Trở về truyện

Thôi Miên Sư Tôn Cùng Sư Muội - Chương 20: Sự Thật

Thôi Miên Sư Tôn Cùng Sư Muội

23 Chương 20: Sự thật

“Mừng ngài về nhà, sư tôn…” Ta mỉm cười trước thanh lãnh cao gầy thân hình, trong lòng cảm giác tội lỗi dâng lên, nhưng ngay sau đó là sự kinh ngạc.

Chỉ thấy sư tôn bỗng nở một nụ cười như hoa mùa xuân, ánh mắt nhu tình nhìn về phía ta:”Thế nào? Nghịch đồ? Lâu rồi không còn nhận ra sư tôn này nữa sao?”

Nghe thấy câu nói của sư tôn, ta ngay lập tức đứng máy, trong lòng nổi lên một cỗ kinh hoàng. Rất rõ ràng, có thể sư tôn thoát khỏi ‘hạt giống’ của ta, sau đó nhớ lại hết tất cả những gì ta đã làm.

Nghĩ đến đây, ta cười khổ một cái, biết rõ tiếp theo mình sẽ ra sao, không khỏi nhìn về phía sư tôn, an phận nói:”Đồ nhi không có gì để nói, đệ tử Vương Lâm xin sẵn sàng gánh chịu mọi lỗi lầm.” Sau đó chậm rãi quỳ gối xuống, cúi đầu trước sư tôn.

Nhưng mãi một lúc sau, ta vẫn không nhận thấy sư tôn bất kì động tĩnh nào, hoang mang ngẩng đầu lên. Đi vào tầm mắt của ta vẫn là sư tôn đang lặng lẽ đứng đó, trên môi nở một nụ cười, đôi mắt nhu tình nhìn về phía ta.

Ta không khỏi tò mò nói:”Sư tôn?” Trong lòng thì lại bất an, chả lẽ sư tôn vẫn chưa hoàn toàn giải được? Hay đây chỉ là nàng đang đùa? Vô vàn những suy nghĩ đi qua não ta, làm không khí căn phòng càng trở lên yên tĩnh.

Bỗng ta cảm thấy một chiếc mềm mại bàn tay đặt lên đầu ta, chỉ thấy sư tôn đã đứng ngay trước mặt, thơm ngát mùi hương từ nữ thể truyền vào trong mũi ta, làm ta bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian trước kia.

“Ngươi nghĩ rằng, chỉ với môn công pháp đó là đủ để một cao cấp tu sĩ bị điều khiển dễ dàng vậy sao?” Thanh lãnh âm thanh truyền vào tai ta, đứng hình một lúc, ta mới hiểu được nội dung, trong lòng nổi lên không thể tưởng tượng được.


“Và ngươi nghĩ rằng, công pháp đó là ngươi ngẫu nhiên nhặt được sao? Nghịch đồ?” Đang hoảng sợ ta nghe được câu nói này, không khỏi sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn thanh lãnh kiều diễm khuôn mặt đang cao cao từ bên trên nhìn xuống ta, đôi mắt ôn nhu cùng nụ cười mỉm vốn quen thuộc lại làm cho ta càng trở lên sợ hãi.

Chẳng lẽ…

“Đúng như ngươi nghĩ, tất cả đều là ta sắp đặt, từ việc ngươi nhận được công pháp, và thuận lợi cho tới hiện tại…”

Ta không khỏi mê mang, cảm giác rùng mình lạnh sống lưng, lắp bắp nói:”Tại…tại sao…”

Nghe được ta hỏi lý do, trên thanh lãnh dung nhan vốn đang nở một nụ cười nhẹ nhàng, cặp mắt ôn nhu nhìn xem ta, bỗng trở lên tràn đầy dâm loạn.

