Trở về truyện

Thập Nhị Tàng Thư - Chương 2: Chiếm Đoạt-1

Thập Nhị Tàng Thư

2 Chương 2: Chiếm Đoạt-1

Bước ra khỏi nhà trọ là một lão già gầy gò tuổi khoảng 70, bộ râu tóc trắng xóa rối tung và bết. Nếu chú ý kĩ hơn chút thì có thể phát hiện ra mắt trái của lão có một vết sẹo lớn, trông hết sức quái dị.

Lão bước loạng choạng ra đường như thằng say rượu nhưng không ai để ý đến lão. Cho đến khi lão tiến vào quán tửu lầu của nhà họ Vương, có một kiếm khách bịt mặt đứng ở cửa kéo lão lại.

Hai người họ đi vào cái ngõ vắng vẻ bên tay trái, ngay khi khuất sau dòng người ngựa, vị kiếm khách hỏi ngay:

-Thế nào? Lão đã nói chuyện đó cho công tử chưa?

-Rồi. Ta chắc chắn hiện giờ công tử đang…bị lạc trên núi.

-Cái gì? Sao ngươi không chỉ đường cho ngài ấy hả?

-Vì ngài có hỏi ta đâu mà ta phải chỉ đường. Hơn nữa, người cũng đâu có yêu cầu ta chỉ đường cho công tử chứ?

-Có mà lão quên thì có!

-Thôi. Người không cần phải lo, ta đã dự tính hết rồi.

Đáp lại bầu không khí lo lắng xung quanh vị kiếm khách, lão già cười và nói thêm:

-Toàn bộ ma thú, quỷ vật trên núi đã bị ta diệt sạch, không còn con nào cả đâu. Nếu có thì cũng chỉ là vài con tép nhỏ sẽ dễ dàng bị công tử giết mà thôi. Cũng hơi tiếc, nếu để chúng sống sót thì công tử sẽ có một buổi luyện kiếm rất hữu ích đấy.

Người luyện võ có 2 cách để tăng cấp bậc: vận công tu luyện hoặc dung nạp đan dược. Vận công tu luyện thường là cách dễ dàng nhất để nâng cao cảnh giới của cấp độ rồi đột phá với sự hỗ trợ của nội công (giúp ổn định linh hồn trong quá trình đột phá). Cách thứ 2, dung nạp đan dược là việc người luyện võ uống các loại linh đan, bảo đan, kỳ đan hoặc thần đan giúp đẩy nhanh tiến trình hoàn thành cảnh giới rồi đột phá. Tuy nhiên, đan dược khó điều chế mà cũng khó tìm, loại như linh đan thì dễ điều chế nhưng hiệu quả rất thấp, thà vận công còn hơn. Ví dụ khác là thần đan 1 viên lên 1 cấp, nhưng cực kì hiếm và muốn chế tạo thì cần đến hàng trăm hàng nghìn thiên tài thầy thuốc xúm lại làm trong ít nhất 50 năm mới hoàn thành, đó là trong trường hợp đầy đủ nguyên vật liệu. Còn không đủ thì phải tìm, mà tìm thì khác nào mò kim đáy biển. Vậy nên những người luyện võ đều theo con đường vận công tu luyện để thăng cấp.

Dường như vị kiếm khách đột nhiên trở nên hoảng sợ, vội vã thốt lên:

-L-Luyện kiếm? Này, chúng ta không có đùa với nhà ngươi đâu! Tính mạng công tử là vàng là bạc, tuyệt đối không được để mất. Huống chi…

Lúc này hắn ta hạ thấp giọng xuống hết mức có thể:

-…Nhà Đinh đã bắt đầu tìm kiếm công tử với quy mô lớn rồi. Tuy còn lâu chúng mới rà soát đến vùng này, nhưng cũng phải hết sức thận trọng. Còn nữa, gia chủ vừa đưa bồ câu sáng nay:”Ngay sau khi tam đệ lấy được cuốn Tàng Thư đó, hãy bám sát đệ ấy, không được rời nửa bước. Nếu có bất kì tin dữ nào đến tai ‘chúng ta’, rửa cổ và sẵn sàng chịu chết.” Không thể coi thường được đâu đấy!

