Trở về truyện

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp) - Chương 63

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

63 Chương 63

Sáng sớm hôm sau vợ chồng Nhạc Bất Quần đã lên Ngũ Bá Cương sớm, thế nhưng chỉ còn mấy người đang thu dọn bàn ghế và lều trại, những nhân vật chủ chốt tiếng tăm đều đã không có ai, cả Lệnh Hồ Xung cũng không nhìn thấy đâu, không còn cách nào khác, hai người âm thầm bám theo những người còn sót lại chưa đi hết.

Lệnh Hồ Xung nằm ngủ thì tiếng đàn du dương quen thuộc làm chàng tỉnh giấc, chàng ngồi bật dậy, nhìn quanh nhà rồi vui sướng thốt lên:

– Bà bà, thật sự là bà sao, sao bà bà lại ở đây. (Bà bà con cặc, đêm qua đéo dậy mà phá trinh bà bà đi, nốc cho lắm rượu vào, thằng ngu :D)

– Ngươi không sao chứ? – Doanh Doanh ân cần.

– Tôi không sao, Lệnh Hồ Xung bái kiến bà bà, bà bà, tôi rất nhớ người.

Câu nói của chàng khiến Doanh Doanh trong lòng phơi phới, nhưng đúng lúc đó thì có hai người mò đến:

– Có tiếng đàn.

– Nếu đã có tiếng đàn tức là bọn tà ma ngoại đạo vẫn chưa đi hết đâu. Chúng ta vào trong tìm xem.


Thì ra hai người này, một là ăn mặc theo phái Thanh Thành, còn người kia trông giống như là một hòa thượng vậy. Bọn họ vừa đến nơi thì Lệnh Hồ Xung đã lao ra ngăn cản:

– Hai vị tìm ai?

– Ngươi là ai?

– Tại hạ Lệnh Hồ Xung phái Hoa Sơn, bái kiến hai vị sư huynh.

– Ngươi là đệ tử phái Hoa Sơn, lên Ngũ Bá Cương làm gì?

– Các huynh cũng là nhân sĩ chính phái, vậy các huynh lên Ngũ Bá Cương làm gì?

– Đừng nhiều lời, tránh ra.

– Bà bà của ta nói nam nữ không tiện gặp mặt. – Lệnh Hồ Xung đưa tay ra ngăn cản chúng lại.


– Đừng nhiều lời, tránh ra.

Hắn nói xong câu đó, thấy Lệnh Hồ Xung vẫn ngăn cản không cho vào thì ngay lập tức hai tên đó lao vào giao tranh với Lệnh Hồ Xung liền, do thân mang trọng thương, Lệnh Hồ Xung chỉ đánh được vài chiêu thì đã bị chúng đánh bại, bọn chúng bỏ mặc chàng nằm đó định đi vào, thì Lệnh Hồ Xung ôm chặt lấy chân một tên nhất quyết không cho vào, tức giận, cả hai tên tay đấm, chấn đá liên tiếp vào người Lệnh Hồ Xung khiến chàng hộc máu bắn ra, sẵn cơn khát máu, hắn lao lên định dùng lưỡi kiếm kết liễu mạng sống của chàng. Thấy tình thế thập phần nguy hiểm, Lệnh Hồ Xung xoay người né tránh, dùng gót chân đá văng kiếm của hắn ra khỏi tay, đồng thời lấy thanh kiếm dưới đất đâm ngược trở lại, một phát trúng tim của tên phái Thanh Thành khiến hắn tắc thở ngay lập tức. Tên hòa thượng kia thấy vậy vội định lao lên giết chàng thì bên trong Doanh Doanh bắn ra một viên đá nhỏ trúng xương bánh chè của hắn khiến xương bánh chè vỡ vụn ngay lập tức, quá hoảng sợ, hắn bỏ chạy với cái chân khập khiễng, không dám quay đầu trở lại. Lệnh Hồ Xung đứng dậy thì thấy hắn đã chạy mất tích, chàng quay về phía Doanh Doanh:

– Bà bà, đã làm người kinh hãi rồi, vãn bối đã đuổi một tên đi rồi, còn tên này thì thật không may cho hắn.

– Lệnh Hồ thiếu hiệp, ngươi bây giờ không được tổn hại sức khỏe nữa, mau ngồi xuống nghỉ ngơi, điều hòa chân khí.

