Trở về truyện

Thiên Đế Đọa Lạc Đô Thị - Chương 72: Vé Hạng Nhất

Thiên Đế Đọa Lạc Đô Thị

72 Chương 72: Vé hạng nhất

Sau khi gửi xe xong, Triều Cát cùng hai nữ nhân xinh đẹp đi vào khu vực làm thủ tục xuất cảnh, những người mặc trang phục y như cảnh sát trông thấy ba người yêu cầu hai nàng tháo mắt kính xuống để đối chiếu hình gắn trong hộ chiếu, thủ tục hoàn tất đang tính cho thông quan nhưng điều kỳ lạ khiến những người cảnh quan cục hàng không thấy ba người này không hề có đem theo vali, kỹ năng nghiệp vụ mách bảo những người cảng quan của cục hàng không cần phải kiểm tra ngay, yêu cầu ba người đi vào phòng an ninh có gắn thiết bị kiểm tra tân tiến nhất xem hắn và hai nữ nhân có vấn đề gì không. Triều Cát và hai nàng đi qua cái máy kiểm tra an ninh vẫn không hiện lên đèn báo hiệu vi phạm thì vui vẻ mỉm cười, người cảnh quan cục hàng không nhìn thấy ánh đèn báo vẫn chưa tin tưởng đưa tay yêu cầu ba người quay trở lại máy kiểm tra lần nữa khiến Chu Nhược Băng và Nam Cung Họa Yến sắc mặt trở nên bực bội khó chịu, Triều Cát thấy vậy hỏi thì Chu Nhược Băng nói:

“cục hàng không thấy anh, em và Họa Yến đi Hàn Quốc không có mang vali cho nên nghi ngờ chúng ta giấu hàng cấm, hàng trái pháp luật ở trong quần áo!”

Triều Cát nghe Chu Nhược Băng đề cặp tới hàng cấm liền hiểu ngay là thứ gì, vì lúc trước hắn ở thư viện có đọc và nhìn hình ảnh miêu tả biết ở địa cầu có một loại cây dùng làm thuốc chữa bệnh, lịch sử ghi lại loại thuốc này ngoài tác dụng chữa trị nó còn một tác dụng phụ đó là tạo ảo giác khiến trí não người sử dụng như đang ở thiên đường, đến khi tác dụng phụ hết là lúc những người này rơi vào cảnh địa ngục, thân tàn ma dại kéo theo là những hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.

Chu Nhược Băng thấy Triều Cát nhìn máy kiểm tra an ninh rồi nhìn người cảnh quan mặt không tỏ vẻ tức giận giống nàng, cảm nhận có gì đó chưa thông suốt ghé tai hắn hỏi nhỏ thì Triều Cát nắm bàn tay có đeo nhẫn linh giới lên cười tà nháy mắt, nàng mỉm cười hiểu ý tứ Triều Cát muốn nói cho dù có hàng cấm đi nữa thi ở trong cái nhẫn này không bao giờ cục hàng không tìm ra được gì cả, bên trong nhẫn linh giới có một nguồn kết giới cho dù công nghệ khoa học kỹ thuật siêu cao cách mấy không thể xuyên thủng qua được.

Triều Cát nhớ lại cái tên Hoa Anh Túc của cây thuốc này trong cuốn từ điển thầm cười loại thảo dược này nếu đem so với thế giới trước kia hắn sống ngay cả xếp loại hạ phẩm thảo dược cũng không bằng, thế mà ở địa cầu lại bị xếp vào loại nghiêm cấm lưu thông. Bởi vì người tu tiên vô ý dùng loại này thì với công lực ở Ngưng Linh Cảnh cộng với công pháp bổ trợ thông thường cũng đủ dùng, dễ dàng đẩy lùi chất độc gây ảo giác ra ngoài thân thể không có chuyện loại cây thuốc có tên đẹp Hoa Anh Túc gây phiền toái được.

Cảnh quan cục hàng không lần thứ hai nhìn ba người đi lại máy kiểm tra thì đèn xanh vẫn hiện như lúc đầu, sự nghi ngờ chuyển dần xuống mức độ tin cậy nét mặt thay đổi niềm nở lấy hộ chiếu, visa của hắn và hai nàng đưa lúc đầu đem đi đấu đóng thông quan xuất cảnh xong trả lại, hỏi:

“Thật xin lỗi đã phiền toái tới ba người nhưng tôi thấy nghi vấn ở chỗ giấy tờ anh chị xuất trình đi Hàn Quốc bình thường, điểm bất thường ở chỗ đi không mang theo hành lí à?”

