Trở về truyện

Thiên Đế Đọa Lạc Đô Thị - Chương 1: Phong Ấn Thượng Cổ Thần Thú

Thiên Đế Đọa Lạc Đô Thị

1 Chương 1: Phong ấn Thượng cổ thần thú

Năm xưa khi khai thiên lập địa, cỗi hư vô hỗn độn có tứ thần thú thượng cổ hung tàn quấy nhiễu tam giới, ảnh hưởng sự tồn vong của rất nhiều tu sĩ trong đó có một nam tu đạt ngưỡng tu vi đỉnh cao của thần, sức manh của người nam tu tưởng chừng áp chế được bốn con quái thú nhưng trái lại không tác dụng gì nhiều bởi sức lực của chúng quá khủng khiếp, phương án khả thi duy nhất mượn thần niệm của nhiều tu sĩ cùng hợp lực kết thành một cái tòa tháp phong ấn bốn con thượng cổ suốt cả vạn năm.

Thời kỳ thần ma đại chiến cũng chính người nam tu này bình loạn cuộc chiến khảm thóc đó bắt Ma vương giam vào thiên ngục, thống nhất thần giới tự mình tu luyện vượt qua cảnh giới của Thần đạt đến cảnh giới Tiên.

Thái bình tam giới không bao lâu thì cái phong ấn năm xưa bị rạn nứt, bốn con thượng cổ thần thú nhân cơ hội ngàn năm có một phá phong ấn xong là ngay tức thì tìm cái người năm xưa đã giam cầm chúng báo thù.

Trận chiến với bốn con này kéo dài suốt 200 năm, cuối cùng để áp chế bọn chúng hắn đành thiêu đốt tu vi Tiên cảnh giành thế thượng phong nhưng tứ đại thần thú quá cường hãn, bốn con này chia nhau bốn hướng đánh vào chính giữa. Khi đó hai con ở hai phía cánh tay bị hắn khống chế cực nhanh dùng Tiên pháp thượng thừa tiêu diệt, hai con trước mặt và sau lưng thấy đồng loại sinh mệnh không còn khiến chúng nổi cơn điên cuồng đốt cháy sức mạnh trong nội thể.

Từ con mắt của con ở trước mặt tỏa sát khí cực kỳ khủng khiếp, bá đạo kinh khủng nhanh như điện xông tới. Cảm thụ được khí tức hai con thượng cổ thần thú cực kỳ nguy hiểm, hắn liếc qua hướng Thiên giới, hắn mỉm cười:

"Ta đi đây, các nàng ở lại cố gắng sống tốt nhất là Ngọc Anh… !!"

Tu vi tiên cảnh tam trọng thiên chưa đạt tầng cao nhất nhưng sức mạnh khủng khiếp từ việc thiêu đốt đối kháng lại sức mạnh bá đạo của hai con này làm chúng đều bị thượng trầm trọng, tận dụng thời cơ quý báo hắn lấy ra cái pháp bảo nhìn hai con thần thú cười:

"Ta tuy đã mất đi tu vi nhưng vẫn còn xót lại chút Tiên pháp củng đủ khởi động cái pháp bảo Thiên Võng Cổ Tháp, haha"


Hai con Thượng Cổ thần thú nhìn cái pháp bảo này quen thuộc vô cùng, năm xưa cũng chính là nó đã giam cầm bọn chúng, hiện tại hai con đã vong mạng thì hai con này vô cùng hoảng loạn tột độ chưa kịp phá không chui vào đã bị cái Thiên Võng Cổ Tháp này mời gọi hút vào bên trong.

Địa cầu năm 1800, ở dưới chân núi Thiên sơn có một chàng trai từ từ mở mắt ra, Triều Cát nhớ lại trận chiến ác liệt với bốn con thượng cổ thần thú, biện pháp đưa ra để giành thắng lợi sau cùng trả lại hậu quả là cực kỳ nghiêm trọng, nguyên nhân chính là do phản phệ của Tiên pháp với tu vi khiến cơ thể hắn không thể chịu nổi, may mắn cái chiều vị diện địa cầu này hút vào, nếu không cơ thể hắn sẽ thế nào chắc hẳn mười phần sẽ thành hư vô ngay lập tức.

Hắn ngồi dậy vận công điều tức được khoảng 4 tiếng thở ra ngụm khí than vãn nội thương này, tu vi này muốn khôi phục như xưa ít nhất cũng phải mất cả ngàn năm, hắn lại lắc đầu bất mãn vì ở vị diện tên là Địa cầu này có linh khí quá ít. Nếu khôi phục đến Ngưng Linh cảnh là một cái cảnh giới bình thường nhất của giới tu đạo thoát khỏi cõi phàm ở cái vị diện này ít nhất tiêu tốn 800 năm thời gian, còn muốn khôi phục lại toàn bộ tu vi e là không có khả năng rồi.

