Trở về truyện

Thiên địa VR ( game online) - Chương 21: Pháp Sư Củ ...

Thiên địa VR ( game online)

21 Chương 21: Pháp sư củ ...

Ánh bình minh chiếu rọi khiến Minh thức giấc, hắn ngồi sộc dậy ngó tứ phía vì không thấy Minh Nguyệt bên cạnh rồi nhận ra sự thật hơi phũ phàng rằng nàng đã đi mất. Chút luyến tiếc và thất vọng cộng với việc còn ngái ngủ nên Minh ngả lưng nằm xuống mà không buồn mặc lại quần áo, mắt mơ màng nhưng không ngủ tiếp. Đột nhiên hắn tròn mắt nhìn lên bầu trời xanh với những gợn mây đang trôi nhẹ.

Vừa rồi gác tay lên trán suy nghĩ vẩn vơ, hắn lim dim đôi mắt nhìn vào không trung và thấy một chấm đen dường như đang nhúc nhích ở giữa một đám mây lơ lửng trên đầu. Nhưng mây quá cao nên hắn không thể thấy rõ được đó là thứ gì hay là do bản thân mình còn chưa tỉnh ngủ. Minh đưa tay lên dụi mắt để nhìn cho rõ…

“Quái…”

Minh nhìn lại chỉ thấy một màu trắng của mây, hắn vừa xoa bụng vừa lẩm bẩm: “Người ta nói đói hoa cả mắt quả không sai…”

Gượng ngồi dậy, Minh cúi xuống nhặt chiếc quần quăng dưới đất tối hôm qua.

Cạnh….

Mới cầm được cái quần còn chưa kịp mang vào, Minh giật mình khi thấy một thứ vừa rớt xuống trước mặt. Sau một giây đứng hình, Minh có chút hoảng vì tưởng bị kẻ địch phục kích quăng lựu đạn, nhưng nhìn kĩ cái thứ vừa rớt thì hắn thở dài thả lỏng cơ thể, đó là một chiếc kẹp tóc.

“Thì ra cái chấm đen là mày…”

Minh nhặt chiếc kẹp tóc lên xem và tự nói một mình, nhưng rồi nghĩ tới điều gì đó, hắn ngước mặt lên đám mây quan sát chăm chú. Nở một nụ cười chào buổi sáng, Minh nhìn lại chiếc kẹp tóc nói một mình: “tại sao mày có thể rơi thẳng từ trên trời xuống như thế?”

Chiếc kẹp tóc rất đẹp và không bị hư hại nên Minh cất luôn vào nhẫn rương, mặc lại quần áo, nhìn lại chiếc giường cỏ nhàu nát rồi cất bước. Khi hắn ra khỏi phạm vi của bốn cành hoa hồng thì kết giới tan biến để lộ ra tảng đá với vài cọng cỏ bên trên, cả 4 cành hoa hồng cũng héo khô rơi rụng.

“Hài! Miền nam thẳng tiến…” Minh thở dài.

Chiều tà, Minh bước trên con đường vắng, vì vẫn còn ở trong phạm vi bảo hộ của bang hội Miền trung nên hắn không dám đi trên đường lớn mà chọn những con đường nhỏ ở thôn quê, kết quả là trời gần tối nên vắng lại càng vắng.

Đi tới giữa làng, Minh có chút ngạc nhiên vì nơi đây dường như không bị tàn phá nhiều, những ngôi nhà cũ kĩ vẫn còn tồn tại, cây cối vẫn sừng sững như chưa từng gặp một trận đánh nào.

Cũng như những ngôi làng khác, trời sẩm tối là tất cả đóng cửa ở trong nhà. Minh bước đều tìm một chỗ để nghỉ ngơi, hắn thầm ước sẽ gặp được những người tốt bụng như lần trước. Bất ngờ…

“Xông lên…”

Tiếng hô lớn vang lên làm Minh giật mình, sau đó là một đám người phục kích sẵn hai bên lao về phía hắn. Minh quay đầu ngó tới ngó lui để xác định xem họ nhắm vào ai, nhưng nơi này chỉ có mình hắn là người lạ.