Cảnh quan cục hàng không rất muốn biết nguyên do tại sao hắn và hai nữ nhân này xuất ngoại mà chẳng có đem theo thứ gì bên mình, vô tình tiếng cửa phòng vang âm thanh hé mở gương mặt của một nam nhân trung niên tóc đã hoa râm vài chỗ, điểm chú ý nhất là trên vai áo có thêm một ngôi sao khiến những cảnh quan hiện có mặt trong phòng đều có hành động đưa tay lên đầu thể hiện thái độ phục tùng, người trung niên cười thiện cảm bước đến đứng đối diện Chu Nhược Băng và Nam Cung Họa Yến nói:


“Tôi Đài Vịnh Trầm là Giám đốc trưởng chi cục quân cảnh hàng không, thời gian không còn sớm mời Chu tiểu thư và Nam Cung tiểu thư cùng người nam nhân này lên máy bay đi, ở đây mọi chuyện không còn vấn đề gì nữa!!”
Chu Nhược Băng và Nam Cung Họa Yến vẻ mặt kinh ngạc nhìn Đài Vịnh Trầm, một người giữ chức vụ lớn ở sân bay lại dùng lời nói ngôn từ có phần kính ý, bất chợt hai nàng nhìn nhau thâm ý hiểu rõ vì sao người trung niên này lại cư xử như vậy mỉm cười nắm tay Triều Cát rời khỏi phòng kiểm tra an ninh, người cảnh quan vừa rồi không hiểu nguyên do tại sao Đài Vinh Trầm làm như vậy thì sắc mặt của người trung niên này biến chuyển xoay người lại quát:

“Tôi mà không vào kịp lúc, chuyện này mà tới tai của Mộ Dung gia cộng thêm Nam Cung gia nữa.. tôi và những người ở đây chuẩn bị hành lí rời ngành được rồi đấy!”

Người cảnh quan cục hàng không nghe Đài Vịnh Trầm nhắc tới hai gia tộc lớn ở Hoa Hạ, lúc nãy kiểm tra xác nhận tên hai nữ nhân rời đi với nam thanh niên điển trai vừa rồi có một nữ nhân họ Chu, không có liên quan gì tới hai gia tộc được nói ở trên, mặt tỏ vẻ khó hiểu hỏi:
“Cục trưởng Đài, người nữ nhân mang họ Nam Cung thì có hơi đáng lo chứ người còn lại là họ Chu thì làm sao nguy cơ mất việc lớn đến như vậy!?”

Đài Vịnh Trầm tuy chỉ là chi cục chức vụ ở mức trung bình nhưng thời gian công tác trong ngành khá nhiều năm nên hiểu rõ về những gia tộc quyền thế ở Hoa Hạ, nghe cấp dưới một người mới vào ngành chỉ khoảng hai năm cho nên người này không hề biết chuyện về Chu gia có mối thâm tình với đại gia tộc Mộ Dung, cục trưởng chi cục hàng không nghiêm nghị nói:

“Mộ Dung Thành có hai người con một trai một gái, không may 5 năm trước con gái út lão qua đời do tai nạn xe, nữ nhân họ Chu chính là người con ruột của con gái Mộ Dung Thành tên Chu Nhược Băng, nói đơn giản nữ nhân xinh đẹp có nét mặt lạnh lùng vừa rồi chính là cháu ngoại cưng của Mộ Dung Thành, các anh hiểu rõ nguyên nhân tôi muốn nói rồi chứ!?”
Đài Vịnh Trầm nhìn vẻ mặt cứng đơ của cấp dưới, tiếp tục nói:

“Chu Thăng chắc các người đều biết, đó là công ty tài chính của Chu Nhược Băng, thế các anh nghỉ một nữ nhân như vậy có cần phải dấu diếm đi buôn bán hàng cấm không nhỉ?”


