Trở về truyện

Thiên Biến Tịnh Không - Chương 2 Thiên Biến Tịnh Không

Thiên Biến Tịnh Không

2 Chương 2 Thiên Biến Tịnh Không

Cảnh vật trong mắt Bạch Thanh hoá thành một mảnh huyết hồng.

Thời điểm này, Bạch Không vừa đi về tới.

Hắn vừa chạy vừa lẩm bẩm tức giận, đám đại phu kia thật không có y đức, biết nhà hắn gia cảnh nghèo, cháu hắn, Bạch Thanh lại trúng độc rắn, thứ bệnh rất khó cứu chữa, nên không ai chịu tới chữa trị.

Bạch Không cầu chữa mãi mà không được, tâm tình cuống cuồng hoảng loạn nên đầu óc mất tinh minh, hắn không nghĩ được cách gì để cứu chữa cho chất nhi. Lúc này đây hắn đang vội vã chạy về, định mang Bạch Thanh sang thôn bên cạnh tìm đại phu cầu may, có thể không phải đại phu nào cũng như nhau, còn một vài đại phu ngoài kia còn có chút y đức.

Bạch Không vừa về tới bên ngoài sân, chợt nghe thấy bên trong vang lên âm thanh kêu la thảm thiết của Đại Hoàng, con chó già, động vật duy nhất nhà hắn nuôi.

Nội tâm giật mình cùng nghi hoặc, Bạch Không vội vàng chạy vào xem, thấy một màn bên trong thì kinh hãi há hốc mồm.

Lúc này Bạch Thanh đang đứng giữa sân, trên tay hắn là Đại Hoàng. Mà lúc này một tay hắn nắm cổ Đại Hoàng giơ lên giữa không trung, một tay còn lại móc xuyên vào bụng con chó, lôi ra nội tạng tươi sống, trong nắm nội tạng còn có một trái tim đang còn đập thình thịch nhè nhẹ.

Con chó sau khi la thảm thiết, mắt trợn trắng dã, chiếc lưỡi hồng rủ ra một bên miệng vô lực, từ trong cổ họng phát ra âm thanh hừ hừ rên rỉ rất nhỏ, bắp chân hơi co giật.

Máu đỏ tươi từ bụng con chó lấm lên bộ lông vàng của nó, nhuộm thành một màu huyết, dính lên cả thân Bạch Thanh.

Mà Bạch Thanh lúc này, toàn thân cơ bắp phồng lên nổi trội thấy rõ, gân nổi cuồn cuộn.

Hắn nhìn chăm chăm con chó nắm trên tay, ánh mắt lộ ra vô vàn sát khí.

Khí thế toàn thân Bạch Thanh thay đổi hoàn toàn so với thường ngày, lúc này hắn như một sát thủ, cuồng nhân, với đam mê giết chóc bất tận.

Nhìn thấy Bạch Thanh như vậy, Bạch Không chợt rùng mình. Trong một khoảnh khắc chớp thoáng qua, hắn bỗng cảm thấy sợ hãi. Hắn chưa bao giờ thấy cháu mình có bộ dáng như vậy.

Nhưng rất nhanh Bạch Không hồi phục lại tinh thần, hắn lo lắng lên tiếng:

"Bạch Thanh, ngươi mau dừng tay lại."

Trong suy nghĩ của Bạch Không, Bạch Thanh trở thành tàn nhẫn như vậy ắt hẳn là do việc trúng độc rắn gây ra, dẫn đến ảnh hưởng tâm trí.

Hoặc có thể hắn muốn ăn thịt chó, không chờ được lâu nên lập tức ra tay chăng?

Nhưng dù là lý do gì, hắn cũng nên ngăn cháu mình lại.

Bạch Thanh nghe tiếng thúc phụ gọi, quay đầu lại.

Đồng tử dựng đứng hơi co lại.

Trái ngược với hình ảnh một chất nhi luôn ngoan ngoãn nghe lời trong suy nghĩ của Bạch Không, Bạch Thanh vẫn không dừng tay lại, tay đang cầm cổ con chó dùng sức nắm lại, âm thanh răng rắc vang lên, hiển nhiên xương cổ con chó đã gãy. Hắn dùng lực kéo mạnh, một cảnh tượng nổi da gà xảy ra, cổ và thân con chó bị man lực cường bạo xé rách, huyết dịch văng tứ tung vô cùng ghê rợn.

"Ngươi sao lại cứng đầu, tàn nhẫn như vậy, dẫu sao Đại Hoàng đã sống cùng chúng ta rất lâu à, từ lúc ngươi còn nhỏ..."

Bạch Không thấy cảnh tượng tàn bạo trong sân, không sợ hãi mà bất mãn đi về phía Bạch Thanh, miệng lẩm bẩm mắng.

Nhưng vừa đi đến trước mặt Bạch Thanh thì hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Ánh mắt chất nhi nhìn hắn dường như có gì đó không đúng.

Lúc này Bạch Không mới để ý, hai mắt Bạch Thanh rất kỳ lạ, đồng tử hơi dựng thẳng, tròng mắt hoá thành màu tím.

"Kiểu mắt này... sao thật giống mắt xà..."

Bạch Không vô thức lẩm bẩm trong miệng.

Không đợi hắn làm ra thêm phản ứng gì, Bạch Thanh bỗng dưng buông hai mảnh xác con chó ra, tả thủ nhanh như câu tiễn hướng cổ Bạch Không nắm tới.

Bạch Không ngày thường vốn chính là một nông phu, thân thể tuy rắn chắc khoẻ mạnh, nhưng cũng không phản xạ nhanh như Bạch Thanh lúc này, yết hầu của hắn nhanh chóng bị Bạch Thanh nắm lấy.

"Chất..."