“Yêu quái…bắt nó lại…”

Một người nói lớn ra hiệu, lập tức Minh bị hai người đàn ông to cao giữ tay và đè vai ép hắn quỳ xuống. Lý do Minh không chống cự là vì hắn nhận thấy bọn họ không mạnh, vũ khí thô sơ, và điều quan trọng nhất là bằng Mắt Thần, hắn thấy một loạt bóng đen ẩn nấp trong đám cây bìa rừng cách đó không xa. Dân làng nhanh chóng vây xung quanh Minh.

“Ngươi là yêu quái phương nào…đến đây với mục đích gì? Khai mau…”

Một người đàn ông lớn tuổi đứng trước mặt hỏi Minh, trên cổ đeo một vòng dây quấn thứ gì đó ở bên trong. Dựa vào vẻ ngoài của người này, Minh đoán đó là một pháp sư.

“Cháu chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi…không có mục đích gì hết!” Minh phân trần.

“Ngươi nói láo, đại sư Quang Cảnh đã biết được hôm nay ngươi sẽ đến đây vào giờ này để sát hại mọi người…ngươi mau nhận tội nếu không sẽ chết thảm…”

“Mau đánh nó…”

“Giết yêu quái đi…”

Đám đông liên tục hô hoán, vị đại sư kia nhìn Minh chăm chú, sau đó giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, lão hỏi Minh:

“Một mình đi ngoài đường vào giờ này chỉ có thể là hai loại: một là cao nhân, hai là yêu quái… Ngươi là loại nào…người trẻ tuổi?”

Đám đông định hô hoán nữa nhưng lão nheo mày khiến dân làng phải im lặng. Minh bình tĩnh nói: “Thực sự là cháu chì tình cờ đi ngang đây thôi, định tìm chỗ nghỉ tạm thì mọi người vây lại…”

Đại sư Quang Cảnh nhìn Minh săm soi một lúc rồi lên tiếng: “Có lẽ chúng ta lầm…mọi người về nhà đi…người này không phải yêu quái…”

“Sao vậy? Đại sư đoán lầm sao?”

“Làm mất công chuẩn bị...”

Dân làng lại hó hét, Quang Cảnh tức giận quát lớn: “Không lẽ các người mong rằng quái vật thực sự đến đây?”

Nghe thế đám đông im lặng rồi tản ra, tới khi chỉ còn lại Quang Cảnh, lão từ tốn: “Xin lỗi vì ta đoán nhầm, ta xem và thấy rằng hôm nay nơi đây sẽ gặp nạn…”

Lão nói xong rồi thở dài quay đi. Một dạng năng lực của hệ phép thuật mà người ta thường dùng đó là tiên tri, hay người dân gọi dân dã đó là bói toán. Tuỳ vào khả năng của từng người mà độ chính xác sẽ khác nhau.

Minh đứng dậy ngưng trọng nói: “Ông không lầm đâu…”

Nghe Minh nói, lão giật mình quay lại, gương mặt lộ lên chút sợ hãi.

“Cái mà ông thấy…chúng đến rồi…” Minh nhìn thẳng vào gương mặt già nua của vị đại sư nói tiếp.

Quang Cảnh lộ rõ sự lo lắng, lão biết Minh không phải người xấu, môi mấp máy định hỏi gì đó nhưng phải ngưng lại vì tiếng la hét từ xa vọng lại.

“Không…” Quang Cảnh cũng hét lên rồi chạy về hướng cuối làng.

“Quái vật…cứu…”

Tiếng người cầu cứu xen lẫn tiếng hú của một loài thú. Những người dân ở cuối làng hoảng sợ chạy tới, sau lưng họ là những con sói và nhiều bóng đen cao gần hai mét chạy rất nhanh, trông giống người nhưng bọn chúng không phải người, hai chân hơi khòng, đôi tay dài với móng vuốt sắc nhọn và đặc biệt là cái đầu của sói…chúng là người sói.

Quang Cảnh dừng lại, hai tay chắp trước ngực niệm chú, vòng dây trên cổ tự bay lên, lớp vải quấn bên ngoài cũng tự cởi ra để lộ một xâu…củ tỏi, một sợi dây đeo cổ được làm từ những củ tỏi.

“Yaaa….” Đại sư xuất chiêu, sợi dây tỏi phát sáng rồi bung ra, những củ tỏi đồng loạt nổ tung, từng tép tỏi bắn vào đám người sói khát máu.