-Hiểu rồi. Hiểu rồi.

Lão già làm như không bận tâm đến, lão cũng là cao thủ dày dạn kinh nghiệm, tuyệt đối không thể bị lung lay bởi lời đe dọa ấy được. Dù gì thì mọi chuyện đều được lão nắm gọn trong lòng bàn tay, lão nói:

-Ta thề với ngươi, không, Trần gia, rằng Mã Chính Luân này sẽ trung thành tuyệt đối với công tử Trần Quân Long cho đến chết!

----

-Đậu phộng! Lại quay về chỗ cũ.

Hiện tại là gần trưa, Trần Quân Long đang một mình tìm đường lên hang động nhưng sau 2 tiếng đã hoàn toàn mất phương hướng. Lão danh sĩ đó chỉ nói nó nằm ở phía Bắc, cách ngôi Đền Đô sáu mươi bước đi thẳng và bảy mươi bước quẹo trái và không chỉ rõ đường lên núi khiến hắn đi vòng vòng mệt bở hơi tai. Đồng thời, hắn cũng tự trách mình tại sao không nhờ lão ấy dẫn luôn đường lên núi cho nhanh, chỉ vì quá sung sướng mà giờ phải chật vật thế này đây.

Tính từ lúc lên được núi đến giờ, Long đã đi đi lại lại chỗ này đến 6 lần rồi.

-Thôi, nghỉ một lát đã.

Lặng lẽ lau khuôn mặt đầy mồ hôi của mình, hắn ngồi xuống mỏm đá dưới chân và đặt thanh kiếm Hắc Vũ dưới nền cỏ rậm rạp. Tuy vậy, Long cũng không ngừng cảnh giác vì rất có thể những con ma thú sinh sống ở đây sẽ tấn công hắn bất ngờ. Sơ sảy một chút là mất mạng ngay. Và Trần Quân Long cũng không mạnh đến mức có thể xử cả một bầy ma thú luôn đi theo đàn.

Vì Long rất thành thạo Nội Thâm Công nên trong lúc di chuyển và ẩn nấp liên tục, lượng nội công trong người hắn vẫn luôn được điều hòa ở mức tốt nhất. Thường thì những kẻ khác khi di chuyển như vậy ít nhiều bị ảnh hưởng bởi sự xáo trộn nội công, từ đó xuống sức rất nhanh.

Tuy vậy, Long cũng thương tích trầy xước đầy mình vì té ngã trong khi di chuyển bằng Xuyên Du Công, vốn dĩ hắn không thành thạo kĩ năng này.

Trước hết. Mình phải tranh thủ thời gian luyện công.

Long nắm tay trái lại đưa lên ngang ngực và cũng nắm chặt bàn tay phải trừ ngón thứ hai và ngón thứ ba giơ lên trên. Sau đó, hắn tập trung ý niệm của mình, bắt đầu tụ nội công, ngoại công và cường công chuyển vào linh hồn của bản thân.

Một dòng chảy vừa nóng vừa lạnh lan khắp cơ thể hắn. Dường như cấp Ma Đạo hấp thụ nội công nhiều hơn hắn tưởng tượng, chẳng mấy chốc hắn đã phải tăng gấp đôi lượng nội công chuyển vào. Tuy nhiên, vào đến đâu hết đến đấy.

Đúng lúc đó, cả 5 giác quan của Long hoạt động mạnh mẽ. Hắn nghe thấy tiếng kêu kì quái xung quanh và một thứ gì đó đang xé gió bay thẳng về phía hắn.

Rất nhanh. Chính xác và đoạt mạng.

Nhưng nó đã không thể trúng mục tiêu, bởi vì Long đã phản ứng kịp bằng cách né sang bên. Thứ đó bắn sượt qua tóc hắn, cắt đứt mấy sợi và cắm phập xuống đất.

Một mũi gai!

Chương kế tiếp

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.