Trở về truyện

Thiên Mệnh - Chương 1: Chương 1: Học Viện Việt Thần

Thiên Mệnh

1 Chương 1: Chương 1: Học viện Việt Thần

Vào năm 2018, các nước Đại Dương Quốc, Hoa Quốc, Cao Ly Quốc, Đại Việt Quốc, Đế Triều,… bắt đầu lục đục chuẩn bị quân lực để cho trận chiến thế kỷ XX3.

Lúc này tại Đại Việt Quốc một thiên tài yêu nghiệt ngàn năm xuất hiện, hắn xuất hiện và phát biểu một bài luận, chỉ ra toàn bộ mọi mặt của thế giới, sự sống còn của thế giới, vạch trần ra bộ mặt thật của các nước. Bài luận hắn vừa ra, khiến rất nhiều người tranh cãi, nhiều thế lực và quốc gia phản bác.

Tổng bộ Đại Việt Quốc.

Một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, thoạt nhìn hơi đẹp trai, nhìn một người bằng tuổi mình nói: “Đại tướng, ông nghĩ như thế nào về tên thiên tài đó, cần bồi dưỡng hay không, có tiềm năng không, đáng để chúng ta phải phân rõ ranh tuyến với các nước khác không?”.

Người được ông ấy hỏi đến chính là Đại tướng Mạc Phi của Đại Việt Quốc, ông ta lên chức đại tướng dựa vào bằng thực lực bản thân, khiến thế giới sợ hãi và thán phục, vào năm 20 tuổi trong trận chiến với Đại Dương Quốc, ông ta đã cùng một vạn quân do ông ấy huấn luyện đánh tan quân thù khỏi lãnh thổ nước ta và chính thức trở thành đại tướng trẻ tuổi nhất Đại Việt Quốc.

Mạc Phi giữ phép tắc trên dưới trả lời: “Thưa chủ tịch, theo ta thấy tên này đáng bồi dưỡng, nếu dùng tốt có thể khiến hắn trở thành quân chủ lực của nước ta cho trận chiến thế kỷ XX3 trong tương lai”.

Vị được gọi là chủ tịch cũng không ai khác chính là Chu Quân Sinh nổi danh tuyệt thế song kiều một thời cùng Mạc Phi.

Ông trở thành chủ tịch Đại Việt Quốc vào năm 23 tuổi và trong mười năm khiến kinh tế Đại Việt Quốc tăng nhanh chóng bước vào hàng ngũ trung cấp quốc gia, tạo dấu ấn mạnh mẽ và nói lên sự hiện diện của nước ta. Và danh vọng của ông cũng không thua những vị lãnh đạo trước nhiều cho lắm, nhưng nếu so với vị lãnh đạo tối cao nhất của Đại Việt Quốc là vị Hồ Chí Minh tôn kính thì như hạt cát trong sa mạc. Danh vọng của bác đã khắc sâu trong tim từng người, trong dòng máu Đại Việt đang sôi trào.

Chu Quân Sinh cười ngạc nhiên nói: “Ông cũng nghĩ như ta sao, đúng, nếu bồi dưỡng được hắn, thì sẽ là ách chủ bài của chúng ta, nhưng theo ông nghĩ nên bồi dưỡng như thế nào cho hợp đây? Có câu: “một thiên tài chưa được bồi dưỡng thì như một con hổ còn nhỏ, nhưng nếu được bồi dưỡng lâu ngày thì có thể thành mãnh hổ xưng bá một phương. Mà nếu bản thân không đủ khả năng để sử dụng nó thì có ngày nó sẽ cắn ngược lại chúng ta”.

Mạc Phi chậm rãi gật đầu thể hiện ý tán thành nói: “Chủ tịch, vậy theo ông nên bồi dưỡng tên này như thế nào cho hợp lí? Khiến hắn không thể quay lại cắn chúng ta”.

