Trở về truyện

Thẩm Khê - Chương 13.1: Phi Lễ Chớ Nhìn (1)

Thẩm Khê

20 Chương 13.1: Phi lễ chớ nhìn (1)

Chú Tề giơ giơ lên điện thoại đang ở giao diện trò chuyện, thực nhanh bên kia có đáp lại. Chú Tề đem tình huống cùng người phụ trách nói sơ qua một chút.

“Không cần trở về, trên đảo có cột thu lôi, nếu như sợ, đi qua phía sau triền núi, nơi đó có một gian nhà gỗ nhỏ, có thể ở đó ngủ một đêm. Chỉ là không có sẵn giường nên tôi không đề cập với mọi người."

Người nọ vì làm cho bọn họ yên tâm, còn đề cử rất nhiều ví dụ.

“Mùa hè thường xuyên trời mưa, mọi người nên ở đây qua đêm, trở về lúc này sóng gió còn mạnh, lỡ như thuyền lật thì...”

Thẩm Khê không yên tâm, nhỏ giọng hỏi một câu.

“Nửa đêm sẽ không có chuyện nước biển dâng lên cuốn chúng ta đi chứ?”

“Ha ha, sẽ không sẽ không, yên tâm. Trời mưa qua đi, sáng sớm ngày mai còn có thể nhặt được cá nhỏ trên bãi biển."

Ngữ khí người phụ trách nhẹ nhàng khôi hài làm Thẩm Khê yên lòng, sợ hãi đối với chuyện ở trên đảo qua đêm tan đi không ít.


Tranh thủ thời điểm mưa gió tạm lắng, mọi người nhân cơ hội này chạy về lều trại. Chân ngắn đi chậm, Tống Tử Hoành lại không thể bỏ lại Thẩm Khê nên hai người là người cuối cùng trở về lều trại, nhưng lều trại lúc này sớm bị ướt dầm dề ...

Cửa lều trại ở bên chỗ của Tống Tử Hoành, Thẩm Khê trước tiên phải đi qua gian ngủ của hắn mới có thể trở lại gian của mình. Thẩm Khê vội vàng từ cánh cửa phân cách nhỏ chui vào, rèm cửa rơi xuống nhưng quên kéo lên, từ khóa kéo có thể nhìn đến khung cảnh đối diện.

Tiếng mưa rơi dừng ở lều trại thực vang dội, trên người ướt đến khó chịu, Tống Tử Hoành cũng không chú ý Thẩm Khê có kéo khóa cửa vách ngăn chưa, vội vàng cởi ra quần áo bị ướt, từ trong balo lấy ra khăn lông lau mình.

Thẩm Khê nghiêng thân thể tìm kiếm ba lô, tầm mắt lơ đãng đảo qua vách ngăn, nhìn đến tay Tống Tử Hoành đang chuẩn bị kéo khóa quần xuống, tức khắc thu hồi tầm mắt.

Thẩm Khê còn chưa chuẩn bị tâm lý đối mặt với bộ dạng anh rể trần truồng. Nhưng cũng không có can đảm đi kéo lên khóa kéo, rốt cuộc khóa kéo vừa nói nhỏ nhưng cũng không nhỏ. Cô chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện anh rể đang ở đối diện kia không phát giác, vì thế vội vàng thay đổi tư thế đưa lưng về, mở ra ba lô tìm kiếm quần áo sạch.

Mặc vào quần sạch, Tống Tử Hoành xoa xoa tóc, đột nhiên nhớ tới Thẩm Khê còn ở đây, theo bản năng hướng vách ngăn nhìn lại, thấy Thẩm Khê đưa lưng về phía mình, cong eo đang mặc dở cái quần đùi màu đen.

Cơ hồ là phản ứng đầu tiên, gần như liếc mắt một cái, Tống Tử Hoành nhanh chóng quay đầu, tầm mắt chuyển sang hướng khác, nội tâm quay cuồng không thôi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.