30 Q.1 - Chương 30: Chương 4.5
Không có ai đáp lại, hắn biết người đó nấp sau cây xoan. Du Vũ Cường không biết đó là ai, cũng không chạy lại tìm. Hắn sải bước thật nhanh. Du Vũ Cường biết chuyện hắn trở về thị trấn Đường đã lộ rồi. Hắn nhớ tới Tam Lại Tử, nhưng không tin Tam Lại Tử lại bán đứng mình.
Sau khi Thẩm Văn Tú chết, Du Vũ Cường trốn vào rừng sâu. Hắn giống như người rừng, cứ đi lại trong vùng rừng thiêng nước độc. Ban đầu, hắn muốn gia nhập đội ngũ của thổ phỉ Trần Lan Đầu. Sau khi biết được một số tin có liên quan tới thổ phỉ Trần Lan Đầu từ người dân sống trong núi. Nhưng không thấy tăm hơi Trần Lan Đầu đâu. Cho dù thế nào hắn cũng không tìm ra. Việc này khiến hắn vô cùng thiểu não, muốn làm thổ phỉ cũng không được sao? Thế là hắn sục sạo trong rừng sâu mong chạm mặt Trần Lan Đầu.
Ngày mùng 3 Tết, Du Vũ Cường rời khỏi thị trấn Đường, khoảng giữa trưa thì tới rừng rậm.
Những ngày này, Du Vũ Cường giấu mình trong căn nhà nhỏ trên núi cao. Hôm nay, hắn đi vào rừng rậm một cách hoàng toàn ngẫu nhiên, hắn cũng không hiểu sức mạnh nào đã đẩy mình tới chỗ này.
Trong rừng rậm, những mảng tuyết này dưới mặt đất và trên cây vẫn chưa tan chảy. Nhiệt độ chỗ này thấp hơn trong khị trấn Đường nhiều. Lúc đi ngang qua rừng rậm, đôi khi chân hắn đá lá cây khô lẫn với tuyết. Những lá cấy khô bắt đầu mục nát đó dính vào gót giày khiến hắn đi lại khó khăn hơn. Ánh mặt trời le lói qua các tán cây khiến Du Vũ Cường chói mắt.
Chắc chắn có một sức mạnh vô hình nào đó đang điều khiển Du Vũ Cường.
Những thứ không để lại dấu vết luôn luôn khó nắm bắt và cũng là những thứ nguy hiểm nhất.
Hắn ngang nhiên đi vào rừng rậm, đó có phải là một sự mạo phạm không? Hắn không nghĩ tới điều này, hắn thậm chí còn không cảm nhận được có gì không ổn hoặc nguy hiểm sẽ đến hay không. Trong tư tưởng của hắn, sống được đã là một sự mạo hiểm, qua chiến tranh, rồi tình yêu, và cả ăn uống...Những thứ đó chỉ là một phần của sự nguy hiểm. Du Vũ Cường một mình đi xuyên qua rừng rậm, bỗng hắn nghe thấy một âm thanh cổ quái.
Hắn tin chắc rằng âm thanh đó được phát ra từ miệng một người đàn bà.
Nó cũng giống như tiếng chim kêu.
Không lẽ có người đàn bà nào nói chuyện bằng ngôn ngữ của loài chim trong rừng rậm?
Vào mùng 3 Tết, hầu như tất cả người dân trong vùng núi đều ở nhà tiếp khách, hoặc đi thăm họ hàng. Trừ hắn và thổ phỉ Trần Lan Đầu, không ai có dũng khí xông vào rừng rậm thần bí. Cho dù là ngày thường, thì cũng chẳng có ai dám đặt chân vào đây, vì theo lời đồn thì ở đây có rất nhiều thứ khiến ai cũng phải sợ hãi. Ví như những thân cây chảy máu đột nhiên đổ về phía có người, sau khi đè bẹp thì nó sẽ hút cạn máu trên người họ. Hoặc tiếng khóc trẻ con vọng ra từ rừng sâu nhưng tìm ngược xuôi vẩn không thấy đứa trẻ đó, đợi tới lúc phát hiện ra đó là một bẫy thì họ đã bị lạc trong rừng, không thể thoát ra được nữa. Chẳng bao lâu sau, họ sẽ trở thành đống xương trắng dưới một gốc cây nào đó, sẽ có rắn trườn ra từ mắt họ. Cũng có thể là chướng khí trong rừng thiêng nước độc có thể cướp đi sinh mạng của người nào dám bén mảng tới... Du Vũ Cường tuy to gan lớn mật là vậy mà cũng tỏ ra sợ hãi, thế nhưng lại nảy sinh lòng hiếu kỳ mạnh mẽ đối với thứ ngôn ngữ loài chim của người đàn bà kia, thế là hắn đi theo hướng phát ra tiếng động đó.
Du Vũ Cường cảm thấy mình đã rất gần âm thanh đó, tâm trạng căng thẳng bao trùm lấy hắn.
Mảng tuyết bám trên cây bỗng rơi xuống đúng vào chiếc mũ quân phục cũ của hắn. Tim Du Vũ Cường run lên.
Du Vũ Cường đã nhìn thấy một cô gái trẻ.
Cô gái này khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, mặc bộ quần áo trắng, như thể đang để tang ai vậy. Mặt cô ta trắng như tuyết, ánh nắng chiếu vào mặt cô ta phát ra luồng sáng trắng. Cô gái đứng trên khoảng đất trống trong rừng rậm vừa múa, miệng vừa phát ra tiếng kêu như chim. Cô ta ngửa mặt, hai mắt hướng về bầu trời.
Du Vũ Cường dựa người vào sau cây thông già, bí mật quan sát cô gái. Nhất định cô gái này không phải là người của thị trấn Đường, bởi từ trước đến giờ hắn chưa từng gặp cô gái này. Du Vũ Cường không hiểu những lời cô gái nói, cũng không hiểu cô gái làm như vậy là có ý gì. Bỗng ánh mắt của Vũ Du Cường hướng lên bầu trời.
Hắn sững người.
Trên vùng trời ở rừng rậm xuất hiện một con rồng màu xanh và một con phượng hoàng màu vàng đang nhảu múa.
Du Vũ Cường không cưỡng nỗi lòng mình, kêu lên một tiếng.
