Trở về truyện

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp) - Chương 72

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

72 Chương 72

Lệnh Hồ Xung mở mắt, cánh cửa dưới được nhấc lên một khe hở nhỏ, tên gia nhân để vừa một bát cơm cho vào, chàng vẫn hét lớn “Thả ta ra, thả ta ra” thế nhưng người nọ vẫn quay đi không để ý đến, có lẽ hắn đã quá quen với nhưng câu nói này trong thời gian giam giữ Nhậm Ngã Hành hoặc có thể hắn bị cả cầm lẫn điếc nên không nghe thấy tiếng hét của chàng. Ngồi một lúc, có lẽ cũng đã đói, chàng với lấy bát cơm rồi bốc ăn sạch. Vừa ăn miệng vừa lẩm bẩm nguyền rủa tên nào đã nhốt chàng vào đây. Ngồi một mình chang nghĩ về Doanh Doanh, lòng thầm lo lắng cho nàng. “Doanh Doanh, cô đang ở đâu, rốt cuộc cô là ai, lẽ nào cô chính là người giả dạng bà bà ở ngõ Lục Trúc, vậy Đông Phương tại sao lại theo ta lúc đi đường? Chuyện này thật là nghĩ mãi không thông. Còn Đông Phương thì lại đột nhiên mất tích, rốt cuộc giờ này muội đang ở đâu.”

Nằm ngủ trên chiếc giường đá, Lệnh Hồ Xung thấy ngứa ngáy kinh khủng, chàng gãi đến mẩn cả người mà vẫn ngứa, không hiểu sao nhiều sâu bọ như vậy mà Nhậm Ngã Hành có thể chịu đựng được ở đây suốt ngần ấy năm, thật là kinh khủng. Không chịu được nữa, chàng chồm dậy định bắt lũ sâu bọ này giết cho hả dạ, Lệnh Hồ Xung ném hết tất cả chăn chiếu rơm rạ ở đó ra ngoài, chàng kinh hoàng nhìn xuống bàn đã có khắc đầy những chữ ghi rất rõ ràng “Lão phu bình sinh kết thù chuốc oán giết người vô số, bị giam đáy hồ, nay lão phu đem tinh yếu thần công để ở đây. Tiểu tử hậu thế học được, có thể tung hoành thiên hạ lão phu chất cũng không mục nát”

– Nhậm Ngã Hành này thật ăn to nói lớn, cái gì mà thần công tái thế, tung hoành thiên hạ, nếu thật sự lợi hai như thế, sao lại bị nhốt ở đây lâu như vậy được.

Cánh cửa bên ngoài hé mở, một bóng người bước vào, Lệnh Hồ Xung toan hét lớn, nhưng nghĩ lại, chàng quay người lại im lặng, bóng người đó áp sát cánh cửa và lên tiếng:

– Nhậm tiên sinh, vãn bối là Hắc Bạch Tử, hôm nay là ngày đầu tháng, vãn bối lại đến, ông xem chuyện mà tôi đã nhắc với ông, ông có đồng ý hay không?

“Hắc Bạch Tử, hắn xem ta là Nhậm Ngã hành, chuyện này là thế nào?”

– Nhậm tiên sinh, thiết nghĩ ông là nhất thế anh hào, lẽ nào ông thật sự muốn ở trong lao ngục này, cùng nát với đất mục sao? Hôm ấy thấy ông và Phong thiếu hiệp đấu kiếm, có thể thấy ông phong thái vẫn y nguyên. Trước mặt mấy huynh đệ của vãn bối ông cũng không vạch trần tôi, có thể thấy sự thành tâm của ông. Với công phu của ông, nếu thật sự có thể ra ngoài trời cao đất rộng, dù là trai gái lớn bé ông muốn giết ai thì giết người ấy, há không vui hơn sao? Chỉ cần ông đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi có thể thả ông ra ngoài.

Lệnh Hồ Xung lặng yên lắng nghe không bỏ sót một chữ nào của Hắc Bạch Tử, nhị trang chủ của Mai trang, hóa ra hắn cũng bỉ ổi vô liêm sỉ, lén giấu cả các huynh đệ của mình để ra yêu cầu với Nhậm Ngã Hành. Mãi không thấy ông trả lời, Hắc Bạch tử chán nản:


– Nhậm tiên sinh, ông thật là bướng bỉnh, thôi được, vậy đầu tháng sau tôi lại đến.

– Ngươi muốn ta đồng ý chuyện gì? – Lệnh Hồ Xung giật mình lên tiếng giả giọng của Nhậm Ngã Hành, chàng sợ hắn đi mất thì đến tận tháng sau mới lại có cơ hội.

