Trở về truyện

Thiên Cổ Dâm Cơ - Chương 9:

Thiên Cổ Dâm Cơ

9 Chương 9:

Tóm tắt chương trước: Trước nguy cơ gặp cảnh dâm hình tàn khốc – bị chiến mã cưỡng hiếp mà chết, Hồng Ngọc được Chiếu Phu nhân – thiên hạ đệ nhất kiếm khách cứu giúp, bị mang đến chỗ thợ rèn Tự Phủ ở ấp An, thỉnh cầu Tự Phủ giúp đỡ, đúc thành một thanh dâm kiếm tối cao – “Hồng Ngọc”.

……

Lửa đang cháy hừng hực trong lò đúc kiếm. Trong ánh lửa phập phùng, Hồng Ngọc ngồi nghiêm chỉnh, mặc một bộ váy đỏ như máu.

“Đây... chính là ý muốn của ngươi?”

Bên cạnh lò đúc kiếm có một người đàn ông vạm vỡ đang đứng. Bởi vì làm việc quanh năm dưới nhiệt độ ở lò đúc kiếm, lúc này trên hông hắn chỉ quấn một chiếc khố bẩn thỉu, để lộ cơ bắp cuồn cuộn ở thân trên.

Hắn là một gã thợ rèn bình thường sống ở ấp An, ngày thường sống nhờ việc chế tạo con cặc giả và xích khóa sắt cho phụ nữ địa phương. Dĩ nhiên, nếu như biết hắn là người kế thừa bí thuật đúc kiếm bí mật của bộ tộc Long Uyên, cũng chính là truyền nhân duy nhất của bộ tộc Long Uyên còn trên nhân gian - Tự Phủ, sẽ không một ai dám sai khiến hắn đi làm ra mấy món đồ chơi bỉ ổi như thế.

Hồng Ngọc im lặng trong chốc lát, chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ khom người nói: “Phải.”

“Cho dù...”


Tự Phủ vừa muốn lên tiếng nói chuyện, bỗng nhiên hắn hơi ngừng lại, những lời đang định nói ra cũng không phát ra nữa. Từ vị trí tầm mắt trên cao của hắn nhìn xuống, thấy thân thể mềm mại của Hồng Ngọc đang nghiêng về phía trước, cặp vú to trắng như tuyết lộ ra giữa đường cổ áo trễ nải, khe vú sâu đầy kiêu hãnh khiến con cặc to bự giấu dưới khố của Tự Phủ không nhịn được dựng thẳng lên.

Cho dù là lúc đối mặt với ngời vợ tuyệt sắc của hắn, hắn cũng chưa từng động dục như vậy. Hắn nuốt từng ngụm nước miếng, sau đó mới ra vẻ bình tĩnh nói tiếp:

“Biến ngươi thành Kiếm Linh, bảo kiếm mới hình thành sẽ có dị năng... hô... nhưng chưa trải qua ngàn năm tu luyện, giết mấy người là việc dễ như trở bàn tay. Nếu muốn báo thù Đại Nghiêu - bộ tộc phương Tây hùng mạnh nhất... hô... nói thì dễ làm thì khó?”

Hồng Ngọc nghe được hơi thở của Tự Phủ bắt đầu trở nên nặng nề, nàng nhìn trộm chỗ kín của hắn, lại thấy chiếc khố dính đầy tro than dầu mỡ đã dựng đứng lên thành một cái lều nhỏ, trong lòng nàng biết sức hấp dẫn của mình đã có hiệu quả, nàng lại cố tình chắp hai tay, ống tay áo rộng thùng thình che đi cặp vú to đầy quyến rũ và tội lỗi nơi dưới cổ áo mà không để lại bất kỳ dấu vết nào:

“Tự Phủ tiên sinh nói đúng, chỉ có Hồng Ngọc đương nhiên là vô vọng.”

“Ừm...”

Tự Phủ dường như có hơi nôn nóng mở to hai mắt nhìn, hắn làm bộ như đi loay hoay với những dụng cụ treo trên tường, kiễng mũi chân, ánh mắt lại không hề rời khỏi cặp vú Hồng Ngọc.

Dáng vẻ che che đậy đậy kia của Hồng Ngọc ngược lại càng khơi lên ham muốn của hắn, Tự Phủ oán hận thầm nghĩ: Con bà nó, đồ điếm lẳng lơ này, ăn mặc dâm như vậy, còn che che đậy đậy, giả bộ thục nữ cái gì không biết.


“Ta... ta đã thỉnh cầu Chiếu Phu nhân giúp đỡ. Dựa vào kiếm thuật tuyệt thế của nàng, hơn nữa còn có thanh kiếm sắc bén do Tự Phủ tiên sinh làm ra, việc trả thù cũng không phải chuyện nằm ngoài tầm tay.”

Khi Tự Phủ gấp gáp đến khó dằn nổi, Hồng Ngọc sợ thờ ơ hắn, lập tức bỏ hai tay xuống, nghiêng người ngửa đầu nhìn về phía Tự Phủ.

Thân thể nàng nghiêng về phía trước, rãnh vú lộ ra càng sâu, hai quầng vú màu hồng nổi trên vạt áo cũng như muốn lộ ra ngoài.

Không ngờ Tự Phủ nghe thấy tên Chiếu Phu nhân thì sắc mặt trắng bệch, nghẹn ngào hỏi:

“Chiếu... Chiếu Phu nhân... Ngươi, rốt cuộc làm sao ngươi lại quen biết nàng?”