Nghe thấy tiếng kêu, ánh mắt cô gái như một tia chớp quét qua chỗ Du Vũ Cường đang ẩn nấp. Mắt của hắn suýt nữa bị chói, hắn nhanh chóng nhắm mắt lại, thu đầu về vị trí cũ, người ép lại nấp sau cây thông. Cô gái này nhất định không phải bình thường, Du Vũ Cường kinh hãi, trên chiến trường toàn máu và lửa, hắn cũng không kinh hãi như thế này.
Từ miệng cô gái phát ra những tiếng gọi lảnh lót, con phượng hoàng vàng cùng con rồng xanh trên trời sà xuống đất, cô ta dang tay đón chúng. Con phượng hoàng vàng rơi vào tay cô ta liền biến thành chiếc nón, còn con rồng xanh biến thành chiếc đòn gánh tre. Cô gái lại nhìn quanh chỗ Du Vũ Cường đang ẩn nấp, sau đó biến mất vào rừng sâu. Trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Khoảng đất trống trong rừng phút chốc lấy lại vẻ tĩnh lặng chết người.
Du Vũ Cường thò đầu ra từ sau cây thông, chẳng còn gì nữa. Hắn đi về phía đó, phát hiện tuyết phủ trên khoảng đất trống trong rừng rất sạch, ngoài vết chân dẫm lên tuyết của hắn, không còn vết tích nào nữa, cứ như cô gái chưa từng tới đây vậy.
Hắn hít một hơi dài.
Trời dường như âm u hơn, rừng rậm trở nên u uất hơn.
Hắn rùng mình, cái lạnh thấu xương lan tỏa khắp người.
11
Sau khi màn đêm buông xuống, Tam Lại Tử ra khỏi cửa hiệu truyền thần. Trên đường vọng tới những âm thanh hỗn tạp, mùi thơm của rượu gạo bay trong gió, tiếng pháo chốc chốc lại vang lên trước cửa nhà. Đó cũng là nơi trẻ con tập trung nô đùa. Dưới ánh đền lồng chiếu rọi, con đường nhỏ bỗng xuất hiện ánh sáng lạnh lẽo. Tuyết đọng trên hiên tan chảy rơi tí tách, nhưng không còn dày như lúc trưa nữa. Trên các mái hiên xuất hiện những máng nước dài ngắn khác nhau, những giọt nước từ từ rơi xuống cái máng đó. Chỉ chút nữa thôi, những giọt nước đó sẽ đông cứng, hòa nhập vào sự tĩnh lặng trong đêm.
Mùi hương của rượu gạo khiến ai nấy đều ngây nhất, Tam Lại Tử khịt khịt mũi.
Tam Lại Tử đi tới trước quán của Hồ Nhị Tẩu, hắn rút chiếc chìa khóa trong túi áo ra. Ngày hôm nay, sau khi mua thịt lợn đưa tới nhà mụ ta xong, hắn ngủ li bì trên gác xép. Hắn không nghe thấy bất kỳ một tiếng kêu, tiếng khóc hay tiếng nói lung tung nào, chỉ những lúc cơn điên phát tác mụ ta mới có biểu hiện thất thường như vậy. Hắn vẫn khóa mụ ta ở trong nhà, sợ mụ ta chạy ra ngoài bốc cứt ở ngõ Thi Niệu nhét vào mồm. Tam Lại Tử mở cửa, phát hiện Hồ Nhị Tẩu đang ngồi trong phòng khách, khuôn mặt tiều tụy dưới ánh đèn dầu. Hắn chốt cửa lại, hỏi:" Nhị Tẩu, bà chị đói không vậy?".
Hồ Nhị Tẩu lạnh lùng nhìn hắn, khuôn mặt không có bất cứ một cảm xúc nào, mụ ta cũng chẳng trả lời.
Tam Lại Tử vẫn bình tĩnh hỏi tiếp:" Nhị Tẫu à, chắc bà chị đói lắm rồi. Để em nấu cơm cho bà chị".
Hồ Nhị Tẩu vẫn nhìn hắn lạnh lùng.
Tam Lại Tử đi vào bếp. Khoảng nửa canh giờ sau, hắn bưng cơm nước đã nấu xong lên phòng khách, đặt lên bàn. Hắn nấu thịt kho tàu, tráng hai quả trứng, xào một đĩa cải thảo, lại còn nấu canh đậu phụ nữa. Tam Lại Tử bới một bát cơm để trước mặt Hồ Nhị Tẩu, khẽ nói:" Nhị tẩu à, chị ăn đi, đồ ăn em nấu chưa chắc đã ngon, chị ăn chút đi nhé!"
Hồ Nhị Tẩu chần chờ một lát, hai bàn tay run run nâng bát cơm, cầm đũa lên. Mụ ta cúi đầu, và từng miếng to vào miệng, một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt khó coi của Tam Lại Tử. Trong mắt Tam Lại Tử, Hồ Nhị Tẩu lúc này mới giống với người bình thường, bởi mụ ta đã có cảm giác thèm ăn. Sau khi Hồ Nhị Tẩu phát điên, mụ duy trì được mạng sống tới giờ đều là nhờ những người hảo tâm trong thị trấn Đường cho mụ ta ăn cái nọ , còn phần lớn thời gian mụ ta tới hố phân trong ngõ Thi Niệu bốc cứt ăn. Tam Lại Tử gắp thịt và rau vào bát mụ, khẽ nói:" Nhị Tẩu, chị ăn tự nhiên, thoải mái đi nhé".
Hồ Nhị Tẩu vừa ăn, nước mắt vừa rơi xuống bát cơm.
Tam Lại Tử dùng mu bàn tay gạt nước mắt cho mụ ta.
Đợi Hồ Nhị Tẩu ăn no rồi, Tam Lại Tử mới lấy bình rượu bằng thiếc từ cái nồi trong bếp ra. Trong bình là rượu gạo đã được hâm nóng. Trong bếp tràn ngập mùi thơm của rượu. Tam Lại Tử bê bình rượu ra phòng khách, hắn rót một bát đầy cho mình, Vừa ngửi thấy mùi rượu, nước miếng trong miệng Tam Lại Tử đã trào ra. Hắn bưng bát rượu lên, mãn nguyện uống một hơi dài.
Mắt Hồ Nhị tẩu vẫn long lanh nước, mụ ta nhìn chằm chằm vào con người xấu xí trước mắt, môi run lên, không nói được điều gì.