Hắc Bạch Tử sung sướng chạy quay lại mở tấm sắt bịt kéo xuống, hắn nhìn thậy Lệnh Hồ Xung đang ngồi quay lưng về phía hắn nên không nhận ra:

– Tiên sinh, ông đồng ý với tôi rồi sao?

– Ngươi bảo ta đồng ý chuyện gì chứ? – Lệnh Hồ Xung cố gắng moi móc.

– Ây zà, tiên sinh, 12 năm rồi, ngày đầu tháng nào lúc đại ca tôi đi ra ngoài tôi đều lợi dụng cơ hội đến đây, ông…ông chẳng biết rõ rồi còn hỏi sao?

– Tuổi tác ta lớn rồi, đầu óc cũng không tốt lắm, ngươi nói lại cho ta xem nào.

– Tiên sinh, tôi chính là nói nếu ông đồng ý dạy cho tôi thần công bí kíp đại pháp, tôi đảm bảo sẽ sắp xếp để cho ông ra ngoài.


– Người nói chuyện này à?? – Chàng cố già mồm.

– Đúng vậy, tiên sinh, ông đồng ý với tôi nhé.

– Con người của ngươi nói lời không đáng tin, ta không mắc lừa ngươi đâu.

– Nhậm tiên sinh, ông hãy tin tôi đi. Chỉ cần ông dạy cho tôi thần cong bí kíp đó, ông sẽ là sư phụ của tôi. Hai chúng ta là quan hệ sư đồ. Bổn giáo có quy tắc, nếu ai khi sư diệt tổ, sẽ chịu hình phat tróc da lăng trì, sao tôi dám gạt ông chứ.

– Ha ha ha, lão phu đây bị nhốt ở đây quá lâ rồi, trí nhớ không tốt lắm, ngươi mang gà béo rượu ngon đến hiếu kính ta, ta ăn uống vui vẻ rồi, tự nhiên sẽ truyền thần công cho người, thế nào?

– Ông…không, sư phụ, vậy là người đã nhận đệ tử rồi nhé, vậy tôi đi ngay đây.

Trong khi đó, trên đỉnh Tung Sơn:


– Chuyện tiến hành thế nào rồi? – Tả Lãnh Thiền lên tiếng hỏi các sư đệ.

– Về phía Thái Sơn và Hành Sơn, theo sự dặn dò của sư huynh, đã an bài thỏa đáng, nhưng còn về phía Hoa Sơn và Hằng Sơn không biết sư huynh có tính toán gì?

– Mấy người Hoa Sơn còn ở Phúc Châu, ta nhận được mật hàm lão hồ ly Nhạc Bất Quần muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi đang đợi Lâm Bình Chi tìm ra được Tịch tà kiếm phổ của Lâm gia.

– Sư huynh, Nhạc Bất Quần ở gần mối lợi, xem ra chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường.

– Ta biết, ta đã phái người giám sát rồi, đến lúc đó, chúng ta sẽ làm chim sẻ đằng sau.

– Sư huynh quả nhiên là kế hoạch chu toàn, thần cơ diệu toán. Sư huynh bây giờ khó giải quyết nhất là đám ni cô ở phái Hằng Sơn, bọn họ mềm cứng gì cũng không chịu hết.

– Đám ni cô đó, ta đã giao cho Lục Bá và các đệ tử khác lo liệu rồi, ngươi cứ yên tâm làm việc ta giao phó đi.

– Rõ, thưa chưởng môn sư huynh…

Trong khi đó, tại Hằng Sơn:

– Tả minh chủ phái người đến nói Ma giáo đang điều động nhân mã tiến đến Phúc Châu, âm mưu cướp đoạt Tịch Tà kiếm phổ của Lâm Gia, còn Nhạc chưởng môn phái Hoa Sơn và ninh nữ hiệp cũng đang ở Phúc Châu mượn danh làm khách, thật ra âm thầm bảo vệ Lâm Bình Chi. Ma Giáo người đông thế mạnh, phái Hoa Sơn thế cô sức yếu, chưởng môn sư muội, chúng ta có nên tiếp ứng cho họ không? – Định Tĩnh sư thái lên tiếng hỏi

– Con người Tả Lãnh Thiền tâm địa khó lường, chuyện này không đơn giản như vậy. Thế này đi, Định Tĩnh sư tỷ, tỷ dẫn theo một nhóm người đến Phúc Châu trước, rủi Ma giáo có thật sự cướp đoạt Tịch Tà kiếm phổ. Tỷ nhất định phải ra tay hiệp trợ phái Hoa Sơn. Muội ở lại đây có biến đổi gì, sẽ lập tức cho bồ câu đưa thư truyền thông báo cho tỷ.

