Trở về truyện

Thiên địa VR ( game online) - Chương 17: Chậm Chân

Thiên địa VR ( game online)

17 Chương 17: Chậm chân

Trời hừng sáng, một con rồng lao đi vun vút trong ánh bình minh đang le lói, nó liên tục đảo cánh lạng lách cố bay lên nhưng không được, thỉnh thoảng đôi cánh chạm vào những ngọn cây cao, sau lưng và trên cao là hàng chục gã VR cưỡi trên những con quái điểu to lớn đang đuổi theo. Lệ Và Hoàng Yến vừa trở lại liền bị một nhóm người tấn công, không có thời gian đôi co nên hai người chọn cách rút lui. Rồng là loài bay cao nhất nhưng kẻ địch đã chặn phía trên, liên tục ra đòn cản đường ép hai mẹ con xuống đất, nơi ba con sói cấp Cường thú đang theo sát chờ sẵn. Hoàng Yến ngồi phía sau dùng quả cầu tạo ra một tấm khiên che chắn mưa tên từ bọn chúng.

“Hay lắm, bắt chúng lại cho ta…quân trộm cướp…”

Thanh niên ăn mặc lịch sự nhìn cảnh tượng rượt đuổi cảm thấy phấn khích, hắn chính là thanh niên đa cấp đã dụ hỗ hai mẹ con rồi bị Lệ gây mê lấy trộm con rồng.

Cười sảng khoái, gã quay sang người bên cạnh cúi đầu nói: “Cảm ơn đã giúp tôi tìm thấy hai đứa nó…thưa phù thuỷ Lê Thương…”

Người kia mỉm cười không nói, chính là ả phù thuỷ đã lập giao kèo với mẹ con Lệ, ả đã dẫn thanh niên đa cấp và người của hắn tới đây chờ sẵn.

“Vậy tôi đi trước…khi nào tóm được chúng tôi sẽ trả thêm tiền…” Thanh niên chào Lê Thương rồi rời đi.

Bị số đông rượt đuổi dồn vào đường cùng, Lệ buộc phải dừng lại đối chiến. Dưới đất có ba con sói to lớn chờ sẵn, ba đôi mắt màu trắng rất sáng hướng lên lăm le hai mẹ con nàng. Hoàng Yến khẽ rùng mình khi nhìn thấy đám người kia đã vây xung quanh, mấy con sói cao gần 2 mét tru liên hồi.

“Đến hết đây…” Lệ lầm bầm, nàng đánh giá đối thủ rồi tính toán dùng chiêu mạnh nhất mà Lê Thương giao cho.

“Xông lên bắt chúng cho ta…”

Thanh niên đa cấp đã tới, hắn cưỡi một con sói khác đứng từ xa hét lớn. Đám người cưỡi quái điểu đồng loạt xông vào từ mọi hướng, ba con sói dưới đất cũng tản ra chặn đường.

“Được rồi mẹ…!” Hoàng Yến thì thầm ra hiệu, quả cầu trên tay nàng sáng rực.

Lệ gật đầu, tay giơ cao viên đá phép thuật thi triển một Huyền chú, viên đá toả sáng lấn áp ánh bình minh.

“Mưa Băng Tuyết!”

Lệ hét lớn, một luồng sáng mạnh mẽ chớp lên từ viên đá rồi tắt hẳn, để thực hiện thuật chú này nàng phải dùng toàn bộ năng lực của viên đá.

Ngay sau khi Lệ ra đòn, Hoàng Yến cũng xuất chiêu, quả cầu trên tay biến lớn tạo thành một quả cầu sáng bao bọc cả con rồng và hai người bên trong. Cũng như viên đá của Lệ, quả cầu thuỷ tinh của Hoàng Yến mang một Huyền chú có năng lực tạo ra một kết giới bảo vệ mạnh mẽ.

Ràoo…

Âm thanh lạ từ trên trời không làm đám người kia chùn bước cho tới khi…

Cộp…cộp…

Từng viên băng tuyết to như quả dừa rớt xuống.

“A…”

Một tên cưỡi quái điểu tiên phong hét lên một tiếng rồi ngã xuống, hắn vừa lĩnh một viên băng tuyết vào đầu.

“A…”

“Chết tiệt, mau lui ra…”

Đám người nhìn lên trời rồi hét lớn nhưng đã muộn, một cơn mưa băng tuyết trút xuống, âm thanh ầm ĩ đánh thức cả khu rừng. Thanh niên đa cấp đứng từ xa nhìn màn tuyết trắng mà nghiến răng tức giận. Đám người kia toàn lực phòng ngự, những viên băng tuyết va vào bọn chúng đều vỡ nát. Nhưng Huyền chú đâu chỉ có vậy, những viên băng tuyết rớt xuống càng lúc càng nhiều, và càng to lớn hơn, đến mức cực điểm là từng tảng băng có kích thước to lớn tới một mét khối trút xuống.

