Trở về truyện

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp) - Chương 69: Hành Trình Cứu Cha

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

69 Chương 69: Hành Trình Cứu Cha

Đến trước cổng sơn trang Mai Trang, Doanh Doanh cẩn thận dặn dò:

– Xung ca, huynh phải nhớ lời muội nói với huynh, đến nơi này, tất cả phải theo kế hoạch của muội mà hành sự.

– Biết rồi, Doanh Doanh – chàng cười nói.

– Gọi ta là Tả Y Y. / Được rồi, Tả Y Y.

Lệnh Hồ Xung đến gõ cửa, một thanh niên trẻ tuổi ra mở cửa:

– Các vị tìm ai?

– Đệ tử Tung Sơn và Đệ tử Hoa Sơn có chuyện xin cầu kiến Giang Nam tứ hữu, bốn vị tiền bối.

– Chủ nhân nhà tôi trước nay không tiếp khách lạ. – Người thanh niên này nói xong thì định đóng cửa, nhưng Doanh Doanh đã nhanh trí lấy ra lệnh bài đưa cho hắn xem:


– Này, huynh đài, hãy thong thả. – Nàng vừa nói vừa nở một nụ cười thiên thần, rồi đưa ra một chiếc lệnh bài, vị nam nhân kia thấy vậy lên tiếng.

– Đây là lệnh bài của Tả chưởng môn phái Tung Sơn, Giang Nam tứ hữu và NNKP trước nay không qua lại, dù Tả minh chủ đích thân đến chủ nhân nhà tôi chưa chắc đã tiếp.

– Lệnh bài này của cha tôi chẳng qua là để hù dọa người ta, Giang Nam tứ hữu các vị tiền bối là cao nhân bậc nào, sao lại còn coi lệnh bài này ra gì chứ? Chẳng qua là vãn bối không có duyên bái kiến 4 vị tiền bối, nên lấy lệnh bài này ra làm tín vật mà thôi. – Doanh Doanh cười nói.

– Các hạ…là con gái của Tả minh chủ. Thật không ngờ Tả minh chủ lại có một cô con gái xinh đẹp như tiên nữ thế này. Nhưng sao ta chưa từng nghe nói?

– Đúng vậy, ta cũng chưa có danh tiếng gì, nên đương nhiên huynh không biết ta rồi. Thiết nghĩ năm xưa Đinh huynh ở Kỳ Liên Sơn, một trong hàng tứ bá, nhất kiếm oai hùng, oai phong nhường nào, tiểu nữ thật là bội phục.

– Chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc đến. Không ngờ Tả cô nương lại có kiến thức quảng bác – Được nịnh một hồi, Đinh Kiên thay đổi thái độ, khoái chí cười thầm.

Doanh Doanh sẵn tiện hắn đang khoái chí, nịnh thêm một thôi một hồi, rồi nói ra gốc gác môn phái của hắn, vè kể về sự oai phong của sư phụ hắn khiến Đinh Kiên vừa bội phục và vừa khoái trí. Đinh Kiên hỏi về Lệnh Hồ Xung, Doanh Doanh ngay lập tức chen vào và nói chàng là đệ tử của phái Hoa Sơn, và là truyền nhân duy nhất của Phong Thanh Dương lão tiền bối tên là Phong Nhị Trung. Nhắc đến Phong Thanh Dương, Đinh Kiên càng thêm phần bội phục, đủ thấy tiếng tăm của ông trong giang hồ chấn động đến mức nào.

Trúng phải kế của Doanh Doanh, Đinh Kiên rất hồ hởi quay ngoắt thái độ mời Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung vào nhà, sau đó đi bẩm báo cho mấy vị trang chủ. Người đầu tiên là Tứ trang chủ của Mai Trang, người này trẻ nhất và trông cũng tuấn tú nhất trong 4 người, đam mê của ông ta là thưởng thức các loại rượu và bào chế chúng. Rất may là Lệnh Hồ Xung đã được Tổ Thiên Thu truyền thụ cho ít kinh nghiệm về rượu, nên khi mùi hương từ loại rượu bay ra từ ly rượu của ông ta chàng đã nói ra ngay đươc đó là loại rượu gì và cả nguồn gốc xuất sứ cũng như thâm niên của ly rượu đó. Tứ trang chủ hết sức kinh ngạc. Ông ta mời chàng và Doanh Doanh đến hầm rượu, ông ta vừa rót lấy ra vài bình rượu lâu năm rót ra một số ly và mời hai người thưởng thức. Cầm ly rượu nào nên Lệnh Hồ Xung đều tỏ ra vô cùng hiểu biết về loại rượu đó và đối đáp rất trôi chảy. Tứ trang chủ hết sức khâm phục, ông ta dẫn hai người đi bái kiến Nhị trang chủ. Người này ham đánh cờ, và đây lại là một điểm vô cùng mạnh của Doanh Doanh, nàng đã được Khúc Dương và Hướng Vấn Thiên dạy cầm ký thi họa từ bé nên cửa ải này là quá đơn giản với nàng, Sau khi bạo dạn đánh ba vàn cờ với Nhị trang chủ và giành 2 ván thắng, 1 ván hòa, ông ta đã bội phục nàng sát đất. Sau một hồi đàm đạo ẩm thực so tài kỳ thủ, Doanh Doanh mới nói vào việc chính:


