Trở về truyện

Thẩm Khê - Chương 4.2: Cơ Hội (2)

Thẩm Khê

7 Chương 4.2: Cơ hội (2)

Về phía Thẩm Khê, sau khi nghe chị gái nói xong, trong mắt hiện lên ánh sáng, nhưng thực mau tắt, lắc đầu.

"Em muốn ở lại giúp đỡ chị hơn."

"Em thật cho rằng em ở lại đây là có thể giúp đỡ chị sao?"

Thẩm Hủy nhìn bộ dáng em gái biểu tình khát vọng, nhấp miệng cười nói.

"Chị đã sớm tìm được người giúp việc, em cứ ngoan ngoãn cùng anh rể em đi chơi."

"Thật ư?"

Thẩm Khê nhảy cỡn lên, muốn hoan hô, đột nhiên ý thức được vẫn chưa hỏi qua ý kiến Tống Tử Hoành, quay đầu nhìn về phía hắn.

"Để anh suy nghĩ lại."


Tống Tử Hoành tính ra lớn hơn Thẩm Khê 14 tuổi, ở trong mắt hắn cô em vợ này như là "con cháu" trong nhà, cố ý trêu cợt nói.

"Chị..."

Thẩm Khê chớp chớp mắt to cầu cứu Thẩm Hủy giúp đỡ. Thẩm Hủy xua xua tay, thong thả ung dung rời đi.

"Chuyện này là của em, em nên tự mình giải quyết."

Thẩm Khê mếu máo, ngồi xổm ở trước mặt Tống Tử Hoành làm nũng.

"Anh rể, em hứa sẽ thực ngoan, bảo đảm tới đó không chạy loạn, anh sai em làm gì, bảo em đi đâu em liền làm đó..."

"Hơn nữa, hơn nữa, em còn từng học qua bơi lội, nếu nhỡ như anh rớt xuống biển, em còn có thể cứu anh, anh xem, cánh tay em đều là cơ bắp..."

"Anh rể, em trước giờ chưa từng được đến hải đảo..."


Thẩm Khê cầu xin nửa ngày, Tống Tử Hoành mới mở miệng.

"Đi thì đi."

"Yeahhh!"

Thẩm Khê hưng phấn ôm lấy Tống Tử Hoành đang ngồi ở trên sàn nhà, đôi tay ôm hắn cổ, nửa người trên ghé vào trên lưng hắn.. Phần lưng Tống Tử Hoành ấm áp một mảnh, nữ nhân khung xương thật nhỏ, ghé vào trên lưng hoàn hảo không cảm nhận được xương cốt, một khối mềm như bông.

"Được rồi, đi xuống. Anh thử cần câu một chút, nếu ổn lúc đó anh sẽ dẫn em đi câu cá."

Tống Tử Hoành dùng khuỷu tay đẩy đẩy Thẩm Khê, ý bảo cô trèo xuống.

"Cứ như vậy rất tốt, anh rể đỡ em..”


Thẩm Kê đâu chịu buông tha cơ hội này, đem chân câu đến bên hông Tống Tử Hoành, ôm đến càng khẩn.

“Anh rể... Anh rể đỡ em...”

Thẩm Khê năn nỉ ỉ ôi, Tống Tử Hoành không lay chuyển được.

“Ôm chặt.”

“Ừm!”

Sau khi cảm nhận được trên người tay chân buộc chặt, một bàn tay ở phía sau đỡ ở eo sườn thiếu nữ, chậm rãi đứng lên. Trọng tâm Thẩm Khê dồn xuống phía dưới, hai chân bám ở bên hông càng thêm dụng lực.

“Nắm chặt anh, em ngã xuống anh cũng mặc kệ em.”

Tống Tử Hoành nhắc nhở, bắt đầu điều chỉnh thử trục xoay tốc độ mượt mà, đi xuống thả cá tuyến. Cá tuyến thu phóng đều thực lưu loát, Tống Tử Hoành vừa lòng gật gật đầu.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.