Cơn mưa chỉ kéo dài hơn mười giây, âm thanh ồn ào nhanh chóng qua đi, chỉ còn lại một ít tuyết và vài viên băng nhỏ rơi xuống, khu rừng yên tĩnh trở lại. Từ trong màn tuyết và hơi sương dày đặc, một con rồng vỗ cánh bay lên mang theo hai người xinh đẹp. Bên dưới mặt đất là một lớp băng dày tới vài mét, cơn mưa đã nhấn chìm toàn bộ đám người và ba con sói bên dưới.

Đang mơ ngủ, một thanh niên giật mình vì âm thanh ồn ào vang vọng khắp khu rừng.

“Mưa à? Nhưng trời đâu có mây…”

Hắn lẩm bẩm một mình rồi dụi mắt, không ai khác chính là Minh, đêm qua sướng quá ngủ quên lúc nào không hay. Cúi xuống xoa đùi rồi mỉm cười, Minh quyết định gắn mảnh Long Nguyên ở đùi để thuận tiện cho việc di chuyển, mà nói trắng ra là thuận tiện cho việc trốn chạy. Tất nhiên là có thể gắn ở bất kì chỗ nào trên cơ thể, nhưng Khí lực từ nguồn bên ngoài như Long Nguyên khác Khí lực của bản thân. Khí tự thân có thể dễ dàng di chuyển tới một bộ phận cơ thể ngay lập tức theo ý niệm của chủ nhân, còn Khí lực từ bên ngoài khó điều khiển hơn, mỗi khi dùng phải tốn công ‘cưỡng ép’ nó đi tới nơi mình muốn. Ví dụ cho dễ hiểu, Khí lực tự thân giống như thú cưng nuôi từ nhỏ, rất dễ sai bảo, còn Khí từ bên ngoài giống như thú hoang, rất khó để điều khiển nó. Vì thế khi thi triển một chiêu thức bằng nguồn Khí bên ngoài sẽ lâu hơn dùng Khí tự thân, nên người ta thường đặt tại vị trí cần sử dụng để tăng hiệu quả.

Vươn vai ngáp dài rồi tiếp tục hành trình tìm đường ra khỏi rừng. Minh sựng lại vì một bóng đen lù lù phía xa, là một con gấu khổng lồ, hắn không muốn đánh nhau nên đổi hướng. Nhưng tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, đi được một đoạn lại gặp một nhóm người khác bên bờ sông. Minh định đổi hướng lần nữa nhưng những kẻ kia khiến hắn đổi ý, cúi thấp người sau bụi cây nghe ngóng.

Một nhóm 6 người mặc đồ màu vàng, trong đó có 2 gã đứng chỉ tay ra lệnh cho 4 người còn lại chất những thùng gỗ lên thuyền.

“Tàn Nguyệt giáo!” Minh thì thầm một mình sau khi nhận được thông tin từ Mắt Thần.

Một trong hai gã kia tiến lại gần chiếc thuyền, trên thuyền là 4 gã khác mặc đồ màu xám, kiểu cách không giống người Việt.

“Các người nên tranh thủ ra khỏi đây càng sớm càng tốt, âm thanh lúc nãy sẽ thu hút những kẻ khác tới đây…”

Một kẻ trên thuyền nói bằng giọng nơ nớ khó nghe: “Ngô Lai! Ngươi không cần bận tâm, ai dám cản đường chúng ta?”

“Các ngươi thì sao cũng được, còn bọn ta sẽ gặp rắc rối to nếu món hàng bị lộ…” Kẻ áo vàng còn lại lên tiếng, hắn là Ngô Mỹ.

Tên áo xám cười khinh bỉ: “Chẳng lẽ những gì ta nghe về các ngươi chỉ là hư danh?”

Hai tên áo vàng im lặng không nói, 4 tên áo vàng còn lại cũng vừa chất xong thùng gỗ cuối cùng lên thuyền. Không ai nói thêm lời nào, 4 gã áo xám liền cho thuyền rời khỏi, 6 gã áo vàng cũng quay lưng tiến vào rừng sâu.

Minh đợi cho đám người kia đi khuất hẳn rồi mới tiếp tục di chuyển, hắn cũng không biết được bên trong những thùng gỗ kia là thứ gì, Mắt Thần chỉ hiển thị thông tin những gì hắn trực tiếp nhìn thấy.

“Chắc là buôn lậu…” Minh lầm bầm một mình.

Tại một nơi bí ẩn ngoài lãnh thổ Việt Nam, con khỉ đột cụt tay băng rừng tiến đến một hồ nước rộng lớn. Đứng trước bờ hồ, con khỉ hoá thành một bán nhân mình trần ngực đầy lông đen. Hắn quỳ xuống, gương mặt đầy lông lá chạm đất.

“Thưa đại nhân…những gì con đã báo cáo là sự thật!”