Nhũng cảnh quan hiện có mặt trong phòng sau khi nghe cấp trên nói thông tin này ai nấy đều có nét mặt lúng túng ngỡ ngàng, cuối cùng người cảnh quan cục hàng không khi nãy gây khó dễ cho Triều Cát và hai nàng phải thừa nhận ý tứ của Đài Vịnh Trầm là người có quyền thế cùng khối tài sản lớn như vậy thì sẽ không thể nào làm chuyện sai trái, còn nam nhân có gương mặt tuấn mỹ đi cùng hai nữ nhân này khiến cho những người cảnh quan và người cục trưởng chi cục hàng không đều có chung suy nghĩ nam nhân này tuyệt đối không phải loại người đơn giản gây phiền toái thêm lần nữa.
Đi khỏi phòng kiểm tra an ninh việc tiếp theo cần làm là hai nàng tìm vé máy bay của hãng hàng không đã đặt được gửi dưới dạng tin nhắn điện thoại, Chu Nhược Băng xem thông tin xong liếc mắt qua hỏi Nam Cung Họa Yến có đặt chung vé cùng hãng không, cánh tay của Họa Yến vui vẻ cầm điện thoại lên cho Chu Nhược Băng xem thì mỉm cười nhìn vé có in logo hãng hàng không giống y hệt vé ở trong điện thoại của nàng, Chu Nhược Băng tâm trạng cao hứng thì tiếng loa phi trường phát ra giọng của một nữ nhân thông báo về chuyến bay đi Hàn Quốc khoảng 15 phút nữa sẽ cất cánh, Chu Nhược Băng và Họa Yến nhìn đồng hồ thấy thời gian sắp tới giờ vội vã lôi Triều Cát chạy vào bên trong phi trường.

Ở bên trong, hai nữ tiếp viên hàng không có dung mạo xinh xắn đáng yêu tuổi ước khoảng 23 hay 24, y phục mặc trên người không khác gì y phục mà hắn và Chu Nhược Băng nhìn thấy hai nữ nhân ở nhà đậu xe khi nãy, phía bên trái là nữ tiếp viên có bảng tên ghi ba chữ Lữ Trinh Trinh được gắn ở bên ngực trái còn người đứng bên phải là nữ tiếp viên có tên Dư Ánh Nguyệt, cả hai đều đang nở nụ cười chào đón hành khách lên xe buýt để di chuyển ra máy bay, tình cờ cặp mắt của Lữ Trinh Trinh nhìn từ đằng xa thấy được dung mạo tuyệt mỹ của một nam nhân đang vội vàng đi cùng hai nữ nhân đeo kính râm hướng đến chỗ này.
Lữ Trinh Trinh và Dư Ánh Nguyệt khi nhìn rõ vẻ tuấn mỹ của Triều Cát thì vẻ mặt của cả hai đều ửng hồng bối rối, tâm hồn rung động khi nam nhân này dừng trước mặt mỉm cười nói lời chào hỏi, nghe được tiếng âm của hắn càng khiến hai nữ tiếp viên không thể nào kiếm chế được cảm xúc, mắt phượng hai người e thẹn nhìn hắn đầy tình ý, hồi lâu sau mới hoàn tỉnh thấy trên tay Triều Cát không cầm theo vé máy bay chủ động kiếm cớ bắt chuyện, Lữ Trinh Trinh nói:

“Anh ơi!, anh đem vé máy bay ra được không, em xem tiện thể lên máy bay sắp xếp chỗ ngồi cho anh luôn, hihi!”

Nam Cung Họa Yến từ nãi giờ thấy rõ cảm xúc của hai nữ tiếp viên đến khi Lữ Trinh Trinh chủ động muốn biết chỗ ngồi của hắn, nàng liền đem điện thoại có chứa tin nhắn ghi thông tin vé máy bay đưa trước mặt nữ tiếp viên này, Lữ Trinh Trinh xem thông tin xong thấy trên đó có ghi loại vé thuộc phân khúc vé hạng nhất liếc mắt xuống dưới chính là tên nữ nhân này cùng số lượng là hai vé, khi đọc qua tên của chủ vé máy bay Lữ Trinh Trinh nghe rất quen, đảo mắt xem xét dáng vẻ nữ nhân đứng trước mặt giống y hệt nữ ca sỉ đang nổi tiếng hiện nay, đến khi thấy được khuôn mặt và cặp kính của Họa Yến đeo trước mặt thì khẳng định nữ nhân này chính là minh tinh ca nhạc, liền nhanh miệng cười nói:
“Chị là.. là ca sỉ Họa Yến.. em là Fan cứng của chị đó nha.. à! Đúng rồi, trên máy bay em được phân công phục vụ ở khu vực hạng nhất đó, hihi!”