Uống xong bát rượu, sắc mặt Tam Lại Tử thay đổi. Hai tay hắn ôm chặt bụng, thần sắc hoảng loạn. Răng cửa va vào nhau lập cập, cơ mặt co giật, trông bộ dạng hắn đau đớn vô cùng. Con rắn trong bụng Tam Lại Tử bị đánh thức bởi rượu, nó lồng lộn trong bụng hắn, dường như nó dùng cái răng sắc nhọn của mình cắn lục phủ ngũ tạng của Tam Lại Tử. Trong đêm vắng lạnh lẽo, Tam Lại Tử đau đến vã mồ hôi, toàn thân co quắp, hắn nằm trên sàn nhà, vừa lăn lộn vừa rên rỉ.
Hồ Nhị Tẩu ngồi ở đó, toàn thân run bắn lên, mụ ta giơ đôi tay run rẩy của mình hòng túm lấy Tam Lại Tử đang co quắp lăn lộn dưới đất, nhưng mụ không thể đứng dậy, hai chân nhũn ra như bị liệt vậy.
Tam Lại Tử giãy giụa cố gắng đứng dậy, mở cửa rồi xiêu vẹo đi ra ngoài. Đang đau đớn, hắn nhớ tới lời của người đàn bàn áo trắng kia: " Mày chỉ cần nghe lời tao, tao bảo mày làm gì thì mày làm việc đó, tao bảo đảm mày sẽ không sao. Nhưng mày phải nhớ một điều, nhất thiết không được uống rượu, bởi sau khi uống rượu cơn đau sẽ phát tác đấy".
Tam Lại Tử ngồi ở vệ đường, một tay ôm chặt bụng, hắn dùng ngón giữa tay còn lại ra sức thọc vào họng. Tam Lại Tử nôn rất dữ, hắn muốn nôn hết lượng rượu đã uống. Những thứ hắn nôn ra thối kỳ lạ, nhưng hắn đau tới nỗi không còn cảm thấy thối nữa. Tam Lại Tử hết lần này tới lần khác thọc ngón giữa vào họng, họng của hắn đã chảy máu. Mỗi lần móc họng, hắn lại nôn ra một thứ... Cuối cùng hắn không còn gì để nôn nữa, họng sưng lên, lúc này thậm chí còn không nói được. Sau khi cảm thấy cơn đau đã dần dần dịu đi, hắn nghe tiếng hét của Hồ Nhị Tẩu.
Bước vào nhà Hồ Nhị Tẩu, hắn nhìn thấy mụ ta nằm trên đất, hai tay ôm bụng, co quắp lăn lộn. Bệnh điên của mụ ta lại phát tác rồi. Tam Lại Tử vốn đã mệt nhoài, nhưng không biết có được nguồn sức mạnh từ đâu liền nhảy về phía mụ, hắn bế mụ ta lên rồi lo lắng hỏi han:" Nhị Tẩu à, chị sao vậy? Sao vậy?".
Miệng mụ ta sùi bọt, ngắc ngứ nói:" Tam...Tam Lại Tử à... Tôi, tôi... nhìn thấy anh đau...không, không cầm lòng được...Tôi cũng uống một ngụm, một ngụm, rượu...Tôi muốn, muốn đau cùng anh, đau...".
Tam Lại Tử nóng mắt, nghĩ thầm:" Hồ Nhị Tẩu à, sao bà chị ngốc như vậy, bệnh điên của bà chị có thể phát tác bất cứ lúc nào. Mà sao lại còn uống rượu nữa hả, tôi đau thì liên quan gì tới bà chị chứ?".
Tam Lại Tử đưa ngón trỏ vào họng Hồ Nhị Tẩu, hòng để mụ ta nôn ra. Nhưng Hồ Nhị Tẩu lại cắn luôn ngón tay hắn, khó khăn lắm hắn mới rút được ngón tay từ trong miệng ra. Trên ngón trỏ còn hằn dấu răng, rịn cả máu nữa.
Trong cơn điên, Hồ Nhị Tẩu giãy giụa không ngừng, miệng không ngừng nói năng nhảm nhí. Tam Lại Tử không có cách nào đành đi tìm một sợi dây thừng trói mụ ta lại. Sau đó hắn bế mụ lên giường, đắp chăn tử tế. Hắn đứng đờ đẫn trên đầu giường, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Một lát sau, hắn khóa cửa, rời khỏi nhà Hồ Nhị Tẩu.
Tối nay, tiếng kêu gào của mụ không những giày vò một mình Tam Lại Tử, mà còn giày vò tất cả những người sống xung quanh. Cả đêm Tam Lại Tử không chợp mắt, hắn hy vọng người đàn bà áo trắng kia xuất hiện, nhưng chờ mãi tới sáng vẫn không thấy hình bóng cô đâu. Tam Lại Tử không biết sẽ còn xảy ra những chuyện đáng sợ nào với hắn, cũng không biết lúc nào mình mới có thể chết được. Chỉ có chết đi thì hắn mới thoát khỏi nỗi sợ hãi và đau đớn này.
12
Một chiếc xe con đi vào ủy ban thị trấn lúc nửa đếm. Cánh cổng ủy ban nhanh chóng đóng lại. Một người cao gầy từ trong bước ra, người đó mặc chiếc áo bông dài. Trư Cốc cười nói với người đó:" Ông Trương à, mời vào, Chủ tịch đang chờ ông trong phòng khách".
Ông Trương gật đầu rồi theo Trư Cốc vào bên trong.
Du Trường Thủy đang hút thuốc lào, khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng. Hai ngày nay, ông ta cứ thắc thỏm lo sợ mình sẽ bị chết vì trúng trùng độc. Bởi sau khi nhận được tin báo của Tam Lại Tử, ông đã bảo Trư Cốc tới phố huyện báo cảnh sát tới bắt Lăng Sơ Bát. Ông ta vốn cho rằng, sau khi Lăng Sơ Bát chết, mọi chuyện sẽ bình yên trở lại. Không ngờ lại tiếp tục có chuyện xảy ra, cái chết của hai tay đao phủ gióng lên hồi chuông cảnh cáo đối với ông ta. Trong lòng ông ta tràn ngập nỗi sợ hãi, đặc biệt là lúc đêm khuya. Chỉ mới hai ngày mà ông già đi rất nhiều, mắt sâu hõm xuống. Nghe nói ở thị trấn Chương Thụ cách thị trấn Đường hơn mười dặm có một vị pháp sư chuyên trị thuật trùng độc. Thế là ông ta sai người mang rất nhiều đồ mời người đó tới. Du Trường Thủy thắc thỏm, sao pháp sư đó vẫn chưa đến. Lúc này, bên ngoài phòng khách vọng tới tiếng gõ cửa.