“Vậy trước tiên ta sẽ kể cho ngươi một câu chuyện…”



Có một cậu bé, từ khi sinh ra đã mất cha mất mẹ, từ nhỏ phải sống nương tựa vào một vị bà cụ, nhưng không kéo dài được bao lâu, người bà đó cũng mất sớm.


Cậu bé cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình mình trên cõi đời này, cô độc, nỗ lực để sinh tồn. Cho tới một hôm, cậu gặp một tiên tử giúp, hình bóng nàng im đậm mãi trong tâm trí cậu bé, cậu muốn trả ơn, nhưng người đó lại từ chối, và nói rằng đây chỉ là bèo nước gặp nhau, tiên phàm khác nhau.

Từ đó, cậu bé muốn bắt đầu tu tiên.

Cho đến khi kiểm tra linh căn, cậu được đánh giá là trung phẩm linh căn, và được một tiên tông thu nhận.

Dưới bao sự nỗ lực cùng học tập, cậu trở thành tiêu điểm trong đám học đồ. Bất hạnh thay, chính do hào quang đó, mà cậu bị kẻ gian hãm hại, bị phế bỏ tu vi, trục xuất tông môn.

Nhiệt huyết thiếu niên năm đó, bởi sự hận thù, mà tràn đầy mong muốn sống sót, đã nhặt được một bản ma đạo thượng cổ công pháp.

Nhiều năm sau, vẫn là người thanh niên đó, nhưng đã mất đi cái chính nghĩa của bản thân, mà tràn đầy âm u quay lại trả thù tông môn.

Cuộc trả thù diễn ra suôn sẻ, cho tới khi người thanh niên đó trông thấy trong số các vị trưởng lão của tông môn đó, có một vị tiên tử năm xưa đã từng cứu giúp cậu.


Nhưng mong muốn trả ơn năm đó, đã bị vô hạn hận thù che lấp, chuyển hóa thành tham lam muốn chiếm đoạt nàng. Ngay lập tức đưa ra điều kiện, nếu tông môn giết những kẻ liên quan tới vụ năm đó, cùng đưa vị tiên tử cho hắn, thì nhân quả sẽ được xóa bỏ.
Dưới sức ép của ma chủ, tông môn đó không thể không làm theo, và cuối cùng báo thù cùng mong muốn năm đó của chính khí thiếu niên đã được trả.

Còn vị tiên tử kia, đã bị tên ma chủ mang về nơi của mình, cướp lấy thân thể nàng, ngày đêm dạy dỗ, dùng vô vàn thủ đoạn biến nàng trở thành lô đỉnh dành riêng cho mình.

Có lẽ lòng tốt của chàng thanh niên năm đó vẫn còn dư lại, ngoài những lúc hắn gian dâm nàng ra, mọi thứ đều rất tốt, hoặc phải nói là ôn nhu.

Những kẻ ma tu xung quanh, kẻ thì coi nữ nhân là đồ chơi, kẻ thì bệnh hoạn làm đủ thứ với lô đỉnh của mình, kẻ thì chán vứt cho thuộc hạ, thậm chí với súc vật.

Còn đối với hắn, chỉ có duy nhất có chút thô bạo ra, vị tiên tử không bị làm sao, trái lại, nàng dần dần trầm luân trong khoái cảm, quen thuộc mỗi ngày triền miên trên giường với hắn.
Nhưng mọi thứ cũng phải có lúc tàn, có lẽ công pháp mạnh mẽ cùng kho tàng khổng lồ mà bị nhiều thế lực thèm muốn, tham làm che mờ con mắt mà hợp tác vây công vị ma chủ này, cuối cùng trước sự vây công của vô số kẻ thù, hắn trọng thương mang theo vị tiên tử kia đi bỏ trốn.

Vết thương quá nặng, hắn biết mình không qua khỏi, chỉ ôn nhu nhìn về phía vị tiên tử, nhẹ nhàng nói:”Xin lỗi, do ta, mà cuộc sống của ngươi bị đảo lộn, năm xưa cứu giúp đứa bé mà bị lấy oán trả ơn, có lẽ ngươi cũng hối hận về hành động đó nha… Ta không cầu tha thứ, chỉ mong… Ngươi hãy sống thật tốt..”