– Nhị vị trang chủ, hôm nay tôi và Phong đại ca của tôi đến Mai trang là muốn cùng 4 vị trang chủ đánh cược?

– Đánh cược, cược gì vây?

– Tôi cược trong Mai trang của các người, không ai có thể thắng được kiếm pháp của Phong đại ca

– Cược kiếm pháp, nói đi, cược cái gì? – Tứ trang chủ hứng thú lên tiếng.

– Đánh cược với tiền bối cao nhân, đồ cược tất nhiên phải phong nhã. nếu như Phong đại ca đây không thể thắng được 1 trong 4 vị trang chủ tôi sẽ mang quyển kỳ phổ vẫn mang trên người gồm 20 ván cờ mà các thế hệ thần tiên quỷ quái đã viết lại. – Doanh Doanh vừa nói vừa rút ra một cuốn sách kỳ phổ, tất hiên là người ham mê cờ như Nhị trang chủ không thể bỏ qua cơ hội này.

– Còn tứ trang chủ, tuy không có rượu ngon tặng lại, nhưng có bức Khê sơn nữ hành đồ. Tứ trang chủ nhất định sẽ thích.

– Bút tích thật sự của Phạm Khoan, sao Tả cô nương lại có được báu vật này vậy? – Tứ trang chủ thích thú.


– Tiền bối, tôi còn một bức cổ thi của Trương Húc.

Doanh Doanh vừa lôi ra bức cổ thi thì lúc đó Tam trang chủ bước vào, ông ta há hốc mồm sửng sốt,. Vốn Tam trang chủ là người đam mê chữ viết, thấy bức cổ thi này thì không cầm nổi lòng. Ông ta định tóm lấy xem thì Doanh Doanh vội thu nó lại và đưa cho Lệnh Hồ Xung:

– Chỉ cần 1 trong 4 vị trang chủ có thể thắng được Phong sư huynh của ta, thì tất cả những thứ này sẽ là của các vị.

Lệnh Hồ Xung cầm bức cổ thi, trong lòng thầm nghĩ “Doanh Doanh làm như vậy, hẳn sẽ có chuẩn bị từ trước”. Tam trang chủ tiếc nuối lên tiếng:

– Thôi được, nhưng nếu các người thua, thì các người ngoài những thứ này thì sẽ tặng đại ca ta cái gì đây.

– Tôi có một quyển khúc phổ “Tiếu ngạo giang hồ” Độc nhất vô nhị từ trước đến nay. Tôi nghĩ đại trang chủ nhất định sẽ thích.

Lệnh Hồ Xung nhìn thấy quyển phúc khổ đó thì ngạc nhiên vô cùng, đúng là quyển khúc phổ này, chàng hết sức bàng hoàng, rõ ràng chàng đã đưa nó cho Đông Phương, vậy tại sao lại ở trong tay của Doanh Doanh.

– Cô nương, cô hơi huênh hoang đấy, lẽ nào quyển “Tiếu ngạo giang hồ” này hơn cả Quảng Lăng Tán đã thất truyền sao?

– Khúc cầm xưa này không phải do người xưa để lại, mà là do người nay viết ra, được phát triển từ chính khúc Quảng Lăng Tán, do hai người, một người sở trường đánh đàn, một người sở trường thổi tiêu, hai người bọn họ đã khai quật được khúc Quảng Lăng Tán khi xưa và viết ra khúc phổ này, huynh nghĩ xem ta có khoác lác không?

– Nhưng xem những vật mà cô đem ra đánh cược, thì xem ra khúc phổ này chắc cũng không phải hạng tầm thường. Được, bọn ta nhận lời thách đấu với cô. – Nhị trang chủ chen vào.

– Thế nếu bọn ta thua, chúng ta sẽ phải chịu những gì đây?

