Trở về truyện

Thánh Nữ Mẫu Thân - Chương 11

Thánh Nữ Mẫu Thân

11 Chương 11

Sướng quá đi mất! Hóa ra đây là cảm giác khi được mẹ bú cặc cho. Mẹ ơi, miệng của người cũng giống như thung lũng thần bí bên dưới vậy, a, làm con sắp sửa xuất tinh rồi.

"Hắc hắc, phu nhân, nàng tiêu hao quá nhiều sức lực, nếu không ăn chút tinh dịch vào bụng thì công lực sẽ khó mà tăng lên được. A, nàng tiến bộ nhanh đấy, liếm chỗ đó, đúng rồi, A, đúng thế!" Mẫu thân dần dần thích ứng, từng bước thất thủ theo dẫn dắt của "Ta".

"A!" Ta khẽ gầm một tiếng, dồn dập phóng tinh dịch vào trong miệng của mẫu thân. Tinh dịch nóng hổi tràn vào trong cổ họng khiến nàng suýt nữa nôn ra, nhưng cự long của "Ta" vẫn đang trấn thủ trong khoang miệng, nàng đành phải "Ừng ực" nuốt sạch hết tinh dịch vào trong bụng.

"A! Thánh nữ đại nhân, sớm muộn gì ta cũng sẽ chinh phục được cả tâm hồn và cơ thể của nàng!" Sau khi mẫu thân nuốt hết tinh dịch vào trong bụng, còn chủ động dùng lưỡi liếm sạch cự long, mút nốt chỗ tinh dịch còn lại vào trong bụng. Điều này làm ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên!

"Ta" hài lòng rút dương vật ra khỏi miệng nàng, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu của mẫu thân, cười nói, "Phu nhân hôm nay ngoan lắm!" Mẫu thân ai oán nhìn "Ta", bây giờ nàng đã không muốn ăn thêm gì nữa, vừa nãy bì bắt nuốt vào lượng lớn tinh dịch khiến nàng suýt nữa nôn ra, không còn cảm giác đói nữa.

Mẫu thân đành phải lặng lẽ tự mặc quần áo, đi lấy một chút nước để uống, sau đó liền quay về giường nằm nghỉ ngơi. "Ta" chờ mẫu thân ngủ say, liền thong thả đi ra khỏi mật thất, cẩn thận khép cửa lại, rồi men theo con đường vừa nãy ra ngoài.

Một lúc lâu sau, ta mới quay lại chỗ cửa vào ban đầu. Nhìn sắc trời đã gần đến giờ Thân, không ngờ chúng ta lại ân ái hết tận mấy canh giờ. Đã hai ngày trôi qua, thi thể của các sư huynh sư tỷ, và cả bọn yêu nhân đều đã bắt đầu thối rữa, phát ra mùi hôi thối ngút trời. "Ta" không khỏi nhíu mày.

Bên ngoài bỗng xuất hiện tiếng bước chân nhẹ nhàng của ai đó. "Ta" vội vàng nhảy lên nóc nhà, nấp ở trên quan sát. Chỉ thấy một thiếu nữ mặc áo vàng đang từ ngoài bước vào. Căn cứ vào hình dáng và dung mạo của nàng, cô gái này khoảng chừng hai mươi tuổi, khí chất lạnh lùng và tao nhã.


Xung quanh nàng toát ra khí thế cao quý, không giận mà uy, khiến người khác run sợ không dám tiếp cận. Vóc dáng của nàng rất cao, có lẽ khoảng năm thước hai tấc, chỉ thấp hơn mẫu thân một chút.

Cặp núi đôi trước ngực nàng lại càng khiến ta kinh ngạc hơn, lớp vải quấn chặt cũng không thể che giấu sự vĩ đại của chúng, quả thực khiến người khác phải thán phục.

Khác với mẫu thân, thiếu nữ này lại không có chút yêu mị nào, chỉ có uy nghiêm và tỉnh táo, hơn nữa tu vị võ công của nàng cũng rất cao, tuyệt đối không phải loại đàn bà mà "Ta" có thể dùng vũ lực để chinh phục.

Nhưng hoa hồng có gai lại càng phù hợp với sở thích của "Ta", ngoài ra thiếu nữ này vẫn còn là tấm thân xử nữ, chắc hẳn song tu với nàng càng dễ thành công hơn.

Nàng nhẹ nhàng dạo bước quanh đống xác chết, giống như đang tìm thứ gì đó. Đôi lông mày của nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn nhíu chặt chưa từng thả lỏng. Nàng dùng kiếm không ngừng lật đống xác chết, không giống như đang tìm đồ, mà giống như đang tìm kiếm ai đó.

Chẳng lẽ trong đó có người quen của nàng? "Ta" quan sát thân hình đầy đặn của nàng. Chậc chậc, quả thực là so với mẫu thân càng khiến ta muốn chinh phục hơn, đặc biệt hai bầu vú khổng lồ kia, nếu là nhét cự long vào trong đó thì...