Chu Quân Sinh cười nói: “Ông hỏi ngược lại ta rồi, mà nếu nói về bồi dưỡng hắn thì ta muốn đưa hắn vào Học viện thiên tài Việt Thần của chúng ta, ông thấy sao?”.

Mạc Phi gật đầu tán thành nhưng lại hỏi: “Ông tính bồi dưỡng hắn trở thành Dị năng giả ư?”

Chu Quân Sinh nói: “Ừ, theo như ta biết tất cả thiên tài đều có thể sở hữu dị năng, dị năng được hình thành cấu tạo tại não của con người, nhưng lại không thể phát huy vì con người bình thường không đủ tư duy, còn thiên tài thì tư duy họ gấp trăm lần người thường nên họ mới có thể sử dị năng”.

“Thế nên ta tin rằng tên này cũng có dị năng, nhưng dị năng tên này ta khẳng định không bình thường”. Lời này của Chu Quân Sinh hoàn toàn đúng vì không lâu sau tên tiểu thiên tài mà mọi người nói đã bộc phát dị năng khiến mọi người không thể tưởng được.

Mạc Phi gật đầu tán thành trong lời nói còn thể hiện vài ý tự sướng: “Ông nói đúng thật đấy, thỉnh thoảng ta cũng nhận ra bản thân mình là thiên tài tư duy siêu cấp mà hắc hắc”.

Chu Quân Sinh khinh thường nói: “Ừ, đúng thì đúng, nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ, nên có một số người cũng có dị năng nhưng lại thiếu đi tư duy của não bộ, chẳng hạn như vài người nào đó tôi biết này”.

Mạc Phi nghe được ý tứ trong đó trừng mắt Chu Quân Sinh nói: “Hay, lão Chu, ngon đánh một trận nào để xem thử tư duy ông cao hay nắm đấm tôi mạnh, lão mọt sách”.

Chu Quân Sinh cũng tức giận nói: “Được lắm lão Mạc, hôm nay tôi sẽ cho ông thấy, đừng quên chỉ số trận chúng ta từng đánh là 408 trận, trong đó tôi thắng 205 trận đấy”.

Mạc Phi phản bác: “Cái gì? Ông nhớ lầm đấy, tôi thắng 205 trận mới đúng lão mọt sách à”.

Chu Quân Sinh phản bác tiếp tục: “Lão trâu điên, tôi mới thắng 205 trận”.

Mạc Phi vỗ sập bàn văn kiện bay tứ tung, hoàn toàn đánh mất khi sự phép tắc khi nãy, nói: “Được lão mọt sách, ngon đấu thêm trận nữa là biết ai thắng ai thua à”.

Chu Quân Sinh cũng chân đạp lên ghế, ông này cũng không thua ông kia, nói: “Được, lão trâu điên, cho ông thấy sự lợi hại của Hỏa thần đời thứ 16”

Mạc Phi không phục nói: “Hừ, Hỏa thần đời thứ 16 có gì lợi hại, tôi cho ông thấy uy lực của Kim Thần đời thứ 16 này”.

Một lúc sau hai vị Hỏa và Kim Thần đời thứ 16 này lại tiếp tục trận chiến chưa có hồi kết ấy.

Học viện Thiên tài Việt Thần, là học viện đứng đầu trong hệ thống học viện tại Đại Việt Quốc, học viện Việt Thần là nơi đào tạo ra các dị năng giả xuất chúng, nhiều vị lãnh tụ tối cao cũng được ra từ học viện như lãnh đạo hiện nay là Chu Quân Sinh và đại tướng Mạc Phi.

Một nam tử khoảng mười lăm tuổi, khuôn mặt phải nói là tuấn mỹ, đặc biệt đôi mắt cực kì thu hút nhiều người đặc biệt là nữ nhân, đôi mắt hắn màu đen huyền nhưng không phải bình thường, nó chứa sự huyền ảo, sâu thẩm từ bên trong.