Nam Cung Họa Yến khi được fan hâm mộ là một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp biết đến thì cực kỳ cao hứng, khẽ đưa ngón tay lên miệng rồi ghé sát tai Lữ Trinh Trinh vui vẻ nói vài câu làm cho nữ tiếp viên xinh đẹp này kinh ngạc dời mắt qua nhìn Triều Cát, không ngờ nam nhân có dung mạo tuyệt phẩm như thế là nam nhân của nữ minh tinh đứng trước mặt, bỗng nhiên mắt phượng của Lữ Trinh Trinh lén lúc đưa tình, cười hì hì nói:

“anh gì ơi!... lên xe với chị Yến đi.. chút nữa ở trên máy bay em sẽ phục vụ a.... hai người tận tình đảm bảo sẽ không làm.. thất vọng! Hihi”


Chu Nhược Băng đứng kế bên sau khi đưa tin nhắn có chứa thông tin vé máy bay cho Dư Ánh Nguyệt kiểm tra xong thì trông thấy nữ tiếp viên xinh đẹp này dùng ánh mắt và lời nói là biết Lữ Trinh Trinh có chủ ý tới hắn, liếc mắt qua thì thấy Triều Cát cười giảo hoạt, tiếng hừ lạnh kèm theo cái nhéo nhẹ vào hông sườn hắn:
“Chút nữa lên máy bay anh phải ngồi cạnh em không được ngồi đâu hết á,.. xem nữ tiếp viên kia phục vụ anh yêu như thế nào!!?”

Triều Cát cười khổ bên cạnh có nữ nhân vừa xinh đẹp vừa có chỉ số iq cao như Chu Nhược Băng bị quản thúc chặt như vậy xem ra là số khổ chứ không phải số hưởng, đành cam chịu dời mắt khỏi cặp mắt đưa tình của Lữ Trinh Trinh di chuyển cước bộ đi lên xe buýt, vài phút sau không còn người khách nào đến nữa cũng là lúc Lữ Trinh Trinh va Dư Ánh Nguyệt bước lên xe đóng cửa ra hiệu cho tài xế khởi động xe chạy đi.

Chiếc xe buýt này là xe đặt chế của hãng nó không có chỗ ngồi, Triều Cát cũng như người khác hiện có mặt đều ở tư thế đứng nhưng chỉ mất khoảng một phút thì tốc độ xe dần chậm và dừng lại trước một cái chuyên cơ có độ dài khoảng 78m và chiều rộng gần 7m, trên sườn chuyên cơ đề bản tên Boeing 797, phía dưới là logo thương hiệu và dòng chữ của hãng bên dưới. Hai nữ tiếp viên hàng không nhanh tay mở cửa đi xuống rồi quay mặt lại mỉm cười chào mọi người, vui vẻ dơi hai cánh tay ở tư thế thẳng mời hành khách di chuyển lên máy bay.
Thời điểm Triều Cát bước gần tới Lữ Trinh Trinh, nữ tiếp viên xinh đẹp lén nhìn hai nữ nhân đi cùng đang nói chuyện không để ý tới hắn, khẽ dùng hai ngón tay nhéo nhẹ vô đầu nhũ trong áo sơ mi của Triều Cát, bị nữ tiếp viên hàng không kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn đưa mắt xem Chu Nhược Băng và Họa Yến có để ý không thì thấy hai nàng đang say sưa chuyện trò, cười tà đưa tay bóp nhẹ vào cặp mong tròn trịa của Lữ Trinh Trinh, ghé sát miệng nói khẽ vào tai nữ tiếp viên:

“Em giỏi lắm!!.. chút nữa lên máy bay em phục vụ anh như thế nào, anh mà không vui thì có chuyện đấy nhá! Hehe”

Lữ Trinh Trinh má hồng chợt ửng liếc mắt đưa tình, vui vẻ cười thầm: “đợi đấy, Em mà ra tay phục vụ thì anh chỉ có nghiện em đến chết thôi á!, hihi”