– Vâng, chưởng môn sư muội. Chuyện này không nên chậm trễ, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ lên đường. / Vâng, thưa sư bá. – Đám đệ tử đồng thanh hô.


Sáng sớm hôm sau, Định Tĩnh sư thái dẫn theo Nghi Lâm, Nghi Ngọc và khoảng 6,7 đệ tử của Phái Hằng Sơn lên đường đến Phúc Châu, trong khi đo tại Mai Trang, Lệnh Hồ Xung vẫn bị nhốt tại căn hầm đá, trong khoảng thời gian đó, chàng đọc khẩu quyết tâm pháp của Hấp tinh đại pháp dưới phiến đá rồi học theo. Ban đầu, Lệnh Hồ Xung hết sức nghi ngờ về bộ kiếm pháp này, khẩu quyết tâm pháp thì lại trái ngược hoàn toàn với võ công căn bản. Sau một hồi nghi ngờ và đắn đo, Lệnh Hồ Xung quyết định làm theo bước đầu của nội không Tâm pháp là vận khí ra khỏi đan điền và làm cho nó không có nội lực. Sau khi vận khí, Lệnh Hồ Xung bung phát, phát tán nội lực ra hết khỏi cơ thể, một tiếng nổ lớn vang lên, Lệnh Hồ Xung cảm thấy kỳ lạ vô cùng, toàn bộ cơ thể và kinh lạc lục phủ ngũ tạng chàng chàng đều thoát khỏi cảm giác đau đớn, thoải mái vô cùng. Tiếp theo đó, chàng tiếp tục luyện các bước tiếp theo của Hấp tinh đại pháp…

Tin đồn Đông Phương giáo chủ mất tích đến tai Đạị trang chủ vào thời gian đó, ông ta nói phải lên đường đến Hắc Mộc Nhai, Hắc Bạch Tử lợi dụng cơ hội đó hàng ngày lẻn trốn xuống hầm giam hàng ngày mang gà béo và rượu ngon đến cho Nhậm Ngã Hành với mong muốn được ông ta truyền thụ Hấp Tinh đại pháp. Trong khoảng một tháng đó, Lệnh Hồ Xung rất chăm chỉ luyện nội công tâm pháp của Hấp Tinh đại pháp. Đến bữa lại có gà béo và rượu ngon đến để uống rượu, thật sảng khoái vô cùng, chàng cũng thật thà mỗi ngày truyền thụ cho hắn 2 câu nội công tâm pháp của Hấp Tinh đại pháp, trong một lần sơ ý, Lệnh Hồ Xung vô tình để lộ giọng thật, hắn tỏ ý nghi ngờ, khi hắn kéo của ra để nhìn vào thì chàng tóm lấy đầu hắn và thi triển thử Hấp tinh đại pháp. Gần như ngay lập tức toàn bộ gần hết nội lực của Hắc Bạch Tử được truyền qua người Lệnh Hồ Xung khiến chàng hết sức ngạc nhiên. Mất nội lực, Hắc Bạch Tử đổ gục xuống, Lệnh Hồ Xung nhân cơ hội đó, lật tấm sắt bên dưới và thò tay ra với lấy chùm chìa khóa bị rơi ở đó và tự giải thoát cho mình.

Ra khỏi sơn động tăm tối, Chỉ vài bước chân, Lệnh Hồ Xung đã bay xa cả dặm đường, cơ thể chàng nhẹ như chim, hành động thì vô cùng mau lẹ, dù thi triển khinh công như vậy, nhưng mặt chàng không đỏ, hơi không bị đứt. chính Lệnh Hồ Xung cũng không ngờ tới về sự biến đổi ảo diệu này. Chàng cảm thấy cơ thể tràn trề sức sống. Nội lực vô cùng dồi dào trong cơ thể, mọi đau đớn dằn vặt do nội thương và 6 luồng chân khí trong người chàng đều tan biến. Lệnh Hồ Xung sung sướng hét lớn:

– Nội thương của ta lành rồi. Nội thương của ta lành rồi.

Lệnh Hồ Xung thoát ra ngoài rồi, chàng sực nhớ tới Doanh Doanh, lo sợ nàng bị Mai trang bắt giữ, Lệnh Hồ Xung âm thầm quay lại Mai Trang để tìm nàng:

– Đại ca, không phải huynh đã đi Hắc Mộc Nhai rồi sao, sao lại quay lại??

– Giữa đường gặp Nhị vị trưởng lão, cho nên về trang trước.

