18 Q.1 - Chương 18: Chương 3.4
Về cái chết của Chu Quý Sinh, vì tin tức đã được bịt kịp thời, nên số lượng người bàn tán về chuyện này không nhiều, có chăng cũng chỉ là sự hồ nghi về cái chết của ông mà thôi. Chủ đề mọi người bàn luận nhiều nhất chính là Chung Thất. Không ai biết người đã lột trần hắn rồi treo lên cột cờ kia là ai, đến cả người trong quán Tiêu Dao cũng không biết.
Lý Mị Nương sau khi biết chuyện đã tra hỏi Dương Phi Nga. Dương Phi Nga khóc lóc, nước mắt nước mũi ròng ròng, một mực khẳng định mình không biết gì, ngoài việc trong phòng lúc đó còn có một người nữa. Lúc đó, cô cũng rất sợ, co rúm lại trên giường, sau đó đầu cô bị đánh mạnh một cái rồi bất tỉnh nhân sự. Tới khi cô tỉnh lại, thì nghe tin Chung Thất bị lột trần treo trên cột cờ. Để chứng minh tính chân thực trong lời nói của mình, cô còn cho mụ Lý Mị Nương xem vết sưng u trên đầu. Lúc này, nói chuyện đã không thể che giấu được nữa. Dương Phi Nga kể cho mụ Lý Mị Nương nghe chuyện mình mắc bệnh hoa liễu, cô cho rằng mụ ta nghe xong chuyện sẽ đuổi cô đi ngay. Nào ngờ, mụ ta vừa hút ống điếu vừa nói với cô; “Làm cái nghề này, mắc bệnh hoa liễu là chuyện thường thôi”.
Không những không đuổi cô đi mà mụ ta còn sai người giám sát. Dương Phi Nga có muốn chạy trốn cũng không được nữa rồi.
Có người nói, Chung Thất bị treo lên cột cờ là do hồn ma của Thẩm Văn Tú, cô ta làm vậy là để báo thù. Lại có người đồn rằng đêm hôm đó thổ phỉ Trần Lan Đầu mò vào thị trấn với mục đích cướp khẩu súng moze của hắn. Nhưng lý do vì sao tên thổ phỉ lại lột sạch quần áo của Chung Thất rồi treo hắn lên cột cờ bêu xấu vẫn là một câu đó. Lại có cách suy luận khác, nói là Du Vũ Cường đã trở về thị trấn, hắn đã làm những việc trên đồng thời còn cướp súng moze của Chung Thất. Kiểu suy luận này nghe ra có vẻ có lý nhất, Du Vũ Cường không giết Chung Thất vì biết hắn đã mắc bệnh hoa liễu, còn việc treo Chung Thất lên cột cờ là để Chung Thất sau này sẽ phải sống một cuộc sống không bằng chết trước mặt người dân thị trấn Đường. Chiêu này xem ra độc ác biết bao! Lại có người nói, sau khi được trốn khỏi thị trấn đã đầu quân cho thổ phỉ Trần Lan Đầu, vào đêm tối tăm gió lộng đó bọn chúng cùng mai phục tại quán Tiêu Dao…
8
Những chuyện xảy ra ở thị trấn Đường khiến rất nhiều người thay đổi cách nhìn của họ đối với Tống Kha. Chỉ có một người từ đầu tới cuối vẫn căm hận anh tới tận xương tủy chính là mụ Hồ Nhị Tẩu. Không hiểu tại sao mụ ta lại ác cảm với anh như vậy.
Đó là một buổi trưa hè oi bức.
Quán ăn vắng tanh, không có một người khách nào.
Mụ Hồ Nhị Tẩu tự mình làm một bát mỳ trộn hành rồi ăn một cách ngán ngẩm. Người đi lại trên đường thưa thớt, mụ ta hờ hững liếc xéo sang cửa hiệu truyền thần đối diện. Cửa tiệm vẫn đóng im ỉm, cửa sổ gian gác xép phía trên cũng đóng chặt. Mụ ta nghĩ thầm, không hiểu lúc này họa sĩ Tống có ở trong đó không nhỉ? Cậu ta đang làm gì? Nghĩ tới mùi hôi tanh trên người Tống Kha, mụ ta lại chẳng muốn ăn uống gì nữa, đập mạnh đôi đũa xuống bàn rồi hằn học gầm lên.
“Có trách cũng chỉ trách cái thẳng họa sĩ Tống thối khắm kia, chính nó đã khiến việc làm ăn của mình càng lúc càng ế ẩm”.
Đúng lúc này, Tam Lại Tử xuất hiện ở cửa quá, nhìn mụ ta với ánh mắt rất kỳ lạ.
Mụ ta vốn đã bực tức trong người lại thêm ánh mắt soi mói của Tam Lại Tử lại càng bực. Mụ ta cảm thấy thân thể đau nhức.
Tam Lại Tử trợn mắt nhìn mụ ta, chẳng nói chẳng rằng.
Một lát sau, không kìm nén nổi cơn tức giận, mụ Hồ Nhị Tẩu bắt đầu gào lên: “Tam Lại Tử, mày muốn gì hả?”
Tam Lại Tử không đáp lại, hắn lặng lẽ quay lưng bỏ đi.
Ngực mụ ta phập phồng mạnh theo nhịp thở, miệng rống lên: “Thế này là thế nào? Thế này là thế nào hả? Đến cả một thằng vô dụng cũng dám nhìn tao xét nét. Mày làm thế là muốn tao chết phải không?”