Bảy con sói dính tỏi lăn ra bất tỉnh, 3 gã người sói trúng đạn cũng dừng lại ôm mặt đau đớn. Tuy vậy sói đi săn theo bày, và Quang Cảnh chỉ hạ được một nửa của một nửa của một bày… J(1/4) Những con còn lại không trúng đòn dừng lại không truy đuổi tiếp mà tru lên từng hồi ghê rợn.

Chỉ vài giây sau, tiếng bước chân dồn dập hướng về khu vực của đại sư Quang Cảnh, vừa có sói và người sói với số lượng lên đến hơn 20. Bọn chúng rẽ ra tránh đường cho một gã người sói khác, kẻ này trông giống con người hơn vì chỉ có đôi tai sói trên gương mặt khá đẹp trai.

“Ngươi biết mình vừa làm gì không? Con người yếu đuối!” Gã hỏi Quang Cảnh với giọng khinh bỉ.

“Ta vẫn mong là hôm nay mình đoán lầm, nhưng mà…”

Bỏ lửng câu nói, đại sư lấy ra một sợi dây xông lên tấn công. Đám người sói lao vào đối đầu với Quang Cảnh, còn những con sói thì vây xung quanh.

Ẳng…

Một gã người sói bị quất trúng, chiếc roi mang theo pháp lực của Quang Cảnh đánh bật nó ra xa, nhưng không đủ sức giết chết vì lão chỉ là pháp sư nghiệp dư.

“Tụi bay lui ra…”

Gã người sói đẹp trai nhất bước lên bẻ ngón tay kêu rốp rốp, rồi từ bàn tay đó giương ra năm chiếc vuốt sắc ngọn. Hắn phóng tới Quanh Cảnh đang vung roi, bằng tốc độ vượt trội, hắn tránh được đường roi của đại sư và áp sát vung vuốt.

“Chết tiệt…” Quang Cảnh gầm lên khi không thể tránh khỏi.

Vụt…

Một tiếng xé gió vang lên, Quang Cảnh lộ rõ sự sợ hãi trên gương mặt nhìn vào móng vuốt của kẻ địch rồi nhìn sang người vừa xuất hiện cứu lão một mạng. Minh tiêu diêu đứng giữa bày sói, hắn đã quan sát từ đầu và biết được đám sói này không quá mạnh, chúng dựa vào số đông và tốc độ để săn tìm con mồi. Vừa rồi Minh lao vào tung cước giải cứu cho Quang Cảnh, nhưng vì bản tính trẻ trâu thích thể hiện không muốn đánh lén nên không chủ đích đá trúng gã người sói.

“Đây là tộc Sát Lang mà người ta hay nói sao…Vũ Lang?” Minh nhìn gã người sói vừa nhảy lui về tránh đòn của mình, gã này là một Cường thú, có lẽ là kẻ đầu đàn của bày sói này.

Bản tính khát máu, Vũ Lang dẫn bày đàn của mình tấn công những ngôi làng nhỏ gây ra nhiều vụ thảm sát. Hôm nay chúng nhắm tới ngôi làng này vừa cắn giết vừa cướp bóc nhưng xẻo gặp phải một tên đang thích thể hiện…

“Bay…xông lên…”

Vũ Lang hét lớn, hơn hai chục bóng đen vừa sói và người sói lao vào Minh. Khí lực bản thân đã tiến bộ cộng với mảnh Long Nguyên ở chân, Minh có tốc độ vượt xa đám sói, hắn di chuyển linh hoạt tránh bị ép vào một chỗ, tiện thể tung đá vào mấy con sói…

Ẳng…Ẳng…

Tiếng ăng ẳng vang lên liên tục làm Vũ Lang tái mặt, gã quay đầu bỏ chạy. Minh nhận ra ý định của hắn nên lập tức bỏ qua hai gã người sói còn lại mà phóng tới. Đột nhiên có âm thanh ồn ào từ một hướng vọng tới khiến Minh phải khựng lại, chậm nhịp nên cả 2 gã sói còn lại cũng bỏ chạy theo Vũ Lang.

Nhìn về phía phát ra âm thanh, Minh thấy một bóng hình quen thuộc…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.