Đang trầm tư, ta vô ý đạp hụt một cước, lập tức mất trọng tâm, suýt nữa ngã nhào về phía trước. May mà "Ta" đã không còn là phế nhân không biết võ công, chỉ hơi lắc người một cái, liền đứng vững.
Nhưng tiếng động vừa rồi trong khu vực yên tĩnh này lại trở nên vô cùng đột ngột. Thiếu nữ phía dưới võ công cực cao, khi nàng nghe thấy âm thanh vừa phát ra, ánh mắt đã nhận thấy sự tồn tại của "Ta".


"Kẻ nào!" Nàng khẽ quát một tiếng, ngay sau đó rút kiếm bay lên. Thơm quá! Thiếu nữ này cũng giống như mẫu thân, mặc dù không bôi phấn thơm, nhưng vẫn tỏa ra hương thơm nồng nàn, hoàn toàn không phải là hương vị tầm thường của mấy loại hương liệu giả tạo.

"Ta" còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy thiếu nữ đối diện không ngừng quan sát ta, có vẻ đang nghi ngờ điều gì. Chỉ nghe thấy nàng nói, "Ngươi có quan hệ gì với Tuyết Ngạo Chi?" Mẫu thân? Thiếu nữ này rốt cuộc là ai?

"Nàng là mẹ ruột của ta." Ta nói đúng sự thật, giọng nói cũng trở nên trẻ trung hơn, nhưng vẫn không phải là giọng của ta.
"Mẹ?" Thiếu nữ hơi sững sốt, sau đó bắt đầu cười nhạt, "Tốt, tốt, tốt!" Liên tiếp nói ra ba chữ, nàng thu trường kiếm vào vỏ, tiếp tục hỏi, "Vậy nàng ở đâu? Nơi này đã xảy ra chuyện gì? Lâm Chấn đâu rồi?"

Thiếu nữ lại liên tục hỏi ba câu, "Ta" suy nghĩ một chút, trả lời, "Nàng trốn đi rồi, nơi này bị ma môn yêu nhân tập kích, ngài thấy đấy, chúng ta đã thương vong thảm trọng, cha ta lại không biết bao giờ mới có thể trở về."

Nói xong, ta nhìn thiếu nữ trước mặt chợt lóe qua một tia đau buồn, tiếp tục hỏi, "Tỷ tỷ, ngài quen biết phụ mẫu của ta à?"

Nghe thấy ta gọi "Tỷ tỷ", thiếu nữ trước mặt hơi sửng sốt, sau đó bật cười, "Ngươi thấy ta trẻ thế à?" Nói xong, nàng tiến lại gần, nhẹ nhàng xoa đầu ta an ủi, "Ta quen bọn họ, nhưng cũng đa nhiều năm rồi chưa từng gặp họ, không ngờ con của họ cũng đã lớn thế này rồi."
Một hương thơm dịu mát truyền vào trong mũi ta. Mùi thơm cơ thể của xử nữ, ừ, rất dễ ngửi! "Ta" gật đầu hỏi, "Ngài không phải tỷ tỷ à? Ngài nhiều nhất chỉ lớn hơn ta năm sáu tuổi đúng chứ?"

Nghe được lời "Ta" ta, thiếu nữ mỉm cười lắc đầu, "Đứa ngốc, ta chỉ kém mẹ ngươi mấy tuổi thôi!" Vừa nói, nàng vừa từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay màu xanh da trời. Chỉ thấy trên đó thêu một đóa hoa, góc dưới bên phải dùng chỉ đỏ thêu một chữ "Diêu" tinh xảo.


"Ta họ Diêu, tên là Thanh nhi, là sư muội của mẹ ngươi. Đứa nhỏ, mang ta đi gặp mẹ ngươi có được không?" Trong lòng ta thoáng bất an, mang nàng đi gặp mẫu thân, vậy chẳng phải là lộ hết? Không được! Tuyệt đối không thể đưa nàng đi gặp mẫu thân!

"Diêu tỷ tỷ, mặc dù nhìn ngài không giống kẻ xấu, nhưng vì an toàn của mẫu thân, ta không thể đưa ngài đến đó được!" Phụ nữ thích nhất nghe lời ngon ngọt, một tiếng "tỷ tỷ" này cho dù không thể làm nàng thích ta, nhưng ít nhất cũng không sợ bị nàng ghét!
Quả nhiên, Diêu Thanh Nhi đỏ bừng mặt lên, dịu dàng nói với ta, "Ngoan, ta nói rồi, đừng gọi ta là tỷ tỷ. Mẹ ngươi là sư tỷ của ta, ngươi phải gọi ta là sư cô!" Dứt lời, nàng nắm lấy tay "Ta", tiếp tục nói, "Ta không phải là người xấu, như vậy đi, ngươi đưa chiếc khăn tay này cho mẹ ngươi, nàng sẽ hiểu!"

