Trở về truyện

Thiên Biến Tịnh Không - Chương 4 Thiên Biến Tịnh Không

Thiên Biến Tịnh Không

4 Chương 4 Thiên Biến Tịnh Không

Cửa vải xe ngựa bị đẩy sang một bên, một thân ảnh thiếu nữ bạch y thướt tha bước ra.

Đôi mắt nàng sáng như tuyết, khuôn mặt đẹp như thiên hoạ, cơn gió nhẹ nhàng phất qua, tóc đen bay múa, váy trắng tung bay, vòng eo liễu yếu đào tơ nhỏ nhắn, cả người khí chất trông như một tiên tử siêu phàm thoát tục.

Nhìn thấy dung mạo của thiếu nữ, một trái tim trong lồng ngực của Bạch Thanh đập thình thịch như hươu con nhảy loạn, hắn chỉ tiếc mình không có đủ mỹ từ để hình dung vẻ đẹp của nàng, trong thoáng chốc, Bạch Thanh cảm thấy hắn như có thứ gì bị đối phương cướp đi.

"Thật đẹp. . ."

Bạch Thanh cảm thán một tiếng.

Nhưng cũng chỉ là sắc mạo xinh đẹp mà thôi. Bạch Thanh chỉ dừng lại ở việc tán thưởng dung mạo đối phương chứ hắn không sinh ra ý nghĩ gì khác.

Mỹ nhân này đối mặt thanh niên Lục Sinh có ý đồ xấu với mình, gia thế khổng lồ mà vẫn bình tĩnh, mặt không đổi sắc, chắc chắn phía sau nàng hậu trường cũng không kém.

Giữa lúc Bạch Thanh đang suy đoán, phía bên kia Lục Sinh nở một nụ cười tự cho là đẹp trai với Liễu Uyển:

"Thực ra tại hạ mời Liễu cô nương đến đối thơ là chuyện nhỏ. Chẳng là gia gia ta có mắc một căn bệnh kỳ quái, hôm nay có mời Lưu đạo sĩ đến làm khách, Lưu đạo sĩ tiên phép thần kỳ, hôm nay sẽ thi triển một vài công phu. Tại hạ liền nghĩ đến Liễu cô nương, muốn mời nàng đến cùng kiến thức một phen."

Lục Sinh nói với vẻ mặt tràn đầy tự tin.

"Lưu đạo sĩ? Phải chăng là đạo sĩ của Trường Hàn đạo quán?" Liễu Uyển giật mình. Vẻ mặt bên ngoài tuy vẫn như thường nhưng nội tâm thầm kinh hãi, từ lúc nào mà Lục gia lại móc nối được quan hệ với đạo sĩ của Trường Hàn Quan?

Nhưng nghĩ lại cũng không có gì lạ. Lục gia vốn là một thế gia đại tộc, tiền tài nhiều vô kể, nếu muốn tạo quan hệ với Trường Hàn Quan thì không phải chuyện khó.

Mấu chốt là không biết quan hệ của bọn họ sâu cạn như thế nào mà thôi.

Nghe nói đạo sĩ của Trường Hàn Quan tiên phép thần kỳ, có thể cách không hạ sát địch nhân trong vô thức, bay tới bay lui trên không trung. Đắc tội người ta là điều không tốt à.

Nhưng dù sao nhà nàng cũng có gia thế không nhỏ, không dễ để người khi dễ.

Vẻ mặt Liễu Uyển lạnh như băng:

"Tiểu nữ không có hứng thú, còn mời Lục công tử tránh đường cho. Ta không rãnh rỗi ở đây chơi đùa với công tử."

Hiển nhiên, ngữ khí của nàng không nể mặt Lục Sinh chút nào, càng không để ý thứ gì gọi là đạo sĩ kia.

Da mặt Lục Sinh co rút. Trong tưởng tượng của hắn, chỉ bằng gia thế khổng lồ, biết bao nữ nhân muốn thoát y hầu hạ. Càng đừng nói gia gia hắn có quan hệ tốt với đạo sĩ Trường Hàn Quan à. Vậy mà mỹ nhân trước mặt bộ dáng lại không thèm để vào mắt.

Bọn hắn đang đứng giữa đường lớn. Thật mất mặt à.

Nhưng nữ nhân lạnh lùng cương ngạnh như thế này, hắn càng thích.

Nam nhân như hắn, quan hệ với nhiều nữ nhân e thẹn ngoan ngoãn đã quá quen thuộc. Càng về sau càng cảm thấy nhạt nhẽo. Bây giờ đối mặt với thiếu nữ ương nghạnh khó chinh phục, liền khơi dậy hứng thú của hắn.

Lục Sinh mỉm cười:

"Theo như ta biết, hoàn cảnh của phụ thân nàng ở trong triều đình không được tốt lắm à. Có cần Lục gia ta giúp đỡ một tay không?"

Liễu Uyển hơi biến sắc, sau đó lại rất nhanh trở về dáng vẻ lạnh lùng bình thường, không để ý đến hắn, đi vào xe ngựa, lạnh nhạt nói:

"Minh thúc, đi thôi."

Lão nhân căm ghét liếc nhìn Lục Sinh một cái, quất roi lên mông ngựa, điều khiển xe ngựa chuyển hướng.