Tiểu tử này mặc một chiếc áo thun dài tay màu xám, mặc quần jean bạc màu, mang một cái ba lô màu đen, đứng trước học viện hắn nhìn trái rồi lại phải, trên rồi lại dưới như một tên ở nông thôn mới lên thành phố, dưới ánh khinh thường và chán ghét của nhiều người hắn cũng không để ý mà nói: “Học viện thiên tài Việt Thần, quả là học viện đệ nhất Đại Việt mà, thật tráng lệ, thật huy nga, nó làm người khác cảm giác được cái cao đến mức không thể với tới được, ta nghe nói trong đây chỉ có thiên tài đủ tiêu chuẩn mới có thể vào à, nhưng không sao từ nay ta cũng chính là thành viên của học viện rồi hắc hắc”.

Hắn chính là tiểu thiên tài khiến mọi người tranh luận sôi nổi, Cao Tử Hàn, hắn bắt đầu chậm rãi bước vào học viện và đi gặp hiệu trưởng đưa thư tiến cử.

Hành động bước vào trường của hắn khiến nhiều người khinh thường khi nãy giật mình không nhẹ. Vì sao? Vì chỉ những thiên tài mới có thể vào trong đấy, mà tiểu tử này có thể vào chứng tỏ một là hắn bị điên hoặc không biết, hai là thiên tài cùng đẳng cấp với họ hoặc hơn.

Cao Tử Hàn vào học viện đi vài vòng nhưng vẫn không tìm được phòng hiệu trưởng ở đâu cả, khiến hắn mắng thầm trong bụng vài chục lần.

Cái này cũng không thể trách hắn được là vì học viện quá rộng lớn, khiến người ta khi bước vào đây cảm giác bản thân như một hạt cát đây cũng là một trong những cách dạy dỗ học viên của học viện.

Hắn đang lây hoây tìm phòng thì một âm trong trong trẻo, tưởng như tiên nữ vang lên: “Chào bạn, hình như bạn đang gặp khó khăn nhỉ, có cần mình giúp không, mặc dù mình không giỏi nhưng mình ở đây lâu hơn câu nên biết nhiều hơn cậu một tí đấy”.

Cao Tử Hàn quay lại thì một cái đập vào mắt hắn, cái gì ư, là cái sự xinh đẹp của người con gái này đã đập thẳng vào mắt hắn, tim hắn bỗng đập rộn lên như tìm được tình đầu.

Nàng có mái tóc ngắn ngang vai, đôi mắt tròn đen, lông mi cong vút, lông mày lá liễu, đôi môi nhỏ nhắn, nàng toát vẻ hồn nhiên ngây thơ khiến người nhiền vào liền muốn bảo vệ, hắn cũng vậy.

Nàng thấy hắn không trả lời, gọi thêm vài lần. Lúc này Cao Tử Hàn mới bừng tỉnh vội nói: “Chào câu, tớ là học sinh mới chuyển đến, tớ đang tìm phòng hiệu trưởng không biết cậu có biết không?”.

Nàng cười hồn nhiên: “Biết chứ, cậu đi theo tớ, tớ dẫn cậu đến phòng hiệu trưởng” Hắn gật đầu rồi đi theo nàng.

Trên đường đi hai người nói chuyện rất nhiều, làm Cao Tử Hàn biết thêm với nơi đây một tí, cũng đạt được mục đích của hắn là biết được tên nàng là Lý Tiểu Hoàn, hơn hắn một tuổi nhưng đối với hắn cũng không sao cả.

Một lát sau, đến phòng hiệu trưởng Lý Tiểu Hoàn nhìn hắn cười nói: “Hàn học đệ, đến rồi kia, đệ vào đi, tỷ ở lại đợi”. Vì nàng lớn hơn hắn một tuổi nên thống nhất xưng học tỷ học đệ.

Cao Tử Hàn cười nói: “Vậy Hoàn học tỷ đợi một lát, đệ vào trong rồi ra”. Nói xong hắn đi vào phòng.