Nói xong, Diêu Thanh Nhi thả chiếc khăn vào tay ta. Mềm quá, sướng thật, thiếu nữ này quả thực là rất quyến rũ, nếu không phải vì muốn nàng buông lỏng phòng bị, sợ rằng "Ta" đã sớm không kiềm chế được nữa.

"Ta" lắc đầu, "Không được, nếu ta gọi ngươi là sư cô, vậy chẳng phải là ngươi rất già sao? Ta chỉ nhỏ hơn người có một chút thôi!" Diêu Thanh Nhi lập tức dở khóc dở cười, vòng vo một hồi, hóa ra ta chỉ quan tâm mỗi việc xưng hô. Nàng không biết làm sao, đành phải lắc đầu cười khổ nói.
"Được rồi được rồi, ngươi thích gọi gì thì gọi. Đúng rồi, ta quên chưa hỏi, sao ngươi lại trốn trên nóc nhà?"

"Ta" giả vờ suy nghĩ một chút, nói, "Ta và mẫu thân đều trốn vào mật thật, hôm nay quả thực ngột ngạt quá không chịu được, liền nhân lúc mẫu thân nghỉ ngơi trốn ra ngoài xem sao!"

Diêu Thanh Nhi cưng chiều nhìn ta, dịu dàng nói, "Ngoan, vậy bây giờ ngươi đưa chiếc khăn này cho mẹ ngươi, nói nàng ra gặp ta." Xem ra hôm nay nàng nhất định phải gặp được mẫu thân.

Mặc dù sợ các nàng sẽ liên thủ đối phó "Ta", nhưng cho dù đánh không thắng, ta cũng tự tin sẽ trốn thoát được. Thôi được rồi, để cho nàng gặp mẫu thân vậy. "Được rồi, Diêu tỷ tỷ, ngài ở đây chờ ta một chút, ta đi tìm mẫu thân. Ngài cũng không được đi theo ta nhé!"

Dứt lời, "Ta" cất khăn tay vào túi, đang định cất bước, bỗng nhớ ra điều gì, quay đầu lại nhắc, "Không được, chúng ta phải ngéo tay, không cho phép chơi xấu!" Diêu Thanh Nhi suýt nữa té xỉu, dở khóc dở cười ngoắc tay với ta. "Ta" mới yên tâm trở về phòng.
Khi ta quay lại mật thất, chỉ thấy mẫu thân đã thức dậy, đang ngồi ngẩn người trên ghế. Có vẻ nàng đã rửa mặt chải đầu, hơn nữa đã mặc xong quần áo tử tế. Da thịt vốn phơi bày ra ngoài đã hoàn toàn được giấu kín. Nhưng lúc này nàng lại toát ra một vẻ đẹp mờ ảo, quyến rũ cùng cao quý đều hòa chung làm một.

Thấy "Ta" đi vào , mẫu thân cũng không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng quay mặt đi, không thèm nhìn "Ta" một cái. "Phu nhân, vi phu về rồi!" Ta vừa nói vừa đi đến bên cạnh mẫu thân, âu yếm ôm lấy vai nàng. Mẫu thân thử giãy giụa một chút, phát hiện không thoát được, liền mặc kệ ta làm gì thì làm.

"Ta" cười nói, "Phu nhân, vi phu vừa gặp được một người quen của nàng đấy!" Mẫu thân nghe xong vội vàng quay đầu lại, trợn mắt kinh ngạc nhìn ta.


"Hắc hắc!" Từ trong ngực móc ra chiếc khăn tay của Diêu Thanh Nhi, "Ta" cười nói, "Người này tự xưng là sư muội của nàng... " Còn chưa nói hết câu, mẫu thân đã giật lấy chiếc khăn, vô cùng kích động, giọng run rẩy thì thầm, "Sư phụ, sư muội... Mọi người vẫn khỏe chứ." Nàng vừa nói vừa bật khóc nức nở.
"Ta" hơi bất mãn giật lại chiếc khăn tay, lạnh lùng nói, "Đừng hòng mà giở trò!" Dứt lời, ta nhét lại chiếc khăn vào trong ngực, không để ý đến mẫu thân nữa.

"Xin ngươi... Đưa ta đi gặp sư muội... Xin ngươi... Ta chỉ muốn biết sư phụ ta nàng có khỏe không thôi. " Mẫu thân điên cuồng nhào về phía ta, định cướp lấy chiếc khăn. Nhưng nàng càng muốn cướp, "Ta" lại càng là đắc ý. Nàng càng khẩn trương thì lại càng dễ dàng bị ta khống chế.

Chương kế tiếp

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.