Mụ Hồ Nhị Tẩu không thể nuốt nổi mỳ nữa. Mụ ta đứng phắt dậy, tức tốc đổ bát mỳ vào thùng nước gạo. Mụ ta cảm thấy mình đã thay đổi một cách khó hiểu, nóng nảy vô độ.
Càng nghĩ mụ ta càng cảm thấy chán. Mụ ta liền bê chậu nước bẩn để trên bếp tới trước cửa hiệu truyền thần, hắt mạnh lên cửa, sau đó mụ chửi đổng vài tiếng:
“Không hiểu bọn ma quỷ ở đâu tới khiến bà đây chẳng làm ăn gì được”.
Mụ ta khiêu khích như vậy mà vẫn chẳng thấy họa sĩ Tống có phản ứng gì. Mụ ta bỗng dưng cảm thấy cột sống ớn lạnh, vội vàng ôm chậu gỗ về quán của mình.
Bầu trời dày đặc mây đen giống như một chiếc vung khổng lồ, Tam Lại Tử đứng trên sườn núi Ngũ Công Lĩnh với những ngôi mộ nhấp nhô. Những cây cỏ khô héo toát lên sự chết chóc. Hắn nhìn thấy một con chó đen đang chạy về phía mình. Sắc mặt u uất, ánh mắt tàn khốc, lạnh lẽo, hắn ngồi xuống nhìn chằm chằm vào con chó đen kia. Trong đầu Tam Lại Tử bỗng vang lên tiếng rắn trườn qua bụi cây, hắn bất giác rùng mình.
Trên sườn núi lúc này chỉ có Tam Lại Tử và con chó đen đang chạy gần về phía hắn.
Con chó chạy tới gần Tam Lại Tử, cách hắn khoảng hai trượng thì dừng lại, nó ngửi gì đó trên những cây cỏ dại bằng cái mũi thính của mình. Bỗng đám cỏ khô rung lên, con chó đen không kịp giãy giụa đã biến mất trong đám cỏ khô.
Tam Lại Tử nghe thấy tiếng con chó đen kêu lên sợ hãi liền đứng dậy đi về phía nó.
Con chó đen đang gặm một khúc xương lợn còn dính ít thịt ở trong hố, nó không hề biết rằng nguy hiểm đang ở rất gần.
Tam Lại Tử nuốt nước bọt, lòng thầm nghĩ: “Một khúc xương ngon biết bao!”
Hắn rất muốn nhảy xuống hố giành lại khúc xương trong miệng con chó rồi gặm sạch sẽ phần thịt dính trên đó. Nhưng hắn không làm vậy, nghĩ tới tiếng rắn trườn trong lùm cây, Tam Lại Tử gạt ngay ý nghĩ trẻ con kia.
Mắt Tam Lại Tử lộ rõ vẻ hung tợn.
Hắn vớ lấy chiếc xẻng trên lùm cây rồi hét toáng lên: “Tao không muốn giết chó!”
Tam Lại Tử dùng xẻng hất đất xuống hố như một thằng điên.
Lúc này, con chó mới ý thức được mạng sống của mình đang gặp nguy hiểm liền nhả cục xương ra, kêu lên sợ hãi, định nhảy ra khỏi hố để thoát thân, nhưng không kịp nữa rồi, nó kêu gào thế nào đều không có tác dụng. Lớp bùn đất Tam Lại Tử hất vào hố dần dần lấp đầy con chó.
Lúc chỉ còn hở cái đầu, con chó không còn sức để kêu gào nữa.
Nó thè lưỡi ra một cách vô vọng, thở thoi thóp, nước mắt chảy ra.
Tam Lại Tử thanh minh: “Không phải tao muốn giết mày, không phải đâu”.
Tam Lại Tử liên tục hất đất vào hố, chẳng mấy chốc đã chôn sống con chó. Không ai nhìn thấy Tam Lại Tử chôn sống con chó, và cũng chẳng có ai nhìn thấy Tam Lại Tử đã làm gì để nhử con chó tới sườn núi này.
Chôn sống con chó xong, Tam Lại Tử liền ngồi bệt xuống đất thở phì phò.
Trong lòng hắn đang gào thét: “Đừng, tôi sẽ không giết chó nữa, không giết…”
Tam Lại Tử bỗng cảm thấy hơi ngứa ở đũng quần. Hắn thất sắc lo nghĩ không hiểu cái đó của mình có nát toét như Chung Thất không?
Tam Lại Tử hối hận tối hôm đó đã mò tới quán Tiêu Dao, không những thế bây giờ tất cả mọi người trong thị trấn đều biết Dương Phi Nga cũng mắc bệnh hoa liễu. Tam Lại Tử đứng dậy, chạy thục mạng về phía khe suối. Nhìn xung quanh một lần, phát hiện không có ai, hắn liền tụt quần, cúi đầu rồi lật đi lật lại thằng cu không bao giờ còn có thể cương cứng được nữa của mình. Không nhận thấy có gì bất thường, hắn cảm thấy đỡ lo hơn rồi kéo quần lên.
Tam Lại Tử vẫn chưa kịp thắt dài rút thì lại thấy ngứa trở lại. Hắn liền tụt quần ra tồi đi tới bờ suối, ngồi xổm rồi lấy tay kỳ cọ, rửa ráy cho cái của quý. Nước suối lạnh cóng, Tam Lại Tử lạnh tới mức run bắn lên.