Lệnh Hồ Xung ngồi xuống vận khí, thở đều đều và nhẹ nhàng, bên trong, Doanh Doanh đánh đàn, tiếng đàn nhẹ nhàng, trầm lắng và thư thái để giúp Lệnh Hồ Xung dễ dàng điều hòa chân khí. Một lát sau thì chàng đã có thể thở lại bình thường:

– Bà bà, cám ơn người, không biết vì sao mỗi lần nghe tiếng đàn của người, trái tim nóng nảy của tôi đều trở nên nhẹ nhàng và thanh thoát hơn rất nhiều.

– Ngươi liều mạng bảo vệ ta, ta phải cám ơn ngươi mới đúng. Không biết Lệnh Hồ thiếu hiệp tiếp theo sẽ đi đâu.


– Tôi đã không còn nơi để đi nữa rồi. – Lệnh Hồ Xung thở dài.

– Nếu đã không còn nơi để đi, sao không du ngoạn sơn thủy cho lòng thư thái.

– Bà bà, người nói rất đúng, thiên hạ rộng lớn, ngao du bốn phương, an nhàn thoải mái cũng rất tốt, sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Bà bà, vậy còn người, sau này sẽ đi đâu, tôi tiễn người đi một đoạn, coi như đi ngao du sơn thủy.

– Ta…ta sợ ngươi sẽ buồn chán khi đi cùng lão thái bà ta . – Nàng tủm tỉm

– Sao vậy được bà bà, bà là người phong nhã, còn tôi, Lệnh Hồ Xung này là một kẻ điên chúng ta trên đường nói chuyện trên trời dưới đất, sẽ rất thú vị mà.

– Vậy được, nhưng tướng mạo của ta xấu xí, nên ta không muốn để cho ai nhìn thấy cả, kể cả ngươi, ngươi có làm được không?

– Bà bà, chỉ cần người đồng ý, tôi hứa sẽ đi cùng bà.

Sau đó, hai người dời khỏi căn nhà cỏ đó, Lệnh Hồ Xung Đi trước, Doanh Doanh theo ngay phía sau, cách chàng vài bước chân. Nàng còn cẩn thận đốt cháy luôn căn nhà cỏ đó để bọn người chính phái không thể lần ra manh mối của hai người. Hai người cứ dọc theo con đường mòn ở chân núi, vừa đi vừa nói chuyện trên trời dưới biển, cầm kỳ thi họa. Doanh Doanh đi phía sau, thỉnh thoảng lại bỏ khăn ra nhìn trộm chàng, nàng khúc khích nở những nụ cười hạnh phúc.

Đột nhiên, Lệnh Hồ Xung cảm thấy khó thở và tức ngực, chàng ôm ngực lăn lộn một hồi rồi ngất lịm. Doanh Doanh thấy vậy hốt hoảng lo lắng:

– Lệnh Hồ thiếu hiệp, Lệnh Hồ thiếu hiệp. Huynh mau tỉnh lại đi. Chết rồi, có lẽ trận đánh vừa rồi đã làm hao tổn chân khí của huynh ấy.

– Doanh Doanh, công lực không đủ còn múa rìu qua mắt thợ. Con thế này không phải cứu hắn mà là hại hắn.

Nghe giọng nói quen thuộc từ phía sau, Doanh Doanh quay đầu lại, thì ra đó chính là Đông Phương thúc thúc của nàng:


– Doanh Doanh tham kiến Đông Phương thúc thúc.

– Con không thích ở Hắc Mộc Nhai, thì ta cũng chiều con, nhưng con đang yên lành ở ngõ Lục Trúc với Lục Trúc Ông, hà tất vì một nam nhân làm ầm ĩ trên Ngũ Bá Cương này chứ? Thuộc hạ của con, lẽ nào con quản không nổi sao?

– Không phải do con cố ý, chỉ là vì…

– Đừng nói nữa, ở đây giao cho ta, đệ tử phái Hoa Sơn này cũng giao cho ta, ta nghĩ con nhanh trở về Hắc Mộc Nhai đi, sau này không được tự mình quyết định nữa. Nếu không, thúc thúc sẽ rất khó xử.

– Nhưng thúc thúc…huynh ấy bị nội thương rất nặng. – Nàng lo lắng..

– Điều này con không cần phải lo, thúc thúc tự biết phải làm gì?

– Dạ… – Doanh Doanh lưỡng lự, nhìn khuôn mặt trắng nhợt của Lệnh Hồ Xung, nàng lo lắng.

– Con thích hắn?

– Không có, sao con có thể thích hắn được. – Doanh Doanh giật mình trả lời theo phản xạ.