“Trước đây Hồng Ngọc không biết tự lượng sức mình, định giết hết kẻ thù Đại Nghiêu để cứu các tỷ muội trong tộc. Nếu không phải... vô tình gặp được Chiếu Phu nhân, được phu nhân giúp đỡ, chỉ sợ Hồng Ngọc... xương cốt đã lạnh rồi...”
Hồng Ngọc phát hiện quả nhiên giống như lời Chiếu Phu nhân nói, chỉ cần nhắc tới tên nàng ta, Tự Phủ sẽ không từ chối, trong lòng nàng đang mừng thầm:

“Không biết tại sao Tự Phủ tiên sinh lại quen biết Chiếu Phu nhân?”


“Tất nhiên là quen biết... Quan hệ của ta với nàng, sao có thể dùng từ “quen biết” để hình dung được? Trên đời này, trừ Chiếu, không còn ai biết ta đã từng đến Long Uyên học thuật đúc kiếm khi còn niên thiếu.”

Hình như Tự Phủ rất không muốn nhắc tới đề tài này, nhưng hắn vẫn nhắm mắt thở dài nói:

“Nếu không phải nàng, sao ta lại nản lòng thoái chí mà ẩn cư nơi đây, sao có thể sống bằng nghề chế tạo mấy thứ đồ chơi tình dục vất vả nghèo túng này? Nếu không phải ta, làm sao có ai biết được trong mắt nàng, trừ kiếm thuật ra còn có những thứ gì nữa?”
“Ý tiên sinh là...?”

Hồng Ngọc hiển nhiên hiểu rõ chứng khổ dâm của Chiếu Phu nhân, nhưng nàng cố ý trêu chọc Tự Phủ.

Tự Phủ kinh ngạc mở to mắt nhìn vạt áo trước ngực Hồng Ngọc chảy xuống, hơi thở ngày càng trở nên dồn dập hơn. Hắn chần chờ một lúc lâu, mới chậm rãi nói:

“Chuyện quá khứ, không cần nhắc lại nữa.”

Hồng Ngọc vừa muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tự Phủ cướp lời nói trước:

“Ngươi có biết từ khi bộ tộc Long Uyên biến mất khỏi thế gian, tất cả những thần binh của Kiếm Linh cũng mất tích, Chiếu Phu nhân là tay kiếm số một hiện tại, hiển nhiên trong lòng hối hận. Nàng cho ngươi tới đây, thỉnh cầu ta lấy hồn phách của ngươi nhập kiếm, đúc thành Kiếm Linh, nàng sẽ cầm kiếm giết kẻ thù thay ngươi. Nàng kêu ngươi tới tìm ta, cũng chỉ là muốn làm thành một thanh thần binh, để chứng minh kiếm thuật mà nàng dày công sáng chế ra, như thế ngươi cũng cam tâm?”
“Chiếu Phu nhân và Hồng Ngọc luôn thẳng thắn với nhau, không giấu giếm.” Hồng Ngọc phát hiện lúc nàng nhắc đến hai chữ “thẳng thắn”, con cặc khổng lồ ở chỗ kín của Tự Phủ hưng phấn nhảy lên, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Hồng Ngọc lập tức mừng thầm trong lòng:

“Phu nhân nói, nếu như không phải tự nguyện, Tự Phủ tiên sinh tuyết đối sẽ không sử dụng pháp Long Uyên.”


Quả nhiên, nhắc tới hai chữ “tự nguyện”, con cặc ở chỗ kín của Tự Phủ lại hưng phấn run rẩy.

“Gần đây ngươi mới gặp Chiếu Phu nhân?”

Tự Phủ bỗng nhiên nhắm mắt lại, hỏi có phần nôn nóng: “Lúc ngươi nhìn thấy nàng, dáng vẻ của nàng thế nào?”

“Tự Phủ tiên sinh thật sự muốn biết sao?”

Hồng Ngọc muốn nói nhưng vẫn còn khiêu khích.

“Nói cho ta biết, đừng có nói dối.”
Tự Phủ xoay người sang chỗ khác, bỗng nhiên bắt đầu thở hồng hộc.

“Hồng Ngọc lúc ấy chiến bại, bị bắt, bị binh lính Đại Nghiêu cưỡng hiếp. Lúc ấy Chiếu Phu nhân đã sớm ẩn thân trong đám mỹ nữ bị cưỡng hiếp, hưởng thụ khoái cảm hơn mười người đồng thời hãm hiếp.”

Hồng Ngọc vừa nói, hơi thở nàng cũng không khỏi trở nên nặng nề, chỉ nghĩ lại tình hình ngày hôm đó đã khiến nàng hưng phấn:

“Sau đó, sau đó Chiếu Phu nhân gục trên người ta, những gã đàn ông kia dùng con cặc cắm vào cả hai người chúng ta, địt rất mạnh, khiến Hồng Ngọc rất sảng khoái, mà Chiếu Phu nhân thì nước dâm chảy ròng ròng, hưng phấn đến mức bò đến phía dưới những gã đàn ông đó, há mồm đón lấy phân và nước tiểu những người đó bài tiết ra, rên rỉ nuốt vào. Sau đó khi Hồng Ngọc và Chiếu Phu nhân sắp bị những con chiến mã cưỡng hiếp, Chiếu Phu nhân để thân thể trần truồng ôm lấy ta chạy thoát. Chúng ta toàn thân dính đầy tinh dịch, chạy trốn tới một ngôi làng thưa người. Chiếu Phu nhân đi cầu xin người giúp đỡ. Sau khi bị tất cả trai tráng trong thôn địt một lượt, những người đó cho chúng ta mỗi người một cái yếm, rồi lại cưỡng hiếp chúng ta mấy ngày liền, sau đó chúng ta mới có thể chạy trốn khỏi sự đuổi giết của bộ tộc Đại Nghiêu.”
Hồng Ngọc nói xong câu cuối cùng, lồn nhỏ đã ướt đẫm, hơi thở thơm tho đã trở nên gấp gáp.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.