Triều Cát bước vào trong máy bay bắt gặp những ánh mắt ngơ ngác của đội nữ tiếp viên trong đó có cả Yên Cơ và Qui Loan, đặc biệt là đội trưởng Yên Cơ không thể nào tin vào mắt là thế gian này xuất thế một nam tử quá đẹp trai, nhất là đôi mắt của hắn như mũi tên tình yêu bắn trúng phải tim nữ tử khiến tâm hồn điên đảo tâm ý bắn loạn, tới khi nghe tiếng nói của nữ đồng nghiệp Qui Loan thì Yên Cơ mới tỉnh cơn say nắng:
“Chị Yên Cơ, chị tin em chưa!!, nam nhân này chính là cái người ở bãi đậu xe vài phút trước em nhìn thấy đó, ài! bây giờ nhìn vẻ mặt của chị thật là đáng thương quá đi! Có cần em mua thuốc trị bệnh không ạ? Hihi”

Yên Cơ vừa nghe Qui Loan trêu chọc, khẽ mỉm cười đưa ngón tay búng nhẹ vào lỗ tai nữ đồng nghiệp, hâm dọa nói:

“Hình như em được phân công ở khu vực thương gia đấy Qui Loan, mau sắp xếp chỗ ngồi cho hành khách đi kẻo bị report là ăn bảng kiểm điểm á!”

Qui Loan từ lời nói trên liếc qua thấy vẻ mặt của Yên Cơ mãi nhìn về hướng Triều Cát, phì cười trêu ghẹo:

“Anh kia đẹp trai vậy chắc ngồi ở khu vực thương gia, chị là đội trưởng phụ trách ở ba khu vực, kệ cũng được em đây rất mãn nguyện có thời gian được tiếp xúc người ý nhiều nè! Hehe”


Qui Loan vừa nói xong cũng là lúc Lữ Trinh Trinh và Dư Ánh Nguyệt đi tới mở điện thoại lên, tải tài liệu được cập nhật khi hai người chào đón hành khách lên xe buýt trình lên Yên Cơ xem, khu vực hạng nhất trong máy bay chỉ có 8 ghế mà ở tài liệu trong điện thoại hiện chỉ có bốn người ngồi gồm 3 nữ và 2 nam, khu vực thương gia thì 52 chỗ được lắp đầy 48 ghế, còn lại là khu vực phổ thông chỉ có 180 người trong số 260 ghế ở khu vực này.
Yên Cơ xem xong sau đó tập hợp đội hình tiếp viên nhanh miệng nói phân công từng khu vực, đúng như lịch được sắp đặt từ trước Lữ Trinh Trinh và Dư Ánh Nguyệt được phân công ở khu vực hạng nhất, hạng thương gia có 3 người, còn lại 10 người làm ở khu vực phổ thông. Sau khi nữ tiếp viên Yên Cơ phân phó xong, đội ngủ tiếp viên nhanh chân sắp sếp chỗ ngồi cho hành khách, Triều Cát và hai mỹ nữ đi theo cùng với một căp vợ chồng tuổi khoảng 40 là người Hàn Quốc theo sự chỉ dẫn của Lữ Trinh Trinh đi vào khu vực hạng nhất. Không gian ở đây chia thành tám gian phòng mini rộng khoảng 25m2, nhìn vào bên trong đều đầy đủ tiện nghi xứng đáng với phân khúc vé hạng nhất nhưng có một vấn đề là Họa Yến đặt vé trước so với vé của Chu Nhược Băng đặt sau, cho nên lẽ ra người ngồi gần bên chính là nàng nay được đổi thành Chu Nhược Băng.
Triều Cát xoay người thì bắt gặp nụ cười giảo hoạt của Chu Nhược Băng đắc ý nhìn hắn, nàng nói:

“Anh xã yêu!, ngoan nghỉ ngơi đi bay qua Hàn Quốc tới 4 tiếng lặng đó, hihi!”

Triều Cát nhớ lại lúc nãy hai nàng mải mê nói chuyện là trao đổi về chuyện ghế ngồi đành ngậm ngùi an phận ngồi xuống gian phòng bên cạnh, Chu Nhược Băng nhìn vẻ mặt đâm chiêu của hắn nở nụ cười đưa môi hôn vào má hắn, nỉ non nói:

“Ngoan!, nhịn chút xíu đi.. qua Hàn Quốc em chiều được chưa!!”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.