– Vừa rồi từng có người của Linh Thứu tự và núi Thanh Thành đến, ta nghĩ nơi này chút nữa sẽ có rất nhiều người đến, con hãy mau trở về Hắc Mộc Nhai đi.

– Dạ – Doanh Doanh ngậm ngùi đứng dậy và định đi.

– Đợi một chút.

– Thúc thúc còn dặn dò gì.

– Đưa mũ của con cho ta, chúng ta sẽ trao đổi y phục, ta cần hóa trang thành con để làm mồi nhử.

– Mồi nhử?…

Cùng lúc đó:

– Sư huynh, chúng ta tìm từ chân núi đến đây vẫn không thấy, rốt cuộc Xung Nhi đã đi đâu.

– Có lẽ nó đi tìm chúng ta để tụ họp, thôi, cứ đi dọc đường xem sao?

Trong khí đó, Lệnh Hồ Xung nhờ Đông Phương truyền chân khí sang đã tỉnh lại được, chàng tiếp tục cùng Đông Phương đi sâu vào trong rừng, Cùng lúc đó có một hòa thượng đi đến, Đông Phương thấy vậy bèn nấp đi, Lệnh Hồ Xung trực tiếp ra chào hỏi, thì ra người này chính là Phương Sinh đại sư của Linh Thứu tự. Qua lời kể qua loa của Lệnh Hồ Xung, Phương Sinh đại sư biết chàng bị trọng thương, năm xưa Linh Thứu tự vồn chịu ơn của Phong Thanh Dương lão tiền bối nên Phương Sinh đại sư đã ngỏ ý mời chàng lên Linh Thứu tự để truyền nội công tâm pháp của Dịch Cân kinh vào người, như vậy sẽ trị khỏi được vết thương cho chàng. Nhưng Lệnh Hồ Xung đã khéo léo từ chối. Chàng nói còn có việc phải giải quyết, còn nói nếu sau này có duyên sẽ quay lại Linh Thứu tự và học Dịch cân kinh nếu có cơ hội, không còn cách nào khác, Phương Sinh đại sư đành phải chấp nhận, nhưng ông cũng có giao cho chàng hai viên linh dược diệu thương để chàng dưỡng sức, rồi sau đó hai người từ biệt nhau.

Đông Phương sau đó vẫn giả làm bà bà và đi theo Lệnh Hồ Xung, đến một vực đá cheo leo hiểm trở, do sơ ý nên chàng bị trượt chân ngã xuống, không còn cách nào khác, Đông Phương phải nhảy xuống theo cứu chàng, nàng dùng khinh công bay vun vút xuống và tóm được Lệnh Hồ Xung, hai người tóm vào một cành cây, nhưng thật không may là cành cây đó lại là cành khô, không chịu được sức nặng của hai người, nó tiếp tục gãy và cả Lệnh Hồ Xung và Đông Phương dều rơi vun vút xuống vực. Cô gắng lắm, nàng mới lái cho hai người ngã vào một lùm cây xanh để giảm lực rơi. Lệnh Hồ Xung ngã từ trên cây đó xuống, Đông Phương ngã đè lên người chàng, chiếc mũ nàng đội quá to nên bị mắc lại trên đó. Lệnh Hồ Xung sau khi mở mắt ra nhìn thì giật mình:

– Sao lại là cô?

– Là ta thì sao?

– Làm sao phải giả lão bà bà để gạt ta?

– Ta từng nói với ngươi ta là lão bà bà sao? Là ngươi luôn miệng gọi ta là lão bà bà mà?

– Cô…

– Hơn nữa chẳng phải sư phụ ngươi cứ luôn miệng gọi ta là yêu nữ này, yêu nữ nọ hay sao? Lỡ như bị người ta nhìn thấy yêu nữ ta đi chung với ngươi, chẳng phải sẽ làm tổn hại đến thanh danh của ngươi hay sao?

Lệnh Hồ Xung thấy nàng nói cũng có lý nên không cãi lại nữa, tuy nhiên sao trog lòng chàng vẫn có cảm giác khang khác (Khác là đúng rồi, giống hau thế đéo nào được :D). Sau đó hai người cùng đi vào một thị trấn nhỏ, lúc này, trời đã đổ mưa lớn, đi một đoạn thì thấy bên cạnh đường có một người chết với rất nhiều vết thương bị cắn quanh người, rồi nghe người xung quanh thì thào bàn tán “Tội nghiệp huynh ấy, chỉ vì lên núi tìm sói tuyết để lấy gan trị bệnh cho con trai mà vong mạng, thật là quá thương tâm”. Rồi đi sâu vào trong thì thấy một loạt các cáo thị của quan địa phương rằng trên núi có sói tuyết vô cùng nguy hiểm và hung tợn, khuyến cáo mọi người không nên lên trên đó. Do trời đã gần tối, Đông Phương và Lệnh Hồ Xung đánh phải vào thuê một phòng trọ, đợi sáng mai sẽ lên đường, hai người mỗi người một phòng tắm rửa xong, Lệnh Hồ Xung sang gọi nàng đi ăn tối thì tên tiểu nhị nói nàng đã đi khỏi đây, trước khi đi còn hỏi đường lên núi tìm sói tuyết. Lệnh Hồ Xung giật mình chạy nhanh lên núi theo chỉ dẫn của tiểu nhị.