– Tôi và Phong đại ca đến Mai trang không phải để cầu xin chuyện gì, cũng không phải cần món đồ nào cả, chỉ hy vọng Phong đại ca của tôi đến được võ học đỉnh cao để thử tài kếm pháp của huynh ấy, cũng là ý nguyện của Phong Thanh Dương lão tiền bối. Nếu may mắn thắng được các vị, chúng tôi cũng sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.


– Được, được lắm, cô nương đẹp tựa như hoa ngọc này nói rất hay, vậy mời cô và Phong đại ca của cô nghỉ lại Mai Trang một đêm, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ tranh tài tỉ võ.

– Được, mời /mời.

Sau đó Đinh Kiên sắp xếp cho hai người họ mỗi người một phòng ở cạnh nhau, Lệnh Hồ Xung thì được tứ trang chủ lôi đi uống rượu và đối đáp tiên tửu, còn Doanh Doanh được một a hoàn dẫn tới căn phòng dành riêng cho nàng nghỉ ngơi, căn phòng rộng, sạch sẽ, khang trang, lịch sự. Nàng thoải mái nhìn chung quanh mà thấy lòng mình khoan khoái, vui sướng. Trải qua một ngày với bao nhiêu cuộc đối ẩm, đấu khẩu và để có được cuộc tỷ thí ngày mai đã khiến khá nàng mệt mỏi, rã rượi, chỉ muốn nằm xuống mà ngủ vùi một hơi dài. Nhưng trước hết là phải tắm rửa, thay quần áo mới cho sạch sẽ cái đã. Liếc nhìn thấy giữa phòng có để một chậu nước và một bộ đồ để sẵn trên giường là Doanh Doanh tươi hẳn mặt lên, thật không ngờ mấy vị trang chủ nơi này thật là chu đáo và hiếu khách. Doanh Doanh vội vàng bước tới chiếc giường, khoác tay tháo những đống đồ quý giá trên vai ra, đặt nó xuống rồi đưa tay nắm lấy hai vạt áo trước ngực mà vạch ngay ra, cởi trần liền. Nàng nhanh nhẹn tuột hết quần áo mình ra khỏi người. Vừa mới vất bỏ những mảnh vải nhăn nhúm, nhớp nhúa trên người xuống xong là nàng đã cảm thấy nhẹ nhàng, sung sướng ngay lập tức rồi. Nàng mỉm cười tự mãn, hai môi cong lên, trông thật là gợi tình. Trần truồng, khiêu gợi như một tượng thần vệ nữ khỏa thân, nàng nhẹ nhàng, nhún nhẩy bước tới chậu nước, lấy cái khăn nhúng vào rồi xoa lên người. Ôi chao, sao mà mát mẻ, thoải mái quá chừng…

Đứng lõa thể trông như một pho tượng cẩm thạch ngay giữa phòng, nàng ngửng đầu lên, ngửa cổ, lấy tấm khăn ướt mà lau mặt, lau vai. Mắt Doanh Doanh lim dim, môi nàng hé mở nụ cười. Nàng đang say sưa hưởng thụ cái mát lạnh, tinh khiết của sự lau rửa cần thiết sau cả ngày chưa tắm gội. Cái khăn ướt đi tới đâu là nàng cảm thấy vui sướng, sảng khoái tới đó. Tiếp đó, Doanh Doanh liền dùng chiếc khăn mà xoa lên ngực, lau rửa hai bầu vú. Cặp vú to lớn, tròn trịa, căng cứng, trắng bóc, mơn mởn, lăn qua lăn lại, bung lên rớt xuống theo hành động cọ rửa của bàn tay nàng. Hai cái vú no đầy đó đong đưa, đú đởn, tưng tưng nhẩy nhót theo nhịp lau chùi của nàng. Cặp nhũ hoa nhẩy muá, trông hay ho, vần điệu, như là hoà nhịp với sự thỏa thê, vui sướng của người đã có cái diễm phúc trời cho có được một cặp nhũ hoa hồng hào, thu hút, gợi dục tới mức không thể tưởng tượng được như vậy.