Du Trường Thủy cảnh giác hỏi:" Ai đấy?".
Từ bên ngoài cửa vọng tới tiếng của Trư Cốc:" Chủ tịch Du à, em là Trư Cốc đây, ông Trương tới rồi ạ".
Hòn đá đè nặng trong tim Du Trường Thủy phút chốc tan biến. Sự xuất hiện của Trư Cốc và ông Trương đã hóa giải được tâm trạng căng thẳng, ông ta bước ra mở cửa.
Trư Cốc giới thiệu với ông Trương:" Đây là Chủ tịch Du của chúng tôi, mời vào!".
Du Trường Thủy gượng cười tay phải giơ ra làm tư thế đón khách:" Ông Trương à, mời vào!".
Ông Trương cười:" Vinh hạnh! Vinh hạnh được gặp!".
Du Trường Thủy nhanh chóng mời ông Trương ngồi. Ông ta cũng chẳng khách khí, đường hoàng ngồi trên chiếc ghế thái sư. Du Trường Thủy thầm nghĩ xem ra ông này là người từng trải, có lẽ cũng có bản lĩnh thật. Trư Cốc cười xun xoe:" Chủ tịch Du à, anh còn có gì dặn dò không ạ?".
Du Trường Thủy xua tay:" Về đi, tối rồi phải cẩn thận đấy!".
Trư Cốc hiểu ý, cúi đầu khom lưng đi ra.
Lát sau, người hầu gái mang một cốc trà đặt trước mặt ông Trương. Sau khi người hầu gái đi ra, Du Trường Thủy nhanh chóng chốt cửa văn phòng lại. Chủ tịch Du cười nói với ông Trương:" Ông vất vả quá!".
Ông Trương nhấp một ngụm trà, cười đáp lại:" Đâu có, đâu có! Để chủ tịch Du chờ lâu, lòng tôi cũng áy náy lắm. Nếu như không gặp phải thổ phỉ trên đường, thì đã tới từ lâu rồi. may mà tên thổ phỉ Trần Lan Đầu kia nhận ra trên người tôi chẳng có tiền bạc nên hắn không làm gì tôi cả. Có thể coi là đã thoát một kiếp nạn".
"Trần Lan Đầu? Phải rồi, thế ông gặp nạn ở đâu?" Du Trường Thủy vừa nghe thấy tên Trần Lan Đầu thì giật thót mình. Sự đe dọa vào thời điểm nào đó của Trần lan Đầu đối với Du Trường Thủy vẫn còn khiến ông ta ăn không ngon ngủ không yên.
Ông Trương vừa cười vừa đáp lại:" Ở hẻm núi Ô Thạch Đông".
"Hả?", Du Trường Thủy rùng mình, Ô Thạch Đông rất gần thị trấn Đường, xem ra thổ phỉ Trần Lan Đầu lại nằm vùng xung quanh đây rồi, không hiểu hắn có mò vào thị trấn Đường không?
Du Trường Thủy hỏi tiếp:" Thế cái người chặn đường cướp kia có đúng là Trần Lan Đầu không?".
Ông Trương gật gật đầu.
Du Trường Thủy lại thắc mắc:" Thế ông có nhìn rõ mặt hắn không?".
Ông Trương lắc đầu:" Không, chúng tôi đều không nhìn rõ mặt hắn, chỉ nghe thấy tiếng hắn vọng từ trong rừng ra. Hắn ra lệnh cho chúng tôi xuống xe, bắt cả tôi và lái xe úp mặt vào cây, không cho phép chúng tôi quay lại nhìn. Người nào nhìn sẽ bị đánh chết. Chúng tôi đều không dám quay đầu lại, hắn bịt mắt chúng tôi lại, lục soát khắp người, phát hiện chẳng có đồ gì để cướp, liền trở lại rừng. Giọng của hắn nghe rất dõng dạc".
Trưởng trấn Du ồ một tiếng. Thổ phỉ Trần Lan Đầu mặt ngang mũi dọc thế nào Du Trường Thủy cũng chưa biết, người trong thị trấn Đường cũng không ai nói chính xác được. Những người đã từng bị Trần Lan Đầu cướp của cũng đều không muốn nói ra hắn là người thế nào. Do vậy, nếu Du Trường Thủy có gặp Trần Lan Đầu trên phố thì cũng chẳng biết hắn là ai.
Ông Trường dường như nhận thấy nỗi hoảng sợ trong lòng Du Trường Thủy, ông ta chậm rãi hỏi:" Hình như Chủ tịch Du gặp chuyện gì phải không?".
Du Trường Thủy nghĩ thầm, không có chuyện thì tôi mời ông tới làm gì. Sau đó, ông ta nói với ông Trương:"Ông Trương à, mắt của ông tinh đấy. Có phải ông nhìn thấy hết những gì tôi đang nghĩ? Nghe nói ông biết bói, xem phong thủy, cái gì cũng tinh thông đúng không? Tôi vô cùng khâm phục vị pháp sư như ông, do vậy mới mời ông tới, nhờ chỉ giáo giúp cho.
Ông Trương đảo mắt đáp:" Chủ tịch Du quá lời rồi, những lời đồn trên giang hồ không đáng tin đâu. Tôi chẳng qua học được chút thuật trị trùng độc, không có gì to tát lắm đâu".
Du Trường Thủy vuốt râu:" Ông Trương khiêm tốn quá, khiêm tốn quá rồi".
Ông Trương cảm thấy nếu cứ tiếp tục lời qua tiếng lại như thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì, liền vào đề luôn:" Chủ tịch Du à, nếu có việc gì ông cứ nói thẳng ra, tôi sẽ cố hết sức để giải quyết".
Du Trường Thủy cũng không khách sáo nữa, ông đem hết đầu đuôi câu chuyện về Lăng Sơ bát kể cho ông Trương nghe. Nghe xong, ông Trương bưng cốc trà lên, nhấp một ngụm, rồi khẽ đặt trở lại bàn. Ông ta vừa cười vừa nói.
"Trùng độc đã tồn tại ở chỗ chúng ta hàng nghìn năm rồi, đúng là nó khiến người ta đau đớn. Nếu như người nuôi trùng độc có thù oán gì với ông, thì người đó sẽ tìm trăm phương nghìn kế để hạ độc ông. Thủ đoạn hại người của những người này cũng có thể nói là độc đáo, kỳ lạ vô cùng, có muốn phòng cũng không phòng được. Nếu họ thực sự muốn hạ độc ông, thì cho dù có nhiều người bảo vệ ông hơn nữa, cho dù canh phòng cẩn mật thế nào cũng không có tác dụng gì đâu."