Trong khi ấy, trên đỉnh núi, tuyết rơi trắng xoa, Đông Phương đang đứng thủ thế, xung quanh nàng là một đàn sói tuyết dày đặc với những ánh mắt sắc lẹm và khát máu, tay nàng đã bị một vết cắn nhỏ, bên ngoài vòng vây là vô số những xác con sói tuyết bị nàng đánh chết, nếu chúng chỉ có vài con thì không hề gì, nhưng trên núi tuyết này có rất nhiều sói tuyết, chúng ngụ cư ở đây và số lượng là không kể xiết, mặc dù Đông Phương đã giết không dưới 100 con sói tuyết, thế nhưng chũng vẫn kéo đến ầm mầm, và vây kín nàng lại, có lẽ dây cũng là một trong số những lý do mà rất nhiều cao thủ lên đây tìm sói tuyết để lấy gan về chữa bệnh những đều một đi không trở lại, đến cao thủ vô địch thiên hạ như nàng mà cũng bị bọn chúng vây kín lại không có cách nào thoát, bất cứ con sói nào vào tấn công nàng đều bị dính một chưởng chết không kịp ngáp. Thế nhưng càng như vậy cúng càng lao vào đông hơn và hung hãn hơn. Tình thế đang thập phần nguy hiểm, Đông Phương bị dồn đến vách núi, nàng đang loay hoay không biết xử lý thế nào thì Lệnh Hồ Xung bõng dưng xuất hiện, chàng bay qua đàn sói, đạp một con đang lao tới tấn công nàng sang một bên rồi dùng kiếm đâm chết một con khác đang lao đến gần, sau đó ôm chặt lấy Đông Phương, cả hai dùng khinh công nương vào nhau bay qua đàn sói tuyết hung hãn rồi chạy về phía chân núi. Cả hai dừng bước nghỉ ngơi ở một hang động nhở, Lệnh Hồ Xung đốt lửa sưởi ấm cho hai người:

– Cô to gan thật, lại dám đi bắt sói, thật là… – Lệnh Hồ Xung vừa nhóm lửa vừa lên tiếng.

– Ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ không muốn ngươi chết, ta còn muốn có một ngày có thể cùng ngươi uống rượu đàn ca. – Đông Phương vừa nói, nàng vừa lấy tay xé một mảnh áo và băng lại vết thương, thấy Lệnh Hồ Xung nhìn mình một cách thất thần, nàng vội lên tiếng đính chính

– Ngươi đừng có hiểu lầm, ta không phải là Nghi Lâm, cũng không phải Tiểu Sư muội của ngươi. Ta cứu ngươi chẳng qua là không muốn làm cho Nghi Lâm đau lòng.

– Giữa ta và Nghi Lâm không có gì.

– Muội ấy thích ngươi.

– Muội ấy thích ta là việc của muội ấy, Đông Phương cô nương, ta hỏi cô, tình cảm chỉ xuất phát từ một phía thôi thì có thề thành được không? Cô nghĩ có thể được sao?

– Ta…cũng không nghĩ được nhiều như vậy.

– Hôm nay cô vì ta mà lên núi tuyết lấy gan sói, ta rất cảm động. Ta là người sắp chết, nên cũng không muốn làm trái tâm ý của bản thân.

Do dự một lúc, Lệnh Hồ Xung tiếp tục lên tiếng:

– Cô biết không, cả đời này, chưa từng có ai đối xử với ta tốt như vậy ngoài cô ra, cô thậm chí không màng đến tính mạng mình, hiện giờ ta là người sắp chết, ta muốn làm theo trái tim mình, muốn gì thì nói vậy, nếu cô cho rằng, ta đã hiểu sai ý cô, thì cho ta xin lỗi. Ta nghĩ cô đã hiểu những lời ta nói, cá ơn tất cả những gì cô đã làm cho ta, hãy bảo trọng.