Mặt hồ không động tĩnh nhưng lại vang lên giọng nói thật lớn: “Tốt, mau dẫn Tôn Kiến đến đó, còn ngươi tiếp tục giả làm thú cưng cho đám người kia âm thầm thu thập tin tức, mang tin tốt về cho ta…”

“Tuân lệnh…”

Gã bán nhân lông lá dập đầu rồi lui ra. Hắn chính là con khỉ đã bị Minh chém cụt tay, là một bán nhân thuộc Hầu Nhân tộc, bằng cách nào đó đã thoát khỏi Hoàng Anh và trở về lãnh địa.

Lệ đáp xuống một khoảng đất hoang tàn gần một làng nhỏ. Dấu tích đánh nhau còn rất mới, đám cây xung quanh đổ rạp, có cả xác một con hổ bị chém đứt đôi vẫn chưa được dọn dẹp.

“Có dấu vết của phép thuật…” Hoàng Yến cầm một cánh hoa hồng xem xét, nó chỉ còn là một cánh hoa khô héo màu đen.

“Còn có cả pháp thuật…” Lệ đưa tay sờ vào một lỗ nhỏ trên mặt đất, đó là do cây trượng của Cao Minh tạo ra.

Cả hai biết những kẻ gây nên khung cảnh đổ nát hoang tàn này đều rất mạnh. Hoàng Yến tiến lại xác con hổ, nàng đưa quả cầu lên, mắt của con hổ, quả cầu và mắt của Hoàng Yến tạo thành một đường thẳng. Rồi Hoàng Yến niệm chú, một Linh thuật thường thấy của hệ Phép thuật, nàng nhìn vào mắt con hổ thông qua quả cầu. Lệ cũng đứng sau lưng nàng cùng xem, quả cầu bắt đầu sáng lên. Một đoạn hình ảnh mà con hổ nhìn thấy trước khi chết hiện ra trong quả cầu, nhưng nó chỉ sáng được vài giây rồi tắt.

Chỉ một đoạn ngắn nhưng đủ làm hai mẹ con Lệ rưng rưng, hình ảnh mà hai người vừa xem cũng là hình ảnh cuối cùng mà con hổ nhìn thấy, móng vuốt của nó chạm ngực Minh và kiếm của hắn cắt đứt cơ thể nó.

Cảm xúc dâng tràn, Hoàng Yến tiến đến ôm chặt Lệ, chỉ mới vài tiếng trước Minh còn ở đây.

“Không biết nó có bị gì không…” Hoàng Yến nói nhỏ, nàng thấy Minh lãnh trọn một trảo của con hổ.

“Có pháp sư ở đây chắc em con không sao đâu…mà…viên đá tạm thời không dùng được nữa…” Lệ trấn an con gái rồi lấy viên đá không còn chút ánh sáng ra xem.

“Quả cầu của con cũng vậy…”

“Chắc phải mua thêm vật phẩm hỗ trợ.”

Lệ thở dài rồi leo lên lưng rồng, Hoàng Yến ngồi phía sau cầm một thứ trông như máy tính bảng, nàng chọn mua những vật phẩm giúp hồi phục phép thuật được bán ở Sài thành, trợ lý ảo sẽ mua giúp và ship tới tận tay.

Giữa trưa, một thanh niên lén lút cầm theo thanh kiếm leo lên toà nhà bỏ hoang. Minh trở lại toà mà hắn đã gặp một người vĩ đại - Quân 21.

Kiểm tra xung quanh một lần nữa để chắc chắn không có ai theo dõi, Minh đứng trước phòng vệ sinh mà không bước vào, kéo quần xuống chuẩn bị tư thế. Minh vừa xả nước vừa cười thầm, lão Quân đúng là bựa hết chỗ nói, phát minh ra cách mở cửa không giống ai. Ngay khi nước của hắn văng tung toé bên trong thì căn phòng khẽ rung nhẹ. Minh bước vào trong, cửa phòng tự động đóng lại, từ phòng vệ sinh biến thành một thang máy đi xuống.

Ngay khi đến đây, Minh đã qua đêm với lão Quân và được lão chỉ cho cách sử dụng thang máy bí mật này để đi xuống tầng hầm bí mật.

Thang máy dừng lại, Minh bước vào căn hầm không quá lớn.

“Ủa…không có ở đây…” Minh bất ngờ khi không thấy lão Quân.

Căn hầm không hề có chỗ để trốn, cả phòng vệ sinh cũng không có cửa nên nhìn qua một lần là biết có người hay không.

“Đậu đen…”

Cầm tờ giấy nhỏ đặt trên bàn lên xem, là lão Quân để lại. Minh buột miệng chửi một câu, trên tờ giấy chỉ ghi một dòng chữ ngắn ngủi: ‘nếu ngươi đọc được tờ giấy này thì ta đã lên thiên đàng’

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.