Trở về truyện

Thẩm Khê - Chương 12: Đi Qua Ngày Giông Bão

Thẩm Khê

19 Chương 12: Đi qua ngày giông bão

Liên tiếp hai giọt bọt nước rơi xuống cánh tay cùng trên trán, Thẩm Khê xoa xoa cái trán, không chờ cô lau khô, trên người lại rơi xuống thêm vài giọt bọt nước, cô ý thức được, có thể là trời mưa.

“Trời mưa!”

Thẩm Khê hô hoán, giơ chân hướng về khoang thuyền trốn đi. Trong khoang thuyền, mọi người sôi nổi bừng tỉnh, trăm miệng một lời nói “Trời mưa?”.

Tống Tử Hoành đẩy ra cửa sổ, mưa lớn cùng gió táp thẳng vào khoang thuyền, hắn lập tức khép cửa sổ lại, hướng về phía phòng điều khiển hô lên.

“Chú Tề, trở về, trời mưa!”

Chú Tề do dự.

“Đã tới nơi rồi…”

Cuối hạ thời tiết hay thay đổi, cơn mưa này nói không chừng một lát liền ngưng, chú Tề không muốn uổng công.


“Trở về thôi chú, an toàn quan trọng hơn.”

Dưới sự kiên trì của Tống Tử Hoành, chú Tề chỉ có thể quay đầu trở về địa điểm xuất phát. Nửa giờ sau, thân thuyền xuất hiện lay động, Thẩm Khê chưa từng ngồi thuyền nên sợ cực kỳ, nắm chặt ống tay áo anh rể.

“Anh rể, thuyền sẽ không sao chứ?”

Thẩm Khê tiến đến bên tai Tống Tử Hoành, khẩn trương hỏi.

"Nghĩ loạn cái gì thế, chỉ là trời mưa thôi, sẽ không sao.” - Người đàn ông an ủi nói.

Lời còn chưa dứt, ông trời lại chẳng cho hắn mặt mũi, nổi lên một cuộn sóng đánh úp lại, thuyền lại được một phen rung lắc dữ dội.

Thẩm Khê sức lực có hạn trụ không vững, hoảng loạn ngã vào trong lòng ngực Tống Tử Hoành. Thẩm Khê nửa người trên ghé vào trên đùi anh rể, đôi tay nắm chặt quần hắn để cố định, tránh né trận đong đưa mà sóng gió mang đến.

Thanh âm giọt mưa táp vào thuyền càng lúc càng lớn, lách cách rung động, làm Thẩm Khê không khỏi lo lắng khoang thuyền có thể bị đánh sập hay không...


Thầm nghĩ như thế, bàn tay nắm chạt tay áo Tống Tử Hoành không khỏi càng thêm buộc chặt. Tống Tử Hoành nhìn ra tia khẩn trương của em vợ, tận lực cùng Thẩm Khê nói vài đề tài nhẹ nhàng.

Cũng may không qua bao lâu, cơn mưa nhỏ dần, gió cũng ngừng thổi quét, chú Tề nhanh chóng làm nhiệm vụ lái thuyền về đảo.

Thuyền cập bờ, còn chưa bước ra khoang thuyền, tiếng sấm đinh tai nhức óc khiến chú Tề mới vừa bước chân ra đã cả kinh lùi về thuyền, ngay sau đó, một tia chớp thật dài từ trên bầu trời bổ tới mặt biển, chiếu sáng lên bảy gương mặt xám như tro tàn.

"Trên đảo… Có cột thu lôi không?"

“Có, mọi người không cần lo lắng.”

Chú Tề uống một viên thuốc an thần, mọi người về lại khoang thuyền ngồi xong, lần nữa thương lượng kế hoạch.

“Bằng không, đem thuyền trở về bến tàu đi.” - Tề đại thúc kiến nghị.


“Cũng tốt, trước gọi điện thoại cho người tới bến tàu tiếp ứng.”

Một thành viên khác nói, cầm sẵn trong tay điện thoại, ngẩng đầu hỏi, “Ai là người phụ trách điện thoại?”

“Tôi.”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.