Lệnh Hồ Xung nói xong quay ra định bỏ đi, bất chợt chàng đứng khựng lại, hai cánh tay của Đông Phương từ phía sau ôm chặt lấy chàng như sợ mất đi thứ gì đó quý giá vậy. Nàng ôm chặt lấy chàng, giọng thổn thức:

– Sao huynh phải như vậy? Ta đã rất kiềm chế bản thân mình, ta không muốn có bất kỳ quan hệ nào với huynh, ta không muốn làm cho Nghi Lâm đau lòng, nhưng kể từ ngày ta gặp được huynh, ta đã không còn là ta nữa. Trái tim ta như rơi xuống hồ nước sâu vậy, không thể đẩy đi, cũng không thể trốn được, trong lòng chỉ muốn ở bên huynh dựa vào huynh.

Nàng nói xong những lời nói ẩn giấu trong đáy lòng ấy, cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, nàng dựa má vào bờ vai chàng, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Lệnh Hồ Xung từ từ quay lại nhìn nàng, Đông Phương mỉm cười lau hai hàng nước mắt và nói:

– Từng có người nói với ta rằng, tình cảm là không thể miễn cưỡng, cũng không thể kề cận, nhưng ta vừa gặp được huynh…

Đông Phương định nói tiếp, nhưng chàng đã không cho nàng nói nữa, Lệnh Hồ Xung kéo Đông Phương lại ôm chặt vào lòng, nàng xúc động, hai hàng nước mắt cứ lăn dài trên má, khóc nấc từng hồi cảm nhận niềm hạnh phúc vô bờ bến và tình yêu thực sự mà hai người dành cho nhau.

Ôm thân hình ngọc ngà của Đông Phương một hồi lâu những hình ảnh cuồng loạn dang dở của hai người dưới hồ nước trên đỉnh Tư Quá Nhai bất chợt hiện hữu trong đầu cả hai người, Lệnh Hồ Xung mới rời nàng ra và nhìn xuống khuôn mặt kiều diễm của nàng, Khóe mắt, bờ môi đó, sao mà thu hút, gợi cảm đến như vậy, thế mà hôm nay chàng mới nhận ra điều đó ở nàng! Tự dưng chàng lại muốn đặt môi lên những nét tuyệt sắc đó mà hít hà, hôn mút. Tự dưng chàng lại muốn đặt tay lên cái ngực to tròn của nàng mà xoa bóp, vần vũ. Làm được như vậy thì chắc chắn là mình sẽ sung sướng lắm. Có lẽ còn sung sướng hơn những lúc chàng vuốt ve, ân ái với một sư nương sắc sảo và đa dâm nữa kìa! Do đó, chàng cảm thấy con cu mình từ từ cương lên, đội quần nhổng ra ngoài.

Đông Phương từ từ nhắm mắt lại, bờ môi nàng cong ra đầy khiêu khích và mời gọi, không thể chần chờ thêm nữa, Lệnh Hồ Xung lại ghì sát nàng vào cơ thể mình, hai người lại siết lấy nhau, nàng ngửa mặt lên chàng cúi xuống mà trao cho nhau một cái hôn môi dai dẳng, nồng cháy.

Sau một cái hôn đắm đuối, Lệnh Hồ Xung liền đưa tay tút áo Đông Phương ra. Tức thì một một tấm thân trong suốt với một cặp vú trắng tinh hiện ngay ra trước mặt chàng. Không chần chờ gì nữa, chàng để hai tay lên cái vú căng tròn đó mà xoa nhè nhẹ. Đông Phương liền ưỡn ngực, ngửa mặt ra mà nhận lấy cái vuốt ve đó. Thấy cái cổ trắng mịn đang đưa ra trước mắt mình thì chàng đưa miệng tới mà hôn hít vào cái khoảng da thịt thơm mát đó ngay. Đông Phương rên lên, ôm lấy đầu chàng mà dí sát vào người mình.

Vừa xoa vú, vừa hôn vai người tình, Lệnh Hồ Xung vừa đưa một tay xuống dưới bờ vú của Đông Phương mà đẩy nó lên. Cặp vú trắng mọng bị dồn lên, nở ra, phồng lớn, hai đầu vú chĩa thẳng lên trời. Lệnh Hồ Xung dán mắt vào đôi vú to lớn đó và tiếp tục ngậm mút thật chặt lấy đầu ti của nàng, thi thoảng lại nhay nhay hai đầu vú khiến Đông Phương không kiềm hãm nổi, phát ra những tiếng rên lớn.