Doanh Doanh ngồi vào trong chậu, ngâm mình dưới làn nước mát lạnh, nàng nhìn xuống bộ ngực núi lửa của mình mà lòng cảm thấy bồi hồi, bộ ngực đã được chàng vần vũ, xoa bóp, đưa nàng lên hết khoái lạc này tới khoái lạc khác trong mấy ngày qua. Doanh Doanh nhắm mắt, nàng từ từ đưa tay lên xoa bóp hai bầu vú của mình, vốn mấy ngày hôm nay, không ngày nào là hai người không làm tình, chìm đắm trong khoái lạc và hạnh phúc, hôm nay cũng vậy, nàng vốn định tắm rửa rồi chờ đợi chàng sang để quần nhau mottj trận nữa trước khi nghỉ ngơi, vậy mà chàng lại đi uống rượu cùng tứ trang chủ, để mặc nàng giữa căn phòng trống trải vơi nhưng đam mê, ham muốn đang hừng hực kéo đến. Doanh Doanh cảm thấy cơ thể đang nóng dần đều lên…

Biết được điều đó nên nàng liền từ từ dời chiếc khăn ướt xuống, lau nhè nhẹ trên vùng hạ bộ phủ đầu lông tơ êm ái của mình. Một cách tự nhiên, nàng dang rộng hai chân ra để cho tay mình có thể dễ dàng luồn sâu vô thêm vào những khe nguồn, ngách lạch, để cho nàng cảm thấy được cái kinh nghiệm bầm dập đó đang bắt đầu bùng lên, bắt đầu từ trong hang cùng âm đạo. Bàn tay nàng chà qua, lau lại… mát lạnh, đê mê. Ôi! Rõ ràng là cái cảm giác được đụ đéo đó, mới vừa rồi chỉ hời hợt, mơn man, mà bây giờ bỗng đã trở nên nóng bỏng, dập dồn. Vì thế mà lồn nàng đã rỉ nước, trở nên ướt mèm. Dâm thủy nóng bỏng trong lồn nàng tuôn ra như làm nóng cả chậu nước lên vậy. Doanh Doanh nhắm mắt, dựa đầu vào thành chậu, một tay nàng bóp vú, một tay liên tục thụt ra thụt vào trong lồn nàng, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn để khỏa lấp cơn ham muốn. Sau một hồi tự sướng khá lâu, nàng rên lớn “Ôi… Ối… Aaaa… ááa…..” rồi rùng mình mấy cái, nàng đã lênđỉnh lần đầu tiên mà không có chàng bên cạnh. Doanh Doanh thả lỏng người, thở dốc. Một lát sau nàng mới chịu đứng dậy, lấy khăn lau đi cơ thể mình. Doanh Doanh định mặc quần áo vào, nhưng nghĩ thế nào nàng lại không mặc, rồi cứ thế trần truồng lên giường đắp chăn và từ từ chìm vào giấc ngủ.

Điều mà Doanh Doanh không ngờ tới chính là mọi hành động của nàng đều không qua được đôi mắt háo sắc đang hau háu từ bên ngoài nhìn vào…

Giấc ngủ đến với Doanh Doanh một cách nhanh chóng, nàng miên man không còn biết gì nữa, chẳng lẽ do nàng quá mệt mỏi. Một lát khá lâu sau, cánh cửa phòng nàng từ từ hé mở, một đôi chân bước vào…

Hắn run run đến bên giường, nơi nàng đang nằm ngủ, ánh đèn lồng treo cao toả ánh sáng dìu dịu soi rõ gương mặt đẹp như hoa đang say giấc nồng. Thì ra đây chính là Tam trang củ của Mai trang, hắn vốn dĩ là một tên vô cùng háo sắc. Chính vì vậy mà khi vừa nhìn thấy Doanh Doanh, nhan sắc chim sa cá lặn của nàng đã khiến hắn chao đảo. Ở chỗ đông người hắn không thể hiện ra nhưng đã ngầm lên kế hoạch chiếm đoạt nàng. Vì vậy, khi nàng được mời đi nghỉ, hắn đã cẩn thận sắp xếp cho hai người hai căn phòng cách xa những nơi có người ở trong sơn trang để không bị làm phiền. Chậu nước của nàng chính là do hắn sai bảo gia nhân cuẩn bị cho Doanh Doanh, nnhưng hắn đã âm thầm trộn vào đó một thứ thuốc mê cực mạnh, không màu không vị, khiến Doanh Doanh không hề nghi ngờ gì cả. Thứ thốc mê này gặp nước sẽ bị hòa tan và ngấm vào cơ thể theo lỗ chân lông. Người nào dính phải sẽ ngủ mê mệt trong ít nhất là 5,6 canh giờ mà không biết trời trăng gì cả. Bên phòng của Lệnh Hồ Xung, hắn cũng cẩn thận pha một thứ thuốc mê khác vào bình rượu để sẵn ở đó để khiến chàng ngủ thật say, như vậy hắn sẽ thoải mái mà hành sự. Thật không may là Lệnh Hồ Xung chưa kịp uống bình rượu đó thì sư đệ của hắn đã đến kéo chàng đi uống rượu rồi, nhưng như vậy cũng tốt, không có Lệnh Hồ Xung ở đây, hắn càng thoải mái hơn.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.