Nghe xong lời ông Trương, Chủ tịch Du rùng mình. Lẽ nào vị thần tiên sống danh tiếng lẫy lừng này cũng chỉ là loại được đồn thổi quá mức. Du Trường Thủy thậm chí còn hối hận đã sai người đưa tiền trước cho người này. Nhưng nếu không giao tiền trước, ông ta sẽ không tới, đây là nguyên tắc chính ông ta lập ra, cho dù là Chủ tịch mời, thì cũng phải làm như vậy. Du Trường Thủy nâng ống điếu lên, rít sòng sọc một hơi thuốc dài.
Ông Trương nhận ra Du Trường Thủy đang nghĩ gì, những người giống như Du Trường Thủy lúc này ông ta đã gặp rất nhiều rồi. Ông ta nói tiếp:" Có điều...".
Du Trường Thủy sáng mắt:" Có điều gì chứ?".
"Có điều, nếu thực sự trúng trùng độc thì vẫn còn cách. Mấy năm trước, tôi đã cứu sống một người trúng trùng độc, đã sắp chết rồi, chỉ còn thoi thóp thở. May mà người nhà người đó tìm được tôi, tôi vừa tới xem nhận ra anh ta đã trúng trùng độc, liền nhanh chóng kê một đơn thuốc cho người nhà người đó mua thuốc về. Vừa uống được hai canh giờ thì ngồi bật dậy, nôn ra một chậu đồ ô uế. Ngay lập tức người đó có thể xuống giường đi lại bình thường, chẳng có chuyện gì nữa."
"Linh thế kia à?:, Du Trường Thủy tròn mắt hỏi lại.
Ông Trương khẻ cười:" Con người tôit ừ trước tới giờ chưa từng có thói quen nói khoác, người nào tin tôi thì tin, mà không tin thì tôi cũng chẳng trách. Người ta đã không tin mình, lẽ nào mình lại kề dao vào cổ bắt họ tin. Phàm chuyện gì cũng có duyên phận của nó, người có duyên phận với nhau thể nào cũng gặp được nhau, còn người không có duyên phận, cho dù có đối mặt nhau cũng chẳng làm được gì:.
Du Trường Thủy khẳng định:" Tôi tin ông, nếu không tin sao tôi lại sai người tới tìm ông chứ?".
Nụ cười trên mặt ông ta cứ như được vẽ lên vậy, ông ta vẫn tười cười:" Chủ tịch Du à, xem ra chúng ta thực sự có duyên với nhau, Thế này nhé, tôi sẽ để lại một đơn thuốc cho ông, nếu có điều gì bất thường, ông phải nhanh chóng uống thuốc kê trong đơn, như vậy sẽ không có vấn đề gì đâu".
Du Trường Thủy nói một tràng:" Tốt, tốt quá, tốt quá!".
Ông ta vội vàng lấy giấy bút đặt trước mặt ông Trương.
Ông Trương bắt đầu viết.
Du Trường Thủy nhìn thấy tên những vị thuốc quen thuộc: hùng hoàng, toán tử, xương bồ...Những chữ đó được viết rất đẹp, rất thẳng hàng và có lực. Ông Trương nói tiếp: "Chủ tịch Du à, hôm nay tôi chỉ xem tới đây thôi, tôi cũng mệt rồi".
Du Trường Thủy nói tiếp:" Được, được! Phòng khác đã chuẩn bị xong xuôi, lát nữa sẽ ăn chút điểm tâm. Thôi ông đi nghỉ ngơi chút đi! Đúng là đã làm ông vất vả quá!’.
" Chủ tịch Du à, ông không phải khách sáo vậy đâu. Tôi nhận tiền của người khác thì phải trừ nạn cho họ. À, tôi thấy tôi và ông đúng là có duyên với nhau đấy, tôi còn muốn kể một chuyện cho ông nghe nhưng không biết có nên hay không nữa?"
"Ông Trương à, ông cứ kể đi!"
Ông Trương mỉm cười, quan sát khuôn mặt Du Trường Thủy rồi nói:" Chủ tịch Du à, ông phải đề phòng tiểu nhân làm phản đấy".
Du Trường Thủy thắc mắc:" Ông nói vậy nghĩa là sao?".
"Tôi chỉ nói tới đây thôi, ông phải tự để ý thôi."
* * *
Du Trường Thủy đang cắm đầu cắm cổ chạy ở một nơi xa lạ. Những cơn gió nóng thổi vù vù bên tai. Sau lưng ông ta là một giọng thê lương đang gọi tên ông ta. Dường như đó là hồn ma nhỏ giọng thê lương đang gọi tên ông ta. Dường như đó là hồn nhỏ chuyên đi đoạt mệnh câu hồn. Ông ta không dám quay đầu lại, quay đầu lại cũng không nhìn thấy gì. Du Trường Thủy cứ chạy như điên ở nơi vừa tối vừa xa lạ đó, giọng nói thê lương càng lúc càng tiến lại gần, ông ta thở hồng hộc, tim ông ta bỗng nhiên đau bất thường, như thể sắp vỡ thành từng mảnh vậy. Chân của ông ta dường như đang đi trên băng vậy, bỗng ông ta ngã vật ra đất, làm thế nào cũng không bò dậy được, ông ta giãy giụa không thôi. Giọng nói thê lương đó vừa tiếp cận được ông ta liền biến mất. Cả thế giới trầm lắng trở lại. Du Trường Thủy sợ hãi dỏng tai lên tìm xem giọng nói đó tới từ chỗ nào. Nhưng ông ta không làm thế nào để biết được giọng nói đó phát ra từ đâu, ông ta chỉ biết nằm sắp trên đất chờ tới sáng. Màn đêm dài đằng đẵng giống như một vực sâu nuốt chửng Du Trường Thủy, bỗng nhiên ông ta nghe thấy một tiếng động đáng sợ khác. Đó là tiếng động đầy hiểm ác của rắn, ông ta có thể tưởng tượng ra tiếng rắn độc khi lao vào tấn công con người. Con rắn đỏ với chiếc lưỡi thè đỏ kia đang phá hoại phòng tuyến cuối cùng phía sau ông. Rắn từ bốn phương tám hướng bò về phía ông ta, bò qua chân tay, ngực ông ta, còn chui vào cả miệng ông ta nữa...Cuối cùng, Du Trường Thủy cũng hét lên tiếng, lúc tỉnh lại, toàn thân ông ta ướt đẫm mồ hôi.