Đến đây thì Đông Phương cũng không chịu nổi nữa, nàng nâng đầu Lệnh Hồ Xung lên và nút lấy lưỡi chàng, hai người quấn lưỡi vào nhau cuồng nhiệt, say đắm, bàn tay nàng bấu chặt lấy Lệnh Hồ Xung. Vừa hôn môi Đông Phương, Lệnh Hồ Xung vừa từ từ hẳn quần áo của cả hai người ra rồi dài xuống đất làm chiếu, sau đó chàng đặt hai tay lên vai nàng rồi từ từ ấn xuống.

Đông Phương quỳ xuống ngay giữa hai chân chàng, con cặc hùng dũng của Lệnh Hồ Xung đang vươn lên đầy thách thức và mời mọc ngay trước mặt nàng, Đông Phương một tay cầm lấy cuống cặc xóc xóc nhẹ nhàng, nàng nhắm mắt, há miệng le lưỡi liếm quanh đầu khấc rồi từ từ đưa nó vào miệng mình, hành động khẩu dâm của Đông Phương vô cùng điêu luyện khiến Lệnh Hồ Xung sướng không chịu nổi mới chỉ có khúc dạo đầu thôi mà chàng có cảm giác được đưa lên tận mây xanh rồi.

– Ưm…ah..a..a….Đông..Phương….muội…làm ta sướng…quá…á…á…ta sướng…ư..ư..ư..

Lệnh Hồ Xung rên rỉ vì hành động dâm đãng của Đông Phương, chàng đẩy mông một chút, con cặc thọt sâu vào cuống họng nàng, và bắt đầu động tác giao hợp với miệng nàng. Đông Phương chuyển động đầu nàng, nàng thấy chàng rên rỉ như vậy thì sung sướng vo cùng, nàng càng miệt mài bú cặc chàng một cách tận tình. Lệnh Hồ Xung chồm tới phía trước, vuốt ve phần dưới lưng trần trụi của nàng.

– Ô…Đông Phương muội…muội thật đẹp…ưm..ưm…lại dâm đãng nữa….ta sướng quá..

Chàng mải mê vuốt e thân hình tiên nữ của nàng, Ôi cái eo của nàng nó mới thon đẹp làm sao, hai bờ mông nhỏ gọn trắng muốt phơi bày ngay trước mắt chàng. Cho tay đi thấp hơn, Lệnh Hồ Xung tìm được cửa mình của nàng, một chút chất nhờn trong lồn nàng rỉ ra vẫn còn đọng lại ngoài hai mép thịt. Chàng cho một ngón tay vào khiến Đông Phương quíu người. Nàng càng hứng càng bú nhanh hơn, lưỡi nàng như vuốt lấy cả con cặc của chàng, môi nàng bao chặt vòng ngoài. Ôi cặp môi tuyệt vời, nàng ngậm sát gốc rồi vuốt dài ra tới đầu khất, một tay nàng ghì lấy mông chàng, cố ấn cho con cặc đi thật sâu vào thêm nữa, dù nó đã ngập lút cán trong miệng nàng, còn một tay thì xoa bóp hòn dáichàng. Cứ thế nàng vừa bú mút tận tình, kèm theo những tiếng rên rỉ “Ư…ưm…hm…mh…” vô nghĩa trong cuống họng. Ôi! sao sướng quá đi. lưỡi nàng xoáy lấy đầu khất, nàng mút mạnh, tay nàng sụt gốc con cặc, người chàng khựng lại, từng dòng khí xịt thẳng vào trong miệng của nàng, Lệnh Hồ Xung không chịu nổi, lên đỉnh lần đầu tiên trong đêm. Đông Phương nuốt trọn đám tinh trùng đó của chàng, nàng đã quá quen với những việc như thế này!

Kỳ lạ là sau khi xuất khí xong con cu của chàng chỉ mềm đi có một chút và hơi cong cong nhưng vẫn còn rất to và khá cứng, Lệnh Hồ Xung đỡ nàng đứng dậy, ôm nàng sát vào lòng, hai thân thể trần truồng quấn sát vào nhau, môi chàng bọc kín lấy môi nàng, hai người lại cuốn lưỡi lấy nhau, vừa hôn Lệnh Hồ Xung, tay nàng vừa vươn tới tóm chặt lấy con cu của chàng và xóc xóc. Sự kích thích đó khiến nó cương cứng lại ngay lập tức, như chưa bao giờ xuất tinh vậy, cứ như vậy, Đông Phương từ từ ngồi xuống đất rồi ngả người ra, đến khi nàng nằm ngửa hẳn ra thì lưỡi của hai người vẫn chưa rời lấy nhau.