Lục Sinh không dễ dàng bỏ qua, nháy mắt với thủ hạ. Tên hạ nhân thân cận hiểu ý, tiến tới một bước để bản thân chạm vào con tuấn mã kéo xe. Hắn liền lăn ra đất gào la thảm thiết:

"Đụng người, đụng người rồi. Xe ngựa Liễu gia tông người Lục gia trọng thương à."

Lão nhân đánh xe ngựa biến sắc, hiển nhiên lão biết Lục gia đang giở trò vô sỉ, diễn một màn kịch ép người.

Sắc mặt Lục Sinh tối sầm, vẫy vẫy tay quát lớn:

"Người Liễu gia cố ý đụng người, người đâu, đòi lại công đạo cho huynh đệ chúng ta."

Theo lời hắn vang lên, ba tên hạ nhân xung quanh vung đao xông tới. Cả tên hạ nhân nằm dưới đất ăn vạ, vừa rồi còn khóc lóc thảm thiết bộ dáng rất oan ức đau đớn, lúc này ngồi bật dậy, theo bằng hữu cầm đao xông tới xe ngựa.

Đứng cách đấy không xa, Bạch Thanh trợn tròn mắt. Biện pháp ăn vạ của đám người quý tộc quyền quý này cũng thật bỉ ổi à. Chuyện vô thiên vô pháp như vậy cũng làm được.

Lần đầu thấy được cảnh tượng này, hắn không khỏi được khai quan nhãn giới một phen.

Lão nhân đánh xe gọi là Minh thúc, vẻ mặt khó coi, hắn cầm mộc côn, đánh một trận với bốn tên hạ nhân xung quanh.

Bốn hạ nhân của Lục Sinh tuy có ưu thế về nhân số, nhưng cũng chỉ dừng ở việc biết cầm đao vung vẩy vài đường đao pháp. Ngược lại lão nhân lại có côn pháp vô cùng tinh diệu, trong phút chốc một côn địch tứ đao.

Bất quá, là hạ nhân thân cận của đại thiếu gia Lục gia, cũng phải có một chút bổn sự. Trông hiện tại lão nhân tuy có côn pháp tinh diệu, có thể đánh ngang tay với bốn tên hạ nhân, nhưng nếu có người tinh mắt, sẽ thấy được đánh lâu dài, bị đối phương dồn ép, dần dần thích nghi được côn pháp của lão nhân, hắn sẽ rơi xuống hạ phong.

Lão nhân thân là người trong cuộc, hắn hiểu hơn ai hết tình thế của mình. Càng kéo dài thời gian, hắn sẽ càng lộ ra nhiều nhược điểm, và cuối cùng là thất bại.

Đầu lão cấp tốc suy nghĩ cách thoát hiểm cảnh. Chợt lão thấy cách đây không xa, dưới một mái hiên có một thanh niên đang nhàn nhã quan sát tràng hỗn loạn bên này. Bộ dáng ung dung, hai mắt tinh minh bình thản.

Mà xung quanh, người dân thấy có chém giết, đã bỏ chạy tránh xa hết từ lúc nào.

Chuyện này bất thường à.

Ánh mắt lão nhân sáng lên, liều một phen, hét lớn:

"Công tử, làm ơn chặn giúp đám cường đạo này giúp ta. Liễu gia ta sẽ đền đáp một ngàn lượng bạc. . . không, ba ngàn!"

Phục vụ trong Liễu gia nhiều năm, lăn lộn tiếp xúc với đủ hạng người, nên ánh mắt lão nhân rất chính xác.

Người có thể bình tĩnh đứng xem chém giết như vậy, một là người có bản lãnh rất lớn, thế lực sau lưng không vừa. Hai là. . . người ngu, não có vấn đề nên không sợ trời sợ đất.

Đương nhiên, lão nhân vẫn tin vào phương án thứ nhất hơn.

"Ba ngàn lượng?"

Ban đầu Bạch Thanh chẳng có suy nghĩ anh hùng cứu mỹ nhân, hắn không muốn vướng vào rắc rối lớn. Thuần túy chỉ đứng gần đó xem trò vui mà thôi.

Có điều hắn không muốn dây vào, không đồng nghĩa người khác sẽ không dây vào hắn.

Lão nhân vừa ra giá, Bạch Thanh liền động tâm. Thứ hắn cần nhất bây giờ chính là tiền à.

Lục Sinh bên kia cũng nhìn về Bạch Thanh đầy đề phòng. Trong ánh mắt của hắn, Bạch Thanh mặc y phục tầm thường, làm da ngăm đen, trông như một tên nhà quê hèn mọn.

Nhưng không loại trừ khả năng tên này là một cao thủ võ lâm giang hồ à. Lúc này người của hắn đang đánh ngang tay với lão nhân kia, nếu có một cao thủ gia nhập vào, tình cảnh phe hắn sẽ vô cùng xấu.

Lục Sinh trừng mắt đe doạ:

"Tên nhà quê, ngươi nên biết điều, gia gia ta là. . ."

Lục Sinh sắp sửa đưa gia thế ra đe doạ, chỉ có điều Bạch Thanh chẳng thèm để ý, hắn hỏi lại lão nhân:

"Ba ngàn lượng? Lời lão nói là thật?"

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.