Đây là cơn ác mộng của ông ta.
Cơn ác mộng này ám chỉ điều gì?
Điều đó có liên quan tới Lăng Sơ Bát không?
Không hiểu có liên quan gì tới tên tiểu nhân ông Trương nói?
Du Trường Thủy cảm thấy sự bất an và sự yếu đuối cùng với nỗi kinh hoàng trước đây chưa từng có.
Ông ta lấy đơn thuốc ông Trương kê ở dưới gối ra rồi ép chặt lên ngực, đây là thứ duy nhất có thể cứu mạng ông ta ư?
Tỉnh lại sau cơn ác mộng, Du Trường Thủy không ngủ tiếp được nữa, cứ mở to mắt sâu trũng trong ánh đèn dầu tối tăm tới tận sáng. Ông ta nghĩ, mình nên đi phố huyện một chuyến. Ông ta muốn tìm Cục trưởng Cục cảnh sát Triệu Hữu Sơn để bàn một số chuyện quan trọng.
13
Ngày mùng 5 Tết là phiên chợ đầu tiên của thị trấn Đường vào năm Dân Quốc thứ ba mươi sáu.
Phiên chợ này rất nào nhiệt, những người dân sống trên núi xung quanh thị trấn Đường đổ tới dây, để bổ sung hàng Tết. Những người hoang phí tiến bạc để ăn Tết thì muốn bán một chút đồ để đổi lại chút tiền để chơi Tết cho vẹn toàn. Đối với người buôn bán mà nói, đây là cơ hội tốt để kiếm tiền. Việc làm ăn trong phiên chợ này nếu khá khẩm, sẽ báo hiệu cả năm làm ăn phát đạt. Bởi ai cũng muốn có một khởi đầu tốt đẹp mà.
Rất nhiều của hàng trong thị trấn chọn ngày này là ngày chính thức mở cửa kinh doanh trở lại, kể cả cửa hiệu quan tài của Trương Thiếu Băng. Hôm nay, Trương Thiếu Băng dậy sớm, ăn sáng xong liền mở cửa hàng. Cũng giống với mọi năm, anh ta thắp ba thẻ hương dài, sau đó vái xung quanh cửa hiệu. Đây là một kiểu cầu phúc của anh ta và cũng là cách để cầu cho những thứ không sạch sẽ trong cửa hiệu biến mất. Vái lạy xong, Trương Thiếu Băng liền cắm ba thẻ hương lên khe cửa. Tiếp theo, anh ta dán những tấm bùa vàng xin ở miếu vào đầu quan tài ở tít trên cao, mỗi chiếc quan tài dán một bùa.
Hàng thịt lợn của đồ tể Trịnh Mã Thủy cũng mở cửa từ rất sớm.
Trịnh Mã Thủy đang róc sườn lợn.
Lúc Trương Thiếu Băng dán bừa lên các cỗ quan tài, lòng anh ta chỉ nghĩ tới Du Vũ Cường. Từ buổi sáng sớm hôm mùng 3 tới giờ, đã hai đêm rồi Du Vũ Cường không trở về. Trương Thiếu Băng lo sợ không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với Du Vũ Cường. Sự lo lắng của anh ta không phải không có nguyên nhân. Tin tức về thổ phỉ Trần Lan Đầu xuất hiện ở Ô Thạch Đông đã lan đi khăp thị trấn mà Du Vũ Cường lại trốn trong một căn nhà tranh ở Ô Thạch Đông mới chết chứ. Nhưng Trương Thiếu Băng phải nén sự lo lắng vào lòng, không thể nói với ai được.
Dán hết bùa xong, Trương Thiếu Băng ra khỏi cửa hiệu, anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh rồi thở dài não nuột. Hôm nay lại là ngày nắng đẹp, những đám tuyết tiếp tục tan chảy trong ngày nắng đẹp này, nhưng tâm trạng của Trương Thiếu Băng không tươi sáng chút nào, không những thế lòng anh ta còn bị che phủ bởi một đám mây mù không tan.
Trịnh Mã Thủy quăng một giẻ sườn đã róc xong lên bàn, vừa ngẩng đầu lên hắn đã bắt gặp khuôn mặt xanh xao của Trương Thiếu Băng.
Trương Thiếu Băng cũng nhìn lại Trịnh Mã Thủy, ánh mắt gặp nhau. Mí mắt Trương Thiếu Băng giật giật, trong mắt của Trịnh Mã Thủy có tà khí.
Trịnh Mã Thủy cười nhạt chào hỏi:" Ông chủ Trương dậy sớm thế?".
Trương Thiếu Băng đáp lại:" Ông còn dậy sớm hơn thì phải".
Trịnh Mã Thủy vừa tha thịt vừa chào mời:" Ông chủ Trương à, thịt lợn hôm nay rất ngon, có cần để lại một ít cho ông không vậy?".
"Hì hì, thịt lợn của ông thì ngày nào mà chả ngon. Thịt lợn dịch vào tay ông thì cũng là thịt hạng nhất ấy chứ."
Trịnh Mã Thủy dừng công việc pha thịt lại, hắn cấm chiếc dao róc xương vào bàn, sau đó lấy một góc chiếc tạp dề nhờn mỡlau nước mũi. Hắn xị mặt phàn nàn:
" Ông chủ Trương không nên nói vậy. Tôi hỏi ông, tôi bán lợn dịch lúc nào? Tôi đối với ông thế nào, lẽ nào ông không biết? Mỗi lần ông muốn mua thịt, tôi đều dành phần ngon nhất cho ông. Làm người không thể để lương tâm hướng ác. Trên có trời, dưới có đất, nếu như tôi bán thịt lợn dịch thì sẽ bị đánh chết."
Trương Thiếu Băng vốn không định dây với Trịnh Mã Thủy, không ngờ bất cần nói ra mấy câu lỡ lời, lòng vô cùng hối hận. Bởi anh vốn là người không hay đốt chát với người khác. Biết mình đã trót nói những điều không nên nói, Trương Thiếu Băng lập tực thay đổi nét mặt.
" Mã Thủy à, ông coi cái mồm thối của tôi là nơi phọt cứt đi. Ông đừng để bụng nhé!"