Lặng lẽ nghe ma chủ lời nói trước phút ra đi, không ai rõ ràng được biểu cảm trên mặt nàng lúc này như thế nào, hoặc đang nghĩ điều gì… chỉ biết nàng yên lặng ngồi bên cạnh hắn nghe hết tất cả những điều hắn nói.
Cho đến cuối cùng, vị tiên tử vẫn tĩnh tĩnh nhìn ma chủ nhắm mắt lại.

Về sau, không ai biết nàng đi đâu, gặp chuyện gì, chỉ biết được, tất cả bí mật mạnh mẽ của ma chủ đều nắm trong tay nàng…



Nghe hết câu truyện mà sư tôn kể, lòng ta không khỏi nghĩ đến một motip văn học ở trái đất…


NGƯỜI TRỌNG SINH!

Có lẽ… vị ma chủ trong câu truyện, chính là ta, còn vị tiên tử kia thì lại là sư tôn?

“Có vẻ như ngươi đã đoán ra được.” Thanh lãnh giọng nói đánh thức ta dậy khỏi mạch suy nghĩ, ngẩng đầu lên chỉ thấy sư tôn vốn thanh lãnh khuôn mặt bây giờ lại tràn đầy ửng đỏ cùng mê loạn, hoàn toàn giống với thời điểm ta thôi miên nàng.

“Không hổ là tương lai ma chủ, rất nhanh đã biết được kết cục câu truyện.” Cặp mắt tràn đầy mê loạn sư tôn cùi người xuống, mát lạnh tinh xảo tay ngọc vuốt lấy gò má ta, “Trong kho tàng của vị ma chủ kia, có một bản cấm thuật cho người dùng quay về quá khứ, cái giá là hiến tế toàn bộ tu vi cùng kinh nghiệm…”
Mềm mại mát mẻ tay ngọc, vuốt ve hai má của ta, một đường đi xuống ta cường tráng lồng ngực, chạy xuống rắn chắc cơ bụng, cuối cùng là chạm vào ta hạ thể, “Ngươi nghĩ rằng… cái chết có thể thoát khỏi sau những gì đã làm với ta?”

Nắm bóp lấy ta dương vật một lúc, sư tôn ngẩng đầu lên dùng nàng thanh lãnh khuôn mặt kề sát mặt ta, mắt đối mắt, chằm chằm nhìn xem ta, “Hãy dùng cả đời của ngươi, để bù đắp cho ta.”

Sau đó, chủ động dùng nàng mê người môi đỏ hôn ta, làm có chút bối rối, nhưng ngay sau đó theo bản năng ôm lấy sư tôn cao gầy hoàn mĩ thân hình, dùng thô ráp đầu lưỡi quấn lấy sư tôn phấn nộn lưỡi thơm.

Thôi kệ, có lẽ đây là kết cục tốt nhất, là suy nghĩ cuối cùng của ta trước khi sa vào một đợt triền miên.

------------------------------------------------------
Đôi lời: ta xin dành lời cảm ơn cho các vị đạo hữu đã theo dõi và đọc bộ truyện này, đây là kết rồi (về sau có thể có chương, nhưng người tiếp quản sẽ có thể thay đổi) có thể có vài vị thấy nó khá nhạt toẹt, nhưng có thể mong chờ gì nhiều từ một tiểu tác phẩm =))), mặc dù chỉ là truyện ngắn, nhưng ta cũng rất bất ngờ khi có vài vị theo dõi cùng đánh giá tốt tiểu tác phẩm này.

Chúc các vị ngoài đời hạnh phúc, mạnh khỏe cùng thành công trong cuộc sống.



Xin chào và hẹn gặp lại - Loli Hunter

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.