Vừa vào thứ đập vào mắt hắn không phải là cái bàn hiệu trưởng nằm ở giữa mà là vị hiệu trưởng này, lúc đầu hắn nghĩ hiệu trưởng là mấy lão già đầu bạc sắp lìa đời nhưng không ngờ hiệu trưởng này lại nằm ngoài sự suy đoán của hắn.

Một mỹ nữ thành thục gợi cảm, tuổi khoảng chừng 30, nàng khiến hắn rung động, làn da của nàng trắng như tuyết, lớp phấn mỏng trên mặt càng thêm vẻ xinh đẹp đầy mê hoặc. Mỗi cử động đều mang thoe một khí chất cao nhã.

Thân thể người phụ nữ thành thục này đã phát triển hoàn toàn, mỗi tấc da thịt đều như quả đào chín tới vô cùng mê người. Thậm chí đứng từ xa hắn cũng ngửi được mùi thơm thành thục phát ra từ nàng.

Nàng thấy Cao Tử Hàn bước vào phòng, dừng bút ngước lên nhìn hắn cất giọng nói yêu mị: “Cậu là học sinh do lão Chu đề cử phải không?”.

Mặc dù trước đó đã gặp Lý Tiểu Hoàn xinh đẹp thuần khiết, hắn nghĩ đã có sự kiềm chế được trước mỹ nữ khác nhưng không ngờ hắn lại không thể kiềm được mà nhìn chằm chằm vào nàng.

Thấy sự thất thố của Cao Tử Hàn nàng kiên nhẫn gõ bàn hai cái đánh tỉnh hắn. Cao Tử Hàn bỗng bị cái gõ bàn của nàng đánh tỉnh thì vội vàng như khi nãy nói: “Phải, phải, tôi là Cao Tử Hàn do Lão Chu à không Chu chủ tịch đề cử tới. Ngài là?”.

Nàng thấy hắn nói chuyện vội vàng như vậy, yêu kiều cười vài tiếng, nói: “Ta là hiệu trưởng của học viện này, tên là Tần Hồng. ưm, hiện tại là thời kì kiểm tra của các học viên nên cậu hãy đợi thêm một tháng nữa, một tháng nữa cũng là ngày vào học kì mới, lúc đó ta sẽ sắp xếp cho cậu”.

Cao Tử Hàn đã hỏi được tên nàng nên lòng rất vui, nhưng nghe vậy hơi suy nghĩ, quả đúng là thiên tài hắn nhanh chóng hỏi: “Vậy hiện tại tôi phải ngủ ở đâu?”

Tần Hồng suy nghĩ một lát nói: “Thế này đi, cậu trước mắt ở ký túc xá của trường tạm vậy, đây là chìa khóa phòng 1203, à mà, phòng này còn một người khác nữa đấy”.

Hắn cầm chìa khóa phòng xong nói vài câu với Tần Hồng rồi đi ra ngoài.

Cao Tử Hàn vừa bước ra thì thấy Lý Tiểu Hoàn đang đứng ở ngoài đợi hắn, nhìn nàng đợi hắn như vậy khiến lòng hắn có chút ấm áp. Hắn chạy lại vẫy tay nói: “Hoàn học tỷ, tỷ đợi có lâu không?”

Lý Tiểu Hoàn thấy hắn, nở ra nụ cười thuần khiết nói: “Không lâu, thế nào rồi Hàn học đệ”. Hắn đáp: “Một tháng nữa ta mới bắt đầu vào học”.

Lý Tiểu Hoàn gật đầu rồi nói: “Giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn trưa đi”

Cao Tử Hàn gật đầu: “Được, nhưng đệ mới vào nên không có tiền, đành mặt dày nhờ học tỷ bao một vài bữa vậy”.

Lý Tiểu Hoàn cười xinh đẹp nói: “Được, học tỷ không khá bao nhiêu nhưng mời học đệ vài bữa vẫn được đi thôi”.

Liệu hắn và Lý Tiểu Hoàn có thể thành đôi? Chuyện gì sẽ xảy ra, xin đón xem Thiên Mệnh chương 2.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.