Trịnh Mã Thủy vênh mặc đắc thắng:" Nói thế đáng gì chứ? Những người sống ở con phố này hận tôi nhiều lắm, lẽ nào tôi lại không thể dùng con dao mổ lợn này xiên cho một phát chứ? Ha ha, nếu thế thì ông chủ Trương chẳng phải lại phát tài hay sao? Bởi ông là người kiếm ăn bằng người chết mà. Ha ha ha...".
Nghe xong câu nói của Trịnh Mã Thủy, Trương Thiếu Băng cảm thấy khó chịu vô cùng, cứ như thể nuốt phải con chuột chết vậy.
Trịnh Mã Thủy biết lời nói của mình đã phát huy tác dụng, phút chốc hắn hớn hở ra mặt. Hắn tiếp tục vung dao phát thịt. Vừa phát thịt hắn vừa ném về phía Trương Thiếu băng một câu:" Ông chủ Trương à, ông có thể đoán ra người đầu tiên chết ở thị trấn Đường là ai không vậy?".
Trương Thiếu Băng hậm hực trước câu nói của Trịnh Mã Thụy, một ý nghĩ đen tối thoáng qua khuôn mặt xanh xao của anh ta. Trên đường phố lúc này, mọi người thi nhau dọn sạp buôn bán. Trương Thiếu Băng đưa mắt quét lên đường một lượt, anh ta có cảm giác có rất nhiều bóng người không nhìn thấy đang lượn qua lượn lại. Mí mắt của anh ta sụp xuống, rất khó mở ra để nhìn thế giới này.
Anh ta không đáp lại câu nói của Trịnh Mã Thủy, quay người trở về cửa hiệu quan tài.
Trong lòng anh ta bỗng vang lên câu nói ban nãy của Trịnh Mã Thủy:" Năm nay người chết đầu tiên trong thị trấn Đường sẽ là ai đây?".
14
Mới sáng sớm, Tam Lại Tử mặc quần rách rưới, đeo một túi đồ to ra khỏi cửa hiệu truyền thần, đi xuyên qua đường cái về hướng Ngũ Công Lĩnh. Lúc đi qua hàng thịt lợn của Trịnh Mã Thủy, hắn đến liếc nhìn cũng chẳng thèm, cứ như thể Trịnh Mã Thủy không tồn tại vậy. Trịnh Mã Thủy ngạc nhiên nhìn Tam Lại Tử đi qua, trong lòng nảy sinh rất nhiều điều bất ngờ: "Tại saoTam Lại Tử lại thay quần áo rách rưới? Sao không mặc áo dài tay nữa? Mới sáng sớm vội vội vàng vàng đeo một túi đồ to đi đâu vậy? Những thứ trong chiếc túi to kia là gì?".
Trịnh Mã Thủy chưa kịp gọi Tam Lại Tử hỏi cho rõ ràng, thì bóng Tam Lại Tử đã biến mất cuối đường.
Tam Lại Tử đi như bay, miệng lẩm bẩm không ngừng:" Tao sẽ phá chúng mày, để chúng mày mãi mãi không thể xuất hiện ở cửa hiệu truyền thần nữa".
Tối qua, Tam Lại Tử đã bị nỗi khiếp đảm giày vò tới mức sống đi chết lại.
Trong đêm dài, hắn không thắp đèn, nằm trên chiếc giường trước đây Tống Kha từng nằm. Hắn hy vọng người đàn bà đó sẽ bay tới, hắn muốn thương lượng với cô ta một việc quan trọng, nhưng người đàn bà đó lại không tới. Hắn không biết cô ta ở đâu, cô ta đang làm chuyện gì đáng sợ. Tam Lại Tử ngửi thấy mùi tanh, mùi tanh đó rất giống mùi tanh trên người Tống Kha. Hắn không hề ghét mùi tanh tỏa ra từ người Tống Kha, mùi tanh xuất hiện ở những nơi Tống Kha đã từng sống đối với hắn mà nói chẳng có chút gì là kỳ lạ cả. Theo tục lệ của thị trấn Đường thì sau khi một người chết đi, phải dỡ giường của người đó vứt xuống sông ngâm bốn chín ngày thì người khác mới có thể ngủ trên đó được. Còn những thứ chăn màn người chết đã dùng thì phải mang ra ngã ba đốt. Nhưng sau khi Tống Kha chết, mọi thứ anh đã dùng như giường, chăn chiếu, đồ đạc vẫn lưu lại trong cửa hiệu truyền thần bởi không có ai quan tâm tới chúng. Giờ Tí vừa mới qua, Tam Lại Từ nghe thấy dưới gầm giường vọng ra tiếng sột soạt. Ban đầu hắn cũng không để ý, cho rằng đó là tiếng chuột và các con côn trùng đuổi nhau. Đầu có hắn lúc này chỉ nghĩ tới người đàn bà áo trắng kia.
Một lát sau, Tam Lại Tử cảm thấy có gì không ổn.
Từ dưới gầm giường vọng lên tiếng thở dài, tiếng thở dài không phải của một người mà là vô số người chen chúc. Tiếng động càng lúc càng lớn, những người đang trốn dưới đó hình như đang tranh cãi gì đó làm phát ra những tiếng rì rầm.
Dưới gầm giường sao lại có người chứ?
Tam Lại Tử nín thở để phân biệt rõ âm thanh dưới giường. Đích thị có người ở dưới đó. Những người đó là ai? Tại sao lại trốn dưới gầm giường? Tam Lại Tử không giải thích nổi. Hắn muốn bò dậy, thắp sáng đèn để xem rốt cuộc là gì, nhưng toàn thân hắn không cử động được, cứ như thể bị vô số những cái đinh dài đóng vào nan giường vậy. Lúc này, Tam Lại Tử cảm nhận được từng người từng người bò ra từ gầm giường, họ đứng trước giường hắn. Trong bóng tối, Tam Lại Tử không thể nhìn rõ mặt họ.
Tam Lại Tử định há miệng, nhưng hắn phát hiện ra miệng mình cũng bất động, hắn cố gắng hết sức để hỏi:" Các người là ai?"
Những người đang đứng trong bóng tối kia không nghe thấy tiếng của hắn, thậm chí cả Tam Lại Tử cũng không nghe thấy tiếng nói của mình. Hắn câm rồi, nói không ra tiếng nữa. Tam Lại Tử lại gặng sức hỏi: " Rốt cuộc chúng mày là ai? Chúng mày muốn làm gì? Trả lời tao ngay".