Trong lúc đó, trên Thiên giới Hoàng Ngọc Anh đang thư giãn, ngồi ăn hoa quả sau 200 năm bế quan tu luyện, nghe tiếng bước chân vội vã của cung nữ đến báo tin:

"Bẩm Thiên hậu, thượng cổ thần thú phá phong nhớ nhung Thiên Đế tới tìm tâm sự,... 2 con lại bị phong ấn nhưng Thiên đế đã... biến mất, chúng nô tỳ đi tìm đành vô phương, có lẽ Thiên đế đã..."
Hoàng Ngọc Anh nghe cung nữ bẩm báo, mặt mày trắng bệch, sau đó biến mất xuất hiện nơi trận chiến thấy cái tháp to đùng đằng trước mặt tiền là tờ phong ấn được viết bằng máu đỏ, nhìn dòng chữ đó hai hàng lệ của Thiên Hậu cứ mãi rơi xuống khóc nức nở:

"Chàng đi một mình thiếp sao sống nổi.. Huhu"

Người cung nữ nghe Thiên Hậu không khống chế được cảm xúc, rõ ràng ý định đi theo Thiên Đế mặt hoảng sợ vội ngăn cản thì bất ngờ Hoàng Ngọc Anh nét mặt thay đổi liếc nhìn xung quanh làm người cung nữ khó hiểu, bỗng dưng thanh âm Thiên Hậu hỏi:


"Sau khi Thiên đế biến mất, các ngươi có tìm thấy vật gì không".

Người cung nữ dở khóc dở cười, khoanh tay trả lời:

"Bẩm chúng tỳ không tìm thấy vật gì hết thưa Thiên hậu!"

Thiên Hậu cười to mừng rỡ vì biết Thiên Đế vẫn còn sống, vật nàng hỏi cung nữ là chiếc nhẫn năm xưa dùng nó để định tình với Thiên đế. Hoàng Ngọc Anh nghĩ Thiên đế biến mất có thể đã bị một chiều vị diện hút vào không gian khác, muốn phá không gian để quay về thì phải có tu vi cảnh giới thần, Thiên đế bị đẩy vào chiều không gian đó trừ phi tiêu tán tu vi bản thân, một lúc sau nàng nói:
"Thiên đế có thể bị đẩy vào 1 chiều vị diện không gian khác ta sẽ đi tìm chàng, các ngươi ở đây phong tỏa không được để lộ tin tức về Thiên đế lạc vào nơi khác, ai trái lệnh... trảm!!"

Một lúc sau, Thiên hậu biến mất thì nơi đó lại xuất hiện một người, người này nét mặt xinh đẹp, dáng người chuẩn đủ 3 vòng, đây chính là Huyền Âm Thiên Nữ là 1 trong 9 phi tần của Thiên Đế. Khi nghe lén Thiên hậu nói với cung nữ Thiên đế còn sống bị đẩy vào nơi khác, nàng vui mừng chuẩn bị phá không gian đi tìm Thiên đế, chợt nghe tiếng nói bên tai:

"Huyền Âm, nãi giờ nghe lén ta nói chuyện..., nếu tin tức của Thiên đế bị ngoại giới nắm rõ thì tội của ngươi không nhẹ đâu, haha!!"

Huyền Âm nghe xong, biết là Thiên hậu đang dùng quyền uy của chính cung cảnh tỉnh nàng cẩn thận về tin tức của Thiên đế, hiểu được dụng tâm của Thiên hậu nhưng giọng nói rõ ràng dùng ngữ điệu hâm dọa khiến nàng cau mày bất mãn phản biện nói:
".. Ta là vợ, Thiên đế là chồng ta, chàng ở đâu ta phải đi tìm, làm gì có tội nặng chứ hả, hừ!!"


Sau đó, có tiếng cười to:

“Thiên hậu tỉ ấy chỉ chộc muội thôi,..muội bớt nóng đi nhé! Ha.. Ha...”

Người vừa nói đó là Băng Cung Thần Nữ, Hàn Nhược Lan, nàng nói:

"thiên đế biến mất, ta suy đoán chàng bị đẩy vào vị diện khác nhưng chưa có gì để chứng minh điều đó, Thiên hậu đến đây tìm kiếm và hỏi cung nữ có tìm thấy vật gì không là ta đã nắm chắc chàng bị đẩy vào vị diện khác….!!!"

Thiên hậu gật đầu, mỉm cười nói:

“Nhược Lan muội muội cũng có suy nghĩ cùng ta, bây giờ ta đi…, thiên giới không có người quản lý ta dự định giao cho muội đây nè, muội cai quản giúp tỷ...!"

Hàn Nhược Lan nói:

“Tỷ yên tâm muội sẽ quản lý tốt tỷ cứ an tâm tìm chàng, trên đây ngoài tỉ và Thiên đế thì ai còn dám đánh muội hjhj.. Cơ mà Huyền Âm muội cũng đi cùng Thiên Hậu sao?”
Huyền Âm trả lời:

“vâng, muội xem có giúp được chàng khôi phục gì không nên sẽ đi cùng Thiên hậu"

Thiên Hậu cười mỉm nói:

“Ta biết Huyền Âm muội muội đi là có dụng ý muốn song tu với chàng, đúng không nè!"


Huyền Âm đáp:

“Thiên hậu tỷ đừng chọc muội nữa, biện pháp song tu cũng là cách tốt để chàng mau chóng khôi phụ tu vi mà.. hí hí".

Sau đó Thiên hậu cùng với Huyền Âm phá hư không biến mất còn Hàn Nhược Lan đứng nhìn Thiên Võng Cổ Tháp lắc đầu, cười khẩy:

"Tháp này bốn con có thể mở ra, giờ còn hai thật là buồn không thể nào ra được nữa rồi! He..he"

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.