kéo cô đứng dậy.

“Ai yo, hóa ra là một đôi uyên ương chơi dã chiến, tao đã nói có mùi gì mà”

Ánh mắt tên đàn ông bán thuốc Hồng Hoàng lướt tới lướt lui trên người Thẩm Mạt mấy vòng, vô cùng bỉ ổi.

“Mã Tam Nhi! Hai người bọn họ đã nhìn thấy, không thể giữ!”

Người kia lấy ra một con dao găm từ thắt lưng của mình, chĩa vào Thường Thanh và Thẩm Mạt.

Người tên Mã Tam Nhi không chút sốt ruột, cũng rút

dao găm từ thắt lưng ra, mắt vẫn đảo quanh người Thẩm Mạt.

“Giết tên đàn ông trước, người nữ để cho bố mày thoải mái đã rồi giết sau.”

“Mày khùng hả, bọn họ sẽ kêu cứu, sẽ thu hút người đến!”

“Ừm, thế thì giết trước, nhân lúc còn người còn nóng thì chơi cho thoải mái cũng được.”

Hai tên nọ cầm dao găm, đâm thẳng vào Thường Thanh.


Thẩm Mạt bị Thường Thanh kéo phía sau, cô cảm thấy bây giờ nên kêu cứu để kéo mọi người đến, nhưng mà dù bây giờ cô có kêu cứu thì cũng đã muộn. Hai tên đó thoạt nhìn không phải là tay mơ…
“Mạt Mạt, đừng sợ.”

Trong giọng nói của Thường Thanh có một chút cười nhẹ, Thẩm Mạt sững sờ một lúc, không hiểu sao trong lòng chợt yên tĩnh lại, nhanh chóng lùi lại để không cản trở anh.

Thường Thanh lại lộ cái nụ cười như một con sói.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Mạt nhìn thấy kỹ năng thực sự của Thường Thanh và cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh giết người.

Anh rút một con dao găm từ bắp chân của mình, thản nhiên đón nhận đòn tấn công của hai tên nọ. Cánh tay anh vung lên, nơi cổ họng 1 trong 2 tên đã là một đường màu đỏ mảnh như chỉ, mà con dao găm đã đâm vào cổ họng của tên còn lại.

Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt.

Hai tên nọ thậm chí còn chưa kịp phát ra tiếng động gì đã ngã xuống như thế, cùng lắm là ho khan vài tiếng, rồi không còn tiếng động nữa.
Sau đó, Thường Thanh vẫy tay với Thẩm Mạt

“Mạt Mạt, qua đây.”

Bước chân đi tới của Thẩm Mạt có chút không vững, không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người chết, nhưng là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người bị giết, cái chết này thật sự rất đáng sợ.

Thường Thanh đưa túi tiền cho cô.

“Chúng ta giàu rồi.”

Thường Thanh lại cười như một con sói.

Thẩm Mạt ngây người cầm lấy túi tiền nặng trĩu, liền thấy Thường Thanh trút hết toàn bộ Hồng Hoàn trong túi da vào trong hồ, dùng que gỗ khuấy một lúc cho đến khi không còn thấy những viên thuốc màu đỏ nữa, anh mới quay lại để dọn dẹp hai cái xác.

Cách xử lý khá đặc biệt.

Trước tiên anh cởi quần áo mình đặt qua một bên, sau đó chặt đầu hai người, lột sạch quần áo, bọc một ít đá lớn, ném hai cái đầu xuống hồ.
Sau đó, anh kéo xác đến chỗ cành lá hương bồ nơi có nước sâu để phi tang.

Nhìn thấy trên đám cành lá hương bồ vẫn còn rất nhiều máu, Thường Thanh bĩu môi.

“Hôm nay mà có mưa thì tốt quá rồi.”

Sau khi lau sạch vết máu trên người, Thường Thanh mặc quần áo vào, cầm lấy túi tiền rồi dắt tay Thẩm Mạt đi ra khỏi mảng cành lá hương bồ lớn.

Chân của Thẩm Mạt hơi run run, dọc theo đường đi, nếu Thường Thanh không ôm eo cô, có lẽ cô đã ngã xuống.

Cho đến khi trở về nhà, Thẩm Mạt vẫn còn có chút chưa tỉnh hồn.

“Mạt Mạt, đừng sợ, cái này của chúng ta là được ăn chùa mà không phải trả tiền.”