Đám người đó vẫn không nghe thấy tiếng Tam Lại Tử.
Bản thân hắn cũng không nghe thấy giọng của mình.
Tâm trạng Tam Lại Tử trở nên lo lắng, thất thường, lúc này hắn giống như một xác chết nằm dài trên giường, không ai có thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn.
Một giọng nói già nua khan khan vọng tới tai Tam Lại Tử:" Tam Lại Tử, mày dựa vào đâu mà dọn tới sống ở đây hả? Mày tưởng mày mặc quần áo của họa sĩ Tống Kha thì mày có thể trở thành cậu ấy ư?".
Tam Lại Tử đã nhận ra giọng nói này. Mặc dù lời nói ấy lạnh lùng và phiêu du. Nhưng đây chẳng phải là giọng của ông họa sĩ Hồ Văn Tiến ư? Tại sao ông ta lại xuất hiện trong buổi tối này? Ông ta vốn đã chết lâu rồi kia mà. Tam Lại Tử không làm sao trả lời được, cũng chẳng có cách nào để thoát khỏi sự trói buộc kia, hắn chỉ còn biết mở to đôi mắt sợ hãi trong bóng tối.
Đột nhiên, có thứ gì đó rơi trên lông mày Tam Lại Tử khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy. Lúc này, giọng nói cà lắp lại vọng tới" Tam, Tam Lại Tử, mày... mày nhìn thấy chết mà không cứu, đêm hôm đó, lúc thổ...thổ phỉ Trần Lan Đầu vào cửa hiệu cắt tóc, mày...mày đứng...đứng ở bên ngoài cửa...Mày...mày không đi...đi báo cho đội...đội bào vệ để...để cứu tao...mà...mà chạy...chạy mất tăm...".
Dù thế nào Tam Lại Tử cũng không tưởng tượng nổi ông cắt tóc cà lắp đã chết mấy năm nay rồi xuất hiện trước mặt mình. Giọng nói của ông ta đầy ắp sự oán hận. Tam Lại Tử thầm nói:" Tôi cũng muốn cứu ông lắm, nhưng, lúc đó tôi đã sợ tới mức đái ra quần, tôi sợ đầu tôi bị mổ tan bởi phát súng moze của Trần Lan Đầu...".
Tam Lại Tử biết ống thợ cắt tóc cà lắp kia không nghe được tiếng lòng mình, hắn có cảm giác ông ta đang cầm trên tay con dao cạo sắc bén, lưỡi dao cạo hướng về phía lông mày hắn.
Tim Tam Lại Tử thấp thỏm, một làn gió lạnh lẽo lướt qua lông mày hắn.
Một lát sau, có người nào đó nhét những ngón tay gày guộc trơ xương lạnh le vào mồm Tam Lại Tử. Tam Lại Tử muốn nghiến chặt nó bằng răng cửa nhưng đã quá muốn, ngón tay của người ấy cứng vô cùng, cứng như những que sắt thọc vào miệng Tam Lại Tử, lại còn mài vào răng hắn nữa, phát ra những tiếng ken két. Tam Lại Tử nghe thấy giọng nói thê lương:
" Tam Lại Tử, mày có còn nhớ mày đã cướp của tao một miếng thịt không? Lúc đó, con trai tao vẫn chưa làm đồ tể, tao cũng chưa từng được ăn một bữa thịt lợn thỏa thê nào. Ngày hôm đó, nhà hàng xóm mổ lợn, họ còn mang tới hai miếng thịt mỡ đã luộc chín cho tao. Tao phải ra ngoài đón hàng xóm, cố gắng kiềm chế không cho nước miếng chảy ra. Thế mà khi tao vừa đỡ chiếc bát đựng thịt mỡ kia, mày bỗng xuất hiện rồi chộp lấy một miếng thịt, bất chấp tất cả nhét vào mồm. Sau đó mày chạy bán sống bán chết, tao đuổi theo mày năm dặm nhưng vẫn không đuổi kịp...Tao muốn móc miếng thịt mày ăn ra, để mày không thể nuốt trôi được, khôn hồn thì nôn ra cho tao...".
Đây chẳng phải là tiếng của bố đồ tể Trịnh Mã Thủy- Trịnh Thu Lâm đấy sao?
Tam Lại Tử thở hổn hển, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Trời vừa tảng sáng, nhưng hồn ma vụt tan biến, sự tĩnh lặng vốn có lại trở về trên căn gác xép trong cửa hiệu truyền thần. Toàn thân Tam Lại Tử lại có thể cử động, hắn giãy giụa vài cái rồi trèo xuống giường, dưới ánh sáng leo lét của ngọn đèn dầu, hắn cúi xuống gầm giường xem xét, hàng loạt những bức tranh truyền thần của những người đã chết đập vào mắt hắn. Tam Lại Tử kéo những bức tranh này ra khỏi gầm giường, trong lòng hắn bỗng nhen nhóm một ý nghĩ độc ác.
Trên sườn núi Ngũ Công Lĩnh, những đống tuyết loang lổ chưa bị tan chảy hết vương đầy những nơi ánh mặt trời không chiếu tới được. Lúc này, mặt trời ló ra từ phía đông, những ngọn cây cỏ trên sườn núi Ngũ Công Lĩnh vẫn còn vương đầy hơi nước trắng.
Một con quạ đen đậu trên ngôi mộ cách chỗ Tam Lại Tử đứng không xa.
Chốc chốc con quạ lại kêu lên những tiếng kêu thảm thiết.
Tam Lại Tử rút những bức truyền thần trong bọc ra rồi móc đá đánh lửa trong túi. Hắn đốt từng bức, từng bức truyền thần.
Những bức truyền thần nhanh chóng bị cháy trụi, trong ngọn lửa bốc cao dường như có những linh hồn bất diệt đang nhảy múa. Tam Lại Tử đốt vừa không ngừng lẩm bẩm gì đó trong miệng. Ngọn lửa trong mắt hắn hừng hực cháy.
Đốt xong những bức truyền thần đó, Tam Lại Tử phủi tay đứng dậy.
Hắn trút tiếng thở dài đè nén đã lâu trong lòng.
Tro của những bức truyền thần bay trong gió sớm rồi rơi xuống khắp nơi trên những nấm mồ.
Con quạ đã bay đi từ lúc nào không biết nữa.
Những nấm mồ toát ra sát khí và vẽ lạnh lẽo chết người.