– Hắc Bạch Tử đâu, sao hắn không ra đây gặp chúng ta? – Hai vị trưởng lão lên tiếng.

– Thuộc hạ cũng thấy lạ, mấy ngày hôm nay đều không gặp huynh ấy rồi, không chơi cờ thì không biết chạy đi đâu mất?

– Im miệng, các ngươi phụng mệnh giáo chủ, ở đây canh giữ trọng phạm, phải không rời Mai trang một bước mới phải. Nay lại nói không biết đi đâu là sao?

– Hai vị trưởng lão, 12 năm nay 4 huynh đệ chúng tôi chưa từng rời khỏi Mai trang. Càng không dám lơ là chức trách.

– Không rời khoi Mai trang một bước, không lơ là chức trách, theo như các ngươi nói, trọng phạm đó vẫn ở trong Mai trang sao???

– Vâng, đúng vậy.

Lúc đó, Lệnh Hồ Xung đã lén đến bên ngoài và nghe thấy tất cả, đang định thăm dò thêm, đột nhiên chàng thấy đau nhói nơi vùng ngực, rồi một cánh tay đến bịt miệng chàng lại rồi âm thầm kéo chàng ra khỏi Mai Trang, trong khi đó, hai vị trưởng lão của NNTG tranh cãi với 3 vị trang chủ một hồi, họ quyết định đưa hai vị trang chủ xuống đó, thế nhưng khi mở còng ra thì người bị nhốt trong đó không phải là Nhậm Ngã Hanh nữa mà là Hắc Bạch Tử. Ba người bọn họ hốt hoảng mở cửa và cứu Hắc Bạch Tử ra ngoài.

Doanh Doanh đưa Lệnh Hồ Xung chạy sâu vào rừng, đi được một quãng nữa thì chàng dừng lại, lồng ngực Lệnh Hồ Xung nóng như có lửa bên trong vậy. Thì ra đó chính là nhược điểm chết người của Hấp tinh đại pháp. Lệnh Hồ Xung hấp thụ nội lực của Hắc Bạch Tử vào người, tạm thời chưa khống chế được nguồn nội lực mới này, Nhậm Ngã Hành năm xưa do cũng không khống chế được nội lực bên ngoài mới dẫn đến bị tầu hỏa nhập ma, kết qua là bị Đông Phương lợi dụng cơ hội đoạt mất ngôi vị giáo chủ. Lệnh Hồ Xung mới luyện Hấp tinh đại pháp, còn chưa thành thục nên nội khi nguồn nội lực của Hắc Bạch Tử đi vào, hỏa dục trong người phát mạnh, toàn thân nóng như lửa đốt, Doanh Doanh lo lắng vô cùng, nàng chạy theo liên tục gọi tên chàng.

Lệnh Hồ Xung quay lại nhìn Doanh Doanh với ánh mắt đỏ lửa, vô tri vô thức. Ánh mắt rực lửa của một con quỷ khiến Doanh Doanh hoảng sợ, nàng khựng người rồi quay lại chạy, nhưng không còn kịp nữa. Chỉ một cú phi thân, Lệnh Hồ Xung đã tóm được bả vai nàng rồi kéo nàng vật xuống đất, bằng một động tác nhanh thoăn thoắt, chàng đè lên người nàng nắm tay vào hai vạt áo của Doanh Doanh rồi xé “Roẹt” một cú, tức thì lớp áo ngoài của Doanh Doanh bị xé rách làm đôi và rời khỏi cơ thể nàng. Áo bị xé rách, nửa người của nàng bị lột trần, phơi bày tấm thân nhỏ nhắn, trắng ngần, để lộ bờ vai xuống, cặp vú căng mọng. Theo bản năng, Doanh Doanh hét lên một tiếng rồi đưa tay che vú. Nhưng ngay lập tức, nàng bị chàng nắm lấy hai tay rồi dạng ra, khiến cho bộ ngực trần của Doanh Doanh nở bung lên, phơi bày ngay trước mặt chàng. Kéo hai tay nàng ra rồi, Lệnh Hồ Xung liền khề khà nằm úp lên người Doanh Doanh, chàng dúi mặt mình vào bộ ngực trần của Doanh Doanh mà hít hà. Nhìn thấy khuôn mặt nửa đỏ, nửa tím của chàng, hai mắt cuồng dại, hơi thở hổn hển, Doanh Doanh hoảng sợ quá, cố gắng vẫy vùng, đẩy chàng ra nhưng không sao thoát khỏi cánh tay kẹp cứng và thân hình đè bẹp của chàng cho được. Người nàng bị giữ ghì chặt cứng, chỉ có hai chân của nàng là có thể co giãn, dẫy dụa…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.