Thường Thanh cũng không quan tâm đến ánh mắt nghi hoặc của Trần tẩu và Tống Thuận, anh đóng cửa sân trong, ôm Thẩm Mạt lên giường.

Anh bắt đầu liếm, sờ soạng cô, cố gắng làm hết sức mình.
Mãi đến khi cơ thể không khống chế được cao trào, Thẩm Mạt mới đấm vào ngực Thường Thanh.

“Hôm nay anh làm em sợ muốn chết hà!”

Thường Thanh cười hắc hắc vài tiếng, kêu Thẩm Mạt đánh thêm vài cái nữa rồi hai người liền chuẩn bị đi ra ngoài.

Không có biện pháp, buổi tối bọn họ đã hẹn Trình Cảnh Chi đi ăn lẩu gà địa phương.

Thường Thanh nói rằng người này tốt hơn là không đồng ý cuộc hẹn của anh ta.

Bọn họ hẹn nhau ở một cửa tiệm cách nhà Thường Thanh tầm ba dặm, cho nên Thường Thanh nắm tay Thẩm Mạt, cứ như vậy thong thả đi đến nơi.

Kinh nghiệm trải qua ngày hôm nay phong phú đến mức Thẩm Mạt không khỏi nghĩ đi nghĩ lại, giống như đang nằm mơ vậy.

Cô kiếm được việc làm, Thường Thanh nghiền nát của quý của Tương Minh, bọn họ dã chiến điên cuồng bên hồ, Thường Thanh giết chết hai kẻ buôn bán ma túy.
Và bây giờ, họ có thêm 600 khối đại dương!

Cô chỉ hy vọng Thường Thanh có thể yên lành, bất kể là ai, ngàn lần vạn lần cũng đừng tìm đến anh.

Có lẽ là lời cầu nguyện của Thẩm Mạt đã phát huy tác dụng, khi họ đến tiệm cơm nhỏ thì trời cũng đã sập tối.

Lúc Trình Cảnh Chi lái xe tới, trời cũng nhỏ hạt mưa.

Thẩm Mạt rất vui vẻ.

Như vậy dấu vết bên hồ sẽ bị mưa cuốn trôi, sẽ không ai phát hiện ra rằng Thường Thanh đã giết người.

Khi Trình Cảnh Chi nhìn thấy hai người họ, thứ anh ta nhìn thấy chính là khuôn mặt bình thường ban đầu của Thẩm Mạt, bởi vì nụ cười nhàn nhạt mà trở nên sáng sủa xinh đẹp hơn.

Thường Thanh ngẫu nhiên liếc nhìn cô, càng tràn đầy yêu thương, còn có sự chiếm hữu tận sâu trong xương.

Trình Cảnh Chi khẽ lắc đầu, nhưng không nói gì, tiến tới chào hai vợ chồng, đi đến chỗ ngồi đã đặt trước của họ.
“Việc anh nhờ tôi điều tra, đã có manh mối.” Trình Cảnh Chi gắp miếng bánh mì bằng bột ngô vào bát sứ trắng rồi nói.

Thường Thanh ngẩng đầu nhìn lên, gần như không thể nhìn thấy, chớp mắt với Trình Cảnh Chi.

Trình Cảnh Chi ung dung ăn bánh mì, giống như không phát hiện ra điều gì, nói tiếp: “Loại lụa đó rất hiếm ở Trung Quốc, phần lớn đều được bán ở nước ngoài. Anh muốn làm cho bà xã một chiếc sườn xám, e rằng sẽ không dễ dàng.”

Vốn dĩ Thẩm Mạt đang yên lặng ăn thịt gà, đột nhiên nghe được Trình Cảnh Chi nhắc đến mình thì hơi sửng sốt

Thường Thanh lại muốn mua quần áo của cô nữa sao? Lại còn nhờ nhân vật lớn này thăm dò vật liệu giùm?

“Quần áo tôi đủ rồi, không cần mua thêm nữa đâu, cảm ơn Trình tam gia đã quan tâm.”

Nói xong, Thẩm Mạt chọc vào cánh tay Thường Thanh, khẽ bĩu môi.
Thường Thanh mỉm cười gãi đầu nói rằng nên mua cho bà xã thì phải mua, không lãng phí tiền đâu.

Trình Cảnh Chi cười cười, từ chối chối cho ý kiến, cũng ngừng đề cập đến vấn đề này.