Ngừng lại một lát Lệnh Hồ Xung tranh thủ chiêm ngưỡng thân thể của Đông Phương, dưới ánh trăng len lỏi vào trong sơn động, thân thể trần truồng của nàng trông đẹp như một vệ nữ vậy.

Bàn tay chàng nhân cơ hội đó chu du khắp thân thể trần truồng của nàng, hai cánh tay di chuyển nhẹ nhàng từ trên khuôn mặt, vuốt ve xuống cổ nàng rồi xoa bóp nhẹ nhàng hai bên vú khiến Đông Phương cứ quằn người theo từng động tác của chàng, xuống đến cái eo thon và đùi nàng, Lệnh Hồ Xung mạnh dạn dùng tay vạch hai mép lồn của nàng ra rồi le lưỡi liếm vào đó một đường khiến Đông Phương không chịu nổi phát ra một tiếng rên lớn rồi cong người hẩy mông lên đón nhận chiếc lưỡi của chàng.

– Á….á…á….sướng…muội sướng…quá….Lệnh Hồ Xung…huynh…liếm manh nữa vào…nét sâu…ứ..ứ…vào…muội sướng…

Nàng vừa rên rỉ, đồng thời hai chân nàng vô thức banh rộng ra để lưỡi chàng có thể vét vào sâu hơn nữa. Dâm thủy trong lồn nàng tuôn ra bao nhiêu, chàng nuốt bằng sạch, di chuyển lưỡi dần lên bụng, ngực nàng, Lệnh Hồ Xung lại cuốn lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, Đông Phương đáp trả ngay tức thì. Hai người hôn nhau một hồi lâu, tay chàng vẫn vuốt ve nửa người trên còn đùi chân đầu gối thì chàng vuốt ve nửa người dưới. Đông Phương ghì chặt lấy đầu chàng, nàng hưởng ứng nồng nhiệt, thân thể uốn éo không ngừng. Miệng chàng dần dần rời mặt Đông Phương, bắt đầu chu du qua cổ rồi lại xuống ngực.

Lệnh Hồ Xung nằm giữa hai chân Đông Phương, bụng chàng đè sát mu nàng, nhẹ nhàng, chàng mút lấy từng phân da thịt trên hai bầu vú xinh gọn căng mềm, Đông Phương rướn người khi đầu vú của nàng nằm gọn giữa môi chàng, nàng ghì thật chặt đầu chàng vào vú mình khiến chàng như muốn ngộp thở.

Lưỡi chàng lại tiếp tục đi từ trên xuống dưới, có vẻ như hôm nay Lệnh Hồ Xung muốn vờn cho Đông Phương thật đã nên chàng hết liếm từ dưới lên trên thì bây giờ lại di chuyển từ trên xuống dưới. Chàng lè lưỡi liếm nhẹ, Đông Phương giật bắn người, thấy thế, chàng lại liếm một cái thật dài, thật chậm, cả người nàng ưỡn khỏi mặt đất như là cánh cung, người nàng rớt xuống khi lưỡi chàng vừa chấm dứt đường lả lướt vừa xong..

Chàng áp lưỡi vào, cảm nhận được hơi ấm từ cửa mình nàng chuyền qua người chàng theo đầu lưỡi, Lệnh Hồ Xung đánh lưỡi lên xuống rồi ngừng lại ngay mồng đốc của nàng. Đông Phương trân người, mông nàng nâng cao để đón nhận lưỡi chàng vào âm đạo của nàng, hai tay chàng vừa bợ vừa bóp đôi mông tròn trịa.

Lệnh Hồ Xung hết mút hột le, rồi rà lưỡi khắp hai mép lồn, lưỡi ngọ ngoạy tiến sâu vào âm đạo, Đông Phương ghì lấy đầu chàng giữ chặt, dâm thủy lại xuất ra lần nữa, đầu nàng lắc qua lắc lại để giải tỏa cơn ham muốn. Lệnh Hồ Xung chậm rãi liếm vài cái để nàng dịu lại rồi chồm lên đối mặt với Đông Phương, con ccặc to dài và cứng ngắc của Lệnh Hồ Xung chĩa ngay cửa mình của nàng. Lệnh Hồ Xung cầm lấy cu mình, quẹt tới quẹt lui vào giữa hai mép lồn của Đông Phương, khiến nàng khó chịu vô cùng, nàng chỉ muốn nó nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể của mình mà thôi, nước nhờn của nang tuôn ra đã nhiều lắm rồi, vậy mà chàng cứ chần chừ mãi, không chịu nổi nữa, Đông Phương rên rỉ:

– Ưm…Lệnh Hồ Xung…huynh mau…nhét nó vào đi….chơi muội đi…địt muội đi…muội mong chờ ngày hôm nay lâu…lắm rồi…ư…ưm…hm…

Nghe tiến rên rỉ van nài của nàng, Lệnh Hồ Xung hưng phấn vô cùng, nhận thấy nàng đã ham muốn tột độ, mà chính chàng cũng không thể chờ lâu thêm được nữa, chàng vận sức rồi đóng mạnh một cú “Phụp” một cái, con cu to cứng của chàng đã nằm gọn trong cái lỗ lồn nhỏ bé, chật hẹp của Đông Phương, nàng rên lên một tiếng “Á…a..a” vang khắp cả hang động khi con cặc chàng đóng mạnh vào lồn mình, rồi cứ thế, Lệnh Hồ Xung nhấp một hồi, mỗi lúc một sâu hơn, Đông Phương oằn oại rên rỉ dưới thân thể chàng, nàng bắt đầu nẩy mông mỗi khi chàng dập cặc vào lồn nàng, Lệnh Hồ Xung cảm thấy đầu khất bị vướng trong âm đạo của nàng, nàng nẩy càng lúc càng cao làm chàng không thể giữ được con cu của mình nữa, nước lồn của Đông Phương ra đầy, chảy dài xuống đít của nàng

“Ah . Ah . Ahhh..” Đông Phương rên theo từng cái thụt của chàng. Lúc này, hai chân nàng quấn lấy chân chàng, quàng vào nhượng cẳng, mu nàng ấn sát vào mu chàng không còn một khe hở:

– Đông Phương..ta sướng quá…lồn muội thật khít khao…địt muội thật sướng…hự…hự..ư…ư…

– Ư.ư…muội cũng sướng…cặc huynh to quá…lại cứng…nữa…hự…ư…muội chưa bao giờ….sướng như hôm nay…ư…ư…ư…

– Đông Phương….ta yêu muội…hự…hự..

– Muội ứ..ứ..cũng hự…ứ…yêu huynh

Càng lúc cả hai càng sướng tợn và bắt đầu thở thật mạnh, người chàng và nàng đều căng cứng. Địt Đông phuong theo kiểu truyền thống chán chê, chàng liền rút con cặc ra khỏi lồn nàng, rồi lấy tay lật úp nàng dậy, hiểu ý, Đông Phương tự động lật người co chân lại, mông nàng chổng ra phia sau, phơi bày cái lồn hồng ướt nhẹp khí vun vút mời gọtruyenc.comỉ chờ có thế, chàng ngay lập tức tóm lấy eo nàng, nhét con cặc vào khe mông rồi địt tới tấp vào lồn nàng, cả hai địt nhau theo kiểu chó, chàng hẩy mông địt tới thì nàng lại hẩy mộng địt lùi lại. Con cặc to dài của chàng cứ hiện ra rồi lại mất hút trong khe mông của nàng. Kèm theo đó là những tiếng rên đầy khoái lạc, nhục cảm và vô cùng sung sướng của cả hai người. Dâm thủy trong lồn nàng tuôn ra nóng bỏng, bám quanh thân cặc chàng, địt nhau một hồi khá lâu, dường như không thể chịu nổi sự co bóp của lồn Đông Phương, Lệnh Hồ Xung rên lớn:

– Á…á..a…Đông Phương..ta không thể chịu nổi nữa….ta…ra…a..a…đây..

– Muội cũng ra…sướng quá…xuát…xuất vào lồn muội đi…a…a…a…

Sau tiếng rên lớn của hai người, từng dòng khí từ thân thể Lệnh Hồ Xung phọt ra . Lồn Đông Phương co giật theo từng bắp thịt của chàng. Cả hai người đã ra cùng một lúc, nước tinh trùng và nước dâm trộn lẫn vào nhau rỉ ra từ âm đạo của nàng.

Cả chàng và nàng đều đỏ gục xuống, Lệnh Hồ Xung vẫn nằm sấp trên người Đông Phương, vẫn để cu trong khe mông của nàng, chàng nhẹ nhàng hôn lên tóc, lên gáy nàngi nàng, hai tay vòng ra phía trước mà xoa xoa bầu vú. Cả hai cứ như thế trần truồng ôm nhau ngủ thiếp đi trong hang động.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.