Trở về truyện

Thầy Giáo - Chương 30

Thầy Giáo

30 Chương 30

Tối hôm ấy, Thu nhắn tin muốn gặp Hùng nói chuyện. Hắn cũng muốn gặp nàng để dứt khoát 1 lần. 2 người ngồi trên ghế đá nơi chuyện với nhau. Thu mở lời:

-thầy có mệt mỏi lắm không

-cũng đôi chút, thầy xin lỗi vì đã…lấy đi lần đầu của em.

-em không hối hận, vì thầy sẽ là chồng của em

-đừng trẻ con thế, chuyện này là không thể rồi

-tại sao chứ, em yêu thầy. Không địt được thì sao, em vẫn có thể thủ dâm mà.

-có 1 người chồng tử tế tốt hơn nhiều em à, em còn cả 1 tương lai phía trước

Thu rút 1 con cặc giả trong túi ra cho Hùng xem, nàng quả quyết:


-thầy có thể giúp em bằng cái này mà. Em nhớ thầy lắm, em không muốn xa thầy đâu.

-em còn trẻ con quá. Mấy hôm nữa suy nghĩ thấu đáo em sẽ hiểu, thầy chỉ là 1 đoạn nhân duyên, không đi cùng em đến cuối cùng được. Thôi em về đi, thầy cũng về đây.

Hùng đứng dậy ra về, hắn đã trút thêm 1 gánh nặng. Nhưng Thu chẳng từ bỏ, nàng chạy theo ôm lấy tay hắn, cười nói:

-thầy cho em xem nhà mới đã

Biết không cản được, Hùng dẫn Thu về nhà trọ hắn mới thuê. Xem xong, Hùng có ý bảo Thu về kẻo muộn. Nhưng nàng nhảy tót lên giường hắn, cuộn chăn nằm ngủ:

-em không muốn về, hôm nay em ngủ ở đây

-em đừng bướng nữa, giờ thầy không thể làm gì nữa rồi, em ngủ ở đây làm gì.

Không tiếng trả lời. Hùng bất lực trước sự ngang bướng của cô bé. Hắn đành chải chiếu nằm ngủ ở dưới nền nhà, nhường cô bé cái giường. Hắn vừa đặt lưng xuống được 5 phút thì có tiếng sột soạt nhè nhẹ. Thu cầm chăn xuống nằm cùng hắn. Cơ thể ấm áp nhè nhẹ áp vào người hắn. Nàng kéo tay hắn rồi gối đầu lên, tay nàng ôm lấy cơ thể hắn. Hùng không biết làm gì trước sự ấm áp này. 2 người cứ lặng lẽ ôm nhau ngủ thiếp đi.




Tối hôm sau, Lan đến gặp Hùng thì bắt gặp Thu cũng tìm đến. 2 người hơi ngại ngùng chào hỏi. Nhưng Hùng lại không có nhà. 2 người sợ hãi nghĩ đến chuyện xấu sảy ra. Họ cùng đi tìm Hùng khắp nơi. Cũng may, họ thấy Hùng đang ngồi bên bờ sông, lặng lẽ ngắm cảnh vật êm đềm.

2 người chia ra mỗi người 1 bên ngồi cạnh hắn. Hùng hơi ngạc nhiên khi thấy 2 người. Hắn nói:

-2 người thật tốt với tôi, nhưng chuyện này nên kết thúc thôi. Tôi sắp nghỉ việc rồi. Tôi muốn quay lại cuộc sống trước kia.

Lan tựa đầu vào vai hắn, tay nàng cầm tay hắn, nàng quyết tâm theo hắn:

-em muốn đi đâu cũng được, chị sẽ đi cùng em

Thu ôm lấy thân người hắn, giọng nức nở:


-em cũng không muốn xa thầy đâu, thầy là chồng em mà

Hùng đau khổ nói:

-xin lỗi, tôi làm khổ 2 người rồi

Hắn khóc, những giọt nước mắt lăn dài. Cả 3 người ôm nhau cùng khóc, những giọt nước mắt làm vơi đi nỗi buồn.

Sau khi khóc xong, 2 nàng cùng đưa hắn về. Tối muộn, 2 nàng đều muốn ngủ ở đấy. Hắn sắp xếp cho 2 người ngủ trên giường, hắn nằm dưới đất.

Tiếng quạt vo ve, tiếng thở đều đều vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Cảm giác như tất cả đều đã say giấc. Trong bóng tối, Thu nhẹ nhàng bò xuống giường, nằm cạnh Hùng. Nàng ôm hắn, hôn nhẹ lên má hắn. Hùng thì thầm:

-sao lại xuống đây nữa. Ngủ trên giường cho thoải mái

-ôm thầy ngủ mới thoải mái

-không sợ cô Lan biết sao

-sợ gì, đằng nào cô ấy chẳng biết mình ngủ với nhau rồi.

Lan nằm trên giường cũng không ngủ được. Nàng nghe 2 người thì thầm nói chuyện thì rất tức tối. 2 người ôm nhau ngủ còn nàng thì phải nằm 1 mình. Không chịu thua kém đứa học trò, nàng bật dậy xuống đất ôm Hùng ngủ.

Lan :chị cũng muốn ôm em ngủ

Thu: cô Lan nằm giường không phải êm hơn sao

Lan: em vậy sao em không nằm mà xuống đây

Thu: em sợ thầy ấy lạnh

Thấy tình hình có vẻ không ổn, Hùng lên tiếng can ngăn:

-thôi, ai cũng muốn ôm tôi ngủ. Vậy giờ cả 3 lên giường ngủ chung nhé

2 nàng đều đồng ý. Hắn nằm giữa, mỗi người ôm 1 bên. Cả 3 nói chuyện 1 lúc lâu mới dần chìm vào giấc ngủ. Dù không được làm tình cùng hắn, nhưng chỉ cần ôm hắn ngủ, 2 nàng cũng hạnh phúc rồi.