Bạch Không vừa thốt ra được một từ, cổ họng bị Bạch Thanh nắm chặt, hậu ngôn không kịp nói ra chỉ đành nuốt ngược vào trong. Hắn trợn trắng mắt, ôm tay Bạch Thanh muốn đẩy ra. Nhưng không hiểu sao lúc này Bạch Thanh chỉ dùng một tay bóp cổ hắn, nhưng lại cứng như kim thiết. Một người khi ở khoảnh khắc cận sinh tử sẽ bộc phát lực lượng vô cùng lớn, vượt trí tưởng tượng, nhưng Bạch Không làm sao cũng không thể đẩy tay Bạch Thanh ra.

Trong sân, một âm thanh thảm thiết vang lên.

Căn nhà gỗ của Bạch Thanh và thúc phụ hắn ngự tại một địa phương vắng vẻ cuối thôn, nên không ai nghe thấy những âm thanh rợn người đó.

Bầu trời không biết từ lúc nào kéo tới vô vàn mây đen, lộ ra khí thế âm u.

Gió lớn nổi lên, cuốn theo lá khô lìa cành. Các tán lá cây va đập vào nhau xao xao.

Mưa lớn đổ xuống.

Bạch Thanh đứng dưới mưa, toàn thân ướt sẫm. Hắn cứ đứng như bị định thân tại chỗ. Trên tay hắn là thi thể thúc phụ lạnh ngắt.

Đồng tử Bạch Thanh thời điểm này đã trở về bộ dáng bình thường. Từ đôi mắt này, không còn lộ ra những tia sát khí, mà mơ hồ chảy ra những dòng lệ trong suốt. Những dòng lệ này như hoà làm một với mưa lớn, không phân biệt được rõ.

Hạ vũ đổ xuống thật đúng lúc. Tựa như tâm trạng của Bạch Thanh lúc này vậy. Hắn cảm thấy như tinh thần sụp đổ, thiên địa tối sầm. Những hạt mưa lớn kia cũng không nặng những dòng lệ của hắn.

Bạch Thanh gầm lên thật lớn. Hắn gầm lên như muốn giải toả uất ức, tuyệt vọng... Như muốn vấn thiên, tại sao lại đối xử với hắn như vậy.

Bất quá, mưa lớn át hết âm thanh của hắn, không ai có thể nghe thấy.

Cô độc.

Bất lực.

U sầu.

. . .

Bạch Thanh không thể tin, chính tay hắn đã ra tay giết chết thúc phụ. Lúc ấy, trước mắt hắn là một mảnh huyết hồng, sát khí trong huyết dịch dâng trào, trong đầu hắn chỉ có chữ sát, sát, sát...

Hắn chỉ muốn hạ sát những sinh vật chuyển động trước mắt.

Sau khi hạ sát thúc phụ, Bạch Thanh mới bàng hoàng lấy lại tinh thần.

Tuy lúc này trong đầu hắn vẫn còn tồn tại luồng sát khí nóng nảy bạo ngược, nhưng hắm vẫn vô cùng tình táo.

Thúc phụ giúp hắn tỉnh táo.

Chỉ là, Bạch Thanh không tin những gì diễn ra trước mắt mình. Một bóng lưng vẫn cô độc đứng ôm thân xác một người trong mưa, không có ý nghĩ muốn di chuyển.

Không biết qua bao lâu, mưa lớn dừng lại.

Lúc này, một thôn dân đi ngang qua nhìn vào trong sân, thấy cảnh tượng thảm trạng huyết tanh, hơi giật mình một chút, sau đó sợ hãi vội chạy đi.

Dù các vết máu dưới đất bị cơn mưa lớn gột rửa phần lớn, nhưng cũng không thể quét sạch hoàn toàn tất cả.

Bạch Thanh thấy cảnh này có chút giật mình.

Hắn thở dài một hơi, cất bước đi chuyển. Thời điểm này hắn như hồi phục lý trí, chấp nhận sự thật trước mắt.

Hắn lấy một tấm vải thật lớn và dày, quấn quanh thân xác thúc phụ, ôm thúc phụ rời khỏi nhà, đi đến trong rừng dưới chân núi Cổ Sơ, đến một mảnh đất vắng vẻ bằng phẳng. Cẩn thận đặt thúc phụ xuống đất, hắn bắt đầu đào một huyệt địa bằng chính đôi tay trần đã giết chết thúc phụ của mình.

Cũng may là nhờ có cơn mưa, nên đất thấm nước mềm hơn, nhưng dù là như vậy, để mà đào ra một huyệt địa không phải là chuyện dễ dàng.

Hơn ba canh giờ trôi qua, một huyệt địa đủ một người nằm vừa đã được đào ra.

Hai tay Bạch Thanh đã rướm đầy máu, thở hồng hộc vì mệt mỏi, nhưng hắn không quan tâm. Hắn cẩn thận ôm xác thúc phụ được quấn kín bởi một tấm vải lớn đặt vào huyệt địa.

Bạch Thanh lưu luyến nhìn thúc phụ vài lần. Sau đó không nhanh không chậm lấp đất lại.

Không lâu sau, đứng trước ngôi mộ nhỏ, Bạch Thanh quỳ xuống, lạy dập đầu chín cái.

Hắn đi ra khỏi khu rừng, phương hướng của hắn ngược lại với lối về thôn Vong Nguyệt.

Bạch Thanh thở dài. Người thôn dân vô tình đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng huyết tanh trong sân nhà hắn, là một người miệng rộng. Bất kể là chuyện đặc biệt gì nếu để hắn biết, không lâu sau chắc chắn sẽ truyền đi bàn tán khắp thôn.

Thời điểm này, hẳn nha dịch đã tới nhà hắn rồi?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.