Thẩm Mạt phát hiện Trình tam gia quả thật như chính anh ta nói thích yên tĩnh, một bữa cơm này, lúc đầu trừ bỏ vài câu, hắn căn bản không nói gì.

Thường Thanh cũng thực sự tùy tiện ăn bánh mì bột ngô và gà, và thỉnh thoảng gắp cho cô một ít đồ ăn, hoàn toàn không phải như là mời khách.

Bữa cơm này giống như ăn cơm nhà ở nhà, chỉ khác là Thường Thanh không có sờ soạng đến cô.

Sau khi dùng bữa xong, Trình Cảnh Chi định ra về, nhưng bên ngoài mưa to quá, lái xe cũng không an toàn.

Ba người đứng trước quán, nhìn mưa, tùy tiện trò chuyện.

Chủ yếu là Trình Cảnh Chi nói với Thường Thanh về tình hình gần đây của cảng Thiên Tân, đồng thời hỏi Thường Thanh có muốn đến Thiên Tân làm việc với anh ta không.
Thường Thanh nói rằng vẫn còn một số việc chưa hoàn thành ở đây, phải chờ một thời gian.

Sau đó, cả hai không nói gì.

Khi cơn mưa trở nên nhẹ hơn, Trình Cảnh Chi đề nghị đưa Thường Thanh và Thẩm Mạt về, dù sao thì mưa vẫn chưa tạnh, dù có cầm ô đi chăng nữa thì khi đi về như thế này, họ sẽ bị ướt một nửa.

Thường Thanh không từ chối, kéo Thẩm Mạt ngồi ở ghế sau.

Trình Cảnh Chi thực sự ít nói, khi Trường Thanh và Thẩm Mạt xuống xe, anh ta bèn vẫy tay và lái xe đi.

Thường Thanh khoác vai Thẩm Mạt chạy nhanh về nhà, Tống Thuận thấy thế giật mình, cầm lấy dù đi về phía bọn họ che mưa.

Trở về trong nhà, Thẩm Mạt tò mò về hỏi lai lịch của vị Trình tam gia này.

“Một trong mấy cửa hàng lớn nhất Thiên Tân của thiếu gia thứ ba nhà họ Trình, lần trước đến Thiên Tân, anh thuận tay cứu anh ta một mạng, nếu không… anh đã bị trúng đạn, cho nên quen biết. Quần áo của em cũng là mua ở cửa hành của anh ta, được giá hời không ít.”
Vừa nói, Thường Thanh vừa ghé sát vào tai Thẩm Mạt: “Đừng nhìn anh ta nghiêm trang, ít nói. Anh ta đã có tứ phòng (*) rồi á, con cái đã sinh một đống rồi, gần đây còn để ý một vũ nữ (**), không chừng là muốn lập thêm bà năm á.”

(*) ý nói đã cưới 4 người vợ.

(**) gái nhảy

Thẩm Mạt nghe vậy cũng không phản ứng nhiều, dù sao người trên đời này không thể chỉ nhìn bề ngoài, cái loại như Tương Minh bề ngoài thư sinh đạo mạo nhưng bên trong thì không bằng súc sinh, ngược lại Thường Thanh nhìn cà lơ phất phơ nhưng lại chuyên tình.

Nghĩ đến đây, Thẩm Mạt cảm thấy trong lòng ngọt ngào, nhìn thấy khuôn mặt của Thường Thanh đang ở bên cạnh, bèn ôm cằm anh mà hôn một cái.

Thường Thanh nở nụ cười xán lạn, ôm Thẩm Mạt vào lòng.

“Mạt Mạt, em nói xem khi nào chúng ta mới có một đám nhóc con hả?”
“Làm sao em biết chứ.”

Thẩm Mạt tựa mặt vào trong ngực Thường Thanh, nghe nhịp tim trầm thấp, đặc biệt an tâm.

Cô đã ở cùng Thường Thanh hơn một tháng, thời gian sắp đến kinh nguyệt cũng gần đến rồi, dù sao cũng không biết cô có thai hay không, hiện tại cảm giác được.

Có điều cô cùng với Thường Thanh sinh hoạt vợ chồng rất nhiều lần, Thường Thanh khỏe mạnh như thế, cô cũng không bệnh xấu gì, chắc rằng sẽ sớm mang thai a!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.