Hôm sau, Hùng đang 1 mình ở phòng thì có người tìm đến. Hắn giật mình nhớ lại lão già ăn xin đã chữa khỏi bệnh cho hắn. Hắn vội vã mời lão vào nhà hỏi chuyện:

-sao ông biết tôi ở đây, bệnh của tôi lại tái phát, ông có thể chữa cho tôi không?

Ông lão từ từ đáp:

-ta biết bệnh của cậu. Là ngày xưa cậu ăn phải thứ chứa nhiều âm khí. Chiếc vòng ta tặng cậu là để hút hết âm khí trong người ra. Bây giờ chiếc vòng đã hút đủ, âm khí trong người cậu vẫn còn nên cậu lại bị liệt dương thôi.
-vậy sao. Vậy lão có cách gì chữa khỏi bệnh cho tôi không?

-ta có 1 viên thuốc, cậu uống vào sẽ khỏi.

-cảm ơn ông rất nhiều. Mà giá thuốc bao nhiêu ạ

-ta không cần tiền. Lần đầu tiên gặp cậu, ta đã muốn thu cậu làm đệ tử. Nếu cậu làm đệ tử của ta, viên thuốc này là của cậu.

-làm đệ tử của ông sao? Sao ông lại cần tôi làm đệ tử chứ? Mà đệ tử của ông thì cần phải làm gì?

-những người như ta khác đôi chút người bình thường, có thể sống lâu hơn, khoẻ hơn, làm đệ tử của ta, ngươi cũng học được những thứ đấy.

-ông nói linh tinh gì vậy? Vậy chẳng phải ông là tiên nhân sao? Ông bảo sao tôi tin được đây?

-tiên nhân thì không dám, nhưng cũng giống đôi chút. Ta chữa được bệnh cho cậu, cậu còn chưa tin sao.

-vậy tôi phải làm đệ tử cho ông thì ông mới chữa bệnh cho tôi sao?
-làm đệ tử của ta không tốt sao? Đừng nhìn ta thế này mà đánh giá. Người như chúng ta đã không quan trọng bề ngoài nữa rồi. Theo ta, ta dạy ngươi nhiều thứ.

-ví dụ?

-ngươi thích gái đẹp, có gái đẹp. Ngươi muốn trẻ mãi không già, cũng có thể. Nhìn kẻ khác già nua chết đi, còn mình vẫn trẻ đẹp không phải hứng thú sao?

Hùng ngồi suy nghĩ miên man rất lâu. Lượng tin tức quá lớn khiến hắn không tiếp nhận nổi. Đi theo lão ta, bệnh của hắn sẽ khỏi. Nhưng sẽ bỏ lại những người hắn yêu thương. Sống lâu cũng tốt, những người thân yêu chết đi, mình vẫn còn sống cô độc. Hắn suy nghĩ rất lâu, càng nghĩ càng thấy mệt mỏi. Hắn nghĩ tới 2 nàng, hi sinh vì hắn quá nhiều. Bỏ 2 người lại hắn không đành lòng.

-xin lỗi, nhưng tôi không làm đệ tử của ông được. Tôi thà như này nhưng tôi không bỏ họ lại được.
-chỉ là đàn bà, cậu đi theo tôi, muốn bao nhiêu chẳng được.

-có những thứ tôi không vất bỏ được. Họ tốt với tôi lúc khó khăn. Giờ tôi rời bỏ họ chẳng phải tôi rất khốn nạn sao.

-cậu đã quyết định thế…đành vậy…haiz… cậu đưa chiếc vòng đây… cầm lấy viên thuốc này

-ông cho tôi thuốc thật sao? Ông không cần gì chứ? Không bắt tôi đi theo ông?

-ta đùa với cậu làm gì. Nhân duyên đã hết không nên cưỡng ép.

Ông lão đưa thuốc cho Hùng, tiện lấy lại cái vòng tay. Hắn cho thuốc vào miệng, cảm giác nóng ấm tan chảy khắp thân thể. Hắn run rẩy quỳ xuống vái lậy ông lão. Ông lão chỉ nói “có duyên thì gặp lại” rồi rời đi nhanh chóng.

Hùng đứng đó run rẩy. Hắn thử cầm cu mình xóc xóc. Quả nhiên là nó đã cương cứng trở lại. Hắn rơi những giọt nước mắt hạnh phúc. Cuộc sống của hắn lại tươi đẹp. Tác dụng của thuốc làm hắn buồn ngủ, hắn đi đến giường ngả lưng, ngủ 1 giấc ngon lành.
Khi hắn tỉnh dậy, đã thấy Lan và Thu ngồi cạnh hắn. 2 nàng đợi hắn tỉnh dậy cùng ăn. Nhìn 2 người xinh đẹp mơn mởn, hắn muốn đè cả 2 ra mà địt đã đời. Nhưng đời nào 2 nàng đồng ý. Hắn bèn chưa vội nói chuyện đã khỏi bệnh cho 2 nàng. Hắn lôi bia ra cùng 2 nàng uống. Thấy hắn vui vẻ, 2 nàng cũng nhiệt tình uống cùng hắn. Ăn uống dọn dẹp nghỉ ngơi chán chê, có lẽ cũng đã ngà ngà say, cả 3 lên giường ngủ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.